Ký Túc Xá Nam Số 7 Đường Giang Loan

Chương 2




Bàn cà phê ở quán “Mèo Nắng”.

“Anh là Nghiêm Tuấn?” Trương Vũ Văn đã tìm được ứng viên đầu tiên và chủ động tiếp cận, quan sát người đàn ông đang ngồi đối diện.

Nghiêm Tuấn cũng đang đánh giá Trương Vũ Văn.

Nghiêm Tuấn là một người đàn ông cao ráo, thân hình cân đối, gương mặt góc cạnh, làn da rám nắng. Anh ta mặc một bộ vest vừa vặn, toát lên vẻ lịch lãm.

“Phải.” Nghiêm Tuấn gật đầu. “Tôi làm việc ở tòa nhà Triều Lăng. Anh chắc chắn là giá thuê không nhầm chứ?”

“Không nhầm đâu.” Trương Vũ Văn đã chuẩn bị kỹ lời giải thích. “Đây là nhà của bạn tôi, nó nhờ tôi tìm người thuê cho có hơi người thôi, giá cả không quan trọng lắm.”

Nghiêm Tuấn gật đầu. Trương Vũ Văn lại nhìn anh ta thêm vài lần, hỏi: “Anh làm nghề gì?”

“Kinh doanh.” Nghiêm Tuấn đáp ngắn gọn. Vài giây sau, anh ta bổ sung: “Bán thiết bị.”

“Anh là loại nào?” Trương Vũ Văn buột miệng, rồi nhận ra mình hơi vô duyên. “Xin lỗi, tôi chỉ tò mò thôi. Ý tôi là, anh là công phải không? Hay nói khác là 1?”

Hiếm khi Nghiêm Tuấn gặp phải tình huống bị hỏi thẳng thừng về “loại” ngay mặt như vậy. Trong cuộc sống thường nhật, anh ta giấu kín giới tính thật. Từ “loại” khiến anh ta giật mình nhận ra: “À đúng rồi, mình là gay, suýt nữa thì quên, may quá!”. Cách nói ấy cũng khiến anh ta cảm thấy như mình đang bị coi là một loại “thiết bị” vậy, hơi khó chịu.

Nhưng anh ta rất cần một căn phòng giá rẻ, và người đàn ông trước mặt này có vẻ không phải kiểu chủ nhà thích gây sự.

“Tôi… chắc là công.” Nghiêm Tuấn ngập ngừng. “Tôi chưa từng làm thụ. Còn anh?”

Nghiêm Tuấn đoán người đàn ông này chắc hẳn rất giàu, chỉ là giả làm người cho thuê nhà thôi. Làn da trắng trẻo chứng tỏ anh ta không phải nai nắng mưa kiếm sống, thân hình cân đối cho thấy anh ta không phải dùng thức ăn để giải stress, khôngquầng thâm thì chắc chắn là ngủ đủ giấc. Cách anh ta nói chuyện, uống cà phê cũng rất nhàn nhã.

Sự nhàn nhã, đó là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để Nghiêm Tuấn đánh giá đẳng cấp của một người. Những người luôn bình tĩnh, không vội vàng thì hầu hết đều là người giàu có.

“Tôi cũng chưa từng làm thụ.” Trương Vũ Văn suy nghĩ một lát rồi đáp. “Mối tình trước tôi là công.”

Không hiểu sao, đôi khi Trương Vũ Văn lại muốn tìm một ai đó để tâm sự chuyện tình cảm, bởi vì xung quanh anh chẳng có người đồng tính nào cả.

Nghiêm Tuấn hỏi ngay: “Anh độc thân à?”

“Phải.” Nhìn vẻ mặt háo hức của Nghiêm Tuấn, Trương Vũ Văn hỏi: “Anh muốn xem nhà luôn không?”

“Được chứ.” Nghiêm Tuấn đáp ngay. “Hôm nay tôi xin nghỉ làm nửa ngày rồi. Đi xe chứ?”

“Ngay cạnh đây thôi.” Trương Vũ Văn lấy hóa đơn, ra quầy thanh toán rồi nói: “Đi thôi.”

Nghiêm Tuấn im lặng đi theo sau Trương Vũ Văn. Trước khi ra khỏi nhà, anh ta đã chăm chút vẻ ngoài rất kỹ lưỡng. Anh ta cũng đã kiểm tra trên mạng, số 7 Giang Loan là một căn biệt thự.

“Đến rồi đây.” Trương Vũ Văn mở cửa bằng vân tay, nói. “Không được đưa bạn gái về qua đêm.”

“Bạn bè thì sao?” Nghiêm Tuấn hỏi.

“Tốt nhất là không.” Trương Vũ Văn không muốn có quá nhiều người ra vào. Anh không cần nhiều “đối tượng nghiên cứu” đến thế. “Cố gắng sống riêng tư một chút. Đó cũng là lý do giá thuê rẻ.”

