Kỳ Thiên Lộ

Chương 3: PHÂN LOẠN TRẦN THẾ




Xích Minh không động thủ, hắn không lo lắng Tần Tiểu Thiên bị đả thương, có thần dịch lực của hắn hộ thể, thì chuyện ấu đả như vậy căn bản không có tác dụng gì, chẳng là hắn rất khó chịu với hai người này.

Trương Khoát dùng cây gậy kích điện cao áp chạm mạnh vào phần eo Tần Tiểu Thiên, " xuy, xuy" một trận hồ quang hiện lên, Tần Tiểu Thiên cũng đứng thẳng lên, hắn lạnh lùng nói: " Thao ngươi…thao ngươi cả nhà không chết tử tế được…phi!"

Lời này làm cho hai người kia giận điên lên, lão Mã quát: " Ta..ta giết tiểu tử ngươi, ta muốn giết ngươi!"

Xích Minh không nhịn được cười, khí diễm kiêu ngạo của tiểu tử kia làm cho hắn rất thưởng thức, hắn cảm giác được Tần Tiểu Thiên này có một chút tà khí, bất quá trình độ tà khí còn quá xa không đạt được tới yêu cầu của hắn, hắn hy vọng tiểu tử kia có thể kiêu ngạo hơn chút nữa, như vậy mới có ý tứ.

Lão Mã dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng một gậy nện trên trán Tần Tiểu Thiên " Khách" một thanh âm vang lên, cây gậy rắn chắc kia gãy làm hai đoạn.

Cái trán của Tần Tiểu Thiên bị đập bể, khớp xương của hắn được tái tạo qua lần nữa, nhưng da thịt lại không cứng cỏi như vậy.

Một đạo huyết tuyến từ trên trán chảy xuống, Tần Tiểu Thiên đưa lưỡi liếm liếm máu tươi chảy qua bên mép, tâm tình của hắn lại rất tốt, mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng mình chết chắc, nhưng lại phát hiện chẳng qua là bị vỡ trán, lá gan không khỏi càng lúc càng lớn.

" Lão Mã, không đúng a, quỷ đã trùm lên thân tiểu tử này rồi?"

Thanh âm của Trương Khoát có chút run rẩy, trong lòng càng ngày càng khẩn trương, giống như đang sợ hãi chuyện trước mặt.

Tần Tiểu Thiên nhe răng cười một tiếng, một dấu hiệu chưa xuất ra, thì trán của hắn đánh mạnh vào mũi lão Mã " khách sát" một thanh âm vang lên, chỉ nghe lão Mã kêu lên thảm hào: " Ngao.." Xương lỗ mũi của hắn bị Tần Tiểu Thiên ngạnh sanh tạp bể, đau đến phải dùng hai tay bụm mũi, lăn lộn trên mặt đất.

Tần Tiểu Thiên một chiêu này ngoài dự đoán mọi người, Xích Minh nhịn không được vỗ tay kêu hay, trong lòng hô to quá đã.

Tần Tiểu Thiên nhếch miệng cười nói: " Ngươi đánh ta nhiều như vậy, ta chỉ một cái..đã có cái bộ dạng ngu ngốc như vậy, ha ha!" Hắn không chút kiêng kỵ cười lớn.

Trương Khoát móc súng lục ra nhắm ngay hắn quát: " Tiểu tử, đừng tới đây, nếu không ta giết ngươi!" Vừa mới dứt lời, đột nhiên phát giác hai tay không cách nào khống chế, không khỏi hoảng sợ kêu to.

Lão Mã đau đến cả người phát run, tiếp theo nhìn thấy một màn mà cả đời hắn khó quên.

Chỉ thấy Trương Khoát kêu lên quái dị, một tay liều mạng ngăn cản, một tay cầm lấy cây súng từ từ từng chút một hướng mũi súng chĩa xuống bắp đùi mình.

Chỉ nghe Trương Khoát khàn cả giọng kêu lên: " Không nên a!"

Lão Mã sợ đến trái tim cơ hồ bạo liệt, cảnh tượng này quá quỷ dị rồi.

