Ký Túc Xá Nam Số 7 Đường Giang Loan

Chương 33




Gió đông vẫn chưa qua đi, tháng này là thời điểm lạnh nhất trong năm, đất trời lạnh lẽo và cô độc, vạn vật như chìm trong lớp sương mù mông lung. Cây bạch quả ven sông ngủ say trong gió lạnh, ngay cả dòng sông cũng chậm lại dòng chảy. Khách đi đường đội mũ len, quấn khăn dày cộp, tay cầm ly trà sữa và cà phê nóng đi qua trong ánh sáng nhợt nhạt, mang theo vẻ mệt mỏi tiến về nơi chốn của mình.

Sáng sớm nay, Nghiêm Tuấn dậy rất sớm, đưa bình sữa cho Tiểu Kỳ, sau đó đánh răng, cạo râu trong nhà vệ sinh, soi gương ngắm nhìn bản thân. Trịnh Duy Trạch vẫn còn ngủ trên giường, trùm chăn kín mít, trên cửa sổ sát đất đã phủ một lớp sương mỏng. Trần Hoành đang chạy bộ buổi sáng trong phòng tập thể dục, còn Thường Cẩm Tinh thì đang chiên trứng, pha cà phê trong bếp. Trương Vũ Văn bị đồng hồ báo thức đánh thức, mắt nhắm mắt mở tắt chuông, lê thân thể uể oải như thây ma đi tắm. Hoắc Tư Thần đã thu dọn đồ đạc ra ngoài, anh lái xe ra khỏi gara, đồng thời nhắn tin cho Trương Vũ Văn, hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm.

“Tối hôm qua…”, Trần Hoành nhỏ giọng nói.

“Chào buổi sáng.”, Thường Cẩm Tinh ngẩng đầu cười.

“Chào buổi sáng.”, Trương Vũ Văn đáp, đi xuống từ trên lầu.

“Ơ?”, Trần Hoành và Thường Cẩm Tinh đều hơi bất ngờ, sau đó mới nhớ ra hôm nay là thứ Ba, là ngày Trương Vũ Văn đi làm.

Trần Hoành: “Hôm nay dậy sớm thế?”

“Ừm.”, Trương Vũ Văn nói, “Có phần ăn sáng của tôi không?”

Thường Cẩm Tinh: “Tôi làm ngay đây.”

Trương Vũ Văn tự pha cà phê, Nghiêm Tuấn đã bế Tiểu Kỳ ra ngoài, chào tạm biệt mọi người.

“Hôm nay Vũ Văn dậy sớm thế?”, Nghiêm Tuấn vừa đi giày ở hiên nhà vừa nói. Trương Vũ Văn bèn tiến lên nhận lấy Tiểu Kỳ từ tay anh, hôn con gái một cái.

“Tạm biệt.”

Hôm nay Trương Vũ Văn dành cả ngày ở bên ngoài, còn phải ghé qua nhà xuất bản. Lúc anh đang sắp xếp bản thảo ở máy in, Trần Hoành đã lấy hợp đồng thuê nhà đã in xong.

“Xác định địa điểm rồi à?”, Trương Vũ Văn hỏi.

“Rồi.”, Trần Hoành đội mũ bảo hiểm xe máy, hôm nay định đi ký hợp đồng với chủ nhà, nói tiếp, “Cậu với Cẩm Tinh không sao chứ?”

Tối qua, tất cả mọi người trong nhà đều cảm nhận rõ ràng cơn thịnh nộ của Trương Vũ Văn.

“Không sao.”, Trương Vũ Văn lại nói, “Cẩm Tinh, hôm nay làm việc tốt nhé!”

“Ờ!”, Thường Cẩm Tinh cũng đi ra, “Yêu cậu.”

Tiễn gần như tất cả mọi người xong, đối diện với căn nhà trống trải, Trương Vũ Văn đột nhiên cảm thấy, bọn họ đã trở thành người nhà của mình.