Nghiêm Tuấn bước vào khu vườn nhỏ phía trước. Sân vườn được dọn dẹp gọn gàng, chậu hoa xếp gọn ghẽ. Góc sân có một hồ nước nhỏ trồng hoa súng đang nở rộ.

“Có người giúp việc dọn dẹp à?” Nghiêm Tuấn hỏi.

“Có chứ.” Trương Vũ Văn đáp. “Hai cô giúp việc, một người lo cơm nước, một người dọn dẹp khu vực chung. Nhưng chủ nhà không muốn họ động vào đồ đạc trong phòng…” Nói rồi anh mở cửa chính. Bước qua hiên nhà là phòng khách rộng rãi có gác lửng. Bên cạnh là phòng ăn với chiếc bàn dài có thể ngồi vừa 12 người.

Nghiêm Tuấn liếc nhìn cầu thang, vô thức dùng tay sờ lên góc bàn trà. Nội thất tuy cũ nhưng được lau chùi sạch sẽ, không hề có bụi bặm.

“Tầng một có ba phòng ngủ.” Trương Vũ Văn lần lượt dẫn Nghiêm Tuấn đi xem. Ba phòng ngủ đều hướng Nam, hướng Bắc và hướng Đông, diện tích khoảng 35 mét vuông.

“Tầng hai cũng có ba phòng.” Trương Vũ Văn nói. “Tôi ở phòng chính, anh có thể tùy ý chọn phòng còn lại.”

Nghiêm Tuấn im lặng một lúc rồi hỏi: “Thỉnh thoảng có thể cho con nít đến chơi được không?”

Trương Vũ Văn ngơ ngác nhìn Nghiêm Tuấn. Nghiêm Tuấn giải thích: “Là… cháu gái tôi, con anh trai tôi ấy. Vợ chồng họ đều đi làm, có việc gì gấp thì buổi tối sẽ nhờ tôi trông giúp. Lúc đó tôi phải đến nhà trẻ đón cháu, 10 giờ mới đưa về.”

Trương Vũ Văn không ngờ đến tình huống này. Điều này nằm ngoài kế hoạch của anh.

“Cháu anh bao nhiêu tuổi rồi?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Mới hơn một tháng tuổi. Anh yên tâm, cháu tôi ngoan lắm, không khóc nhè đâu, thỉnh thoảng mới đến chơi thôi.”

Không nhận được câu trả lời của Trương Vũ Văn, Nghiêm Tuấn im lặng chờ đợi trong vài giây, rồi hỏi lại: “Vậy được không?”

“Cũng được.” Trương Vũ Văn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Dù sao thì anh cũng không nỡ làm khó một đứa trẻ. “Có khóc cũng không sao, trẻ con ai mà chẳng khóc.”

Nghiêm Tuấn như trút được gánh nặng, anh ta nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã thông cảm.”

Trong lòng Trương Vũ Văn thầm nghĩ, đáng lẽ Nghiêm Tuấn có thể giấu đi chuyện này, đợi đến khi dọn vào rồi hẵng hay. Chăm một đứa trẻ trong vài tiếng đồng hồ cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát. Có vẻ Nghiêm Tuấn là người thật thà. Nhưng thật thà quá thì khó mà làm ăn lớn được.

“Tôi đồng ý thuê nhà.” Nghiêm Tuấn nói. “Tôi muốn ở phòng hướng Đông ở tầng một.”

“Ừm.” Trương Vũ Văn không ngờ Nghiêm Tuấn lại quyết định nhanh như vậy. “Anh không cần về suy nghĩ lại à?”

“Không cần đâu.” Nghiêm Tuấn đáp. “Từ ga tàu điện ngầm Giang Loan đến công ty tôi rất tiện, không phải chuyển tuyến. Gần đây tôi cũng đang tìm nhà thuê. Tiền điện, nước, internet tính sao?”

Trương Vũ Văn định bảo là đã bao gồm trong tiền nhà rồi, nhưng giá thuê đã rẻ như cho, giờ lại thêm thế nữa thì giống lừa đảo quá. Anh đành đáp: “Nếu không dùng nhiều đồ điện thì khoảng 200 tệ một tháng. Dùng nhiều hơn thì chia đều.”

“Ok, ok.” Nghiêm Tuấn nhìn quanh. Phòng ốc sạch sẽ, phòng anh ta chọn lại có cả toilet riêng, đóng cửa lại giống hệt căn hộ studio vậy.

“Anh nhìn đẹp trai đấy.” Trương Vũ Văn buột miệng.

Đó là lời khen thường thấy ở phim trường. Anh đã quen miệng khen ngợi diễn viên như vậy, để họ cảm thấy vui vẻ.