" Phanh!"

" Ngao…"

Một phát súng bắn vào trên đùi Trương Khoát.

Trương Khoát tru lên nói: " Không nên a!" Cây súng kia lại giơ lên, lần này là nhắm ngay bắp đùi của lão Mã.

Tần Tiểu Thiên cũng trợn tròn mắt, hắn không hiểu hai người này đang làm cái gì. Ngay sau đó lại một tiếng súng vang lên, lão Mã còn chưa rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đã " phác thông" một tiếng ngồi bệch xuống đất.

Trương Khoát bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế, trơ mắt bắn lão Mã một phát, ngay sau đó cỗ lực lượng kia đột nhiên biến mất, hắn cũng té ngã trên mặt đất.

Lão Mã và Trương Khoát hai người quay mặt nhìn nhau, hai miệng đồng thanh thảm hào: " Ngao…"

Xích Minh nâng cằm cười lên một trận, trong lòng nói thầm: " Hai con thỏ chết này cũng quá yếu đi, may là không có động thủ chơi đùa hai người bọn họ, nếu không cẩn thận giết chết bọn họ, vậy không hay, chơi không vui…di, tiểu tử này thật là thông minh a."

Tần Tiểu Thiên ngã nằm trên mặt đất, làm bộ hôn mê đi.

Tiếng bước chân lung tung vang lên, tiếng súng kinh động viên cảnh bên ngoài. Sau khi mở ra cửa sắt của phòng câu lưu, bốn viên cảnh chạy vào trợn mắt há hốc mồm

Chỉ thấy hai tay Tần Tiểu Thiên bị còng ngược ra sau lưng đang nằm trên mặt đất, đã hôn mê đi, trên trán còn chảy máu, y phục trên người rách rưới không chịu nổi. Còn hai viên cảnh đang ngồi, một viên cảnh tay trái bụm mũi tay phải bụm bắp đùi, còn viên cảnh kia tay cầm súng một tay ôm chân, hai người liên tục thảm hào, tình hình trong phòng thật vô cùng quỷ dị.

Một viên cảnh nói: " Mã đội trưởng, các ngươi…"



Lão Mã mở miệng mắng to: " Các ngươi bị mù sao, không nhìn thấy ta bị thương…tê….nhanh, nhanh gọi xe cứu hộ…Trương Khoát, ta thao mẹ của ngươi…dám dùng súng bắn ta!"

Trương Khoát đau đến nước mắt uông uông, hắn cũng giận đến điên lên, tru lên nói: " Mã Đại Pháo! Ta thao mẹ của ngươi…không phát hiện ta cũng bị súng bắn…a! Gặp quỷ!" Hắn làm sao cũng không hiểu là lực lượng gì để cho hắn mất đi khống chế, trong tâm lý vừa kinh vừa sợ, càng nhiều hơn chính là khó hiểu, so sánh với gặp quỷ càng kỳ quái, căn bản không cách nào giải thích.

Bốn viên cảnh chạy vào thật sự không rõ trạng huống, viên cảnh cầm đầu nói: " Mau gọi xe cứu hộ!" Rồi trong sự vội vàng không ai xem thử Tần Tiểu Thiên còn sống hay chết.

Rất nhanh, trong phòng câu lưu chỉ còn lại một mình Tần Tiểu Thiên, hắn chậm rãi xoay người đứng lên, khóe miệng lộ ra tia cười, mặc dù hắn không biết vì sao Trương Khoát nổi điên nổ súng, nhưng trong đó nhất định có sự huyền bí.

Hắn quan sát căn phòng câu lưu không lớn bao nhiêu một hồi lâu, thở dài: " Có lẽ là lão thiên gia đã giúp ta."

Tần Tiểu Thiên không có khả năng tìm được dấu vết nào, với năng lực của Xích Minh, cho dù là một đại cao thủ Phân Thần kỳ, cũng không thể phát giác được nơi ẩn thân của hắn.