“Cậu với Vũ Văn không sao chứ?”, Trần Hoành vừa lái xe vừa ngoái đầu lại hỏi, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.

“Không sao.”, Thường Cẩm Tinh nói, “Cậu ấy giới thiệu công việc này cho tôi, nhưng tôi làm không tốt, nên cậu ấy  giận.”

Trần Hoành nói: “Vũ Văn đúng là người tốt.”

Thường Cẩm Tinh im lặng, gã không kể chi tiết cho Trần Hoành nghe, mắt nhìn này gã vẫn có.

“Cẩm Tinh?”, Trần Hoành lại hỏi.

“Sao thế?”, Thường Cẩm Tinh có chút bối rối, nói, “Cậu ấy luôn cho đi, cậu ấy đã thay đổi cuộc sống của tôi.”

Trần Hoành đáp: “Phải nói là, cậu ấy đã thay đổi cuộc sống của tất cả mọi người.”

Tay cầm tập bản thảo đã in, Trương Vũ Văn đứng trước bức tường ảnh. Bức ảnh chụp ngày hôm đó đi nghỉ dưỡng ở suối nước nóng cũng đã được in ra, điều thu hút anh nhất không phải là biểu cảm của mọi người lúc pháo hoa nở rộ, mặc dù Thường Cẩm Tinh đã chụp khoảnh khắc đó rất đẹp, nhưng Trương Vũ Văn lại cảm thấy mấy tấm ảnh chụp lúc ăn cơm đặc biệt thu hút anh.

Mấy tấm đầu là ảnh Thường Cẩm Tinh chụp cận mặt Trương Vũ Văn, lúc đó mình đang nghĩ gì nhỉ? Nghĩ đến Tư Thần sao? Ngoài ra còn có ảnh chụp riêng của từng người, ai nấy đều rất vui vẻ, nhưng trong ánh mắt như đang ẩn chứa những mong ước khác nhau.

Nghiêm Tuấn và Hoắc Tư Thần đang uống rượu, thì thầm to nhỏ, cả hai đều say đến mức mắt hơi lờ đờ.

Mấy tấm ảnh phía sau là chụp vào buổi tối ngày hôm sau, lần này không uống rượu nữa, Thường Cẩm Tinh chụp cho mọi người một tấm ảnh chung. Lúc đang ăn cơm, không biết ai đó kể chuyện cười, mọi người cười nghiêng ngả, náo loạn cả lên, và Thường Cẩm Tinh đã nhanh tay chộp được khoảnh khắc đó.

Và lúc đêm muộn, mọi người đang chơi trò nói thật, Hoắc Tư Thần nhìn điện thoại, Trần Hoành thì trùm chăn kín mít, Nghiêm Tuấn quay đầu nhìn về phía cửa, Trịnh Duy Trạch đang suy nghĩ, còn Trương Vũ Văn thì đang cười…

Trương Vũ Văn đứng trong phòng ăn, lặng lẽ ngắm nhìn bức tường ảnh, nơi lưu giữ cuộc sống gần như đảo lộn của anh trong ba tháng qua.

Nghiêm Tuấn thường nói rằng anh đã thay đổi tất cả mọi người, nhưng Trương Vũ Văn cảm thấy, người thực sự bị thay đổi chính là bản thân anh. So với những gì bạn cùng phòng đã dành cho anh, thì chút công sức của Trương Vũ Văn chỉ có thể miêu tả là quá nhỏ bé.

Cảm ơn mọi người, Trương Vũ Văn thầm nghĩ, sau đó sắp xếp bản thảo, cất vào cặp, đi đến gõ cửa phòng Trịnh Duy Trạch.

“Duy Trạch, dậy thôi!”, Trương Vũ Văn nói.

Bên trong vang lên giọng nói uể oải, Trương Vũ Văn đi đến hiên nhà xỏ giày, lại nói: “Cẩm Tinh làm bữa sáng cho cậu rồi đấy.”

