Chẳng qua hiển nhiên Ôn Kiểu sẽ không buông tha cho bản thân mình.
Dưới ánh mắt thoáng kinh ngạc của Khấu Tinh Hoa, cậu ta bắt đầu khóc, sụt sụt sịt sịt nghẹn ngào, nói Hạ Thanh bôi nhọ cậu ta, cố ý nói vậy làm nhục cậu ta.
Khấu Tinh Hoa bị cậu ta khóc cho mất khả năng suy nghĩ, lập tức quên hết mọi nghi ngờ, chỉ còn biết dịu dàng đi dỗ cậu ta.
Tuy nhiên nhìn chung những người bị quỷ ám như hắn cũng là số ít, đa số mọi người đều âm thầm đánh giá vị 'quý nhân' này, ôm một bụng xem trò.
Hoàng Thất cứ thi thoảng lại quay đầu nhìn Ôn Kiểu đang khóc lê hoa đái vũ, sau đó quay sang ngập ngừng ngắc ngứ với Hạ Thanh.
Hạ Thanh xụ miệng: "Không biết có nên nói không thì đừng nói. Chung quy ngươi chỉ cần biết, ta với người kia bát tự xung khắc là được."
Hoàng Thất: "... Ồ, được."
Nói xong hắn lại lặng lẽ nhìn Hạ Thanh cái nữa, phát hiện đỉnh đầu Hạ Thanh có mấy cọng tóc nhổng lên, ánh mắt đầy nôn nóng, thật sự trông như gặp ma quỷ.
Hoàng Thất cũng không ngờ cậu áo hồng phía đối diện lại nói lời chướng tai đến thế, mà Hạ Thanh lại chỉ phản ứng như vậy, nhưng có lẽ đó cũng là những gì cậu vốn hằng là. Hoàng Thất nghĩ đến hình ảnh Hạ Thanh gặm kẹo đứng trong mảng sáng tối giao hòa trên bậc thang lạnh nhạt nhìn xuống vừa rồi, đáy lòng không khỏi phát run.
Hắn chợt cảm thấy kính nể--- chẳng lẽ ở bên tiên nhân lâu ngày cũng sẽ nhiễm được Thần tính?
Khi trời sẩm tối, thuyền cập bến hoàng lăng nước Lương.
Sách cổ gọi nơi này là đất yêu tà, tiến lại gần màu nước cũng đậm hơn, Hạ Thanh lấy làm kỳ lạ, còn duỗi tay sờ thử một cái. Nước đen sền sệt, giống đã tích tụ vô vàn chất bẩn, hình như còn có cả sâu bọ trượt qua muốn chui vào da cậu, nhưng bị hồn kiếm dọa sợ, ré lên rồi bỏ chạy.
Cửa động Xuân Thương chật hẹp mà chất đầy đá sắc gập ghềnh, chỉ có thể đổi sang ngồi bè gỗ tiến vào bên trong.
Dĩ nhiên Ôn Kiểu được chăm chút mà đi theo Khấu Tinh Hoa tít tận hàng đầu.
Hạ Thanh theo mọi người xuống thuyền xong thì không muốn đi chung cùng bọn họ thêm nữa, bởi vì kỳ thực bản chất cậu cũng không thích chỗ đông vui nhiều người.
Lâu Quan Tuyết vốn định trực tiếp lội nước mà qua, suy xét đến Hạ Thanh hiện giờ không có tu vi, mới chọn một tấm gỗ gần mục, trôi cuối đoàn người.
"Ngươi không thấy ta đang kéo chân sau ngươi à, nhỡ bọn họ tìm được hạt châu trước chúng ta thì sao?"
Một câu 'Chẳng bằng ngươi cởi dây cho ta' Hạ Thanh còn chưa kịp nói ra, Lâu Quan Tuyết đã trả lời chặn họng, giọng rất thản nhiên: "Vậy thì gϊếŧ hết bọn họ."
"..." Hạ Thanh nghẹn họng hồi lâu, nói: "Ồ, vậy thì ngươi nhất định phải tìm ra trước bọn họ rồi."
Lối vào hoàng lăng ngã ba ngã bảy, Lâu Quan Tuyết chọn con đường ngoài cùng bên trái.
Hạ Thanh không biết gì về nơi này, dứt khoát đưa mắt ngắm phong cảnh.