Xích Minh thiếu chút nữa là xông lên cho hắn một bạt tay, nghĩ thầm: " Mẹ kiếp, là lão nhân gia ta đang giúp ngươi…có quan hệ gì với lão thiên gia, hừ hừ, dám bất kính đối với lão nhân gia ta, hảo tiểu tử, nhìn xem sau này lão nhân gia ta làm sao sửa trị ngươi." Hắn mỉm cười, lặng yên biến mất.

Tần Tiểu Thiên dùng sức một chút, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, chiếc còng tay bằng sắt liền vỡ làm hai đoạn, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai vòng kim khí trên cổ tay, vết gãy như bị chém đứt, trong lòng không khỏi rối loạn.

Từ nhỏ hắn luôn khát vọng có được lực lượng của siêu nhân, cũng một mực không ngừng kiên trì tự huấn luyện mình, hắn thích nhất là võ tự do, nhưng cho tới bây giờ vẫn hy vọng xa vời mình sẽ có được lực lượng lớn như thế, cũng không nghĩ tới tự mình có thể chịu đựng được sự hành hung như vậy mà còn không bị thương, điều này hết thảy hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Qua thật lâu, hắn mới dần dần tỉnh táo lại, chuyện làm thứ nhất là kiểm nghiệm xem mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Hắn chế trụ vòng sắt trên cổ tay, dùng sức bóp mạnh, " khách bá" một tiếng, vòng sắt trên cổ tay bị ngạnh sanh gãy đoạn. Hắn đặt mông ngồi dưới đất, nghĩ thầm: " Tiểu Thiên ta thành yêu quái rồi! Còng tay cũng có thể bóp vỡ, mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Ngay sau đó, hắn phát hiện ra một chuyện càng không thể tưởng tượng nổi, vết thương trên người hoàn toàn khép lại, chỉ lưu lại một ít vết máu trên da tay. Hắn sợ đến không biết làm thế nào cho phải, qua một hồi lâu, mới trầm tĩnh lại, dù sao bộ dáng bây giờ so sánh với nguyên lai thì vẫn tốt hơn.

Hắn dùng sức đánh một quyền vào mặt đất, mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn, một quyền này làm cho mặt đất chấn ra vô số vết rạn nứt. Bất quá một quyền này cũng bại lộ da thịt hắn không được cứng rắn như cốt cách, các đốt ngón tay cũng bị phá ra, nhìn qua huyết nhục mơ hồ.

Tần Tiểu Thiên chậm rãi lau đi vết máu, hắn đang nghĩ muốn kêu to lên, dùng tiếng kêu phát tiết sự vui sướng trong lòng và nỗi bất an, cửa sắt của phòng câu lưu mở ra, hai viên cảnh đứng ở bên ngoài, trong đó có một người nói: " Tần Tiểu Thiên, đi ra."

Đi tới phòng tra hỏi, Tần Tiểu Thiên kéo ghế ngồi xuống.

Viên cảnh tra hỏi là người quen, viên cảnh ngồi bên cạnh thì ghi chép, còn lại là cảnh giáo vừa mới tốt nghiệp thì là người mới.

Tần Tiểu Thiên dương dương tựa lưng vào ghế, nhìn còng sắt vừa mới bị còng trở lại, trong lòng đang suy nghĩ nếu muốn bóp vỡ còng tay này, có thể là rất dễ dàng hay không?

Viên cảnh kia hỏi: " Tính danh?"

Trong lòng Tần Tiểu Thiên tức giận, luật lệ sáo rỗng này thật sự làm cho người ta thấy phiền, nhưng nể mặt mũi người quen, hắn vẫn chịu phối hợp.

Viên cảnh kia nói: " Tần Tiểu Thiên, ngươi phạm tội làm tổn thương người khác, bị câu lưu chính thức, ký tên đi."

Tần Tiểu Thiên mới biết không phải tra hỏi, mà là chính thức bắt giữ, hắn chậm rãi đứng dậy, ký tên mình.

