Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 27: Điểm cống hiến là cái quỷ gì?




Bà Hoa nghĩ đến 30 lượng bạc trắng toát kia, trong mắt không giấu được ghen tỵ, bà ta thêm dầu thêm mỡ nói:

"Các người chắc chưa biết gì đi. Vừa nãy toàn bộ người trong thôn đều thấy Bạch ca nhi đưa Khâu thiếu gia vào nhà nó. Rồi cũng không biết làm cái gì ở trong đó. Lúc sau lại lấy cái giá gỗ để đổi 30 lượng bạc với Khâu thiếu gia. Thực sự là..., mọi người đều hâm mộ chết đi được."

Bà Hoa cố tình nói úp mở không rõ ràng. Vào trong tai mấy người trong nhà giống như là Bạch ca nhi cùng Khâu Tử Việt đã làm cái gì đó không để ai biết ở trong phòng. Sau đó mới tùy tiện dùng cái giá gỗ để mượn cớ, lấy 30 lượng bạc từ Khâu Tử Việt.

Lý Tú Nga trào phúng:

"Được ha, cái đồ quỷ đòi ăn đúng là thấp hèn. Đây là phá hủy thanh danh của nhà họ Kỳ rồi còn gì. Tôi muốn đánh chết nó, xem nó còn dám làm mấy việc xấu hổ như vậy nữa không!!"

"Đúng đó, tôi xem lúc đó còn cảm thấy ngượng thay bà. Chả hiểu sao Khâu thiếu gia lại coi trọng Bạch ca nhi, thật không bình thường."

Bà Hoa cười trên sự đau khổ của người khác.

Kỳ Hữu Học lại nghĩ đến cái khác, mượn cớ để đuổi Lưu Tam Phượng về trước:

"Dì Hoa, nhà chúng cháu còn có việc phải bàn bạc. Lần sau dì lại đến chơi với mẹ cháu nhé..."

Bà Hoa thấy tú tài tự thân nói chuyện với bà ta. Mục đích tới đây cũng đã đạt được. Bà ta chỉ đá lại một câu, ao ước kiếm được tiền như Bạch ca nhi rồi vui vẻ rời đi.

Bà Hoa vừa đi, Kỳ Hữu Học lập tức liền nói:

"Mẹ, nếu anh cả và Khâu thiếu gia thật sự có quan hệ không thể cho ai biết, vậy chúng ta muốn có được 150 lượng bạc không phải rất dễ dàng à!!"

"Nghĩa là sao?" Lý Tú Nga vội vàng hỏi.

Kỳ Hữu Học thâm trầm đáp:

"Đại Bảo, Nhị Bảo chính là do anh cả bán đi. 150 lượng bạc kia vốn nên để cho anh ta lấy ra. Trước đây anh ta không có tiền, thế nhưng hiện tại, mẹ xem Khâu thiếu gia vừa ra tay đã cho anh ta 30 lượng bạc. Nếu anh ta phục vụ Khâu thiếu gia thêm mấy lần nữa, đừng nói 150 lượng bạc, chính là 200, 300 lượng bạc cũng đều có thể có."

"3... 300 lượng bạc!!" Lý Tú Nga cùng Kỳ Hữu Hóc, Kỳ Hoa Kiều nghĩ đến khoản tiền kếch xù đó, thiếu chút nữa liền chảy nước miếng.

Mắt Lý Tú Nga đảo như rang lạc:

"Được được được, cứ để vậy đi. Con mau nghĩ cách làm sao để đồ quỷ đòi ăn đó đi phục vụ Khâu thiếu gia mấy lần nữa đi. Nó mà không đi, vậy thì nghĩ cách để Khâu Tử Việt tìm đến đồ quỷ đòi ăn. Không được, 30 lượng bạc trong tay nó cũng không thể để nó phung phí. Chờ cha chúng mày trở về, bắt lão đi tìm quỷ đòi ăn kia để lấy bạc về!"

...

Kỳ Nhất Bạch còn không biết tính toán của bọn người Lý Tú Nga. Cậu cầm 30 lượng bạc nóng hầm hập trên tay, đột nhiên cảm thấy bán xe đạp mới là chân ái. Tự nhiên có 2000 Tiền Hệ Thống rơi vào đầu!!

