Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 46: Nhân gian (8)




Chốn bình yên cuối cùng phái Thượng Thanh sáng lập ra vì giao tộc, không ai ngờ có một ngày sẽ bị quân tinh nhuệ viếng thăm.



Trưởng làng biến sắc: "Các người là ai?"



Thống lĩnh cầm đầu mặc giáp trụ màu đen, mặt mũi dữ tợn, cười gằn: "Chúng ta là ai? Ngươi không nhận ra trang phục này hả? Tộc giao nhân làm hại bách tính trăm họ sợ hãi hoang mang, huyện lệnh đại nhân hạ lệnh lùng bắt giao nghiệt, lũ các người dám trốn ở đây tham sống sợ chết? Không biết trời cao đất dày, người đâu, gô cổ đám tiện nô này lại cho ta!"



Theo sau gã là hàng trăm binh lính đông nghìn nghịt, tất cả đều cầm đuốc và đao kiếm, đồng loạt hô một tiếng "Rõ".



Từng lời từng chữ thống lĩnh phun ra đều là lăng nhục, đám thiếu niên tuổi trẻ sục sôi tức khắc đỏ gay mặt mũi, muốn tiến lên, lại bị trưởng làng ngăn cản.



Trưởng làng thở nhẹ một hơi, bình tĩnh hỏi: "Quan gia, ngài muốn bắt chúng tôi đến nơi nào?"



Thống lĩnh lạnh băng: "Đương nhiên là bắt vào lao ngục. Ta phải nói ngài huyện lệnh đây quả là quá nhân từ, chủng tộc bọn bây chỉ mang lại điềm xui, lẽ ra nên gϊếŧ chết không luận tội, không tha thứ một ai!"



Trưởng làng chống gậy, không nói gì, bóng lưng còng kéo dài trên nền đất.



Thiếu niên bên cạnh thấy lão do dự, lập tức nóng nảy đỏ mắt: "Không được! Trưởng làng! Chúng ta không thể đi với gã!"



"Đúng! Trưởng làng, cháu không muốn vào ngục giam! Chúng ta vào đấy chắc chắn sẽ phải chịu tra tấn!"



Những kẻ được phái Thượng Thanh cứu đến làng này, ai nấy đều từng chịu đau chịu khổ ngoài trần thế, hiểu được thế đạo tàn khốc với giao nhân như thế nào.



Các thiếu niên còn ôm lòng tự tôn và giận dữ, nghiến răng chống cự. Mà những người nhiều tuổi hơn chỉ đờ người, không nói một lời.



Trưởng làng trán nổi gân xanh, quay đầu nghiêm nghị trừng đám trẻ: "Tất cả im miệng cho ta!"



Các thiếu niên bị dọa cho giật mình.



Trưởng làng hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt gậy chống, cất chất giọng khản đặc hiền từ: "Được, quan gia, chúng tôi đi theo các ngài. Ngài chờ chốc lát, tôi sẽ gọi hết người trong thôn ra ngoài."



Thống lĩnh cười khinh miệt: "Quả nhiên làm chó lâu sẽ biết thức thời."



"Ngươi nói cái gì?!"



Trưởng làng xoay mình đánh một gậy lên người thiếu niên định mở miệng chửi bới, ánh mắt cảnh cáo: "Phong Minh, gọi những người còn lại ra đây."



Phong Minh nhìn trưởng lão một cách không thể nào tưởng tượng nổi, hàm răng nghiến lên ken két, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm, đỏ mắt nuốt căm thù vào bụng: "Vâng."



"Trưởng..." Hạ Thanh nhíu mày, cũng muốn nói điều gì, lại bắt gặp ánh mắt sâu xa của lão.



Đôi mắt lão nồng đậm mệt mỏi, là tê dại, cũng là một lời cầu khẩn. Lão đang bi thương xin cậu đừng nhúng tay vào.



Hạ Thanh sững sờ, đành phải giữ im lặng.



Cậu tiếp tục sờ phiến lá cây, không biết có phải do đã tiếp xúc đủ lâu hay không, mà bỗng nhiên hơi lạnh từ kiếm A Nan như xé nát gân lá rỉ ra bên ngoài, thấm vào trong linh hồn cậu.



Trưởng làng không muốn gây gổ với tên thống lĩnh.



Phải, làng này có quá nửa là đàn bà trẻ nít, mà sau lưng thống lĩnh lại là cả một nước Sở.