Trong động tối om, nguồn sáng duy nhất chỉ có một đóa hoa đỏ thẫm sinh trưởng trong vùng nước đen nhánh.
Đá treo ngược, dơi bám đầy vách đá rậm rạp rêu xanh, ánh đỏ âm u hắt sắc đỏ lên áo quần Lâu Quan Tuyết.
Hạ Thanh rảnh phát buồn, thuận miệng hỏi: "Ngươi lấy được sức mạnh xong thì sẽ làm gì?"
Lâu Quan Tuyết: "Vì sao một vấn đề ngươi phải hỏi tới hai lần."
Nhắc đến đây Hạ Thanh lại tức: "Còn không phải tại lần đầu ngươi không trả lời tử tế à?! Nói mau, làm xong hết thảy ngươi sẽ đi đâu?"
Cậu cứ có cảm giác, Lâu Quan Tuyết hoàn toàn không muốn làm Hoàng đế nước Sở. Mặc dù đây là thân phận chí tôn chí quý nhất toàn bộ mười sáu châu, nhưng mà hắn là tiên nữ kia mà, tiên nữ sao có thể có du͙ƈ vọиɠ quyền thế đời trần được cơ chứ.
Trong bóng tối Lâu Quan Tuyết cười khẽ, ngón tay vuốt ve sáo cốt, bình thản hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hạ Thanh còn đang bị tưởng tượng của mình chọc cười, nhất thời chưa hoàn hồn kịp: "Ế? Ta?"
Lâu Quan Tuyết: "Ừ."
Hạ Thanh suy nghĩ nghiêm túc, đáp: "Ta muốn đi đầu thai."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười châm chọc.
Hạ Thanh nói: "Ta cảm giác, bất kể ta có phải người của Bồng Lai hay không, thì cũng đều là chuyện của kiếp trước, hoặc có khi là kiếp trước trước nữa. Khả năng thân xác tiểu sư đệ cũng thành cát bụi luôn, ta bây giờ chỉ là cô hồn dã quỷ, không gốc không nhà, chẳng bằng đi đầu thai."
Lâu Quan Tuyết nói: "Vậy sao?"
Hạ Thanh: "Đúng vậy. Ấy! Nơi này có cả bướm này?"
Suy nghĩ của cậu rất nhanh đã lại bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Đóa hoa nở trong bóng tối tản ra ánh đỏ mờ mờ, hấp dẫn không ít cánh bướm xanh trầm hoa văn sặc sỡ. Dập dờn bay giữa không trung, tô thêm sắc quỷ quyệt hoa lệ cho chốn lăng mộ ẩm ướt âm u.
Giọng nói lành lạnh của Lâu Quan Tuyết truyền tới: "Hạ Thanh, những lời này, ngươi là đang nói ta nghe, hay là nói cho chính mình đây."
Hạ Thanh đang thò tay chụp một con bướm.
Cánh bướm rung rung không ngừng, gãi lên lòng bàn tay.
Lời nói của Lâu Quan Tuyết lọt vào tai như sấm giáng toàn thân, Hạ Thanh nhìn con bướm nọ, nhất thời không rõ rốt cuộc ngón tay hay trái tim cậu mới là vật đang run.
Lâu Quan Tuyết nói: "Một câu hỏi ngươi thích hỏi nhiều lần, lời nói lại không thích lặp lại. Không cần nói với ta hết lần này tới lần khác, rằng sớm muộn ngươi cũng phải rời đi. Cũng không cần nhắc nhở bản thân hết lần này tới lần khác, rằng mình phải sớm thoát."
Con bướm thoát được ra vốn định chích cho Hạ Thanh một cái trả thù, rồi lại bị kiếm ý trên đường chỉ tay hù cho hết hồn chim én, kinh hãi chạy lên tóc mai cậu.
Thiếu niên ngồi khoanh chân trên ván gỗ mục nát, áo quần hòa vào bóng tối, chỉ còn đôi mắt màu nâu nhạt phản chiếu dưới ánh xanh cánh bướm, hiện lên có chút mơ màng.
Rất lâu.
Hạ Thanh mới nói một câu thật nhẹ: "Lâu Quan Tuyết, ta cảm thấy ngươi cho ta nhiều thời gian hơn nữa, ta cũng không nghĩ thấu."