Cậu luôn luôn muốn có một khẩu súng lục AG. Do dự một lúc, cậu nhịn không được liền dùng 20 lượng bạc để đổi lấy 2000 Tiền Hệ Thống. Sau đó cậu bỏ ra 2030 Tiền Hệ Thống để mua toàn bộ linh kiện để lắp ráp một khẩu súng lục.

Kỳ Nhất Bạch động tác nhanh nhẹn, gọn gàng liền lắp ráp xong khẩu súng. Cậu cứ ngồi mân mê khẩu súng không muốn buông tay, thích quá, đây chính là món vũ khí nóng đầu tiên ở cổ đại đấy!

Bởi vì nguyện vọng được thực hiện quá dễ dàng, đến bây giờ cậu vẫn có chút cảm giác lâng lâng. Ở cổ đại, cậu thật sự có vũ khí nóng!

Kỳ Nhất Bạch kích động. Nếu chú Triệu thật sự có thể làm được xe đạp. Vậy cậu sẽ mua linh kiện về lắp ráp, như vậy có thể bán xe đạp được rồi. Đây chính là con đường làm giàu nhanh nhất.

Cái chính là bây giờ, còn phải xem sức ảnh hưởng của Khâu Tử Việt như thế nào đã. Cậu đem xe đạp bán cho cậu ta, cũng bởi vì thấy Khâu Tử Việt có sức ảnh hưởng rất lớn tại trấn Khê Thủy. Nếu cậu ta cả ngày đạp xe đạp trên trấn, không lo dân chúng không nhìn thấy. Sau đó, bọn họ sẽ từ từ tiếp nhận sự tiện lợi của xe đạp. Nếu ở kiếp trước, xe đạp là công cụ giao thông mỗi nhà đều có. Vậy thì ở cổ đại này, nguồn tiêu thụ cũng sẽ ít hơn vì giá cả đắt, mà đồ càng ít thì sẽ càng quý giá.

Lúc này Kỳ Nhất Bạch không hề biết, tương lai không xa, xe đạp có ảnh hưởng bao nhiêu đối với tình hình giao thông của dân chúng ở nơi đây.

Hắn sờ sờ súng lục trong tay, càng lúc càng nhiệt tình hơn. Chỉ cần cậu có thể kiếm lời đủ nhiều bạc, cậu muốn loại vũ khí nóng nào là có thể mua cái đó. Như vậy đồ để cậu bảo vệ mạng sống sẽ càng nhiều hơn. Cậu sẽ không cần lo sợ thời đại với các loại luật pháp hà khắc nữa. Ví dụ như hai chữ "Bất hiếu" kia, hiện tại cậu không có cách phản kháng. Nhưng mà sau này thì chưa chắc.

Bây giờ không tiện để thử nghiệm sức mạnh của súng lục. Kỳ Nhất Bạch không chỉ có thể bỏ nó vào ba lô. Kể cả 10 lượng bạc còn lại cũng phải cho vào ba lô. Ở trong ba lô hiện tại có tổng cộng là 30 lượng bạc. Ngày mai, cậu sẽ chia một phần hoa hồng cho chú Triệu.

Kỳ Nhất Bạch cất xong súng lục và bạc. Cậu đang định nhìn cừa hàng xem có vật gì tốt tốt không thì thấy mình chỉ còn 153 đồng Tiền Hệ Thống. Ở phía trước bỗng dưng xuất hiện một hàng chữ:【Điểm cống hiến: 8 điểm】

Kỳ Nhất Bạch vội vàng hỏi:

"Hệ thống tiên sinh, điểm cống hiến là cái gì? Dùng để làm gì?"

Hệ thống trả lời một cách rập khuôn:

"Bán ba thanh cung nỏ sẽ nhận được 3 điểm cống hiến. Bán một cái xe đạp nhận được 5 điểm cống hiến. Điểm cống hiến có thể đổi để mua vật phẩm cần thiết, cũng có thể dùng để nhận thưởng. Cụ thể xin mời xem ở mục {Điểm cống hiến} trong cửa hàng và mục {Nhận thưởng}."

Kỳ Nhất Bạch khiếp sợ, ngay lập tức mở cửa hàng. Quả nhiên phát hiện những mục đã bị cậu bỏ quên.

