Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 74




Mười phút trước, vì muốn nhanh chóng giải quyết con chim cánh thép cấp S nên các cơ giáp sư đã chọn sử dụng kế hoạch dùng mồi nhử chỉ huy đưa ra.

Tuy gọi là kế hoạch nhử mồi nhưng thực tế muốn con chim cánh thép cấp S này cắn câu lại vô cùng khó khăn. Chim cánh thép cực kỳ nhạy bén, nó sẽ xác định mục tiêu có uy hiếp lớn nhất rồi tiêu diệt chúng, nhưng xe tăng bắt mắt nhất, có nguồn năng lượng có thể bật tắt thì dùng đi kéo quái hết rồi.

"Nếu muốn làm mồi nhử, thì ngươi lưu lại một hoặc hai xe tăng không phải tốt hơn à?"

"Đúng vậy, chúng ta không có những thứ thu hút như khiên bảo vệ, cũng không có cách nào mạnh mẽ phát nguồn năng lượng ra ngoài."

Ứng Trầm Lâm nói ngắn gọn: "Nhưng mọi người chạy trốn nhanh, nếu để xe tăng đến kéo cấp S, bọn họ sẽ dễ bị nó truy đuổi, không thể đạt được mục đích."

Lời này nói ra không còn ai phản bác, đúng là xe tăng cơ giáp có tốc độ di chuyển chậm nhất, mở khiên bảo vệ kéo quái nhỏ còn ổn chứ nếu kéo chim cánh thép cấp S khẳng định sẽ bị coi như quả bóng mà đá.

Kha Lâm hỏi tiếp: "Cậu muốn lợi dụng cận chiến làm mồi để nhử nó đi vào phạm vi tấn công của chúng ta à?"

"Ừm." Ứng Trầm Lâm không có thời gian giải thích quá nhiều, trực tiếp đi vào trọng điểm: "Tôi đã gửi toàn bộ quỹ đạo bay đến cơ giáp của mọi người. Khống chế cơ giáp và thương pháo cơ giáp khác tản ra, đừng tập trung lại. Khống chế cơ giáp ở phía trước, thương pháo cơ giáp ở đằng sau, nhớ chừa lại góc nhìn để ngắm bắn."

Những con mồi được chọn là cận vệ, ẩn nấp và đơn binh, bọn họ đều có điểm chung duy nhất chính là khả năng di chuyển rất nhanh.

Về phần khống chế và thương pháo cơ giáp, tất cả đều phân tán ở vị trí bên trong, giảm mức uy hiếp của bản thân nhiều nhất có thể.

"Một người không đủ để trở thành mục tiêu, mọi người chia thành ba người một tổ hành động, mỗi tổ có một đơn binh mang theo vũ khí pháo tầm xa, phụ trách nã pháo thu hút sự chú ý của nó. Đầu tiên, mọi người tăng nguồn năng lượng phát ra lên 60%. Một khi nó khóa mục tiêu lên người thì súc lực vũ khí rồi giơ lên, bổ sung thêm nguồn sáng. Vật ô nhiễm có thị lực rất nhạy, chúng sẽ đi theo nguồn sáng và năng lượng."

Nhóm làm mồi: "???"

Cái gì mà súc lực vũ khí rồi giơ lên?

"Nếu vũ khí không có nguồn sáng thì không cần phải giơ lên à?"

Ứng Trầm Lâm: "Có thể mở đèn pha của cơ giáp."

Có đơn binh run rẩy nói: "Đèn pha?"

Ứng Trầm Lâm nói: "Nhưng vẫn phải nâng vũ khí lên, mục tiêu giơ lên nhiều, năng lượng sẽ theo lúc di chuyển phát ra ngoài, nó sẽ chú ý tới."

"Chuẩn bị xong chưa?"

Ứng Trầm Lâm nói: "Chúng ta chuẩn bị bắt đầu."

Lâm Nghiêu nói: "Anh xong rồi!"

Những người khác: "......"

Liên Minh Cơ Giáp ở Thự Quang, nhân viên công tác ở các bộ phận đều đang làm công việc của mình. Tin tức gửi quân đội Biên phòng đã nhận được phản hồi, bên đó đang cử một đội tinh nhuệ đến hỗ trợ.