Lúc bị giải lên xe cảnh sát thì Tần Tiểu Thiên biết được là không đúng, bởi vì xe cảnh sát chính là xe chuyên dụng của ngục giam, hắn từ trên bảng xe nhìn ra, nhưng không cách nào phản kháng, nhớ tới ánh mắt lo lắng của cha mẹ, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ bước lên xe.

Xích Minh lặng yên trở lại nhà của Tần Danh, nhìn thấy Long tẩu ngồi trong phòng khách, bà không làm sao ngủ được, không thể làm gì khác hơn là chờ Tần Danh trở về.

Xích Minh từ trong phòng đi ra, cười hì hì nói: " Tiểu Thiên của các ngươi không có chuyện gì đâu, tốt lắm thôi."

Trong lòng Long tẩu rất khó chịu, ánh mắt bà nhìn Xích Minh giống như nhìn một đứa trẻ ngu ngốc đáng thương, nói: " Ai, chỉ mong…chỉ mong Tiểu Thiên không có việc gì."

Xích Minh đặt mông ngồi trên chiếc ghế đơn, thật lớn tiếng nói: " Long tẩu, yên tâm đi, ta là thầy tướng số nga. Tính mạng của hắn không tệ, có quý nhân giúp đỡ, hắc hắc." Hắn lộ ra một tia cười thần bí, thầm nghĩ: " Đúng thật là quý nhân a, con thỏ nhỏ đó đúng là được đại ma tôn bảo vệ…ân, còn phải giữ bí mật, tiết lộ ra sẽ chơi không vui." nguồn Đọc Truyện

Trong đầu Long tẩu một mảnh hỗn loạn, trong lòng bà khẩn trương, cũng không để ý tới Xích Minh nói những gì, đứng dậy nói: " Ta đi làm nóng một ít thức ăn, ai, lão Tần còn chưa có ăn cơm."

Xích Minh tựa vào lưng ghế sa lon, ngón tay nhẹ nhàng xao đấm vào bắp đùi, trong lòng đang suy nghĩ về tư chất của Tần Tiểu Thiên.

Đối với việc cải tạo thân thể của Tần Tiểu Thiên hắn coi như cũng hài lòng, nhưng hắn cảm giác được tiểu tử kia cũng không thông minh lắm, để cho hắn tu hành tựa hồ như vẫn còn kém một chút.


Xích Minh đúng là một người tâm cao khí ngạo, hắn suy nghĩ hồi lâu, trong lòng có chủ ý: " Tư chất không tốt, không tốt thì cải tạo, trên đời này có thứ gì có thể làm khó được lão Xích ta chứ."

Trong thủ trạc tìm kiếm một lát, Xích Minh đắc ý cười, hắn tìm được mấy linh đan, cũng là có được từ trong tay của đại ca Lý Cường, có chuyên môn đặc biệt dùng để tăng trưởng linh trí Thiên Linh Tử, đó là linh dược tuyệt thế của Phật tông, ngoài ra còn có một ít Thất Tập Đan.

Xích Minh thầm nghĩ: " Coi như tiểu tử kia đúng là kẻ ngu ngốc, nhưng có Thiên Linh Tử, cũng hẳn có thể làm cho linh trí mở rộng ra, huống chi tiểu tử kia cũng không ngu ngốc cho lắm…may mắn từ chỗ đại ca lấy được không ít bảo bối, bằng không thật đúng là phí nhiều công sức."

Tần Danh từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt phi thường khó coi, phảng phất như già đi mười tuổi, hắn không để ý tới Xích Minh, đi tới trước sa lon chán nản ngã ngồi xuống, ôm đầu, bộ dáng vô cùng mệt mỏi uể oải.

Lực cảm ứng của Xích Minh rất mạnh, hắn phát giác lão Tần đang trộm khóc, đối với hắn mà nói, khóc là một loại tâm tình rất kỳ quái, bởi vì cho tới bây giờ hắn không có khóc qua. Hắn lẳng lặng quan sát, tâm tình biến hóa như vậy làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú.

Long tẩu bưng cơm và thức ăn lên, vội vã từ trong phòng bếp đi ra, khẩn trương hỏi: " Lão Tần…thế nào rồi?"