“Ờ…”, Trịnh Duy Trạch mở cửa, thò đầu ra hỏi, “Anh cũng ra ngoài à? À hôm nay là thứ Ba mà nhỉ.”

Ngoài cửa đã đỗ sẵn một chiếc xe, Trương Vũ Văn hôn gió Trịnh Duy Trạch một cái rồi rời đi.

Thường Cẩm Tinh như thường lệ đến điểm tập kết của đoàn phim, Trần Hoành đưa cho gã một chiếc bánh mì sandwich, nói: “Hôm nay cố lên nhé.”

Thường Cẩm Tinh vẫy tay chào tạm biệt, lên xe buýt của đoàn phim. Hôm nay đạo diễn cũng đến, ngồi cạnh gã.

“Tôi nghe chị Vương nói, hôm qua Trương Vũ Văn có gọi điện thoại cho chị ấy?”, Đạo diễn nói, “Là anh ta giới thiệu cậu vào công ty này à?”

“À… Vâng ạ.”, Thường Cẩm Tinh suy nghĩ một chút, khom người chào đạo diễn, nói, “Thật ngại quá đã làm phiền đến anh rồi.”

Đạo diễn vội vàng xua tay, thân mật khoác vai Thường Cẩm Tinh, nói: “Cũng là trách nhiệm của chúng tôi, chưa hỏi rõ ràng.”

Thường Cẩm Tinh nói: “Là tôi chưa nói rõ.”

“Không, không phải.”, Đạo diễn nói, “Ừm, mà này, ý của Vũ Văn là sao? Anh ta không muốn cậu đóng phim phải không?”

“Không có!”, Thường Cẩm Tinh đáp, “Anh ấy bảo tôi tự quyết định.”

Đạo diễn gật đầu, lại nhìn Thường Cẩm Tinh với vẻ dò hỏi, thấy gã không nói gì, bèn lên tiếng: “Bản thân cậu thì sao? Nghĩ thế nào? Có muốn đóng vai này không?”

Thường Cẩm Tinh hỏi: “Đã tìm được diễn viên phù hợp chưa ạ?”

Đạo diễn nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Đó đương nhiên là trách nhiệm của đoàn phim, nếu cậu không muốn đóng, chúng tôi nhất định sẽ tìm được người khác.”

“Tổng cộng là mười bảy cảnh quay ạ?”, Thường Cẩm Tinh lại hỏi.

Thường Cẩm Tinh sẵn sàng giúp đỡ, hơn nữa nếu gã nghỉ việc, hai cảnh quay trước đó lại phải quay lại, rất mất công sức của mọi người.

“Tôi có thể đóng hết.”, Thường Cẩm Tinh nói, “Nhưng mà tôi thực sự không có hứng thú với việc làm diễn viên.”

“Tôi hiểu.”, Đạo diễn vỗ đùi, nói, “Vậy thì làm phiền cậu rồi, thù lao chúng tôi sẽ trả đầy đủ, cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

“Không dám, không dám…”, Thường Cẩm Tinh ngại ngùng, không mắng cậu là may rồi.

Mọi người trong đoàn phim vào vị trí, người sắp xếp lịch quay hôm qua lại điều chỉnh thứ tự các cảnh, hy vọng sẽ quay xong phần của vai phụ sớm một chút. Nhà sản xuất cũng rất lo lắng, dù sao cô cũng phải kiếm cơm trong ngành này, Trương Vũ Văn lại là đạo diễn lớn, lỡ như chọc giận anh ta thì không ổn chút nào.

“Cậu có đồng ý không?”, Nhà sản xuất hỏi.

Thường Cẩm Tinh đã suy nghĩ cả đêm, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, gã cảm thấy đã bắt đầu rồi thì phải làm cho xong, hơn nữa Trương Vũ Văn nói rất đúng, vả lại đoàn phim cũng thực sự cần gã. Gã chỉ diễn lần này thôi, coi như là giúp đỡ.

