Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 94: Chiến tranh lạnh




Herry Nguyễn nhìn thấy Trì Tuyết đang nhìn mình, chẳng hiểu sao lại thấy lấp lánh một thứ ánh sáng, dù trong taxi tối mù vẫn có thể thấy sự biết ơn của cô. Anh lắc đầu, ra vẻ không sao cả.

"Không có gì đâu, tôi vô tình đi qua thôi”.

Quế Chi ngồi cạnh Trì Tuyết, khi này đang kiểm tra lại vết bầm, may mà không chảy máu gì, chỉ va đập nhẹ thôi. Cô quay sang nhìn Trì Tuyết.

“Cậu có sao không?"

Trì Tuyết lắc đầu. Quế Chi thở phào một hơi.

"Lần sau đừng đi bar nữa, nguy hiểm quá".

Trì Tuyết chợt nhớ đến, bar có khi nào không nguy hiểm đâu. Cô nhớ, còn có người nói với cô con gái nên tự bảo vệ mình. Nghĩ đến đây, cô lại nhìn bộ váy xộc xệch không ngay ngắn của mình. Nếu không có Herry Nguyễn chạy vào, chẳng biết bây giờ ra sao nữa. Vậy là càng biết ơn Herry Nguyễn hơn, cô nhìn sang chỉ thấy anh ngồi thẳng, Herry Nguyễn là nghệ sĩ, nên vẻ ngoài khi nào cũng tươm tất, đẹp trai hơn người thường rất nhiều. Cho dù vừa chạy xong, ngồi cạnh bên vẫn không lu mờ được anh. Đây là con người sinh ra để nổi tiếng...

Đợt scandal nọ, Trì Tuyết còn chưa có dịp nói lời xin lỗi, nên hôm nay thấy anh không biết mở miệng ra sao. Cuối cùng, Trì Tuyết quyết định đưa Quế Chi về nhà trước, rồi mới nhờ taxi về nhà mình. Thật ra cô cũng muốn tự về, nhưng Herry Nguyễn không có ý định báo địa chỉ, nên cô mới phải nói địa chỉ nhà mình.

Đến khi trong xe còn hai người, Trì Tuyết mới nhích cạnh ghế, cố giữ khoảng cách với Herry Nguyễn. Anh ta liếc sang cô, vẫn duy trì tư thế cũ. Lần đầu tiên hai người ngồi cạnh thế này, cũng không quen biết gì, nên không có đề tài nói chuyện. Trì Tuyết cũng không định giao tiếp với anh, đã nghe Herry Nguyễn nói.

“Chân em bị trật rồi phải không?”

”.” Trì Tuyết suýt thì buột miệng hỏi sao anh biết. Nhưng Herry Nguyễn không nói gì, chỉ cúi đầu chạm vào chân cô. Trì Tuyết đau điếng người, vùng vẫy. Anh nắn lại chân cho cô, động tác nhanh chuẩn, nên một lúc sau, Trì Tuyết đã thấy khá hơn.

Herry Nguyễn nhún vai.



"Tôi có ăn thịt em đâu?"

Trì Tuyết thấy anh buông chân cô ra, rồi ngồi thẳng trở lại, trong lòng hơi ngượng. "Ồ, hôm nọ tôi tưởng anh sẽ giết chết tối ấy chứ".

Herry Nguyễn ngẩn ra.

"Chà, tôi xấu thế cơ à?"

Trì Tuyết không dám gật đầu, nhưng dáng vẻ anh ta giận điên người nắm chặt tay cô đòi cô xóa ảnh, vẫn còn đó chưa đi. Herry Nguyễn thấy cô như vậy chẳng biết nói gì, anh muốn khóc không được, cười cũng chẳng xong.

“Được rồi, chuyện gì qua rồi thì cho qua đi".

Trì Tuyết thở phào một cái, gật đầu liên tục.

“Đúng đúng, cái gì qua thì cho qua..."

Bởi vì Herry Nguyễn khá tự nhiên, nên trên đường về cả hai ít ra không rơi vào im lặng nữa. Đến khi taxi dừng lại cách nhà không xa, Herry Nguyễn đã đưa tay đỡ cô. Trì Tuyết nén đau xuống xe, định tránh tay anh, ôm ấp kiểu này cô không quen. Nhưng chân nắn xong vẫn đau nhói, cô vừa xuống xe suýt thì té xuống. May mà Herry đỡ được. Trì Tuyết cúi đầu.

"Cảm ơn... tôi tự đi được".

Herry Nguyễn không nói gì, giúp cô tựa vào anh đứng thẳng người.