Tần Danh lặng lẽ dùng tay lau đôi mắt, hắn không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: " Tạm thời còn chưa có tin tức gì, bà…sao còn chưa chịu nghỉ ngơi…khái khái…"

Xích Minh thú vị phát hiện, Tần Danh đang nói dối, suy nghĩ một chút, hắn hiểu được, Tần Danh ước chừng không muốn làm cho Long tẩu lo lắng, mới cố ý nói cho nhẹ đi.

" Chẳng lẽ đây lại là tình cảm?" Xích Minh suy tư, ngẫm lại đại ca Lý Cường, hắn từ từ có chút hiểu được, đây chính là biểu hiện giữa hai vợ chồng, làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Động tác của Long tẩu rõ ràng trở nên cứng ngắc, bà không có tiếp tục hỏi tới, chỉ đặt thức ăn xuống trước mặt Tần Danh, nói: " Lão Tần, ăn cơm đi, đừng để quá mệt mỏi."

Tần Danh gật đầu, hắn vẫn không dám nhìn Long tẩu, cầm chén cơm và lại vài miếng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Danh đặt chén cơm xuống, cầm lấy điện thoại: " Uy, là ta." Sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng bệch.

Long tẩu không còn đứng nổi, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gỗ.

Xích Minh căn bản không cần vận công, thanh âm trong điện thoại rõ ràng vang lên, trong lòng hắn âm thầm tự nhủ, ngục giam là chỗ gì? Tần Tiểu Thiên tiến vào ngục giam rồi…nhìn thần thái của lão Tần, ngục giam tựa hồ không phải là địa phương gì tốt đẹp, hắn cảm giác phải tìm thời gian tới xem, có Ma Tôn như hắn chiếu cố, Tần Tiểu Thiên cho dù muốn chết cũng vô cùng khó khăn.

Tần Danh đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn thức ăn trên bàn, không còn chút khẩu vị nào.

Vợ chồng hai người nhìn nhau không nói gì.

Xích Minh có chút cảm động vì tình yêu thương con của hai vợ chồng, nhịn không được hỏi: " Tiểu Thiên đối với các ngươi rất trọng yếu?"

Lời này hỏi ra không phải là si ngốc, cũng không phải Xích Minh ngu dại, mà là hắn chưa từng có kinh nghiệm của cuộc sống nhân gian, nên đối với tình cảm của thế tục giới một chút cũng không hiểu rõ.

Tần Danh cùng Long tẩu khổ sở gượng cười, người này mặc toàn y phục sang trọng, khí phái của một công tử, lại anh tuấn tiêu sái, hết lần này tới lần khác nói ra những lời như không có suy nghĩ, miệng không ngớt lao thao, há mồm là nói hưu nói vượn.

Tần Danh làm gì còn khí lực tức giận với hắn, chỉ là gật đầu không nói lời nào.


Xích Minh nói: " Các ngươi không còn cách nào cứu hắn?"

Một câu này lại càng nói nhảm, Tần Danh vợ chồng vì cứu con, sầu lo không biết làm thế nào cho phải, nếu có biện pháp, còn ngồi trong nhà chờ đợi hay sao?

Vợ chồng hai người bất đắc dĩ nhìn hoạt bảo này, một hồi lâu, Tần Danh nói: " Chúng ta không có quyền cũng không có tiền, ta lại đắc tội với rất nhiều người, những người có thể nhờ vả cũng đã tìm rồi…ta còn làm được gì đây?"

Xích Minh nghiêng đầu suy nghĩ, nói: " Tiền..tiền thì ta có…còn quyền là cái thứ gì?"

Tần Danh không nói chuyện, nghĩ thầm: " Cũng quả nhiên là một công tử có tiền…hắn không biết quyền lực là gì? Đây là người nào a?"

Xích Minh nhìn thấy Tần Danh không nói lời nào, tiện tay từ trong thủ trạc lấy ra một bao tiền lớn, nói: " Cái này cho ngươi cầm đi sử dụng, không đủ ta cho thêm nữa."