Lâu Quan Tuyết xua đi con bướm xanh bên tóc cậu, ngón tay lạnh băng từ từ mơn trớn khuôn mặt thiếu niên, cúi người, nói khẽ: "Vậy thì đừng nghĩ nữa."
Hạ Thanh trợn trừng cặp mắt.
Bóng tối tô đậm giác quan---- lớp ngụy trang qua nụ hôn phớt nhẹ, ái tình phớt nhẹ của lần mượn dịp điểm trang, rốt cuộc lần này cũng hoàn toàn nứt vỡ.
Lâu Quan Tuyết cắn lên môi cậu như trừng phạt, lực độ rất lớn, Hạ Thanh ăn đau muốn đẩy hắn ra, nhưng phản kháng lúc này sẽ chỉ càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Lâu Quan Tuyết im lặng nắm cổ tay cậu, đầu lưỡi cạy mở môi răng cậu.
Hơi thở chung nhịp, du͙ƈ vọиɠ bén rễ.
Trái tim vốn run rẩy rối bời của Hạ Thanh nay đã hoàn toàn tan rã, tan rã đến mức cậu thật sự không biết phải làm gì.
Không nên như vậy... Không thể như vậy...
Cậu hoảng muốn chết, ngón tay bấu chặt bờ vai Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết cụp mi, tóc mực ngọc quan lạnh sâu như tuyết phủ lấy Hạ Thanh, hắn cười nhẹ một tiếng.
"Dù sao vốn dĩ, ta cũng không muốn cho ngươi thời gian."
Hạ Thanh không lường trước được hắn sẽ thẳng thừng cắn lên như thế, hoang mang cả người, hoảng loạn nói: "Ngươi đừng như vậy..."
Ngón tay Lâu Quan Tuyết xoa lên môi cậu một cách mập mờ, tà quang đỏ trầm trong ánh mắt sâu như đêm dài vĩnh cửu, giọng điệu lười biếng mà lại ẩn chứa tìиɦ ɖu͙ƈ khàn khàn không tản, cười nói: "Hạ Thanh, lưỡng tình tương duyệt với ta chỉ là tình thú. Ngươi đồng ý hay không, thật ra cũng không quan trọng."
"..."
Hạ Thanh đần hết cả người, đầu óc loáng cái rỗng tuếch, nghĩ sao cũng không hiểu được. Thậm chí cậu còn vô thức ngẩn ngơ mà nghĩ, rốt cuộc là ai đem đến cho cậu ảo tưởng Lâu Quan Tuyết rất dịu dàng, làm cho cậu mắc sai lầm vạ miệng ngày này qua ngày khác.
Bầu bạn sớm chiều đã lâu, bị hình tượng của hắn làm cho mê muội, suýt thì quên mất lần đầu tiên gặp gỡ Lâu Quan Tuyết là kẻ điên thế nào.
... Đệt.
Hạ Thanh xoay phắt người, con ngươi giãn ra, vội vàng kéo dài khoảng cách, ấp a ấp úng đến độ không biết rõ mình đang nói cái gì: "Không phải! Ngươi muốn làm gì! Đây là hoàng lăng nước Lương, đằng trước còn có cả tá người đấy, ngươi đừng có phát điên ở đây được không."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ngươi cho rằng ta đang phát điên?"
Hạ Thanh chỉ cảm thấy luống cuống không nói rõ dưới đáy lòng, vội cúi đầu ánh mắt né tránh. Nhưng cậu nghĩ nghĩ một hồi, lại cảm thấy mình thế này thì nhát gan quá, bèn ngẩng đầu, run giọng: "Ngươi thế này không phải là phát điên à."
Lâu Quan Tuyết cụp mắt, nụ cười càng đậm, nhẹ nhàng nói: "Ồ, vẫn có thể điên hơn nữa, ngươi muốn xem không."
Mẹ nó chứ!
Hạ Thanh tê rần lông tóc, nghĩ cũng lười nghĩ, đưa tay bụm miệng hắn.
Bọn họ vừa mới có hành động thân mật, Hạ Thanh bị hôn đến chín đỏ sắc môi, ánh mắt ướŧ áŧ, hiện giờ chủ động đưa tay phủ môi Lâu Quan Tuyết, bốn mắt va nhau, bầu không khí tức khắc càng thêm mờ ám.
