Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 203: Nhìn đâu cũng thấy nhớ




Layla vừa đi, thì nhà ba người Kỷ Nhiên đến, sáng ra Hải Đăng còn đang mớ ngủ đã nghe giọng trẻ con thều thào ngay bên cạnh.

Anh mở mắt ra, đã thấy hai đứa nhóc ngồi trên giường anh, hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhìn chăm chăm mình. Có lẽ gen Kỷ Nhiên quá tốt, rặn được hai đứa trẻ mát lòng mát dạ vô cùng.

Trường An chớp mắt, “Sao chú ấy chưa dậy?"

Thiên Ân ra vẻ người lớn, "Người nước ngoài đều dậy trễ như vậy".

Trường An gật đầu, “Sao chú ấy không có mắt xanh?"

Thiên Ân lại đáp, "Papa mình cũng đâu có mắt xanh đâu."

Trường An gật gù, kết luận. "Vậy vợ chú ấy cũng đi vắng như papa?"

Hải Đăng đang suy nghĩ không biết mình có vợ từ bao giờ, Thiên Ân đã gật đầu cái rụp. Anh âu sầu không thôi... vợ chú mới chạy rồi, bây giờ tìm sao cũng không thấy nữa, nên không cần hai đứa đến nhắc nhở. Mà khoan, Hải Đăng mở mắt, ngồi bật dậy. Kỷ Nhiên sao lại thả hai nhóc đi long nhong thế này được?

Trường An vừa thấy Hải Đăng dậy, đã nhảy phát xuống giường, nắm chặt dra giường nhìn anh. Thiên Ân cũng bò xuống đứng cạnh cô bé, xoa đầu em gái mình, "An đừng sợ, chú ấy là người tốt."

Trường An gật đầu, núp sau Thiên Ân, nhưng thứ lỗi cho Hải Đăng, hai đứa trẻ giống nhau như đúc chỉ trừ giới tính, nhìn thế nào cũng buồn cười cả. Hải Đăng nén cười, gật đầu.

"Bố hai đứa đâu?"

Thiên Ân đáp, "Bố bảo sang tìm chú, tụi cháu sắp về nhà rồi".

Hải Đăng đã lâu không gặp anh, tuy là hai đứa nhóc bị bắt cóc đến tận đây, nhưng việc xuất cảnh cũng không dễ dàng như đi chợ vậy được, Hải Đăng còn tưởng Kỷ Nhiên sẽ nán lại lâu hơn, ai ngờ hôm nay đã về rồi.

“Về sớm vậy? Hai đứa có muốn ở lại chơi không? Ở đây có công viên trò chơi vui lắm đấy."



Trường An và Thiên Ân nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ do dự, Trường An mềm mại đáp, “Em sắp thi dương cầm rồi”.

Thiên Ân nghe xong cũng gật đầu, “Đúng nhỉ, hôm qua em nghỉ tập đàn rồi”.

Hải Đăng cạn lời. Đại khái là không ngờ hai đứa bé với trò chơi do dự như vậy, sau đó cũng chọn về nhà đi học. Hai cục cưng này làm sao mà nuôi lớn thế? Anh cũng muốn có....

Tình cha cuồn cuộn dâng lên như sóng trào, đến khi Kỷ Nhiên mở cửa đi vào, hai đứa bé đã ào qua sà vào lòng anh, Kỷ Nhiên vẫn bế Trường An lên, nghe con bé ríu rít liên tục, Thiên Ân đứng cạnh như một pho tượng nghiêm túc, Hải Đăng càng nhìn càng thấy nhóc làm màu, đáng yêu chết anh.

Kỷ Nhiên lướt sang Hải Đăng, “Tôi đưa hai đứa về nước".

Hải Đăng tiếc nuối, "Hay để bọn nhỏ ở đây mấy ngày”.

Kỷ Nhiên không nói gì, sau đó hỏi Trường An, "Con có muốn đi chơi không?”

Trường An do dự nhìn anh mình, sau đó lắc đầu. "Con muốn về. Papa rất bận".

Ánh sáng trong mắt Kỷ Nhiên hơi nhạt phai, dịu dàng lan đến cánh môi anh.

Thiên Ân kéo kéo áo anh, “Papa, chúng ta về đi!”