Thống lĩnh cười gằn lần nữa, nhưng cũng không nổi giận.



Xoay người, tầm mắt rơi lên Linh Tê và lão già toàn thân be bét máu. Sắc mặt gã tức khắc biến đổi, căm hận ngập trời: "Con súc sinh này cắn hết mấy chục huynh đệ chúng ta rồi chạy khỏi thành, ta không gϊếŧ lão chính là muốn xem xem lão rốt cuộc tới từ đâu. Chạy, ngươi chạy thoát được sao?! Chết đến đầu mới biết sợ? Quá muộn rồi!"

Thống lĩnh đã nói dối.



Thực tế khi nổi điên giao nhân đặc biệt bạo ngược hung tàn, đao thương bất nhập, bọn họ hao tổn vô số huynh đệ, những kẻ đằng sau ai nấy đều run lẩy bẩy núp một bên, không một ai dám xông lên giao chiến với quái vật. Định chờ cho giao yêu nổi điên qua đi đột ngột lăn ra chết, rồi mới lại gần nhặt xác. Ai ngờ lão già này còn giãy giụa rất lâu, thậm chí có thể lết thân đi về phía ngoại thành.



Bọn họ liền lén lút theo sau.



Trước khi chết mỗi giao nhân phát điên đều có một khoảng thời gian quái dị, vừa như khóc lóc nghẹn ngào, vừa như rêи ɾỉ giận dữ, va chạm khắp nơi không có mục đích, nhưng có thể nhận ra đây chính là dấu hiệu cho cái chết.



Thống lĩnh thấy giao yêu dọa mình sợ té cứt té đái rốt cuộc không còn khả năng phản kháng, khuất nhục và phẫn nộ đè nén trong lòng lập tức đạt tới tận cùng!

Gã rút kiếm ra, đâm thẳng về phía ông lão bò trên mặt đất, mặt mày rét lạnh: "Tiện súc! Ngươi đả thương nhiều huynh đệ của ta như vậy! Hôm nay không nghiền nát xương ngươi không thể giải tỏa mối hận lòng ta!"



"Đừng------!"



Linh Tê nghe tiếng gã rút kiếm, sắc mặt tức thì trắng bệch, xoay người, giơ bàn tay non nớt nắm chặt lưỡi kiếm.



Lưỡi kiếm đâm thủng bàn tay đứa trẻ, máu tươi tuôn ồ ạt như nước.



"Linh Tê!!" Dân làng kinh hãi hô to.



Thống lĩnh thấy thằng bé còn dám phản kháng, mặt mày càng thêm dữ tợn: "Được lắm tiểu súc sinh nhà ngươi, muốn che chở cho lão đúng không, vậy thì hôm nay ta cho ngươi toại nguyện!"



Dẫu sao Linh Tê cũng chỉ mới năm tuổi, con ngươi co lại, nét mặt trắng tái căng thẳng, không biết làm sao, nhưng vẫn lựa chọn nhắm nghiền hai mắt, dùng thân thể che cho ông mình.

"Dừng tay------- khụ khụ khụ khụ."



Trưởng làng phẫn nộ, gậy chống nện ầm ầm lên mặt đất, giận dữ gầm lên. Nhưng sức khỏe không tốt, lửa giận công tâm, chẳng mấy chốc đã ho dữ dội.



Hiển nhiên thống lĩnh chẳng thèm quan tâm đến lão, kiếm trong tay hướng thẳng vào phần cổ non mềm yếu ớt của Linh Tê.



"Ông..."



Linh Tê hoảng sợ run rẩy toàn thân, ôm ông lão thật chặt, nước mắt nhỏ lên mái tóc ông lão.



Nước mắt cháy rát xuyên qua mái tóc bù xù, giọt máu ẩm ướt chảy trên khuôn mặt ông lão, vạch ra một đường máu đỏ trên lớp vảy màu xanh nhạt.



Ông lão vốn đắm chìm trong nôn nóng và đau thương, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt đục ngầu đỏ màu máu rực chậm rãi tản bớt sương mù, để lộ một tia sáng le lói. Điều lão đuổi theo trước khi chết đã trở thành chấp niệm như lá rụng về nguồn, mà làm sao cũng không tìm thấy được.

Bây giờ bị máu và nước mắt của đứa cháu nhỏ hun nóng, đôi mắt đã mù như tìm thấy luồng sáng nhạt mờ trong phút chốc.