Lâu Quan Tuyết lặng yên nhìn cậu.
Lúc này Hạ Thanh chỉ muốn tránh hắn xa xa, đợi cho đầu óc minh mẫn hơn chút đỉnh. Nhưng bây giờ hai người ngồi chung một tấm gỗ, thân giữa hoàng lăng nước Lương bốn bề là nguy hiểm, là nước sông đen nhánh kỳ quái, sâu trong góc tối lại ẩn nấp vô vàn rắn độc thú và trùng, cậu hoàn toàn không còn chỗ trốn. Giả mà cao siêu hơn chút, khỏe mạnh hơn chút, thì lúc này Hạ Thanh đã nhảy ván luôn rồi.
Hạ Thanh vắt óc: "Đừng như vậy." Trong lúc hoảng loạn cậu chợt nhớ ra một lời Lâu Quan Tuyết từng nói: "Không phải ngươi đã nói sẽ không ép buộc ta nữa sao? Mà việc quan trọng bây giờ là tìm được quan tài Châu Cơ, nhỡ bị người ta nhanh chân giành trước thì thế nào, ngươi cũng không thể thật sự gϊếŧ người đoạt bảo, xử sạch toàn bộ bọn họ được chứ." Thôi được rồi, Lâu Quan Tuyết có thể xử sạch thật.
"Không được gϊếŧ người. Chúng ta phải tuân theo nguyên tắc ưu tiên người tới trước." Hạ Thanh cũng chẳng hiểu mình đang lảm nhảm cái gì: "Vả lại, chuyện này ta không đồng ý sao mà không quan trọng được! Ta nói sai rồi, ta cảm thấy ta vẫn có thể nghĩ thông, đợi ta nghĩ thông xong rồi nói tiếp."
Lâu Quan Tuyết dõi theo từng chuyển động trên gương mặt cậu.
Ngọn lửa đáy lòng đang điên cuồng gặm nhấm con tim.
Ánh mắt hắn cũng nhiễm ánh đỏ, huyết tà lạnh băng, nghe đối phương nói đến tận cùng, mới cười như không cười mà nói: "Ngươi đây là đang đùa giỡn ta sao?"
Hạ Thanh: "A?"
Lâu Quan Tuyết: "Ừ, ngươi từ từ suy nghĩ, tốt nhất nên nghĩ ra một đáp án làm ta hài lòng."
Hạ Thanh: "..."
May thay lúc này ván gỗ cập bờ, đã đến cuối đoạn đường thủy, rời khỏi làn nước đen kịt và phương tiện chật ních. Hạ Thanh nhảy lên bờ như bị lửa sém mông, chỉ mong mau mau tránh tránh Lâu Quan Tuyết xa xa một chút.
Con bướm cậu vừa chộp được, không biết trúng tà gì, mà lại bám cậu mãi không buông, vỗ cánh nằm trên vai cậu như một ngọn lửa lam yếu ớt.
Hạ Thanh cắm đầu đi, cậu cảm giác mình đã tự lấn thân vào con đường không lối thoát. Chỉ cần thoát khỏi vòng luẩn quẩn ưu tư là có thể thấy rõ mọi chuyện, nhưng cậu lại bị thứ gì đó trói buộc, bị phong ấn trong kén, tơ tằm rối rắm không phá nổi, nhìn không thấu thật thật hư hư.
Rất phiền muộn.
Rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?
Cũng lại đang trốn tránh cái gì?
Hạ Thanh nhóp con bướm trên vai xuống, mặc cho nó đậu trên đầu ngón tay, đầu đau gần nứt.
"Sau khi khởi động cơ quan, đằng trước sẽ xuất hiện một con đường tạo thành từ xương trắng, chướng khí phủ đầu, đặc biệt có khả năng mê hoặc tâm trí. Nhớ kỹ, nhất định phải che kín miệng mũi, nếu không sẽ dễ dàng mắc kẹt bên trong."
Phía trước truyền tới giọng nói nghiêm túc của Khấu Tinh Hoa.
Hạ Thanh dẫn bướm xanh tiến về phía trước, thấy tất cả tu sĩ đều đã lên bờ, túm tụm cùng một chỗ.