Mọi người chăm chú quan sát hố đen, nhìn nó đang dần thu nhỏ lại sau khi nhả ra một con vật ô nhiễm, dù vậy hệ thống giám sát môi trường vẫn tiếp tục hoạt động không dám ngừng.

Xung quanh còn có một số các chuyên gia và học giả đang tranh luận về hố đen. Vẻ mặt của Lý Tĩnh Ngôn chưa phút nào thả lỏng, hắn rời khỏi khu vực thảo luận ồn ào, xong lập tức hướng tới khu vực yên tĩnh hơn phía bên kia --

"Tình hình Khâu Tân hiện giờ sao rồi?" Lý Tĩnh Ngôn hỏi.

"Một đội 10 người từ căn cứ Tật Phong đã tới hỗ trợ, nhưng mà......" Nhân viên ngập ngừng "Chủ tịch, nếu không ngài thử xem qua đi?"

Nói xong, nhân viên mở ra hình ảnh thu nhỏ hiện trạng của Khâu Tân lúc này.

Nhìn đến cảnh tượng này, gương mặt vốn nghiêm nghị của Lý Tĩnh Ngôn chợt thay đổi "Bọn họ đây là đang làm cái gì?!"

Trong đêm tối, trên bầu trời đen sâu thẳm lập lòe vài điểm sáng màu xanh của khiên bảo vệ. Phía sau họ là đám vật ô nhiễm hùng hổ đuổi theo, tựa như cánh chim đầu đàn dẫn theo đám vật ô nhiễm bay vòng tới vòng lui. Nhưng hình ảnh hãi hùng vẫn chưa dừng lại ở đây, thứ càng hỗn loạn hơn nằm ở khu vực trung tâm, một vài chiếc cơ giáp đang tụm lại với nhau bay ở đằng trước, có người giơ đao, có người nâng kiếm, thậm chí còn có người còn bật cả đèn pha của cơ giáp lên... Theo sau bọn họ chính là một con chim cánh thép cấp S đang truy đuổi với tốc độ cao.

Đủ loại giọng nói, tràn ngập các âm thanh hỗn độn đan xen vào nhau.

"Ai đụng vào tôi đấy!?"

"Không phải nói bay riêng theo nhóm ba người à!?"

"Bạn gì bên cạnh ơi, sao cái đèn cứ tối dần thế!?"

"Nhìn đội trưởng Kha kìa, tư thế vô cùng tiêu chuẩn."

Hồ La Bố chăm chú quan sát đội trưởng nhà mình, cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân là thương pháo.

Trong số đám cơ giáp, con chim lớn đang đuổi giết một đội nhỏ ba người.

Chạy nhanh nhất ở phía trước chính là hai chiếc cơ giáp KID, tốc độ trốn chạy của Quý Thanh Phong cực nhanh, tỏa liêm lúc này tựa như dải lụa sáng thỉnh thoảng còn sượt qua mặt của đơn binh phía sau. Cũng đang bay bên cạnh Quý Thanh Phong chính là Lâm Nghiêu.

"Các anh em! Tiến lên!" Lâm Nghiêu giơ đao lên thật cao, ưu thế của trường đao lúc này đây phát huy một cách triệt để.

Không chỉ mỗi thế, cậu còn bật cả khiên bảo vệ lên, trường đao và khiên bảo vệ thay đổi liên tục cho nhau. Ánh sáng của ba chiếc cơ giáp này chói lọi hơn so với những người khác, thậm chí một vài vật ô nhiễm xung quanh cũng đang đuổi theo bọn họ.

Phía Liên Minh cho đến cục quản lý, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Trên Tinh Võng, khán giả đang chú ý đến chiến trường cũng trợn tròn mắt.

[??? ]

[ Tôi cứ nghĩ cái bóng đèn to tổ chảng kia của xe tăng đã đủ dở hơi lắm rồi...]

[ Tôi đang xem chiến đấu hả? Cái kiểu gì vậy trời? ]

[ Bị ngốc à mà lại giơ đao lên thế kia!? ]

Bởi vì quá gây chú ý, thậm chí là một vài đồng đội xe tăng đã chạy xa cũng chú ý đến.

Hoắc Diễm ở xa quay đầu nhìn lại: "Tiểu Nghiêu đổi khiên bảo vệ qua lại không tồi, xem ra đã thành thạo rồi."