Tần Danh và Long tẩu nhất thời trợn tròn mắt, hai người rõ ràng nhìn thấy, trong tay Xích Minh đã trống rỗng xuất hiện một bao tiền cùng ngân phiếu.

Tần Danh dùng sức nhu nhu đôi mắt, hắn không phải bị bao tiền cùng ngân phiếu làm sợ hãi, mà là đột nhiên bao tiền xuất ra làm sợ ngây người, hắn đã từng làm qua hình cảnh nhiều năm, ánh mắt không giống như…rõ ràng bao tiền đó là trống rỗng xuất hiện.


Tần Danh bất khả tư nghị nói: " Điều này sao có thể?" Trong giây lát ý thức được Xích Minh không phải người bình thường.

Đây là một xấp ngân phiếu, là cả ngàn nguyên, chừng hơn hai mươi vạn, trong thủ trạc của Xích Minh có loại ngân phiếu này, hắn nhìn thấy Tần Danh không nói lời nào, còn tưởng rằng không đủ, liền trở tay lại hơn mười vạn xuất hiện trong tay.

Tần Danh vợ chồng hoàn toàn sợ ngây người, ngay cả lão viên cảnh như Tần Danh mà cũng khiếp sợ không thôi, Long tẩu thì càng không cần nói, hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh, thân thể lại gục ra phía ngoài. Xích Minh nhẹ nhàng vung tay lên, Long tẩu lăng không bay tới nằm trên ghế sa lon.

Tần Danh cả kinh đến tay chân tê dại, hắn bật dậy, chỉ vào Xích Minh, hai mắt trừng lên giống như sắp rớt..lắp bắp nói: " Ngươi…đúng vậy… phải là người a…" Hắn muốn nói: " Ngươi là người nào" nhưng lời đến bên mép thì trở thành " Ngươi a người a.", căn bản là nói không rõ ràng.

Xích Minh nháy nháy đôi mắt, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ cười vui, trong lòng hắn cảm thấy thật sảng, ngón tay cái co lại chỉ vào mũi mình nói: " Ta là đại ma đầu độc nhất vô nhị…ân, không đúng, là ma đầu thứ ba..ai, không đề cập tới chuyện này…" Ngẫm lại thì thương tâm, từ khi cùng Lý Cường đi tu thần, đời này cũng biết không còn cơ hội thành đại ma tôn nữa, trong tâm lý hắn có chút không cam lòng.

Tần Danh dù sao cũng khác với người bình thường, thân là một lão hình cảnh, càng nguy hiểm thì càng thanh tỉnh, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, nếu như Xích Minh có ác ý, hắn cũng sẽ không đưa tiền ra, cũng sẽ không cứu trợ hắn, hắn kiệt lực bình tức tâm tình kinh hoàng, thanh âm thoáng run rẩy nói: " Ngươi muốn thế nào?"

Ngón tay cái của Xích Minh vẫn chỉ vào mũi mình, hắn chớp ngón tay cái lên nói: " Có lão nhân gia ta ở đây, con của ngươi nhất định không có việc gì, yên tâm được rồi."

Ánh mắt của Tần Danh và Long tẩu thật sợ hãi, khiến cho Xích Minh phi thường đắc ý, hưng phấn vô cùng không nhịn được cười ha ha lên.

Tần Danh không nghĩ ra tại sao Xích Minh lại phải giúp chính mình, nghi ngờ hỏi: " Ngươi…ngươi tại sao phải giúp ta?" Hắn dần dần bình tĩnh trở lại, bệnh nặng thì phải đi chạy thầy, vì con hắn mà có thể làm ra hết thảy, coi như Xích Minh là ma quỷ, hắn cũng thừa nhận.

Xích Minh hì hì cười nói: " Hắc hắc, chỉ là chơi đùa cho vui thôi."

Tần Danh thiếu chút nữa muốn hộc máu, người này không ngờ là chỉ vì chơi đùa, bất quá vì chuyện của con, hắn cũng liều mạng, Xích Minh đột nhiên toát ra khả năng có thể giúp hắn, Tần Danh giống như là người chết đuối quơ được cọng cỏ cứu mạng, vô luận như thế nào cũng phải nắm bắt cho được.

