Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 116




Ở thành phố B ngơ ngẩn vài ngày, ông bà nội Nam Hướng Bắc hiển nhiên là vô cùng yêu thích bé con nhu thuận Tô Vị Tích, mỗi ngày đều đưa con bé đi chơi, tuyệt không chú ý đến Nam Hướng Bắc làm gì nữa.

Bản thân Nam Hướng Bắc cũng mừng rỡ, tuy là có vài lần nhìn thấy Tô Vị Tích nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen láy lóe lên cảm xúc không cam lòng, nhưng mà nghĩ đến hai lão nhân gia nhà mình ít khi được vui vẻ như vậy, cô cũng đành hạ quyết tâm dụ dỗ tiểu loli tiếp tục chơi cùng ông bà. Cũng may tiểu loli này trước sau đều ngoan ngoãn lại rất nghe lời cô, được Nam Hướng Bắc hôn mấy cái thật sâu trên gương mặt thì liền ngoan ngoãn đi kể chuyện xưa cho hai lão nhân gia. Lúc trước Nam Hướng Bắc mua Truyện cổ Grimm's và Truyện cổ Andersen đã đọc qua hết cho cô bé, về sau lại còn được nghe thêm một ít điển cố thành ngữ hoặc là truyện thần thoại cổ Trung Quốc từ Tô Lâm.

Mấy ngày nay Liễu Phi Miên mỗi ngày đều login cùng Nam Hướng Bắc đi tăng độ thân mật. Nam Hướng Bắc vốn lo lắng cô ta sẽ biết chuyện Tô Hướng Vãn ở tại nhà ông bà nội mình, nhưng mà lại nghĩ hẳn là Liễu Phi Miên không thần thông quảng đại như vậy, tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút không yên.

Đối với mấy bằng hữu trong trò chơi, Tô Hướng Vãn trực tiếp gọi điện thoại giải thích tình hình một chút, mấy người họ tuy rằng không thực sự hiểu được đầu cua tai nheo thế nào, nhưng ở trong trò chơi vẫn phi thường phối hợp với Nam Hướng Bắc, Ngô Kiệt Tào chỉ cần vừa nhìn thấy Nam Cung Từ Tâm là sẽ trực tiếp chủ động công kích đem cô chém chết.

Đối với việc này Nam Hướng Bắc rất là buồn bực, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nhịn cười của Tô Hướng Vãn, cô liền biết đây chính là "trừng phạt" đến từ Đại sư tỷ phúc hắc nhà mình. Ai kêu cô dám cùng Liễu Phi Miên đi tăng độ thân mật đây? Nghĩ tới năm đó cô cùng Đại sư tỷ thành thân, trước đó đều không có trải qua giai đoạn thân mật thân mật như vậy — bất quá đó là bởi vì các nàng cơ hồ mỗi ngày đều cùng một chỗ, cho nên độ thân mật đã sớm đủ.

Trơ mắt nhìn thiếu niên áo trắng trong trò chơi bị Phó Quân Quân cùng Ngô Kiệt Tào liên thủ giết chết, hình ảnh biến thành trắng đen, Nam Hướng Bắc vẻ mặt cầu xin quay đầu sang nhìn Tô Hướng Vãn, "Vì sao Phó sư tỷ cũng giết em?".

"Bởi vì hiện tại em là kẻ phụ tình a." Tô Hướng Vãn vẻ mặt vô tội, "Chẳng phải kẻ phụ tình thì phải giết sao?".

"Nhưng mà......" Giờ phút này thật là có cảm giác lệ rơi đầy mặt, lại nhìn đến bộ dáng Tô Hướng Vãn khơi khơi sợi tóc cười đến kiều mỵ, trong lòng Nam Hướng Bắc một trận ngứa ngáy. Cô đưa tay kéo tay nàng ý đồ đem nàng ôm vào lòng, Tô Hướng Vãn lại tránh thoát, đối với cô liếc một ánh mắt thiên kiều bá mị, giọng cũng trở nên nũng nịu," Còn không mau đi tăng độ thân mật cùng Liễu Phi Miên của em đi."