Triệu Nhạc Kiệt thu lại ánh mắt, không so sánh không có đau thương: "... Tự nhiên cảm thấy đi kéo vật ô nhiễm cũng không tồi."

Các xe tăng khác gật gù tán thành, cảm giác bất công trong lòng họ cũng biến mất.

Dưới sự chú ý của mọi người, Lâm Nghiêu và Quý Thanh Phong một đội ba người rẽ ngoặt rồi đi vào một quỹ đạo cố định.

Trong kênh liên lạc rối loạn, Ứng Trầm Lâm chú ý đến chuyển động của chim cánh thép, nhắc nhở: "Động tác chim cánh thép thay đổi, nó đang chuẩn bị pháo gió."

Thích Tư Thành hô lên: "Mọi người sẵn sàng!"

Khống chế cơ giáp đang đứng trải rộng ở xung quanh đồng loạt nâng vũ khí khống chế lên, nhắm chuẩn con chim cánh thép đang tiến vào tầm bắn. Phần lớn cơ giáp sư có mặt ở đây đều có kinh nghiệm thi đấu phong phú, khi đã biết quỹ đạo bay thì việc dự đoán để bắn trúng đối với họ là không hề khó. Vào lúc chim cánh thép biến thành pháo gió rồi bắ n ra, toàn bộ khống chế đều đánh lên người nó.

Hiệu ứng khống chế không thể hoàn toàn ngăn lại con chim cánh thép bắn tới, nhưng lại khiến tốc độ của nó chậm lại.

Một khi tốc độ chậm lại, đây chính là cơ hội cho bọn họ.

"Thương pháo!" Ứng Trầm Lâm nhắc nhở.

Cùng lúc đó, vào thời điểm khống chế cơ giáp bắn trúng, thương pháo cùng đơn binh mang pháo ngắm bắn cũng lập tức bắ n ra đạn pháo mức 100%.

Ứng Trầm Lâm lại nhắc: "Thương pháo và khống chế kiểm soát nguồn năng lượng cùng tinh thần lực."

Chim cánh thép kêu lên một tiếng, khả năng phòng thủ của nó không mạnh bằng con quái vật cấp S trước đó. Bất ngờ ăn phải nhiều đạn pháo như vậy, nó phát ra những tiếng rống đầy giận dữ, muốn đi tìm mục tiêu thì phát hiện những mục tiêu xung quanh đều đã tản ra. Ngay khi nó đang muốn lao lên phía trước thì trước mắt nó lại hiện ra thêm vài ánh sáng năng lượng.

Lâm Nghiêu xuất hiện trở lại với thanh đao được giơ cao: "Các anh em, xông lên!!"

Nhóm con mồi xuyên qua hàng cơ giáp một lần nữa xuất hiện ở trước mặt nó.

Mục tiêu quá nhiều, nó không thể nhắm vào một con mồi cụ thể.

Thành công một lần đã mang đến sự tin tưởng cho các cơ giáp sư.

"Thật sự có tác dụng này?"

"Tôi không ngờ nó tiến vào tầm bắn đấy."

"Khống chế có hiệu quả, chúng ta có thể giết được nó."

Du Tố hơi rũ mắt, liếc về phía đồng hồ cơ giáp bên cạnh.

Đề Áo hỏi: "Sao cậu cứ nhìn đồng hồ mãi thế?"

Du Tố lười nhác nói: "Xem giờ ngủ."

Đề Áo nghiêm túc nói: "Du Tố! Đang đánh nhau vậy mà cậu dám nghĩ đến đi ngủ!"

Du Tố không để ý đến nó, một lần nữa súc lực pháo ngắm bắn.

Bước vào lượt tấn công thứ năm, tất cả mọi người đã thành thạo lên nhiều.

Bởi vì đã tiến vào trung tâm khống chế, lại còn bị vô số cơ giáp công kích, con chim cánh thép bắt đầu điên cuồng tăng tốc độ lên, nó tấn công bừa bãi các cơ giáp ở xung quanh, nhưng tất cả cơ giáp sư đều đã thành thạo rồi, có thể nhanh chóng phản ứng lại, đạt tới mục đích tiêu diệt.

Đột nhiên, quang não của Ứng Trầm Lâm hiện lên nhắc nhở.

Anh liếc sang rồi nói "Đội trưởng Thích, tôi rời đi một lát."

Thích Tư Thành tiếp quản chỉ huy: "Được."