“Được ạ.”, Thường Cẩm Tinh nói, “Nếu cần tôi, tôi sẽ diễn, nhưng mà chị ơi, tôi không muốn debut đâu, tôi chỉ giúp đỡ thôi.”

Nhà sản xuất lại nói: “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi, chuyện bán hint tôi sẽ bảo công ty chú ý tiết chế lại.”

“Cảm ơn chị, cảm ơn chị.”, Thường Cẩm Tinh vô cùng biết ơn.

Thường Cẩm Tinh trang điểm xong, Khổng Vũ bước vào phòng trang điểm, hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy thái độ của nhà sản xuất hôm nay có vẻ hơi khác. Nhìn thấy Thường Cẩm Tinh đang cúi đầu chăm chú học lời thoại, hắn kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, tay khoác lên vai gã.

“Ổn chứ?”, Khổng Vũ hỏi.

Thường Cẩm Tinh mỉm cười, nhìn Khổng Vũ.

“Có vẻ như tối qua ngủ ngon.”, Khổng Vũ vỗ vai gã.

Thường Cẩm Tinh đáp: “Sắp quay chưa?”

“Còn một lúc nữa.”, Khổng Vũ đáp, “Lần đầu tiên tôi đóng phim còn căng thẳng hơn cậu nhiều, sau khi xem lại thì chỉ muốn độn thổ cho xong.”

Thường Cẩm Tinh cười lớn không chút che giấu, Khổng Vũ nói tiếp: “Tôi thuộc kiểu người ngốc nghếch, không có năng khiếu, nhưng mà dần dần cũng rèn luyện được. Cậu rất ăn hình đấy.”

Thường Cẩm Tinh gật đầu, một lúc sau, gã đã học thuộc lời thoại, bên ngoài có người gọi, gã bèn đi ra quay phim. Hôm nay là cảnh chơi bi-a, vẫn là hai người vừa trò chuyện về chuyện tình cảm của nhân vật do Khổng Vũ đóng, vừa đánh bi-a, Thường Cẩm Tinh phải liên tục an ủi hắn.

Hôm nay đoàn phim mượn được máy nhắc chữ, khỏi phải nói cũng biết là chuẩn bị cho lính mới Thường Cẩm Tinh. Thường Cẩm Tinh đã đọc qua tiểu sử nhân vật, biết được rằng nhân vật mình đóng là một tên trai đểu, cho nên kinh nghiệm tình trường rất phong phú, có thể cho Khổng Vũ không ít lời khuyên trong chuyện tình cảm. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc cho lời khuyên mà thôi, là một NPC mang tính chất chức năng, gã không có tuyến tình cảm riêng, càng không có kết thúc rõ ràng. Trong bộ phim thanh xuân vườn trường này, vai phụ bên cạnh đều là để phục vụ cho nam phụ và nam chính, nam chính và nam phụ lại phục vụ cho nữ chính, tất cả chỉ là để tạo nên một bầu không khí tình yêu ngọt ngào là đủ rồi.

Sau trải nghiệm và tìm hiểu của ngày hôm qua, hôm nay khi diễn vai “tra nam” này, Thường Cẩm Tinh đã nhập vai rất tự nhiên, biểu cảm và động tác đều tự nhiên hơn rất nhiều. Nhưng đang diễn thì đoàn phim bỗng có khách đến thăm.

Mọi người đều sững sờ.

Vậy mà Trương Vũ Văn lại đích thân đến! Đi cùng anh còn có một vị đạo diễn gạo cội trong giới! Chính là “đạo diễn Chu” mà nhà sản xuất đã nhắc đến lúc trước!

“Ôi trời ơi!”, Nhà sản xuất vội vàng nói, “Đạo diễn Chu! Thầy Vũ Văn! Sao hai người lại đến đây vậy ạ!”

Đạo diễn Chu cười nói: “Hôm nay Tiểu Trương đến studio của chúng tôi chơi, uống cà phê, tình cờ nhắc đến chuyện này, nên tiện thể ghé qua thăm đoàn phim của mọi người.”