"Để tôi đưa em về nhà, giúp người thì giúp cho trót".

Trì Tuyết lắc đầu.

"Không cần đâu..."

Nhưng Herry Nguyễn vừa đỡ vừa kéo cô đi, Trì Tuyết đành từ bỏ. Đến trước cổng rồi, Trì Tuyết mới ngừng lại.

"Tôi tự vào, anh về đi".

Trì Tuyết không đi nữa, Herry Nguyễn biết có lẽ cô không muốn để mình biết nhà, nên hiểu ý dừng lại. Anh để cô tựa tường, rồi nói.



“Được rồi, vậy tôi về đây. Em nghỉ sớm đi".

Trì Tuyết gật đầu, trong ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

"Cảm ơn anh rất nhiều".

Herry Nguyễn không nói gì, quay người bước đi. Trì Tuyết đợi anh khuất bóng rồi, mới quay người về nhà. Chỉ là vừa quay đầu, đã thấy

một người đàn ông đứng trước cửa.

Trì Tuyết mấy hôm nay không nói chuyện gì với Kỷ Nhiên, về nhà cũng không nói với anh tiếng nào, tối nay cũng không ngoại lệ. Anh vừa thấy cô, ánh mắt đã rơi trên bộ váy xộc xệch của cô, chẳng nói chẳng rằng nhìn cô rất lâu như thế. Trì Tuyết nhìn thấy Kỷ Nhiên, chân nhói đau nhưng vẫn không muốn tỏ ra trước mặt anh.

Cô cố gắng đứng thẳng, chân đau đến tê dại đi. Kỷ Nhiên thấy cô bước từng bước chậm rãi về phía mình, chẳng khác nào giẫm tim mình đi đến. Trì Tuyết cũng muốn bước hết con đường này, nhưng chân không nghe lời cô. Cô không muốn làm anh lo, lại muốn anh biết cô đang đau, muốn anh dỗ dành. Cảm xúc rối rắm như thế, nên mấy bước về phía anh lại dài đằng đẳng. Đến khi cô sắp thấy được gương mặt anh, thì Kỷ Nhiên lại xoay người đi vào trong nhà. Trì Tuyết ngây như phỗng nhìn Kỷ Nhiên vào nhà đóng cửa, như thể chẳng nhìn thấy cô. Chẳng hiểu sao cơn đau khi này mới ập đến, khóe mi hơi ươn ướt.

Thì ra cảm giác ba năm sau, cũng như thế này đây. Anh có người mới, hôn nhân chấm dứt, cả hai trở thành người xa lạ. Trì Tuyết hít sâu, tựa tường đi vào trong nhà. Chỉ thấy anh đã nằm trên giường nhắm mắt, cô không nói gì, cầm đồ ngủ vào nhà tắm. Đến khi tắm rửa xong, đi ra ngoài mới đứng bên giường một chút, cô không biết mình chờ điều gì, chỉ biết đến cạnh giường, nằm xuống bên cạnh anh.

Lúc cô xoay người đối diện anh, đã thấy Kỷ Nhiên quay người về phía cô. Sự yên lặng này, khiến Trì Tuyết không còn cách nào giao tiếp được nữa. Anh lặng yên, cô yên lặng, vậy thì còn gì nữa mà mong.

Vậy là Trì Tuyết cũng quay lưng, đối lưng về phía anh. Cũng vì cô quay người rồi, chẳng thấy Kỷ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh sáng trong con ngươi nhạt mất. Cô không có chuyện gì cần giải thích với anh sao? Vì sao váy cô xộc xệch? Vì sao cô để Herry Nguyễn ôm ấp tình cảm như thế? Anh chợt nhớ ngày ấy, Trì Tuyết nói, ba năm sau... nếu anh muốn đi hãy cứ rời đi.

Kỷ Nhiên nắm chặt tay, lần này không nhìn cô nữa. Sa vào giấc ngủ chập chờn.

Đây không phải là lần đầu tiên cả hai giận nhau, nhưng Trì Tuyết lại cảm thấy, lần này không giống lần trước. Điều này khi cô mở mắt ra, lại một ngày không thấy anh, bỗng nhận ra điều này Trì Tuyết nén cơn đau âm ỉ trên chân, bước xuống giường đi ra ngoài. Đối diện với căn nhà rộng rãi, lại chẳng có người đàn ông nào đấy như mọi khi, Trì Tuyết mới hay thì ra anh đã đi rồi. Trì Tuyết không buồn ăn sáng, thay đồ rồi đến văn phòng như mọi khi. Cả ngày cứ rơi vào trạng thái chờ đợi, mà chờ đợi gì, cô cũng chẳng biết nữa. Quế Chi hôm qua về nhà xong ngủ một giấc, sáng nay lại trở về Quế Chi như mọi khi. Vừa thấy cô thẩn thờ nhìn điện thoại, mới quơ quơ tay trước mặt cô.