Thống lĩnh cũng không thấy mình tàn nhẫn, như khi thấy đồng bạn bị rắn độc cắn chết, gã chỉ đơn giản là báo thù, chẳng kẻ nào lại nương tay cho một con thú dữ.



"Chết đi tiểu súc sinh!"



"A a a a -----!" Làng mạc vang lên tiếng thét gào chói tai, thật bất ngờ, tiếng thét này lại phát ra từ trong miệng tên thống lĩnh.



"A a a a tay của ta! Tay của ta!"



Loáng cái đã thấy lão già mà Linh Tê bảo vệ đột ngột gầm lên, xô ngã Linh Tê, ngoác cái miệng chi chít răng nanh cắn đứt tay tên thống lĩnh.



Động tác máu tanh dứt khoát, có lẽ là một loại tàn bạo đã ăn sâu vào bản chất.



"Tay của ta, tay của ta..." Sắc mặt thống lĩnh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã đá văng ông lão, cực độ đau đớn nhấn chìm gã vào trạng thái điên cuồng,

"Tiện súc! Tiện súc! Chính bọn bây tự chuốc lấy! Chính bọn bây tự chuốc lấy!"



Gã bỗng trợn trừng cặp mắt vằn máu rống to.



"Gϊếŧ hết tất cả cho ta!"



"Gϊếŧ hết cho ta! Huyện lệnh đại nhân nói gặp phải giao nhân yêu hóa có thể thẳng tay gϊếŧ chết! Cả làng này đều là giao yêu! Cả làng đều là yêu! Gϊếŧ sạch!"



Thống lĩnh gào khản cả giọng. Binh lính phía sau không dám không tuân, đồng thanh hô một tiếng "Rõ", sau đó cầm binh khí ồ ạt xông lên.





"Không, quan gia! Đừng------" Sắc mặt trưởng làng tái mét, lão tiến về phía trước, nhưng gậy chống bị vấp đá vướng chân, lão té thẳng xuống đất.



Thống lĩnh thở hổn hển gọi người cầm máu cho mình, đau đến mức thần kinh co giật, cơ thể có thể trụ vững hoàn toàn là nhờ căm hận, gã phải nhìn tận mắt cả cái làng này xuống địa ngục.

"Phóng hỏa! Thiêu sạch hết cho ta! Mẹ nó ông đây thật xúi quẩy!"



"Ông."



Linh Tê nhào tới, nắm chặt tay ông lão. Ông lão bị đạp ngã hộc ra một vốc máu, hung ác trong mắt chẳng hề thuyên giảm, chẳng qua cái chết cận kề làm lão không còn hơi sức nữa.



Hạ Thanh nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra, cậu liền bước lại gần dìu trưởng làng đứng dậy.



Ánh lửa cùng ánh trăng soi lên đôi mắt đen trầm tỉnh táo của người thiếu niên. Hạ Thanh nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Trưởng làng, ta có thể đuổi họ đi."



Trưởng làng run rẩy bàn tay, nghe lời cậu nói lập tức nhếch môi, máu hóa đen rỉ ra qua kẽ răng lão.



Sắc mặt lão đã đông cứng đến độ chẳng thể biểu hiện hết vẻ bi thương, như khóc mà lại như cười, nhẹ giọng nói: "Đuổi ra. Sau đó thì sao. Đại lục mười sáu châu này, giao nhân đến đâu cũng chỉ còn một con đường chết."

Đôi mắt già nua của trưởng làng như đã chết lặng, nhãn cầu khô héo không tràn ra nước mắt.



"Làng này nhiều người già trẻ em như vậy, thanh niên có thể trốn thoát, trẻ nít thì sao đây..."



"Bọn họ là quân triều đình, gϊếŧ bọn họ, cũng chính là đối đầu với toàn bộ nước Sở."



Ông lão nói: "Bọn họ đông biết bao nhiêu, không ai có thể chạy thoát."



Hạ Thanh cảm thấy rìa lá quá sắc, khứa lên lòng bàn tay cậu từng chút một, cậu hỏi: "Không trốn thoát thì ở nơi này chờ chết sao."



Thời điểm binh lính bao vây. Dân làng đã bị đao thương kiếm kích dồn ép chạy tứ tán, đất trời đen kịt dày đặc những tiếng thét gào và tiếng bước chân vồn vã.



