Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 29: Biến ra khỏi tầm mắt của ta!




Những người khác nghe lời nói của Liễu Kính Tùng đều cười ha ha. Những học sinh xung quanh nghe thấy, vừa hâm mộ xe đạp thần kỳ, vừa cảm thấy chơi có vẻ rất vui. Thậm chí ai cũng đều muốn có một chiếc. Tuy vậy, Khâu Tử Việt ở trong học viện có tiếng là công tử bột, bọn họ không dám tùy ý đến hỏi thăm.

Lúc này, mấy người Đoạn Thiên Hoành ung dung đến sau, nhìn thấy đám Khâu Tử Việt chơi vui như vậy, nhịn không được liền đả kích bọn họ:

"Hiện tại mấy người cứ cười đi. Đừng quên, buổi chiều còn có buổi kiểm tra cưỡi ngựa, bắn cung. Nếu lần này cậu không bắn trúng bia ngắm thì sẽ bị phạt đứng tấn một canh giờ. Đến lúc đó cũng đừng tự mất mặt mà giả bệnh nhé."

Khâu Tử Việt nghĩ đến kiểm tra cưỡi ngựa, bắn cung, nụ cười trên mặt liền vụt tắt. Thật là buồn bực, tuy cậu ham chơi nhưng cậu cũng đã vô cùng cố gắng. Nhưng không hiểu là cái cung tên nó có thù oán gì với cậu. Lần nào cũng không thể bắn trúng được. Không phải quá cao thì chính là quá thấp, hoặc tệ hơn là rơi cả mũi tên. Không ít lần cậu trở thành trò cười của Đoạn Thiên Hoành rồi.

Khâu Tử Việt tức giận nói:

"Tôi khiến anh quản hộ à. Chuyện kiểm tra chưa nói trước được gì đâu!"

Đoạn Thiên Hoành cười lạnh một tiếng, khinh bỉ liếc mắt nhìn Khâu Tử Việt rồi vào trong phòng học.

Khâu Tử Việt tâm tình không tốt, đang muốn mở miệng bảo bọn họ không chơi xe đạp nữa. Bỗng nhiên có một gã sai vặt thở hồng hộc chạy tới báo với Khâu Tử Việt:

"Khâu, Khâu thiếu gia. Ở cửa học viện, có người đang tìm ngài, nói, nói là đưa cho ngài cái gì cung cái gì..."

"Cung nỏ? !" Khâu Tử Việt đột nhiên nhớ tới, hôm qua Kỳ Nhất Bạch có nói sẽ đưa cho cậu ta cung nỏ "bách phát bách trúng". Cậu thật ra cũng không tin tưởng loại cung này lắm, nên cũng không để ở trong lòng.

Tuy vậy, cậu ta vừa mới bị Đoạn Thiên Hoành chế nhạo một phen, đang lo không tìm về được mặt mũi. Cậu ta liền hướng đám người đang cưỡi xe:

"Xuống xuống, tao muốn đi ra cửa lấy đồ."

Đứa bạn của Khâu Tử Việt vừa xuống xe vừa kinh ngạc nói:

"Thầy sắp tới rồi, mày muốn ra cổng phải mất một nén hương, không kịp đâu."

Khâu Tử Việt cũng mặc kệ, cưỡi lên xe đạp liền đạp đi như gió. Phía sau mọi người đều kinh thán không thôi, xe đạp này có thể chạy nhanh đến như vậy.

Ở cổng học viện.

Kỳ Nhất Bạch bình tĩnh mà nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cậu đã quá quen với tình huống này rồi.

Hắn thỉnh thoảng ngó vào trong học viện, chỉ thấy con đường dài thẳng tắp đến tòa nhà học viện, hai bên đều trồng cây Thường Thanh.

"Kỳ Nhất Bạch, anh đến đây làm gì?!"

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng nói tức giận, làm cho Kỳ Nhất Bạch giật mình. Cậu quay đầu lại, liền thấy một cậu thanh niên tuấn lãng tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mặc một bộ trường bào màu trắng không cũ cũng không mới.

Nhìn thấy đối phương, trong đầu của cậu liền chợt lóe ba chữ "Triệu Tề Nho", trong tim bỗng dưng lóe lên một chút đau đớn.

Đương nhiên, cái này không thể nào là tâm tình của cậu, mà là của chủ nhân thân thể này. Bởi vì cái người trước mắt này, chính là tra nam Triệu Tề Nho đã đem thân thể này vứt bỏ, từ hôn thân thể này mà không thèm quan tâm chuyện thân thể này đã lớn tuổi sẽ phải chịu bao nhiêu tiếng xấu!

Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy Triệu Tề đang cau mày không vui, tự nhiên phản ứng lại. Triệu Tề Nho không phải là nghĩ mình đặc biệt tới tìm hắn ta đi?

Tuy rằng trước đây, chủ nhân thân thể này cũng thỉnh thoảng sẽ đến cổng học viện tìm Triệu Tề Nho. Nhưng vì Triệu Tề Nho vẫn luôn nói hắn ta không thích cậu ta đi tìm hắn, cho nên nguyên chủ có nhớ hắn ta, cũng lâu rồi không có đi tìm hắn. Mà Kỳ Nhất Bạch, càng không thể đi tìm cái tra nam này làm gì cả.