Nhân viên bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy?"

Ứng Trầm Lâm tắt lời nhắc đi "Chỗ anh có có nước sát khuẩn và thuốc chống nhiễm trùng không?"

"Chúng tôi có!"

Bên trong trạm cơ sở, các robot y tế đã chờ sẵn từ lâu, Ứng Trầm Lâm yêu cầu nước sát khuẩn và thuốc chống nhiễm trùng. Anh định lấy ra một ống thuốc tiêm từ trong hộp y tế cá nhân, trong lúc lấy ra bỗng nhận thấy trong túi áo khoác có một lọ nước sát trùng.

Lọ nước rất nhỏ chỉ bằng ngón tay cái của người lớn.

Trước đó lúc lấy thiết bị cách ly ra anh không chú ý đến thứ này.

Đây là nước sát trùng của Du Tố.

Khi robot đi tới, Ứng Trầm Lâm lấy thuốc chống nhiễm trùng từ tay nó, xắn ống tay áo khoác lên rồi tiêm thuốc khẩn cấp vào vị trí phiếm xanh trên cánh tay máy.

Mũi tiêm này kết thúc, cậu do dự mất một giây.

Sau đó lại tiêm thêm một mũi nữa.

Nhân viên đứng bên cạnh đang nhìn anh sau khi nhanh chóng xử lý xong vấn đề cá nhân đã lập tức quay lại làm việc.

"Ứng tiên sinh, những việc còn lại có thể giao cho những người khác mà." Nhân viên nói: "Sao cậu không nghỉ ngơi một chút đi?"

"Không sao đâu, đứng ở đây không mệt."

Ứng Trầm Lâm nhìn về phía lửa đạn liên miên trong đêm tối. Hình ảnh về ống ngắm bắn chợ hiện lên trong đầu "Bọn họ mới là những người mệt mỏi."

Khi phát pháo ngắm bắn Khương Du tiếp tục bắn vào chính xác, tốc độ của chim cánh thép đã chậm lại, như thể đang hấp hối giãy giụa trong đau đớn.

Tình hình hỗn loạn thực sự đang dần được kiểm soát đúng như chỉ huy A-26 đã dự đoán. Cận chiến phụ trách điều hướng di chuyển của con chim lớn, khống chế cơ giáp phụ trách việc giảm tốc độ của pháo gió, còn bọn họ phụ trách việc tấn công. Hắn nghe giọng nói bình tĩnh ngắn gọn trên kênh chỉ huy, không biết vì sao lại có cảm giác mình đang bị tính kế.

Bởi vì mục tiêu quá nhiều lại phân tán, chỉ có nhóm mồi nhử mới tập trung lại, chim cánh thép dù có thông minh đến đâu, ở trong hoàn cảnh như vậy cũng sẽ dễ dàng bị bản năng phán đoán đánh lừa. Nếu do dự không tiến lên sẽ bị đơn binh của đội mồi nhử tấn công, nhưng nếu lao theo một trong những con mồi sẽ rơi vào cái bẫy của bọn họ.

Ở lĩnh vực thi đấu đơn chiến, mỗi một cá nhân khi chiến đấu luôn chỉ biết suy nghĩ đến bản thân mình.

Tất cả các đơn binh đều có phong cách của riêng mình, trong số đó có một kiểu đơn binh vô cùng am hiểu mưu lược, tận dụng hoàn cảnh, lợi dụng đối thủ, có thể tính toán trong mọi điều kiện. Một đơn binh hàng đầu cần phải có tinh thần và cơ thể vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể xác định được nhược điểm của đối thủ và biến nó thành lợi thế của mình để đánh bại đối phương.

Khương Du không hiểu lối tư duy của đoàn chiến, nhưng hắn lại hiểu rất rõ đơn chiến.

Nếu phân tích các bước thì đó chính là dụ địch vào bẫy, phản công tiêu diệt. Hắn chẳng qua chỉ là một nhân tố trong sự tính toán của chỉ huy này mà thôi.

Mà Sink giỏi nhất chính là làm như vậy.

Trước khi giành được chức vô địch Tinh Minh, trong trạng thái hư hại sắp chạm đến giới hạn, người đó đã dẫn dụ đối thủ rơi vào bẫy rồi thành công tạo ra một đòn phản sát tuyệt mỹ.