Khấu Tinh Hoa làm người dẫn đầu, đang dặn dò những điểm cần lưu ý cho mọi người. Ôn Kiểu đứng ngay bên cạnh, ngồi trên bè trúc lâu ê ẩm cả người, cậu ta không chịu được khổ, cau mày yên lặng, vẻ mặt mất kiên nhẫn không muốn nghe Khấu Tinh Hoa nói chuyện.
"Kiểu Kiểu, sao thế?" Khấu Tinh Hoa nhận ra Ôn Kiểu không thoải mái.
Tính tình kiêu ngạo đã bị kìm nén rất lâu trong hoàng cung nước Sở, nay bộc lộ ra sau khi được đám đông cưng nựng trong lòng bàn tay, cậu ta cứ khó chịu là lại nổi giận, nghe câu hỏi của Khấu Tinh Hoa cũng chỉ cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên vẫn phải nhờ cậy cậu ta.
Đường xương trắng quả là có thể dẫn vào sâu trong hoàng lăng, chẳng qua lành ít dữ nhiều, một trăm người may ra mới có một người sống sót.
---- Đường bạch cốt, đường xương trắng, xương trắng dày đặc khắp đường đều là của những kẻ tự tiện tiến vào. Dĩ nhiên sẽ có một con đường dễ chịu hơn, chẳng qua cần máu của hoàng tộc nước Lương mới có thể mở ra.
Ôn Kiểu thỏ thẻ nói: "Tinh Hoa ca ca, chẳng lẽ không còn đường nào ngoài đường bạch cốt sao."
Khấu Tinh Hoa nhíu mày: "Trước khi đến đây chúng ta đã hỏi rất nhiều tiền bối từng hạ quan, họ nói hạ quan cho hoàng tộc nước Lương cũng đi đường này."
Ôn Kiểu thầm nghĩ, lừa các ngươi thôi. Những kẻ hạ quan, nếu không chết ở bên trong thì sau khi rời khỏi đây cũng sẽ bị gϊếŧ chết, hoặc sẽ vô cớ tắt thở không thể giải thích. Lấy đâu ra người nào hiểu rõ nơi này.
"Nhưng mà, nơi đó nghe nguy hiểm quá." Ôn Kiểu nhìn đối phương đầy lo lắng.
Khấu Tinh Hoa vốn định bảo Ôn Kiểu ở lại đây chờ bọn họ, nhưng lại nhớ đến lời Đại tế tư, hắn bèn dịu dàng nói: "Không sao Kiểu Kiểu, đến lúc đấy ngươi chỉ cần nắm tay ta là được."
Ôn Kiểu nói: "Không phải vậy, Tinh Hoa ca ca, thuở nhỏ ta thường thích đọc sách, từng thấy qua miêu tả động Xuân Thương trong sách cổ. Hình như... hình như còn một con đường không nguy hiểm khác."
Khấu Tinh Hoa ngỡ ngàng: "Thật sao."
Các tu sĩ còn lại nghe thấy lời cậu ta cũng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
"Tiểu công tử nói thật sao?"
"Nghe nói khí độc đường bạch cốt rất nguy hiểm, nếu thật sự có con đường khác thì chúng ta cũng không cần mạo hiểm nữa."
Ôn Kiểu hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc sùng bái của đám người, khóe miệng nhếch lên: "Đúng vậy."
"Hạ Thanh, sao giờ ngươi mới đến." Hoàng Thất đứng ngoài rìa đám đông, phát hiện Hạ Thanh lại gần đầu tiên, vui vẻ gọi một tiếng.
Trên vai Hạ Thanh đậu một con bướm màu xanh tối, sắc áo làm da cậu nhợt nhạt hơn bình thường, nét mặt mệt mỏi, môi đỏ mất tự nhiên.
Hoàng Thất có hơi ngạc nhiên, cứ cảm giác Hạ Thanh khang khác, trông... có vẻ ngượng ngùng. Trước kia gặp mặt trên đường, Hạ Thanh chậm rãi cắn kẹo đường, da trắng mắt trong, tóc lay động trong gió như lau sậy bên bờ, bản thân cậu tự mang một cảm giác an tĩnh lạ kỳ, nhưng lúc này lại giống như đã bị người kéo xuống trần gian thế tục. Tóc còn rối, đôi mắt gợn sóng dưới ánh sáng xanh trầm, đuôi mắt khẽ đỏ, Hoàng Thất từng thấy rất nhiều người khóe mắt đỏ hoe, vẻ quyến rũ ướŧ áŧ như vậy thường xuất hiện trong tình huống khá mập mờ. Tâm tình Hạ Thanh tuyệt đối không thể coi là tốt, nghe thấy lời hắn, uể oải nhìn sang, sắc đỏ chỉ như một dấu vết lướt qua, đẹp như nắng sớm, làm phai đi lạnh nhạt sắc bén trên mặt mày, rướm phải thất tình lục dục.