“Hả?” Nghiêm Tuấn hơi ngượng ngùng. Nụ cười lịch sự, hài lòng biến mất, thay vào đó là nụ cười gượng gạo, e ấp như chàng trai trẻ bị khen vậy.

“Nhìn anh cũng đẹp trai mà.” Nghiêm Tuấn đáp lại.

Đó không phải lời đáp lễ suông. Trương Vũ Văn toát lên vẻ điềm tĩnh, thanh lịch của một công tử sinh ra trong nhung lụa.

Nếu may mắn “quẹt trúng” Trương Vũ Văn trên ứng dụng hẹn hò thì chắc chắn đêm nay sẽ rất “nóng bỏng” đây.

Biết đâu Trương Vũ Văn lại mời anh ta vào phòng chính “tâm sự” thì sao, để hai người hiểu nhau hơn.

Lần cuối cùng của Nghiêm Tuấn là khi nào nhỉ? Anh ta cũng chẳng nhớ nữa.

Miễn là để Nghiêm Tuấn chủ động hoàn toàn. Cuộc sống mỗi ngày đã khiến anh ta kiệt quệ rồi, lên giường anh ta chẳng muốn làm “thụ” thêm nữa.

Nhưng Trương Vũ Văn chỉ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

“Anh thường xuyên tập gym à?” Nghiêm Tuấn hỏi.

“Ngày nào cũng tập, hoặc hai ngày một lần.” Trương Vũ Văn đáp. “Tôi chạy bộ, chỉ tập cardio thôi.”

“Body anh đẹp đấy.” Nghiêm Tuấn khen.

“Cảm ơn.” Trương Vũ Văn cười.

Lần này chỉ “cảm ơn” ngắn gọn, không có màn khoe bụng sáu múi, ám chỉ với Nghiêm Tuấn là sẽ không có “chuyện gì xảy ra” đâu, ít nhất là hôm nay.

Nghiêm Tuấn dĩ nhiên hiểu rõ ẩn ý ấy. Vừa rồi có một khoảnh khắc, anh ta cảm thấy rung động bởi một câu nói của Trương Vũ Văn. Câu nói nào đã khiến anh ta cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp của người đàn ông này?

Không phải lời khen về ngoại hình, cũng chẳng phải khí chất hơn người. Mà chính là câu nói:

“Có khóc cũng không sao, trẻ con ai mà chẳng khóc.”

Câu nói ấy như tia sáng ấm áp soi rọi vào cuộc sống mệt mỏi của Nghiêm Tuấn.

Trương Vũ Văn dẫn Nghiêm Tuấn ra vườn sau. Vườn sau rộng hơn vườn trước một chút, có một cái ao nhỏ, bên cạnh là cây bạch quả cao lớn với những chiếc lá vàng rơi rụng lả tả.

Nhìn theo bóng lưng Trương Vũ Văn, Nghiêm Tuấn đoán có lẽ anh ta không thích kiểu người như mình.

“Anh…” Cả hai cùng lên tiếng. Nghiêm Tuấn vội nhường lời: “Anh nói trước đi.”

“Khi nào thì anh dọn vào được?” Trương Vũ Văn hỏi. “Để tôi gửi hợp đồng cho anh.”

“Hợp đồng bên kia tôi còn 20 ngày nữa.” Nghiêm Tuấn nói. “Giờ tiền tôi đang gửi ngân hàng hết rồi, chưa rút ra được. Thuê nhà anh trả trước 3 tháng phải không? Có thể cho tôi nợ lại vài ngày được không? Tôi hứa trong vòng 20 ngày sẽ thanh toán đầy đủ.”

“Được chứ, cứ đầu tháng trả một lần.” Trương Vũ Văn nói. “Để tôi gửi hợp đồng cho anh.”

Trương Vũ Văn lấy điện thoại, kết bạn Wechat với Nghiêm Tuấn rồi gửi hợp đồng qua. Hai người đứng lại phòng khách. Nghiêm Tuấn nhận ra Trương Vũ Văn lại đang nhìn mình.

“Sao thế?” Nghiêm Tuấn nhướn mày, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp. Nụ cười nửa thật nửa giả này thường xuất hiện khi anh ta cố gắng giới thiệu sản phẩm cho khách. Anh ta biết rõ làm vậy sẽ khiến người khác khó lòng từ chối hoặc ít nhất cũng để lại ấn tượng sâu sắc.

“Anh thật sự không có người yêu à?” Trương Vũ Văn lại đang nghi ngờ chuyện khác. Người đàn ông này có ngoại hình khá thu hút, anh không muốn người thuê nhà lại có lối sống buông thả.

“Tôi bận rộn lắm, không có thời gian yêu đương đâu.” Nghiêm Tuấn giải thích. “Hay anh giới thiệu cho tôi đi?”

Trương Vũ Văn xua tay, chấp nhận lời giải thích đó. Dù sao trong hợp đồng cũng ghi rõ điều khoản, nếu vi phạm thì anh sẽ đuổi đi.