"Cái gì mà Liễu Phi Miên của em chứ, mới không phải của em!" Không thể đem mỹ nhân kéo đến trong lòng mình, Nam Hướng Bắc có chút bất mãn. Cô tức giận nói xong, lại không thể không quay đầu sang màn hình máy tính, kết quả vừa xoay sang liền phát hiện Nam Cung Từ Tâm vừa mới lựa chọn sống lại ở điểm chữa thương phụ cận, tiếp theo mới chạy được hai bước lại chết thêm một lần.

Lúc này người giết cô là Âu Dương Vô Khuyết.

Nhìn đến tên phản đồ này, Nam Hướng Bắc nhíu mày.

Đồ sát Nam Cung Từ Tâm xong, Âu Dương Vô Khuyết không nói một lời liền ly khai, Tô Hướng Vãn nhìn một màn này, mày liễu cũng nhăn lại, trong mắt một đạo hàn quang chợt lóe.

Không biết như thế nào, Tiêu Dao Môn gần đây bỗng nhiên lại bắt đầu phân tranh. Lúc trước những người không tin Tô Đại sư tỷ bán đứng môn phái đã lựa chọn không tham gia môn phái chiến, cũng không tham gia hộp thư chat đang hot của môn phái, nhưng vẫn luôn để ý và che chở Tô Mạc Che Tô Đại sư tỷ. Khi bọn hắn phát hiện Nam Cung Tiểu Túng cái người luôn sát cánh bên Đại sư tỷ, cư nhiên lựa chọn ly hôn Đại sư tỷ mà lại ở cùng chỉ huy mới của Tiêu Dao Môn, những đệ tử trung thành không biết nội tình kia đồng loạt oán giận.

Mà khi bọn hắn phát hiện Phó Quân Quân cùng Ngô Kiệt Tào mỗi khi gặp Nam Cung Từ Tâm thì đều động thủ đồ sát, bọn họ tựa hồ lập tức hiểu được sự tình, vì thế Nam Hướng Bắc ở trong trò chơi càng ngày càng khổ sở.

"Vì cái gì người đuổi giết em càng lúc càng nhiều thế này?" Mới cùng Liễu Phi Miên đánh một cái phụ bản đơn giản, kết quả thời điểm từ phụ bản đi ra liền bị năm người phục sẵn bên ngoài tiến vào giết chết, hơn nữa cư nhiên còn không phải Tiêu Dao Môn, mà là người của phái Nga Mi. Nam Hướng Bắc vô lực quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, Tô Hướng Vãn đối với cô lộ ra vẻ mặt áy náy, bởi vì căn bản nàng cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Thở dài, Nam Hướng Bắc nhắn Liễu Phi Miên mình muốn logout rồi trực tiếp tắt máy tính, kéo Tô Hướng Vãn cùng nhau ngã lên giường, "Tội nghiệp em quá đi à Đại sư tỷ."

"Thực xin lỗi." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng giải thích, "Chị cũng không nghĩ tới sẽ như vậy."

"Ưm, chuyện này cũng không phải lỗi chị." Nghe nàng giải thích, Nam Hướng Bắc tươi tỉnh tinh thần, "Là vì thoạt nhìn chân thật quá thôi, Phó sư tỷ cùng A Tào đều đuổi giết em, vậy thì Liễu Phi Miên sẽ càng thêm tin tưởng là em thật sự cùng chị...... cùng chị chia tay a."

Lúc nói đến chữ chia tay Nam Hướng Bắc ngừng lại một chút, cô thủy chung vẫn không thể tự nhiên nói đến hai chữ này theo Tô Hướng Vãn. Cả đời này cô cũng không nguyện ý cùng Tô Hướng Vãn chia tay.