Trưởng làng lại gập người ho dữ dội, lão nhìn chằm chằm vào nơi rực lửa cháy bừng, bờ môi khô khốc lẩm bẩm: "Tộc giao nhân, chẳng phải lúc này đang chờ đợi cái chết hay sao... Năm xưa ruồng bỏ Thần linh, vọng tưởng lên bờ, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là báo ứng."

Lại là câu nói ấy.



Cậu nghe mà mòn cả hai tai.



Hạ Thanh không quan tâm tới lão nữa.



Đứng dậy, nhìn khắp nơi bừng bừng lửa cháy, nhìn mạng người kinh hoàng bỏ chạy.




Cậu bình tĩnh nói: "Các ngươi không có luân hồi, báo ứng tới từ đâu đây."



"Ngươi là kẻ nào?" Cặp mắt giăng kín hận thù của tên thống lĩnh đột ngột co lại khi nhìn thấy Hạ Thanh.



Binh lính bên cạnh nói: "Hình như là một con người?!"



Thống lĩnh: "Người?! Là người sao lại ở cùng nghiệt súc giao tộc! Quên đi! Sống cùng súc sinh không phải thứ tốt lành! Gϊếŧ! Gϊếŧ hết cho ta!"



Hạ Thanh phớt lờ bọn họ.



Một người đàn bà mang thai bị binh lính bắt được, ôm bụng quỳ xuống đất khóc lóc nghẹn ngào.



Đằng xa có đứa trẻ nhảy xuống ruộng, bị người nhéo da đầu kéo ra, tiếng khóc ngập trời.



Lửa nóng kinh hoàng, địa ngục trần gian.

Hạ Thanh đè nén cơn kháng cự sâu tận đáy lòng.



Cậu hít một hơi, bàn tay run rẩy, rốt cuộc bóp vỡ chiếc lá trong tay.



Khoảnh khắc lá cây nát vụn, Hạ Thanh nghe được một âm thanh trong trẻo, vang vọng bên tai, như hạc kêu mà cũng như ngọc bể, như công án phủ đầu.



Hơi lạnh trào ra từ lòng bàn tay phủ màu xanh thẳm, vỡ thành vô số hạt nhỏ theo phiến lá cây, lơ lửng giữa không trung, đốm sáng li ti từ từ biến thành một biển sáng.



Sắc xanh u ám chiếu rọi khắp bầu trời đêm.



Khi A Nan xuất đầu, Hạ Thanh ngửi được một mùi hương quen thuộc, cậu thoáng sững sờ.



Tống Quy Trần tìm được thanh kiếm dưới Thần cung, có lẽ cũng vì vậy mà nhiễm hương mộ phần dưới đáy Biển Thông Thiên.



Mùi vị lạnh lẽo hoang vu, ẩn chứa hơi ướt của biển khơi, vừa dịu dàng vừa bi xót.



Giao yêu vẫn luôn nghẹn ngào thịnh nộ đột nhiên ngưng bặt, thậm chí bên tai ông lão còn chẳng thể nghe được tiếng Linh Tê, lão chậm chạp ngẩng đầu, con ngươi màu máu dõi về hướng có Hạ Thanh.

A Nan.



Cuối cùng Hạ Thanh cũng thấy rõ hình dáng A Nan.



Thanh kiếm đệ nhất thiên hạ này... vốn không có vỏ, nhật nguyệt tinh mang muôn vàn khói lửa đều có thể trở thành vỏ kiếm. Thân kiếm sáng như tuyết, chuôi kiếm là gỗ cổ đen nhánh, ngoài ra không còn bất kỳ phụ kiện dư thừa nào.



Quân lính đứng sững, sợ hãi dâng trào.



"Đây là thứ gì?!"



Sau cơn kinh hãi ban đầu, thống lĩnh như nứt toạc con mắt: "Ngươi muốn giúp đám súc sinh này đối phó với chúng ta?!"



Hạ Thanh cầm kiếm, vạt áo và mái tóc tung bay trong ánh lửa, cậu chậm rãi nhắm mắt, rồi sau đó mở ra.



Thống lĩnh tức phát cười: "Giả vờ giả vịt! Gϊếŧ hắn cho ta!"



Hạ Thanh rốt cuộc hiểu ý Tiết Phù Quang, thế nào là đạo Thái thượng vong tình không chịu ảnh hưởng của luân hồi.



