Tối đó Nam Hướng Bắc cũng không rời đi ngay.
"Tô tỷ tỷ, buổi tối chị qua ngủ cùng Đại sư tỷ nhé." Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Nam Hướng Bắc rất bình tĩnh nói với Tô Lâm như vậy, Tô Hướng Vãn ở bên cạnh sắc mặt hơi đổi.
Kinh ngạc nhìn Nam Hướng Bắc một cái, lại nghi hoặc quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, thấy mặt nàng cũng có vẻ hờn giận, trong lòng Tô Lâm hiểu được hai người này nhất định là đã xảy ra chuyện gì nữa rồi. Chị đang định mở miệng khuyên giải thì Nam Hướng Bắc lại khom người ôm lấy Tiểu Tích, cười tủm tỉm đùa với bé con, "Tiểu Tích à, tối nay ngủ cùng Bắc Bắc chịu không?".
"Dạ chịu!" Tô Vị Tích không chút do dự trả cho Nam Hướng Bắc một nụ cười thật rạng rỡ, ôm cổ cô làm nũng như trước giờ, "Bắc Bắc đã thật lâu thật lâu không kể chuyện cổ tích cho con nghe ~".
"Ừa...... Là Bắc Bắc thật hư, tối nay sẽ kể cho con mười câu chuyện cổ tích luôn nha?" Lời vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt nhớ tới cái gì, mặt Nam Hướng Bắc cứng đờ, nhưng không có nhìn tới Tô Hướng Vãn cũng đang đồng dạng nhớ tới chuyện xưa, mà vẫn duy trì tươi cười nhìn Tô Vị Tích.
"Hơ......" Bé con nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tựa hồ như đang tự hỏi gì đó. Qua vài giây, Tô Vị Tích lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đáng yêu, "Thôi ạ, ba chuyện là đủ rồi, không thì sẽ mệt lắm."
"Được, vậy thì ba chuyện nha." Nam Hướng Bắc đáp ứng, ôm cô bé, lại nhìn về phía Tô Lâm, ôn hòa cười, "Tô tỷ tỷ, tạm thời em mượn của chị một tối nhé."
Tô Lâm lại ngẩn ra, Nam Hướng Bắc cũng không nhiều lời, cô ôm Tiểu Tích đi về phòng cô bé, khép lại cửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai chị em Tô Hướng Vãn và Tô Lâm. Sau một lát, Tô Lâm nhìn về phía em gái đang bần thần, "Hai đứa vẫn chưa làm hòa sao?".
"Em......" Tô Hướng Vãn há miệng thở dốc, nàng nhìn cánh cửa khép chặt, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận, nàng làm sao lại thốt ra hai chữ "chia tay" với Nam Hướng Bắc cơ chứ.
Bất luận xảy ra chuyện gì, đáng lẽ đều phải tin tưởng người kia mà cho đối phương cơ hội giải thích mới đúng. Vì sao nàng lại mất đi lý trí mà to tiếng với em ấy, thậm chí còn nói ra hai chữ kia nữa?
Suy sụp cúi đầu, Tô Hướng Vãn giờ phút này tâm loạn như ma, nàng cũng không biết nói cái gì với chị gái cho phải, đành khe khẽ thở dài.
- --
Kể xong ba câu chuyện cổ tích, Nam Hướng Bắc cùng Tô Vị Tích nằm song song cạnh nhau trên giường.
"Tiểu Tích, con cảm thấy dì Hai thế nào?" Cô nhẹ giọng hỏi bé con, tiếng nói ấm áp trìu mến, ánh mắt trong suốt.
Bé con nho nhỏ xoay qua Bắc Bắc, sau một lúc lâu thì chui vào trong lòng cô, giọng trong vắt, "Bắc Bắc tốt nhất."
Nam Hướng Bắc ngẩn người, tiếp theo rốt cuộc bật cười. Đây là nụ cười chân thật đầu tiên phát ra từ nội tâm của cô trong ngày hôm nay.
Vòng tay ôm chặt bé con nằm trong lòng mình, Nam Hướng Bắc vuốt ve tóc cô bé, "Dì Hai cũng tốt lắm nha, cũng có thể giống Bắc Bắc kể chuyện cho con nghe, còn có thể dạy con vẽ nữa."
"Bắc Bắc tốt nhất." Không để ý tới lời của cô, Tô Vị Tích lặp lại câu đó một lần. Bắt đầu cảm thấy mệt, cô bé liền cứ thế dụi vào lòng Nam Hướng Bắc, nói thêm lần nữa, "Bắc Bắc là tốt nhất......"
Nam Hướng Bắc cúi đầu nhìn cô bé một cái, với tay tắt đèn đầu giường, "Ừ ừ, Bắc Bắc tốt nhất ~ con mau ngủ đi, Bắc Bắc ngủ với con."
"Dạ......" Nhắm mắt lại, tay nắm chặt áo Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích rất nhanh thiếp đi.
Đêm dần dần khuya, trong bóng đêm, một tiếng thở dài khẽ vang lên.