“Thôi được rồi.” Trương Vũ Văn nói. “Anh đi làm đi. Cần giúp đỡ chuyện gì thì cứ báo tôi.”

Hai người quay lại phòng khách, đi qua hiên nhà.

Nghiêm Tuấn đắn đo một lúc rồi hỏi: “Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì nhỉ?”

“À ừ nhỉ.” Trương Vũ Văn hơi ngượng, vội vàng nói: “Tôi là Trương Vũ Văn.”

Dưới ánh chiều tà, Nghiêm Tuấn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Trương Vũ Văn, rồi hướng về bến xe điện ngầm. Anh ta đã vớ được món hời lớn: giá thuê nhà chỉ bằng 70% so với mặt bằng chung, lại tiết kiệm được 30 phút di chuyển mỗi ngày. Số tiền dư ra, anh ta có thể gửi về quê cho mẹ.

Nghiêm Tuấn tự thưởng cho mình một bữa tối thịnh soạn mà ngày thường anh ta không dám ăn, vừa ăn vừa lướt ứng dụng hẹn hò. Không phải để tìm người yêu, chỉ đơn thuần là xem cho vui. Nhìn ảnh trai đẹp cũng giống như đang hẹn hò vậy.

Sau đó, anh ta đi bộ đến nhà trẻ đón bé Tiểu Kỳ 11 tháng tuổi.

Từ số 7 Giang Loan đi bộ chưa đầy 1 km, qua cầu là tới nhà trẻ. Quả là vị trí đắc địa.

“Ba đến rồi đây!” Cô bảo mẫu đang thêu tranh chữ thập, thấy Tiểu Kỳ bám thành cũi đứng dậy liền biết vị phụ huynh cuối cùng đã đến.

“Hôm nay ba đến sớm thế?” Cô cười nói.

Cô vừa mừng cho Tiểu Kỳ vì không phải là đứa trẻ cuối cùng bị ba mẹ “bỏ quên” ở lại, vừa mừng cho bản thân vì đã đến giờ tan làm.

“Ba… ba!” Tiểu Kỳ biết nói sớm, và từ đầu tiên con bé gọi là “ba”. Ngoài ra, con bé chỉ biết bập bẹ vài âm thanh vô nghĩa.

Nghiêm Tuấn thành thạo bế con gái lên, cảm ơn cô bảo mẫu, sờ tã xem con có bị ướt không, rồi đeo con vào người, quay mặt con ra ngoài. Tiểu Kỳ bi bô, vung vẩy tay chân, được ba bế ra khỏi nhà trẻ, xuống ga tàu điện ngầm. Nghiêm Tuấn dựa vào thành toa tàu, lướt điện thoại. Tiểu Kỳ quay sang cười với một cô gái đứng cạnh.

Hình ảnh ông ba đơn thân điển trai bế con gái không còn xa lạ gì trên tuyến tàu điện ngầm số 4.

“Con bé chảy nước dãi kìa.” Có người nhắc nhở.

“Bị mẩn ngứa kìa.” Lại có người nhỏ giọng bàn tán.

Nghiêm Tuấn lấy khăn giấy lau mặt cho con. Mặt Tiểu Kỳ lúc nào cũng bị mẩn ngứa, không chăm sóc cẩn thận được khiến anh ta rất áy náy.

“Ba… ba!” Tiểu Kỳ được đeo trước ngực, ngẩng đầu nhìn ba, liên tục cựa quậy. Nghiêm Tuấn đành quay người đi, tránh cho con gái bị soi mói.

Tàu đến ga, Nghiêm Tuấn bế con gái về nhà. Về đến nhà, anh ta tắm rửa, thay quần áo, pha sữa, bôi kem trị ngứa cho con, vừa đi đi lại lại trong căn phòng 12 mét vuông vừa dỗ con ngủ. Nhà bên cạnh đang xem phim hài, tiếng cười ồn ã như tra tấn Nghiêm Tuấn.

Cuối cùng thì Tiểu Kỳ cũng chìm vào giấc ngủ. 9 giờ 30 tối. Nghiêm Tuấn mở laptop ra, hòm thư đã có 42 email công việc chờ xử lý trong lúc anh ta đi xem nhà. Xen lẫn trong đó là bản hợp đồng thuê nhà.

Nghiêm Tuấn bắt đầu làm việc. Tiểu Kỳ bị đánh thức hai lần, khóc lóc, đòi ăn, thay tã, dỗ dành… 2 giờ sáng, Nghiêm Tuấn mệt mỏi ngã xuống giường. 5 giờ 40 phút sáng, anh ta lại bị con gái đánh thức, lại vội vàng pha sữa, thay tã, rồi lê bước đi làm, bắt đầu một ngày mới vất vả.