Trương Vũ Văn mỉm cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến chúng tôi.”

Cả đoàn phim đều lén lút nhìn, đạo diễn cũng giật mình, tâm trí đã không còn đặt ở phim trường nữa. Thường Cẩm Tinh vẫn chưa phát hiện ra, vẫn đang rất tập trung diễn xuất.

“Cậu kia là Cẩm Tinh à?”, Đạo diễn Chu cười hỏi.

Nhân viên hậu trường bê ghế đến mời hai người ngồi, còn đặt thêm một chiếc ghế trống bên cạnh, Trương Vũ Văn bèn nhường đạo diễn Chu ngồi trước, sau đó anh cũng ngồi xuống. Hai người bắt đầu xem quay phim, nhà sản xuất không ngồi mà đứng sau lưng hai người.

Thường Cẩm Tinh đánh một cú vào lỗ, nhướng mày, nhìn Khổng Vũ với vẻ dò hỏi.

Lúc này gã có lời thoại, nhưng gã cảm thấy không cần nói.

Khổng Vũ rất ăn ý, bắt được tín hiệu này, sắc mặt có chút do dự.

Lúc này Thường Cẩm Tinh mới lên tiếng: “Anh nghiêm túc chứ?”

Trương Vũ Văn nhìn thấy cảnh diễn của Thường Cẩm Tinh, cảm thấy rất thú vị, mặc dù vẫn còn hơi gượng gạo, nhưng so với anh tưởng tượng thì tốt hơn nhiều rồi.

“Cậu ấy cũng khá hợp đấy.”, Trương Vũ Văn vô thức thốt lên.

“Nói không chừng…”, Đạo diễn Chu cười nói, “Cậu ấy còn diễn ra được chút chiều sâu của nhân vật đấy.”

Trương Vũ Văn và đạo diễn Chu cùng cười, Trương Vũ Văn nói: “Chị Vương cũng tinh mắt đấy.”

Đạo diễn Chu hỏi: “Đang quay bộ phim gì thế?”

Trương Vũ Văn: “Tôi cũng không rõ, hôm qua mới nghe Cẩm Tinh nói… Có kịch bản không?”

Nhà sản xuất đưa kịch bản cho hai người xem, Trương Vũ Văn bèn lật đến phần giới thiệu nhân vật, cùng đạo diễn Chu xem qua.

“Ừm.”, Đạo diễn Chu nói, “Đây là một tên sở khanh.”

Đạo diễn Chu không dùng từ trai đểu  mà dùng từ ngữ quen thuộc của ông.

Trương Vũ Văn: “Giới trẻ bây giờ gọi là “tra nam”, vai diễn này coi như là bản chất con người của Cẩm Tinh rồi, bình thường cậu ấy cũng vậy mà.”

Một cảnh quay kết thúc, Thường Cẩm Tinh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có chút lo lắng, lại thấy đạo diễn đang vẫy tay gọi gã, bèn nhìn sang, bất chợt nhìn thấy Trương Vũ Văn, lập tức giật mình.

“Vũ Văn?”, Thường Cẩm Tinh thốt lên, “Sao anh lại đến đây?”

“Đây là đạo diễn Chu.”, Trương Vũ Văn cười nói, “Chúng tôi đến thăm đoàn phim.”

“Chúng tôi phải cảm ơn Cẩm Tinh đã giúp đỡ đấy.”, Nhà sản xuất cười nói sau lưng hai người.

“Chào đạo diễn Chu!”, Mặc dù không quen biết vị đạo diễn gạo cội này, nhưng Thường Cẩm Tinh vẫn lập tức chào hỏi. Trương Vũ Văn ra hiệu bảo Thường Cẩm Tinh ngồi bên cạnh mình, gã nhìn trái nhìn phải, ngại ngùng ngồi xuống.