Chỉ cần cậu cầu kiếm lên, tất cả khổ ải tu hành trăm năm trước đều vọt vào tâm trí, đồng loạt ùa về khiến linh hồn đau như bị giằng xé.

Hạ Thanh cụp mắt, không nhiều lời, đâm thẳng về phía tên thống lĩnh, tốc độ nhanh như gió.



Tóc đen phủ lên sườn má thiếu niên, lạnh lùng sương giá.



Kiếm khí mênh mông hun hút, dẫn tới áp bức ớn lạnh của đất trời sông núi cỏ cây, trực tiếp quét dạt thống lĩnh và đám người xung quanh ra xa mười thước.



Thống lĩnh và binh lính còn chưa phản ứng được đã ngã rạp xuống đất hộc máu, nhưng bọn họ cũng không kịp giận dữ sinh lời độc địa, một trận gió lướt qua, sắc mặt tất cả đều trắng bệch trong nháy mắt, chỉ có thể phát ra những tiếng thét tuyệt vọng chói tai.



"A a a a a-------!"



Đây là một cảm giác quái dị.



Những nơi bị ánh kiếm quét qua, ánh trăng có dịu dàng đến mấy, gió nhẹ có đằm thắm đến đâu, cũng sẽ trở thành sợi dây sắt mảnh như không, dính sát lên yết hầu bọn họ.

Không khí là dao, gió trăng là kiếm, cây cỏ là kim.



Chúng sinh khắp thiên địa, nơi nơi là vũ khí.



Đất đai dưới chân bọn họ như cũng lộ ra lưỡi đao, chạm nhẹ khắc chết.



"Ngươi ngươi ngươi..." Thống lĩnh chưa từng lĩnh hội cảm giác nào như vậy, ánh mắt co rụt, kinh hãi bàng hoàng, cuối cùng trực tiếp đái ra quần.



Hạ Thanh chỉ vung duy nhất một kiếm, cũng đã cảm giác lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, thất khiếu đau rát kịch liệt, không vận nổi sức. Kiếm A Nan thân mật áp sát lòng bàn tay cậu, tựa như tìm lại chốn về sau ngót nghét trăm năm.




"Cút đi."



Sắc mặt Hạ Thanh tái nhợt, môi lại đỏ thẫm, lạnh lùng nói với đám lính.



Rất đau, cậu cảm thấy ý thức của mình cũng đang chao đảo.



Tiết Phù Quang đã không nói, lần đầu thừa nhận kiếm A Nan lại phải chịu đựng nỗi đau này.

"Được được được được chúng ta cút, chúng ta cút, tiên nhân đừng gϊếŧ chúng ta. Chúng ta cút ngay tức khắc!" Thống lĩnh chảy ròng ròng nước mắt nước mũi, đứt một cánh tay, hoảng sợ trườn về sau.



Đồng thời không quên hổn hển ra lệnh: "Nghe thấy gì không! Tất cả dừng tay cho ta!"



"Đi! Đi mau!"



Binh lính đang phấn khích tàn sát dân làng cũng lập tức tuân lệnh, hoảng hốt buông tay, chạy ra bên ngoài.



"Không thể tha cho bọn chúng!!"



Phong Minh chạy tới từ đầu kia ngôi làng, hắn vừa tận mắt chứng kiến giao nhân bị gϊếŧ hại, tức giận đã sớm nhấn chìm lý trí, mắt hắn đỏ vằn màu máu.



Phượng Minh đột nhiên phát khùng, cắn đứt cổ họng một binh lính bị thương muốn bỏ chạy!



Sỉ nhục trăm năm, hận thù trăm năm, lang bạt trăm năm của tộc giao nhân đều chất chứa bên trong cú công kích ấy----

Binh lính loài người còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, đã trợn trừng mắt, máu phun ba thước, chết ngay lập tức.



Khi Hạ Thanh ngửi thấy mùi máu tươi tung tóe, ánh mắt hiện lên đôi chút mịt mờ, đứng giữa không trung quay đầu phắt lại, nhưng không nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía trước.



Lửa máu hòa mình.



Hơi lạnh phả ra từ kiếm A Nan như một tín hiệu báo trước hiểm nguy, khơi dậy bản năng đẫm máu chôn sâu trong xương cốt giao nhân, sau một đêm hứng chịu nhục nhã và tàn sát.