Kỷ Nhiên nắm tay Thiên Ân, hoàn toàn không quan tâm đến lời đề nghị của Hải Đăng, Hải Đăng đành phải tiếc nuối tiễn ba bố con ra sân bay. Trường An và Thiên Ân còn nhỏ, đi vào sân bay tò mò trái phải, nhưng không hề chạy lung tung, mắt đảo liên tục nhưng ngoan ngoãn ngồi cạnh anh.

Hải Đăng liếc nhìn một hồi, thở dài. “Cậu nuôi con tốt thật."

Kỷ Nhiên không có vẻ gì tự hào, anh kiểm tra tin nhắn, “Nuôi hai đứa cũng nhọc, nhưng rất có thành tựu”.

Hải Đăng đã thấy gia đình có trẻ hư, chiều chuộng sinh hư, huống hồ là gia đình cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền như anh. Vậy mà hai đứa trẻ hoạt bát đáng yêu như vậy, nhọc lòng trong đó, không phải chỉ vài câu của Kỷ Nhiên mà biết được. Yêu một người, yêu tất cả những gì của người đấy. Huống hồ là kết tinh của tình yêu của họ...

"Cậu vẫn nhớ cô ta à?"

Kỷ Nhiên hơi khựng lại, trong một giây, anh tiếp tục điềm nhiên như không có gì xảy ra. Đến khi Hải Đăng nghe thấy giọng anh đáp lời câu hỏi, Hải Đăng mới biết năm năm vừa đủ để nhạt phai một người.

“Có một thời gian, nhìn đâu cũng thấy nhớ".

Bây giờ, nỗi nhớ đã quen thuộc như hơi thở, nên chẳng còn nhớ nữa.

Kỷ Nhiên bế Trường An, nắm tay Thiên Ân đi vào trong sân bay. Nhìn bóng lưng cao gầy của anh, bao nhiêu phiền muộn cũng không thể bẻ gãy vẻ tự tại thong dong, trái lại, như rượu ngon.. càng lâu càng nhuận. Đến khi mở nắp, hương rượu thơm nồng say cả người lữ khách bộ đường.

Kỷ Nhiên là rượu, năm tháng phong sương vừa đủ dậy men...

***



Căn nhà không còn ai mới thấy vãng, Hải Đăng đi vào căn phòng đóng kín cửa.

Mấy ngày nay anh không vào bên trong, xe lăn vẫn ở chênh vênh giữa phòng như lúc cô rời đi. Hải Đặng nắm thanh tựa anh bắt quanh phòng để cô dựa tập đi, đi trên thảm lông dày dù té cũng không bị thương, đến cạnh bàn của cô ngồi xuống. Anh chống cằm nhìn vào giấy tờ trên bàn, có mấy bức vẽ chì, anh xếp lại cho ngay ngắn, đã thấy một quyển nhật kí dở dang.

Ngày tháng năm, chân đã có cảm giác. Nói hay không nói? Nói ra, nhất định sẽ đi mất, vẫn là không nói đi.

Ngày tháng năm, đã hơn bảy trăm ngày, anh ấy vẫn ở đây. Canh chua rất ngon, bánh ngọt rất ngọt. Anh cũng rất dịu dàng.

Ngày tháng năm, tôi đã cố gắng tìm cách rời bỏ, nhưng cảm giác vòng ôm anh quá ấm, luyến tiếc.

Ngày tháng năm... Tôi dùng tình cảm gom góp ngần ấy năm không đổi được nụ cười của anh, chỉ một đôi chân đã níu người bên cạnh. Biết là sai, vẫn tự nguyện đắm chìm...

Nếu một ngày vô tình anh phát hiện ra, chỉ mong anh sẽ tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn bên anh, nhiều hơn một chút... Cho dù sau này anh vẫn không lựa chọn tôi, tôi vẫn muốn là người kề bên anh...

Hải Đăng lật đến trang gần nhất, rất ngắn, tình cảm vừa đủ dài. Anh hít sâu, đứng dậy khỏi bàn. Bước chân anh lảo đảo, ngã người xuống giường êm. Trên giường có hương thơm anh quen thuộc mỗi khi bế cô lên, Hải Đăng mới hay... thì ra cô không mạnh mẽ như anh vẫn tưởng.

Đáng lẽ khi cô giấu anh không thể đi đứng, Hải Đăng nên biết mới phải.

Hải Đăng trở người, gọi cho anh.

“Nếu cô ấy đi rồi, tôi phải làm gì đây?"