"Ừ." Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng lên tiếng, nàng nhéo nhéo hai má Nam Hướng Bắc, nhìn vẻ mặt cô bất đắc dĩ, nghĩ một chút lại nói, "Hay là, về sau chúng ta tìm một cơ hội hẹn bọn họ đến thành phố Z chơi đi, tụ tập này nọ."

"Sao cơ?" Ánh mắt sáng lên, Nam Hướng Bắc chống tay ngồi dậy, "Có thể chứ?".

"Đương nhiên có thể." Tô Hướng Vãn mỉm cười, "Bất quá em kiếm nhiều tiền như thế, vậy thì vé máy bay mời họ đi thành phố Z là do em phụ trách đi."

"Hơ, mới không cần mua vé máy bay." Nam Hướng Bắc chun chun mũi, "Em ráng phấn đấu lên cơ trưởng, như vậy là có thể cho bọn họ ngồi khoang hạng nhất, sau đó em tự mình lái máy bay, ha ha ha!"

Thấy cô lên tinh thần, ánh mắt Tô Hướng Vãn vô cùng nhu hòa, nàng cười nhẹ, đưa tay xoa hai má cô, "Được, Nam cơ trưởng của chị."

- --

Tối đó, Nam Hướng Bắc nhận được điện thoại của Nam Cực.

"Ba phát hiện có người theo dõi Tô Lâm." Lời Nam Cực nói làm cho Nam Hướng Bắc bừng tỉnh đại ngộ, "Là thám tử tư, người đó cũng khai ra một đồng bọn của hắn đang theo dõi Hướng Vãn, bất quá bởi vì Hướng Vãn bỗng nhiên đi thành phố B cho nên phi vụ này bị đứt đoạn."

"Khó trách Liễu Phi Miên biết nhiều chuyện như vậy." Sau khi cúp điện thoại, Nam Hướng Bắc đem lời Nam Cực kể lại cho Tô Hướng Vãn, sắc mặt nàng trở nên rất khó coi. Một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên cười lạnh, "Xem ra chúng ta phải trở về thành phố Z rồi."

"Ừm." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, tiếp theo lại thở dài, "Trở về... vậy là em tạm thời không thể về nhà được a, bằng không Liễu Phi Miên sẽ biết chân tướng mất."

Tô Hướng Vãn nhìn cô, tiếp theo thản nhiên cười, "Như vậy cũng rất tốt."

"Sao chứ?" Nam Hướng Bắc không hiểu, Tô Hướng Vãn cười càng lúc càng kiều mỵ.

- --

Sau khi báo cho ông bà nội biết mình sẽ quay về thành phố Z, Nam Hướng Bắc liền mua vé máy bay, sau đó thu xếp hành lý chuẩn bị cùng Tô Hướng Vãn trở về.

"Bác trai đã làm cho tay thám tử kia làm bộ như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục theo dõi chị và tỷ tỷ." Buổi tối trước hôm trở về, Tô Hướng Vãn nói với Nam Hướng Bắc, thấy cô gật đầu nàng mới nói tiếp, "Đến lúc đó tỷ tỷ sẽ ra sân bay đón chị, mà gã thám tử kia cũng sẽ đi theo...... Cho nên, chúng ta phải diễn một tuồng kịch nha Tiểu Từ Tâm."

"Diễn kịch?" Nam Hướng Bắc sửng sốt vài giây, tiếp theo hiểu được, chần chờ nói, "Diễn cái gì a?".

"Chính là thế này." Tô Hướng Vãn đầu tiên là cười, tiếp theo lộ ra vẻ mặt chực khóc, lôi kéo tay Nam Hướng Bắc, "Chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa sao?".

Nam Hướng Bắc lập tức trợn trừng, mặt mày không thể hiểu nổi.

"Biết ngay là em sẽ như vậy mà." Trắng mắt liếc cô một cái, Tô Hướng Vãn bỏ tay cô ra, "Sau đó em sẽ hất tay của chị ra, hất ra rất thô bạo, biết chưa?".