Hắn nói: " Sao ngươi lại giúp ta? Kẻ đối đầu của ta luôn muốn giết chết ta…con của ta là đối tượng cho hắn trút giận, ai, tiểu tử kia tuổi còn trẻ…nhịn không được a."

Xích Minh vừa cười vừa nói: " Nga…lão tử gây họa, con chịu tội, ha ha, không có việc gì nữa rồi, chân của Long tẩu cũng là bị liên lụy phải không?"

Đây là nỗi đau trong lòng Tần Danh nhiều năm, hắn thở dài nói: " Lúc ta còn trẻ đắc tội rất nhiều người, ai, ngươi nói không sai, nàng thật là bị ta liên lụy, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không giữ được."

Long tẩu tỉnh lại, còn chưa nghe rõ Xích Minh nói gì, vừa nhìn thấy bàn tay hắn phát sáng, đôi mắt lại trợn lên ngất đi.

Tần Danh cũng nói không rõ là mình có tâm tình thế nào, dù sao đã rối loạn thì cứ rối loạn, hắn dứt khoát không nói được một lời, muốn nhìn xem thủ đoạn của Xích Minh.

Xích Minh nâng lên một chân của Long tẩu, chỉ nghe " khách bá khách bá" một trận âm thanh vang lên, xương đùi của bà vỡ thành phấn vụn, không tới một giây đồng hồ lại lần nữa tổ hợp.

Trong mắt Tần Danh, cũng chỉ nhìn thấy chân của Long tẩu lóe sáng một chút, Xích Minh đã dừng tay, chỉ nghe hắn cười hì hì nói: " Có chút đau, nhưng là tốt rồi."

Tần Danh căn bản không còn kịp ngăn cản, cũng không có năng lực ngăn cản, hắn đối với thủ đoạn của Xích Minh cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng tận mắt nhìn thấy tất cả làm cho hắn khó thể phân bua, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.

Xích Minh vỗ vỗ tay, tiêu sái nói: " Được rồi, ta cam đoan Long tẩu chạy còn nhanh hơn ngươi, ha ha."

" A…di…" Long tẩu hét rầm lên, bà cảm giác một chân giống như đang bị thiêu đốt, quả thật đau tận xương cốt, nhưng vừa mới hét lên, chân đã không còn đau nữa, bà vuốt bắp chân, kinh nghi nói: " Chân của ta…làm sao vậy?" Bà ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Xích Minh đang cười với vẻ tà khí, không khỏi hướng bên ghế sa lon di động một chút, nắm lấy cánh tay Tần Danh, nói: " Hắn…hắn…"

Tần Danh an ủi nói: " Đừng sợ, hắn nói có thể trị lành chân của bà…"

Long tẩu vội vàng nói: " Không cần…"

Xích Minh giở khuôn mặt tươi cười nói: " Nói không cần…thì cũng trị rồi! Chân của ngươi đã chữa hết, hắc hắc, lão Xích ta nói chuyện luôn có uy tín, không tin ngươi cứ thử đi vài bước."

Tần Danh mặc dù không tin, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, cũng nói: " Thử một lần…đi thử một chút xem sao…"

Long tẩu làm sao mà tin tưởng, bà do dự một chút, đứng dậy, vừa bước thử một bước, liền cảm giác không đúng. Thói quen nguyên lai mỗi khi bước đi, đột nhiên thay đổi, dĩ nhiên bà không thể bước đi được nữa.

Xích Minh nói: " Lão Tần, ngươi dìu bà ta đi, sẽ tốt hơn nhanh thôi."

Tần Danh vội vàng tiến lên, dìu Long tẩu đi lại vài bước trong phòng, lúc này mới buông tay. Long tẩu tựa hồ còn chưa dám tin tưởng chính mình, bà cố gắng điều chỉnh bước chân, từ từ, trên mặt tràn đầy nước mắt, trên đời này thật sự đã xuất hiện kỳ tích.