- --
"Em cũng quá xúc động rồi." Trong căn phòng khác, Tô Lâm xem mấy tấm ảnh kia, chị cau mày, "Người gửi mấy thứ này cho em rõ ràng là có ý đồ, sao em có thể để bị trúng kế như vậy?".
"Em......" Tầm mắt Tô Hướng Vãn rơi xuống bức hình kia, Nam Hướng Bắc đang tựa vào Từ Nhiêu trong một tư thế rất mờ ám, làm người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt, nàng cắn cắn môi, "Em gần đây...... Gần đây nhìn đến em ấy như vậy luôn cảm thấy phiền."
"Em ấy bây giờ thật sự là không còn giống với ngày đầu gặp em nữa." Tô Hướng Vãn cúi đầu, trong thanh âm mang theo sự hoang mang, "Trước kia em ấy không phải như thế, em ấy......".
Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Nam Hướng Bắc, em ấy bình tĩnh đàm phán với kẻ bắt cóc, cho dù bị thương cũng mặt không đổi sắc, còn có lần đầu tiên hẹn gặp mặt bên ngoài, Nam Hướng Bắc ôm bó hoa bách hợp khẽ cười ngượng ngùng với nàng, còn có lần đó trong khách sạn, cái người kia từ ngoài cửa vọt vào, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng che chở... Nam Hướng Bắc... Tô Hướng Vãn không rõ vì sao mọi chuyện lại biến hóa nhanh như vậy, vì cớ gì mà cái người luôn ôn nhu săn sóc lại quả cảm kia bây giờ lại thay đổi thành ra thế này? Là bản thân nàng thật sự vẫn chưa hiểu được em ấy, hay rốt cuộc là chính nàng đã làm cho em ấy biến thành như vậy?
Tô Lâm nhìn Tô Hướng Vãn thất thần, im lặng không nói.
Chuyện tình cảm, luôn là kẻ trong cuộc thì tối, mà hiện tại bản thân chị là người ngoài đứng xem cũng không thể làm gì, cho dù có nói cũng sẽ ảnh hưởng đến hai người họ.
"Em đi ngủ sớm một chút đi." Tô Lâm cuối cùng thở dài nói, "Không phải sáng mai còn phải bay đi thành phố Y sao?".
"Dạ." Tô Hướng Vãn gật đầu, nằm xuống giường, lúc nghiêng người nhìn thấy chiếc móc khóa hình bánh bao nhỏ nàng đặt trên bàn ở đầu giường, lòng nàng trầm xuống.
"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Dũng tuyền chi ân, bánh bao tương hứa."
Ơn một giọt nước, lấy suối ngầm báo đáp. Ơn tựa suối ngầm, lấy bánh bao hứa hẹn.
Nhắm mắt trong khoảnh khắc, Tô Hướng Vãn như thấy lại trong rừng trúc Nam Cung Từ Tâm kia mặc áo trắng lưng đeo ống sáo nói với nàng như vậy.
- --
Cả một đêm trằn trọc hồi lâu mới vào giấc được, sáng hôm sau thức dậy, Tô Hướng Vãn cảm thấy cả người đều vô cùng mỏi mệt. Cũng bởi tình trạng này mà nàng lại bắt đầu suy nghĩ muốn từ chức ở hàng không Vân Phi.
Kỳ thật gần đây nàng đã bớt quan tâm đến công việc ở hãng, lịch bay được sắp xếp cũng không nhiều, trong tuần đa số thời gian nàng đều đến phụ Bắc Đường Lạc Anh xử lý chuyện ở tập đoàn, cũng may bên phía Lí Hàng cũng không có nói gì.
Sau khi rửa mặt thay đồng phục, lúc ra khỏi phòng, nhìn thấy Nam Hướng Bắc đang bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra, Tô Hướng Vãn liền ngây ra.
Nàng căn bản không nghĩ tới sau chuyện tối qua, Nam Hướng Bắc vẫn còn có thể dậy sớm làm bữa sáng cho mình.
"Ăn điểm tâm đi." Nam Hướng Bắc nhẹ giọng nói một câu, bưng bữa sáng đặt lên bàn xong thì bước vào phòng Tô Vị Tích chải đầu cho bé con cũng vừa thức.
"Bắc Bắc, hôm nay con muốn thắt hai cái bím tóc ~" Bé con mang giọng ngái ngủ làm nũng với Nam Hướng Bắc. Sáng sớm mới thức dậy đã có thể hưởng thụ Bắc Bắc "phục vụ", hiển nhiên là tâm tình tiểu loli rất tốt.
"Được." Nam Hướng Bắc đáp gọn, động tác trên tay không chậm lại chút nào, nhưng vẫn vô cùng ôn nhu, sợ làm đau bé con.
Tô Hướng Vãn đứng ở cửa phòng nhìn một hồi, lại thất thần, tựa hồ đã lâu lắm rồi nàng không thấy hình ảnh này.
"Xong rồi." Nam Hướng Bắc thuần thục thắt hai bím tóc cho Tô Vị Tích xong, cô vỗ vỗ tay, "Ăn sáng nào!".
"Dạ!" Tô Vị Tích vui vẻ gật đầu, nắm lấy tay cô, vừa lúc xoay đầu nhìn thấy mami, cô bé theo bản năng cụp mắt gọi, "Mami."