Hoàng Thất vô thức há hốc miệng, nhớ đến lời Ôn Kiểu khi trước, trước kia cậu ấy là sủng phi của Sở đế? Bây giờ trở thành tình nhân của vị tiền bối kia?
Ngày ấy hắn cảm thấy phong cách không giống lắm, bây giờ lại nghĩ, ờm cũng có khi thật sự có chuyện này.
"Mặt ngươi sao thế?" Hoàng Thất thầm thì hỏi.
Hạ Thanh cố tỏ ra bình tĩnh, lau lau mặt, hờ hững nói: "Cái gì làm sao? Không có gì sao cả."
Đi kèm với ánh mắt cảnh cáo, ý tứ chính là hai chữ 'Đừng hỏi'.
Hoàng Thất lặng lẽ nuốt trôi lời muốn nói, nhìn xung quanh: "Vị tiền bối kia đâu."
Hạ Thanh: "Ồ, đi lạc rồi, không cần để ý."
Hoàng Thất: "Vậy cũng lạc được?! Hắn cứ để ngươi một mình như vậy?"
Hạ Thanh không muốn nói cậu cố tình cắt đuôi Lâu Quan Tuyết, lập lờ: "Ừm."
Hoàng Thất lấy làm kỳ lạ, đồng thời nảy lòng cảm thông: "Không sao, hắn không cần ngươi, chúng ta bảo vệ ngươi, hoàng lăng này đầy rẫy nguy cơ, ngươi đi theo chúng ta đi."
Tâm trạng Hạ Thanh vẫn rất tệ, miễn cưỡng cười một tiếng: "Ồ, cảm ơn."
Ôn Kiểu đang nói dở thì bỗng thấy Hạ Thanh. Cậu ta nhìn Hạ Thanh cười nói vui vẻ với Hoàng Thất, bàn tay giấu trong tay áo siết thành nắm đấm.
Ở trên thuyền cậu ta bị Hạ Thanh mắng cho không cãi được câu nào, tuy nhiên đấy là vì Hạ Thanh biết chuyện quá khứ của cậu ta, coi như nắm được đằng chuôi. Nhưng đây là hoàng cung nước Lương, cậu ta mới là chủ nhân nơi này! Vì cái gì! Vì cớ gì còn phải để đối phương chọc tức.
"Ta không muốn hắn đi cùng chúng ta."
Mọi người còn đang kích động xì xào "Còn có con đường kia, làm phiền tiểu công tử kể rõ" "May mà có tiểu công tử, nếu không khả năng chúng ta sẽ phải đi con đường bạch cốt thật rồi", ai ngờ Ôn Kiểu chỉ yên lặng hồi lâu, rồi đột nhiên mở miệng đầy xinh đẹp nói ra một câu như vậy.
Khấu Tinh Hoa sững sờ.
Mọi người cũng sững sờ.
Nhìn sang theo tầm mắt cậu ta, đặt lên người Hạ Thanh và Hoàng Thất.
Cánh bướm xanh âm u trên vai thiếu niên áo xám như một nguồn sáng người ta không thể xem nhẹ, đặc biệt gây chú ý.
Khấu Tinh Hoa há miệng: "Kiểu Kiểu."
Đáy lòng Ôn Kiểu cuồn cuộn ngôn từ độc ác, nhưng cậu ta biết không thể nói ra, cậu ta còn phải giữ hình tượng trước mặt Khấu Tinh Hoa. Cậu ta bỗng nghĩ tới Phó Trường Sinh, kɦoáı ƈảʍ biếи ŧɦái hiện lên trong lòng. Thân phận tráo đổi, sau khi tráo đổi, hắn còn có thể giữ vững tính cách lương thiện kia không? Trường Sinh ca ca, thật đáng tiếc ngươi không thể nhìn thấy kẻ mà ngươi thích, kẻ khiến ngươi vứt bỏ ta vì hắn, sau khi đối diện với ruồng rẫy và ức hϊếp của tất cả mọi người, sau khi bị làm nhục trắng trợn, sẽ có bộ dạng như thế nào.