Kỷ Nhiên nghe xong yên lặng, sau một thời gian rất dài, chỉ nghe anh nói.

“Tìm cô ấy".

Phải rồi, tìm cô ấy.

Hải Đăng đứng dậy khỏi giường, như tìm thấy một hy vọng mới, không còn uể oải như trước. Chỉ là, vừa đến cửa phòng, tay anh lại khựng lại giữa không trung.

"Cô ấy đi đâu rồi? Làm sao tìm được cô ấy?"

"Nghe tin cô ấy ở đâu, tức tốc chạy đến đó. Ngày đêm tìm kiếm, đến khi nhẹ nhàng với người giống cô ấy, vẫn không ngừng kiếm tìm."

Giọng nói Kỷ Nhiên êm đềm, như kể lại chuyện chẳng liên quan gì đến anh. Hải Đăng nghe xong chỉ thấy nơi nào đó khó chịu như kim châm. Anh ậm ừ dập máy, chợt hiểu ra.

Kỷ Nhiên xa Trì Tuyết năm năm, thì ra từ đấy đến giờ, chưa bao giờ thôi tìm kiếm...

Đến những ngày sau đó, Hải Đăng mới hiểu cảm giác của anh, khi anh trầm giọng thuật lại là ra sao. Anh đã lật tung cả thành phố này lên, tìm cô trong vô vọng.

Nơi cô thích đến, chỗ cô muốn đi, tất cả đều đã tìm qua. Nhưng Layla như biến mất khỏi cuộc đời anh, dứt khoát như cơn mưa bóng mây. Mưa rơi, nắng tắt, hạ xuống đất hóa thành nước, không để lại bất cứ dấu vết tồn tại nào. Hải Đăng từng lang bạc đến tận vùng chiến hóa, đi đến tận cao nguyên xa thẩm, nơi nào nghe tin có người như giống Layla đều đến. Chỉ là bảy tỷ người, người giống người quá nhiều, Hải Đăng từ sôi nổi đến nhạt nhòa, nhạt nhòa đến muốn từ bỏ. Cuối cùng quay về căn phòng lạnh lẽo, hay tin có một người giống Layla, Hải Đăng lại bỏ tất cả chạy đến đấy.



Bern hoài cổ, nước trong vắt một màu xanh. Hải Đăng không có tâm trạng đâu để thưởng thức mấy lá phong rơi nghiêng giữa chiều, ngược lại, anh đè nén tâm trạng của mình xuống, để không manh động xông vào bên trong.

Hải Đăng đến Bern đã hơn một tuần, tin tức anh nhận được Mafia bắt được một cô gái, đang nhốt trong nhà chứa, không rõ lý do. Hải Đăng có linh cảm rất mãnh liệt, rằng người trong hầm giam thứ mười sâu đường Fanrs, là người anh đang tìm kiếm bấy lâu.

Điều đó càng chắc chắn hơn, khi anh lén vào bên trong. Phía trước hai người đi đầu canh gác, chốc chốc lại nói chuyện phiếm.

“Con đàn bà ấy rất cứng đầu, mấy hôm liền không ăn không uống".

“Nó không giống người ở đây, nói gì chẳng ai hiểu".

“Đừng thấy nó nhỏ vậy mà lầm, chúng ta mất hơn hai tháng mới gài nó vào tròng được".

“Chả trách sao cứng đầu đến vậy. Tra tấn đến vậy vẫn không thuận theo".

Nghe đến từ tra tấn, ruột gan Hải Đăng nóng như lửa đốt. Anh men theo tường cao, lẻn vào trong góc chết của hành lang, tìm đến một căn phòng giam nhỏ.

Xung quanh có rất đông người canh gác, Hải Đăng leo lên vách tường, nấp vào lỗ thông gió, lẳng lặng nhìn vào bên trong.

Trong phòng khá tối, theo bóng trăng chẳng thấy được rõ mặt.

Cô gái nằm giữa phòng, tóc dài bết lên mặt, có lẽ chịu rất nhiều đau đớn, vậy mà chẳng rên lấy một tiếng. Hải Đăng nắm chặt tay, đến khi cô ấy liếc nhìn về phía cửa, Hải Đăng mới kinh ngạc.

Đó là một đôi mắt rất đẹp, gò má hơi gầy, khuôn mặt tái nhợt.

Hải Đăng nắm chặt tay.

Trì Tuyết.