Thấy Kỳ Nhất Bạch ngây ngốc mà nhìn mình không nói lời nào, Triệu Tề Nho càng thêm không vui nói rằng:

"Lúc trước ta đã nói rồi, đừng tới tìm ta. Chúng ta đã từ hôn, chính là không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Ta sắp kết hôn rồi, vì thanh danh của cả hai, cậu mau đi về đi."

Kỳ Nhất Bạch không nghĩ tới Triệu Tề Nho còn hãm đến như vậy!!

Lúc trước chủ nhân thân thể này muốn để Triệu Tề Nho học tập thật tốt, mua cho hắn ta không ít giấy, bút, mực. Toàn là tiền cả đó. Thế mà giờ kêu từ hôn không còn quan hệ gì nữa, còn muốn đuổi cậu?!

Kỳ Nhất Bạch hừ lạnh một tiếng nói:

"Anh nói không sai. Nếu là không có quan hệ gì, vậy trước kia tôi mua cho anh quần áo, giày dép, còn có giấy, bút, mực, tính tổng lại ít nhất cũng phải 2, 30 lượng bạc. Toàn là tiền tôi để lại làm đồ cưới. Nếu đã từ hôn, vậy anh phải mang trả lại cho tôi chứ nhỉ?!"

Triệu Tề Nho không dám tin nhìn Kỳ Nhất Bạch, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Nhất Bạch sẽ nói như thế vậy.

Hắn ta chỉ vào Kỳ Nhất Bạch nói:

"Cậu, sao cậu có thể nói ra những lời này... Lúc trước những thứ kia là cậu cho ta..."

Hắn ta còn chưa nói hết, Kỳ Nhất Bạch liền ngắt lời hắn:

"Lúc trước cho anh là bởi vì anh và tôi đã đính hôn. Hiện tại đã từ hôn rồi, anh muốn bòn rút của tôi xong rồi bỏ, ai cho anh mặt mũi đó!"

Triệu Tề Nho nghe đến vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng:

"Cậu sao lại trở thành như vậy... Có thể thốt ra những câu từ như vậy."

Kỳ Nhất Bạch thấy dáng vẻ ghét bỏ của hắn ta, liền liếc mắt:

"Nói nhảm ít thôi. Tôi như thế nào mắc mớ gì tới anh. Nhớ đưa tôi 30 lượng bạc hoặc là đem giấy, bút, mực, quần áo, giày dép trả lại cho tôi. Đừng để tôi đến nói cho cả học viện này biết anh lừa tiền lừa tình tôi đó!"

Triệu Tề Nho hai mắt tối sầm lại, bị Kỳ Nhất Bạch nói cho tức muốn xỉu.

Kỳ Nhất Bạch ngại chưa đủ mất mặt, còn muốn tuyên truyền cả trong học viện. Nếu Kỳ Nhất Bạch thật sự làm như vậy, sau này hắn ta còn mặt mũi nào mà đến học viện nữa.

Triệu Tề Nho thực sự là không hiểu nổi. Trước đây tuy bề ngoài Kỳ Nhất Bạch thô ráp nhưng ăn nói lại nhỏ nhẹ. Sao bây giờ lại ăn nói vô lại như đám ngoài chợ thế này.

Tay hắn ta run run chỉ Kỳ Nhất Bạch nói:

"Cậu quả thực không thể nói lý! Cậu, cậu... Được! 30 lượng bạc đúng không, ta sẽ trả lại cho cậu. Hiện tại, cậu liền biến ra khỏi tầm mắt của ta!"

Kỳ Nhất Bạch cười nhạo Triệu Tề Nho đang tưởng bở:

"Học viện này cũng không phải nhà của anh, anh bảo tôi biến thì tôi phải biến à? Còn có, đừng có tự thiếp vàng lên mặt mình nữa, tôi tới đây không phải là để tìm anh. Muốn biến thì phải là anh tự biến đi."

Triệu Tề Nho đỏ hết cả mặt, trừng Kỳ Nhất Bạch thật lâu nói không ra lời. Hắn ta mới phát hiện mình không cãi lại được người không biết xấu hổ như Kỳ Nhất Bạch. Cuối cùng hắn ta chỉ có thể vung ống tay áo, lưu lại một câu:

"Cậu tự lo lấy!"

Nói xong đi vào học viện với sắc mặt tái xanh.

Vừa vặn lúc này Khâu Tử Việt đạp xe đạp xuất hiện trên con đường lớn, rất nhanh lướt qua Triệu Tề Nho đang trợn mắt há mồm.

Thời điểm Khâu Tử Việt nhanh chóng lao ra cửa học viện, Kỳ Nhất Bạch đặc biệt vẫy vẫy tay đối với cậu ta.

Khâu Tử Việt thắng gấp trước mặt Kỳ Nhất Bạch, Triệu Tề Nho đuổi theo Khâu Tử Việt, liền nhìn thấy Khâu Tử Việt cùng Kỳ Nhất Bạch đứng chung một chỗ.