Đạo diễn Chu lại bị chọc cười, hỏi: “Đây là lần đầu tiên cậu ấy đóng phim à?”

“Hỏi cậu ấy đi.”, Trương Vũ Văn cười nói.

“Coi như là lần đầu tiên ạ.”, Thường Cẩm Tinh nghiêm túc nói, “Hôm qua em đã diễn hai cảnh rồi ạ.”

Đạo diễn Chu “ừm” một tiếng, Thường Cẩm Tinh hơi lo lắng, bèn giải thích với Trương Vũ Văn: “Vũ Văn, sau đó em suy nghĩ lại, họ thực sự cần người đóng vai này…”

“Không cần giải thích đâu.”, Trương Vũ Văn nói, “Không sao đâu, đã làm thì phải làm cho xong.”

Thường Cẩm Tinh cứ tưởng Trương Vũ Văn sẽ để ý, không ngờ anh lại nói: “Hôm nay tôi xem lại những bức ảnh cậu chụp, bây giờ tôi cảm thấy, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ nhiếp ảnh đâu. Tối qua tôi nói hơi quá, xin lỗi cậu.”

Nghe vậy, Thường Cẩm Tinh bỗng chốc đỏ hoe mắt, suýt chút nữa thì khóc òa lên, chỉ biết quay đầu đi, gần như tê liệt gật đầu.

Trương Vũ Văn lại đặt tay lên lưng ghế của Thường Cẩm Tinh, quay sang cười nói với đạo diễn Chu: “Ảnh cậu ấy chụp rất đẹp, mỗi bức ảnh đều có hồn.”

Đạo diễn Chu nói: “Không ít đạo diễn thành công cũng xuất thân từ nhiếp ảnh gia, mỗi vị trí trong đoàn phim đều có ưu thế riêng, bộ phận sản xuất cũng vậy, diễn viên cũng vậy, biên kịch cũng có thể đi quay vài bộ phim, đúng không?”

Trương Vũ Văn cười nói: “Đúng vậy, diễn viên chuyển sang làm đạo diễn cũng có lợi thế riêng.”

Đạo diễn Chu nói: “Cậu ấy đẹp trai thật đấy.”

Trương Vũ Văn nói: “Trong số những người không chuyên thì coi như đẹp trai, cho chín điểm đi, nhưng lên hình thường sẽ bị trừ đi một hai điểm, một số chàng trai có khoảng cách giữa hai mắt quá rộng, ảnh chụp bình thường đều được chỉnh sửa cả rồi.”

Đạo diễn Chu: “Tôi thấy nhan sắc của cậu ấy không thua kém gì Khổng Vũ, các cô gái trẻ chắc chắn sẽ rất thích.”

“Khen cậu đấy!”, Trương Vũ Văn vỗ nhẹ vào gáy Thường Cẩm Tinh.

“Cảm ơn, cảm ơn!”, Thường Cẩm Tinh ngại ngùng, gã muốn xem lại cảnh quay vừa rồi của mình, nhưng lại không dám đi. Trương Vũ Văn nhìn ra tâm tư của gã, bèn đẩy nhẹ, ra hiệu cho gã có thể đi được rồi.

Thường Cẩm Tinh xem lại cảnh quay vừa rồi của mình, phát hiện ra đúng là như vậy, khi ống kính quay cận mặt, sẽ lộ ra khuyết điểm trên gương mặt, khiến người ta trông to béo hơn. Gương mặt này của gã tuy thường được khen là 360 độ không góc chết, nhưng dưới ống kính vẫn kém phần tinh tế so với Khổng Vũ.

“Tôi đang viết tiểu thuyết.”, Trương Vũ Văn nói với đạo diễn Chu.

“Ồ?”, Đạo diễn Chu hỏi, “Xuất bản rồi cho tôi xem với?”

Trương Vũ Văn: “Bây giờ muốn xuất bản khó lắm, lát nữa tôi phải đến nhà xuất bản để nghe góp ý đây.”