Tô Hướng Vãn cũng không có nhìn Tiểu Tích, mà thẳng tắp nhìn Nam Hướng Bắc, nàng thấy đối phương nhìn thẳng mình không chút né tránh, một đôi mắt sáng ngời trong suốt, trong lòng Tô Hướng Vãn không khỏi run lên.
"Ăn sáng đi." Vẫn là không chịu nổi mà dời tầm mắt, Nam Hướng Bắc nhẹ giọng nói, tiếp theo ôm lấy Tô Vị Tích ra khỏi phòng.
Tô Lâm lúc này cũng đã dậy, chị đang ngồi ở bàn ăn, nhìn ba người họ đi ra. Tuy rằng không khí vẫn kỳ quái như trước, nhưng thoạt nhìn vẫn mang hương vị người một nhà, ánh mắt của chị không khỏi u ám, nhưng rất nhanh lại lộ ra tươi cười, "Mau tới ăn điểm tâm đi."
"Vâng." Nam Hướng Bắc gật đầu, đem Tô Vị Tích đặt lên trên ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé. Cô cũng không nói gì, im lặng ăn cơm.
Ăn sáng xong, Tô Hướng Vãn ra sân bay, còn Nam Hướng Bắc lái xe đưa Tô Vị Tích đi nhà trẻ.
- --
Dừng xe ở bên ngoài nhà trẻ, thấy thời gian còn sớm, Nam Hướng Bắc cũng không đưa Tiểu Tích xuống xe ngay, mà bồng cô bé từ ghế sau ôm ra phía trước, "Tiểu Tích."
"Bắc Bắc." Tô Vị Tích ngẩng đầu lên nhìn cô, cười tít mắt.
"Con phải ngoan ngoãn ăn cơm nha." Nam Hướng Bắc cười lại với bé con, giọng dịu dàng, "Lúc không vui đừng có giữ trong lòng, phải nói cho dì Hai biết không. Dì Hai rất thương con, sẽ không có hung dữ với con như mami đâu."
Gật gật đầu, lại nghiêng đầu tự hỏi, Tô tiểu loli thông minh cắn ngón tay, "Bắc Bắc sắp đi tới nơi rất xa rất xa nữa hả? Giống như, giống như chỗ lần trước ạ?".
Tuy không rõ ràng lắm, nhưng Nam Hướng Bắc cũng đoán là bé con đang nhắc tới lần mình đi Australia huấn luyện, trong lòng một trận chua xót, trên mặt vẫn giữ nụ cười, "Cứ xem là vậy."
"Con sẽ ngoan ngoãn chờ Bắc Bắc trở về." Bé con hiểu chuyện nói, lại dùng lực câu lấy cổ Nam Hướng Bắc sờ sờ mặt cô, "Bắc Bắc phải sớm trở về đó nha."
"Con ngoan ngoãn nghe lời mami và dì Hai nha." Không giống như ngày xưa đáp lại một tiếng "Được" rõ to, Nam Hướng Bắc cười cười, "Tiểu Tích ngoan nhất nhà có phải không?".
"Dạ đúng!" Tô Vị Tích thật nhanh trả lời, "Ngoan giống như Bắc Bắc vậy."
"Ha ha...... ừ!".
- --
"Quý khách, đây là nước chanh của ngài." Trên mặt lộ ra nụ cười chức nghiệp, Tô Hướng Vãn mang đồ uống đến cho hành khách xong thì hướng đến phòng bếp.
"Cô có nghe tin gì không, cái cô Nam Hướng Bắc kia, chính là cái người từ bên không quân chuyển tới mới lên cơ phó, có khả năng bị đình chỉ bay đó."
Đi đến bên ngoài phòng bếp, cách lớp màn Tô Hướng Vãn ngoài ý muốn nghe được cái tên quen thuộc, mà làm nàng kinh ngạc là nội dung của lời nói kia.
"Thiệt hay giả vậy, không phải nhà cô ấy gốc gác lớn lắm sao? Sao có thể như vậy được?".
"Ai biết đâu, nghe nói Lí tổng nổi cơn thịnh nộ, nói là cái gì mà công ty hàng không không có chấp nhận cái loại phú nhị đại như vậy......".
Không cách nào nghe hết, Tô Hướng Vãn trực tiếp xốc màn đi vào, cau mày, thanh âm cũng dồn dập, "Em mới nói đình chỉ bay là chuyện gì xảy ra vậy?".
Đang tán gẫu bị tiếp viên trưởng bắt gặp, hai cô tiếp viên rõ ràng là hết hồn, nhưng mà sau khi nhìn đến vẻ mặt Tô Hướng Vãn thì thoáng trấn tĩnh lại, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc, các cô đem chuyện mình biết kể lại hết cho Tô Hướng Vãn.
"Nói vậy là, cô ấy... ngày hôm qua mới bị tạm thời cách chức?" Hoảng hốt hỏi lại, Tô Hướng Vãn lùi một bước, trên mặt không còn giữ được bình tĩnh, "Vì sao......"
Vì sao... vì sao không nói với mình gì cả?