Hắn ta không dám tin nhìn bọn họ nói chuyện, tức giận nghĩ, Kỳ Nhất Bạch chẳng lẽ đã câu dẫn Khâu Tử Việt?

Không, tuyệt đối không thể nào!

Kỳ Nhất Bạch tuy rằng cũng đẹp mắt. Nhưng cậu ta mỗi ngày làm việc nhà nông, nào có giống những song nhi mềm mại khác, cả người đều vô cùng thô ráp. Khâu Tử Việt làm sao có khả năng coi trọng cậu ta được.

Hắn ta rất muốn xem bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn ta còn phải đi học. Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn tức giận và hiếu kỳ, chạy từng bước nhỏ vào học viện.

Kỳ Nhất Bạch cùng Khâu Tử Việt đều không để ý đến Triệu Tề Nho, Khâu Tử Việt mới vừa dừng xe đạp liền nói với Kỳ Nhất Bạch:

"Ngươi đến đưa cung nỏ? Làm sao ngươi biết ta ở học viện?"

"Tôi đến nhà cậu, hỏi quản gia mới biết cậu tới học viện. Cho nên tôi mang cung nỏ đến đây cho cậu."

Kỳ Nhất Bạch đương nhiên sẽ không nói cho Khâu Tử Việt, học viện là nơi chào hàng rất tốt. Từ trong ký ức của thân thể này, Kỳ Nhất Bạch mới biết học sinh ở đây không chỉ đọc tứ thư ngũ kinh, còn học cả cưỡi ngựa, bắn cung, võ nghệ. Người đọc sách cũng phải luyện tập võ công bởi vì ở đây thường xuyên xảy ra chiến loạn, cho nên có chút giống với hình thức rèn luyện dân binh.

Hắn lấy cung nỏ cùng ba cái mũi tên từ trong giỏ xe đưa cho Khâu Tử Việt, giải thích:

"Cậu xem đây là đầu ngắm bắn, để nhắm vào vật phẩm cậu muốn bắn trúng. Sau đó bóp cò, bắn trúng thoải mái, cậu có muốn thử một chút không?"

Lúc này ở ngoài cửa chỉ còn lại một ít gã sai vặt hoặc quản gia đưa thiếu gia nhà mình đến. Bọn họ mặc dù hiếu kỳ xe đạp của Khâu Tử Việt và Kỳ Nhất Bạch, nhưng không có vây xem.

Khâu Tử Việt lắc đầu một cái, vội vàng nói:

"Không cần, ta tin tưởng ngươi. Đây là mười lượng bạc. Ta đi vào trước."

Khâu Tử Việt không có thời gian, ném bạc vào lòng Kỳ Nhất Bạch, liền cưỡi lên xe đạp phóng vào trong học viện.

Kỳ Nhất Bạch cũng chưa kịp nói hết. Cậu muốn nói còn thiếu bảy cái mũi tên nữa, cậu sẽ bổ sung sau...

Thôi vậy, để lần sau đưa, Kỳ Nhất Bạch nghĩ còn phải bán hơn 90 bộ cung nỏ nữa, liền cảm thấy áp lực có chút lớn. Thôi thì cầm tiền đi làm mũi tên trước đã.

Mà lúc này, Khâu Tử Việt thật nhanh phóng trở về phòng học. Các bạn của cậu ta đang định đi vào, thấy Khâu Tử Việt chưa tới một nén nhang đã quay trở lại, kinh ngạc không thôi, hỏi vội:

"Tử Việt, sao mày trở lại nhanh được vậy?"

Khâu Tử Việt đắc ý đem xe đạp đặt ở cửa, lấy ra cung nỏ nói:

"Đương nhiên rồi, xe đạp này phi nhanh không khác gì xe ngựa đâu."

Liễu Kính Tùng vạn phần kinh ngạc:

"Xe đạp này có thể so cùng với xe ngựa? Thực sự không tin nổi, tao cũng muốn mua một chiếc chơi chơi, cái xe đạp này bao nhiêu tiền?"

Khâu Tử Việt nói:

"Rất rẻ, 30 lượng bạc là mua được rồi."

Liễu Kính Tùng cũng cảm thấy không đắt, vội vàng hỏi:

"Mua ở cửa hàng nào để tao kêu quản gia của tao đi mua một cái."

Khâu Tử Việt lắc đầu nói:

"Không có cửa hàng, là của một ca nhi ở thôn quê. Lần sau gặp cậu ta, tao giúp mày hỏi một chút."

Không có địa chỉ bây giờ cũng không vội, cậu ta lại đang hứng thú với cung nỏ trong tay Khâu Tử Việt hơn:

"Tử Việt, mày đang cầm cái gì vậy, trông cứ quái quái, có vẻ giống cung tên."

Khâu Tử Việt giơ cung nỏ lên nói:

"Buổi chiều tao có thể rửa nhục hay không còn phải dựa vào nó đây. Chúng mày chiều nay cứ chờ xem đi."

Hắn vừa nói vừa cùng Liễu Kính Tùng đi vào phòng học. Lúc đi vào còn nhướng mày khiêu khích với Đoạn Thiên Hoành.