Nhìn một chút các vật phẩm ở trong này, Kỳ Nhất Bạch hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong này toàn là máy bay, xe tăng, chờ chút, còn có linh kiện các loại vũ khí có độ sát thương cực kì kinh khủng, cái gì cũng có làm cho cậu hoa hết cả mắt.

Mà đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, nếu những thứ này để cho người có dã tâm lấy được, thì người đó có thể thống trị hết nơi này. Chính cậu khi nghĩ tới cũng có chút rục rịch nè.

Nhưng khi cậu nhìn thấy ở dưới những linh kiện này cần phải đổi điểm cống lên đến hàng vạn. Mà cậu hiện tại chỉ có lẻ loi 8 điểm. Dã tâm vừa mới nhen nhóm đã bị tạt nước cho tắt ngúm.

Cậu vẫn nên kiếm tiền lời để mua ít vũ khí nóng bảo vệ tính mạng đã rồi nói tiếp.

Kỳ Nhất Bạch lại mở mục {Nhận thưởng} ra, nhìn thấy góc dưới bên phải có số điểm cống hiến: 8, bên cạnh là chú thích [10 điểm cống hiến có thể đổi một lần nhận thưởng].

Cuối cùng cậu lại xem qua cửa hàng một lần nữa. Lần trước xem cậu đã bỏ sót rất nhiều thứ, các loại dụng cụ, dược phẩm, có thể đảm bảo tính mạng cho cậu khi bị ốm vặt.

Hệ thống này thực sự quá nghịch thiên. Kỳ Nhất Bạch lại một lần nữa cảm thấy mình cực kỳ may mắn. Chỉ cần cậu chịu nỗ lực, có thể nắm trong tay những thứ mà trước đây cậu không dám nghĩ tới. Đây chính là cuộc sống cậu luôn mơ ước mà!

Kỳ Nhất Bạch sợ nếu mình cứ nghĩ tiếp sẽ hưng phấn không ngủ được mất.

Nhưng nghĩ đến khẩu AK mà cậu muốn mua, phải mất 10.000 đồng Tiền Hệ Thống. Thêm các loại đạn, mỗi viên đều phải tốn 100 đồng Tiền Hệ Thống, cậu cảm thấy mình vẫn quá nghèo.

...

Hôm sau, Kỳ Nhất Bạch lại đạp xe đạp đến nhà chú Triệu.

Dì Triệu đang định ra sân sau cho gà ăn, nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch cưỡi xe đạp, ngạc nhiên nói:

"Bạch ca nhi, đây chính là cái giá gỗ lão già vẫn luôn nhắc tới đó à? Thật sự có thể di chuyển mà không cần trâu, bò kéo?"

Dì Triệu cảm thấy vô cùng mới mẻ. Kỳ Nhất Bạch cũng kiên trì giải thích, rồi lại làm mẫu một lần cho bà xem. Dì Thẩm cứ luôn mồm khen xe đạp thật là thần kỳ, rồi nói Kỳ Nhất Bạch đi lên trấn không cần phải ngồi xe bò nữa, có thể tiết kiệm thật nhiều tiền đó.

Kỳ Nhất Bạch cười nói lúc nào mua nhiều đồ, vẫn cần phải ngồi xe bò. Cậu lại hỏi chú Triệu có ở nhà không, hôm nay cậu tới để chia tiền hoa hồng.

Dì Triệu cũng không để ý lắm, nghĩ chắc chỉ chia có mấy đồng tiền thôi, liền gọi Triệu Tam Hộ ra.

"Lần này cháu bán được 30 lượng bạc. Trừ đi 10 lượng bạc linh kiện. Còn lại tiền lãi là 20 lượng bạc, chia ra một phần là 2 lượng bạc. Cháu gửi chú 2 lượng bạc, chú Triệu đếm kĩ lại nhé."

Triệu Tam Hộ nhìn 2 lượng bạc để trên bàn, cả kinh đến quên cả nói.

"Cung nỏ này thật sự bán được? Mà còn bán được đến 30 lượng bạc?"

Triệu Tam Hộ trừng mắt đến suýt rớt cả tròng. Làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy mà kiếm được 2 lượng bạc rồi...