"......" Nam Hướng Bắc mặt mày quýnh quáng 囧囧, nhìn Tô Hướng Vãn nửa ngày không nói ra lời.

"Biểu cảm như vậy là làm sao chứ". Thấy cô như thế, Tô Hướng Vãn bất mãn, nàng nhíu mày nhìn Nam Hướng Bắc, "Nếu không phải em cái tên ngu ngốc này không đi theo Liễu Phi Miên khách sáo này nọ, thì làm sao cần phải như vậy, chị chỉ là muốn phối hợp với em!"

"Ặc...... được rồi mà." Tay cào cào tóc, Nam Hướng Bắc đành phải gật đầu, tiếp theo nhìn thấy Tô Hướng Vãn lại lộ ra cái vẻ mặt làm cho người ta đau lòng lúc trước mà nói với cô câu kia, cô đành buông lỏng tay Tô Hướng Vãn, làm bộ dạng phụng phịu muốn đi.

"Không phải buông ra, mà là hất ra."

"Biểu cảm phải lạnh lùng khốc liệt một chút, đừng khô khan như vậy".

"Tốt hơn rồi đó, dùng lực thêm xíu nữa...... Ngu ngốc, em làm đau chị a ~".

"A, để em xem xem!"

"Nam Cung Tiểu Túng! Em thật sự là ngốc chết đi được, đáng ghét!".

"Hơ......"

Một đêm này, cứ như một vở hài kịch trôi qua như thế.

- --

Ngày hôm sau, cáo biệt ông bà nội đang lưu luyến không rời, Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn mang theo Tô Vị Tích, kéo hành lý đến sân bay thành phố B.

"Tiểu Tích, đừng để Bắc Bắc ôm hoài như thế, con xuống tự mình đi đi nào." Liếc mắt một cái thấy con gái dính cứng trên người Nam Hướng Bắc không chịu buông ra, Tô Hướng Vãn nhíu mày, không nhìn tới biểu cảm bé con trước người Nam Hướng Bắc, vẻ mặt nghiêm khắc, "Con đã lớn rồi."

"Tiểu Tích mới năm tuổi, con còn......." Thấy Tô Vị Tích có vẻ sắp mếu máo, Nam Hướng Bắc lập tức mở miệng bênh vực. Tô Hướng Vãn liếc cô một cái xem thường, cô đành phải đem lời định nói nuốt trở về, mà Tô tiểu loli cũng ngoan ngoãn từ trên người cô đi xuống, bất quá trước khi tuột xuống vẫn không quên ịn lên mặt Nam Hướng một cái hôn.

Tô Hướng Vãn cắn cắn môi, quay đầu tự nhủ mình là người trưởng thành rồi, không thể bởi vì chuyện nhỏ này mà ghen được.

Sau khi làm thủ tục, lên máy bay ổn định chỗ ngồi, Nam Hướng Bắc cùng Tô Vị Tích chơi búa kéo bao. Tô Hướng Vãn tiếp tục hơi có chút ghen tuông lại có chút bất đắc dĩ mà nhìn hai người. Vốn tưởng rằng chuyến hành trình này sẽ đơn giản như vậy mà kết thúc, không ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngay tại thời điểm Nam Hướng Bắc nhẩm tính sắp đến lúc máy bay hạ cánh, máy bay vốn đang bay ổn định bỗng nhiên rung lắc một hồi. Cô sửng sốt vài giây rồi nét mặt liền trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Hành khách trong khoang từng nhóm kêu lên sợ hãi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiếp viên trưởng của chuyến bay vội vàng hướng đến chỗ Nam Hướng Bắc, thấp giọng nói khẽ, "Từ cơ trưởng mời ngài đến khoang điều khiển một chuyến."

Nam Hướng Bắc sắc mặt đại biến, gật đầu đứng dậy, tiếp theo xoay qua nhìn Tô HướngVãn một cái, đưa tay sờ đầu Tô Vị Tích, rồi sải bước hướng đến khoang điều khiển.