Đạo diễn Chu đáp: “Đó là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, nếu cậu không muốn viết một cuốn sách giải trí đại chúng, muốn theo đuổi văn học thuần túy, thì quả thực rất khó.”

“Đúng vậy.”, Trương Vũ Văn thở dài.

Khổng Vũ vẫn luôn nhìn bọn họ, mấy lần định lại gần, người đại diện liên tục giục giã, cuối cùng Khổng Vũ đành phải mặt dày đi tới.

“Chào anh, đạo diễn Chu, chào anh, thầy Trương Vũ Văn.”

Khổng Vũ vừa rồi đã luyện đi luyện lại câu chào hỏi này mấy lần, còn căng thẳng hơn cả lúc diễn xuất.

“Chào cậu!”, Trương Vũ Văn nói, “Cậu là Khổng Vũ à!”

Đạo diễn Chu gật đầu với Khổng Vũ.

Khổng Vũ cố gắng nở nụ cười, Trương Vũ Văn chủ động bắt tay hắn, tay Khổng Vũ lạnh toát và run rẩy.

“Cảm ơn cậu đã chăm sóc Cẩm Tinh nhà chúng tôi.”, Trương Vũ Văn nghiêm túc nói.

Khổng Vũ trước đó vẫn đang đoán già đoán non, giới giải trí đồn rằng người tên Trương Vũ Văn này chưa từng kết hôn, nhìn khí chất nho nhã, rất giống gay, nói như vậy, rất có thể Thường Cẩm Tinh là bạn trai của anh ta? Không! Nhất định là như vậy rồi!

“Cậu ấy diễn rất tốt.”, Khổng Vũ nói.

Trương Vũ Văn: “Ảnh cậu ấy chụp còn đẹp hơn, rất có thần thái, tôi chỉ muốn cho cậu ấy đến đoàn phim học hỏi kinh nghiệm quay phim thôi, không ngờ lại bị lôi lên đóng thế.”

Đạo diễn Chu nói: “Khổng Vũ vừa rồi cũng diễn tốt đấy, chỉ là thi thoảng hơi mất tập trung.”

“Hahahaha——” Trương Vũ Văn và đạo diễn Chu cùng phá lên cười, Khổng Vũ nhất thời không hiểu hai người đang ám chỉ điều gì, bỗng chốc hơi ngại ngùng, định khiêm tốn tiếp thu ý kiến, Trương Vũ Văn lại nói: “Đó là vì chúng tôi đến, khiến mọi người phân tâm thôi, đi thôi, đừng ở đây làm phiền nữa, đi ăn cá thôi.”

Nhà sản xuất vội vàng nói: “Làm gì có chuyện đó! Hai người đến thăm đoàn phim, chúng tôi vui mừng còn không hết nữa là!”

Trương Vũ Văn cười đứng dậy, đạo diễn và nhà sản xuất vội vàng chạy đến tiễn, Khổng Vũ cũng lẽo đẽo theo sau. Nữ chính vừa trang điểm xong cũng chạy ra, nói: “Đạo diễn Chu! Thầy Trương Vũ Văn! Thật ngại quá! Vừa rồi tôi còn đang trang điểm dở! Tôi giục chuyên viên trang điểm mãi…”

“Không sao, không sao.”, Trương Vũ Văn cười nói, “Chờ xem phim của mọi người.”

Mọi người lại cười nói thêm vài câu, duy chỉ có nam chính là hôm nay không đến. Mọi người tiễn hai người ra khỏi phim trường, Trương Vũ Văn mở cửa xe cho đạo diễn Chu ngồi vào ghế phụ, còn mình thì làm tài xế, lái chiếc Bentley của ông rời đi. Trước khi đi còn hạ cửa kính xe xuống, nói với Thường Cẩm Tinh: “Đóng phim cho tốt đấy!”

Thường Cẩm Tinh như nhận ra điều gì đó, có lẽ đây chính là giới giải trí mà Trương Vũ Văn đã nói.