“Trì Tuyết, điện thoại có gì mà cậu chăm chú thế?”

Trì Tuyết bừng tỉnh, lắc đầu. Điện thoại chẳng có gì cả, chỉ là cuộc gọi từ người mà cô muốn chẳng đến mà thôi. Trì Tuyết quyết định cất điện thoại vào túi, cố gắng mỉm cười. “Chi, tối qua ngủ ngon không?"

Quế Chi nhìn Trì Tuyết một lúc, mới nhéo má cô. Quế Chi không phải nhéo yêu, nên một lúc sau Trì Tuyết đã la oai oái.

"Đừng, đừng mà, cậu làm gì vậy?"

“Không muốn cười thì đừng có cười, cậu diễn cho ai xem?”



Trì Tuyết lúc này mới biết, tâm trạng của mình không qua mặt được Quế Chi, Trì Tuyết cũng chẳng biết trả lời thế nào, thành ra trầm ngâm một chút. Quế Chi cũng yên lặng ngồi nghe, dù sao nếu Trì Tuyết không nói, cô cố gắng hỏi cũng chẳng có kết quả gì. Vậy mà Trì Tuyết nghĩ gì xong, lại thở dài.

"Quế Chi, nếu cậu thích một thứ, mượn thứ đó về dùng. Càng dùng càng thích thứ đó hơn, rồi cậu phát hiện ra sắp đến hạn trả nó, nhưng cậu vẫn thiết tha không muốn trả về, vậy có sai không?"

Quế Chi nghe xong, gật đầu. “Cậu mượn là phải trả, nếu nó không phải của cậu, cậu càng phải nâng niu trân trọng mà đem trả lại, còn phải cảm ơn người cho mượn nữa. Vậy mới đúng".

Trì Tuyết gật đầu.

“Nếu muốn thứ không phải của mình... là sai rồi".

Câu này như thể trúng tim đen của Quế Chi, đến lượt cô im lặng. Trì Tuyết nhìn sang, chỉ thấy Quế Chi đã mở word, không tính nói chuyện nữa. Mãi đến khi Trì Tuyết nghĩ Quế Chi sẽ không đáp lời, chỉ nghe giọng cô xen lẫn mệt mỏi vang lên.

"Thà không là của mình thì tốt, đằng này nó là của mình, nhưng sau này vẫn phải tặng người khác. Ấy mới là đau khổ..."

Buổi tối Trì Tuyết về nhà khá muộn, cô muốn về trễ, để không phải chờ Kỷ Nhiên. Nên hơn mười một giờ mới về nhà. Kệ để giày vẫn không có giày của anh, trong nhà báo sáng vẫn trên bàn, cửa sổ vẫn kín rèm, và trái tim Trì Tuyết vẫn lạc đâu mất chưa về bên cô.

Trì Tuyết mệt nhoài người, đi vào trong ngồi trên giường, cả người buông xuống giường êm. Trong phòng im lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy từng nhịp tim mình. Trì Tuyết không biết mình chờ ai, cũng không tính để đêm trôi qua như thế, vậy mà cô cứ ôm điện thoại, nhìn màn hình không có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ.

Mười hai giờ, rồi một giờ, hai giờ sáng. Kỷ Nhiên vẫn chưa về nhà. Trì Tuyết cười khẽ, mắt đau vì không ngủ, người mệt vì giấc ngủ chưa đến tìm cô. Trì Tuyết cũng muốn ngủ, nhưng suy nghĩ anh đi cùng ai qua đêm nay cứ chiếm lấy cô, như người say túy lúy, rồi quấn lấy cô trong lúc chẳng ai kề bên.

Anh cái gì cũng tốt, việc gì cũng hết mình, anh như thế ai mà không thích, ai mà chẳng yêu. Hôn nhân này chẳng qua là một chuỗi ngày hạnh phúc vay mượn. Đã là món quà tốt nhất trong những năm tháng này. Rồi một ngày nào đó, anh tìm được người anh thương, tất cả sẽ chấm dứt. Ngay cả yêu, có khi còn xa vời ngoài tầm với, đừng nói cả đời này mãi mãi bên nhau.

Chuyện đơn giản như vậy, đến tận bây giờ Trì Tuyết mới tỏ tường.