Hốc mắt Ôn Kiểu lại thoắt đỏ, bẹp miệng, ngúng nguẩy như trẻ con vừa cãi cọ với người ta: "Ta không muốn hắn đi cùng chúng ta! Nếu hắn đi cùng, thì ta sẽ không đi cùng các ngươi nữa, các ngươi tự đi đường bạch cốt đi."
Hoàng Thất nhất thời không biết phải làm sao.
Mọi người cũng trố mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Mặc dù Khấu Tinh Hoa có hơi ngạo mạn, nhưng chung quy vẫn là đệ tử danh môn, nhẹ nhàng nói: "Kiểu Kiểu, nơi này nhiều nguy hiểm, bỏ mặc một mình thiếu niên này ở đây không hay lắm..."
Ôn Kiểu đỏ mắt, làm như cậu ta mới là người đáng thương nhất ấm ức nhất, nói: "Ta ghét hắn, ta không muốn hắn đi cùng! Không sao, đây là chuyện riêng của ta, các ngươi không cần quan tâm. Chỉ là xin lỗi, Tinh Hoa ca ca, Kiểu Kiểu không thể dẫn đường được nữa, ta chờ các ngươi ở bên ngoài vậy."
Mọi người lập tức sốt ruột.
"Không được! Tiểu công tử đừng như vậy mà."
"Tiểu công tử nhất định phải dẫn đường cho chúng ta đó."
Hoàng Thất đang định lên tiếng thì bị minh chủ kéo qua. Tất cả mọi người đều âm thầm đánh giá Hạ Thanh, sau khi nhận ra không thấy vị tiền bối tu vi khó lường bên cạnh cậu, họ liền vừa nghi ngờ vừa lén lút thở phào. Nếu như có mặt vị kia thì quả là bọn họ lựa chọn không dễ, nhưng lúc này chỉ còn dư lại một thiếu niên tứ cố vô thân, cán cân trong lòng họ rõ ràng đã nghiêng về phía Ôn Kiểu.
Kỳ thực cảm xúc của Hạ Thanh vẫn luôn chỉ bị ảnh hưởng bởi Lâu Quan Tuyết.
Con bướm trên vai cậu đậu lên tay, Hạ Thanh còn đang trầm ngâm suy nghĩ, không để ý ánh mắt hướng lên người mình.
Minh chủ đột nhiên đứng ra, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu hữu, ngươi có thể ở bên ngoài chờ chúng ta không?"
Hạ Thanh chưa kịp hoàn hồn: "Hả?"
Ôn Kiểu bên cạnh vừa đắc ý vừa căm hận.
Trong này khắp nơi đều là cơ quan và rắn độc, cậu ta chờ được chứng kiến bộ dạng kinh hoàng luống cuống của Hạ Thanh.
Minh chủ gãi gãi mũi, nói: "Chuyện là... có một con đường tốt hơn có thể giảm bớt rất nhiều tổn thất. Hoặc là, nếu không, ngươi xin lỗi Ôn tiểu công tử một tiếng?"
Hạ Thanh: "?"
Mẹ gì?!
Cánh bướm hôn lên đầu ngón tay cậu một cái, Hạ Thanh ngước mắt, y như rằng đối diện với ánh mắt thỏ đỏ hồng mà hằn học chế nhạo của Ôn Kiểu.
"..."
Đây đã không phải gặp ma quỷ nữa, mà phải là bị quỷ ám tới âm hồn bất tán.
Hạ Thanh không còn sức trào phúng, quay đầu: "Không cần, các ngươi đi đường của các ngươi đi."
Minh chủ: "Cái gì?"
Hạ Thanh nói: "Ta đi đường bạch cốt."
Minh chủ nhíu mày, cuối cùng vẫn tốt bụng khuyên nhủ: "Ngươi đi một mình lại không có tu vi, tiến vào sẽ lành ít dữ nhiều."
"Không sao."
Hạ Thanh giật nhẹ một ngón tay, hồn kiếm A Nan tràn trong từng đường chỉ tay, cậu đã sớm nhận ra tà vật độc chướng căn bản không thể lại gần mình.