"Không thể thả bọn chúng!"



"Chính là chúng! Chính chúng đã hại chết cha mẹ ta! Ta muốn nợ máu trả máu!"



Phong Minh đẫm lệ trên mắt, đẫm máu trên môi.



Màu đỏ lan ra từ lòng trắng mắt dần dần tràn đến con ngươi, khuôn mặt chậm rãi mọc ra hoa văn kỳ quái, rậm rạp như vảy cá, từng mảnh từng mảnh bị nước mắt rửa sạch.

Không chỉ là hắn, mà còn cả vô số người trong thôn.



Già trẻ gái trai vượt qua kinh hãi đau thương, ngồi sụp xuống đất tuyệt vọng òa khóc.



Chuyện cũ hiện về dồn dập. Nghĩ tới cảnh ngộ gặp phải trước khi đến nơi này, nghĩ tới người thân bị tàn nhẫn gϊếŧ hại, lại nghĩ tới tra tấn và nhục nhã ròng rã đêm ngày.



Rời khỏi Biển Thông Thiên, giao nhân không còn nhà. Bọn họ chỉ có thể sinh sống tại duy nhất đào nguyên này, sống một cuộc sống lén lén lút lút, trốn chui trốn lủi, giả như 'năm tháng yên bình'...



Nhưng hiện giờ chốn yên bình duy nhất cũng bị phát hiện.



Bất luận có thả đám người này đi hay không, thiên đường cuối cùng của bọn họ cũng sẽ biến mất, lại phải trở về với cuộc sống lén lút bôn ba, nguy hiểm ngập đầu.



Nam làm nô, nữ làm kỹ, mạng không bằng cỏ rác.

"Tôi vốn không có gì cả, con tôi bị họ cướp đi mất rồi, bọn họ bán tôi vào kỹ viện hạ đẳng nhất. Không cho tôi gì hết, tôi đã suýt chết đói, ta vốn mất tất cả rồi."



Một người phụ nữ ôm mặt, lẩm bẩm nghẹn ngào.



Hạ Thanh nghe được tiếng lao xao của rất nhiều người----



Hoặc mê man lầm bầm, hoặc khóc òa đau đớn, hoặc bị đẩy vào bước đường cùng mà gào thét.



Thôn trang này, thoạt nhìn bình thản an nhiên... Thực tế là giả, tất cả đều là giả. Chẳng qua chỉ là một đám người lẻ loi hiu quạnh không chốn nương thân tụ về một chỗ, che giấu thống khổ và thù hận trong lòng, buộc mình nở nụ cười le lói sống qua ngày.



Đêm đẫm máu hôm nay lại xé rách hết thảy thái bình giả dối.



"Không thể thả chúng đi!"



"Tôi có chết cũng phải kéo con người làm nệm!"



Một người đàn ông trung niên bất chợt đứng lên, nét mặt điên cuồng: "Chết chung đi! Hãy chết chung đi!"

Linh hồn Hạ Thanh bị ngọn lửa đả thương. Sau một trăm năm kiếm A Nan chỉ còn lại hồn kiếm, nhận thấy chủ nhân khó chịu, nó bèn ngoan ngoãn tan thành gió mát, tràn vào từng đường chỉ tay trên bàn tay cậu.



Cặp mắt nâu nhạt hướng về đằng trước: "Bọn họ..."



Giao nhân mất lí trí coi Hạ Thanh không khác kẻ thù, nhưng mùi hương quen thuộc tản ra trên người cậu khiến bọn họ không muốn giao đấu với cậu đầu tiên. Chẳng qua trong ánh mắt màu đỏ máu, căm thù không thể nào che nổi.



Hạ Thanh lùi về sau một bước, lảo đảo, eo bị người giữ lấy, sa vào bên trong một vòng tay lạnh lùng.



Giọng nói quen thuộc của Lâu Quan Tuyết vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Còn thích xem trò nữa không?"



Hạ Thanh không nhúc nhích, vận dụng trí nhớ kế thừa từ kiếm A Nan chốc lát đã đủ khiến cậu run lẩy bẩy toàn thân.

Cậu không còn sức ra tay, cũng không có sức nói chuyện.



Chỉ im lặng nhìn đám lính sau khi bị giao nhân cắn ngược, cũng bất chấp mà liều mình nghênh chiến.



Bó đuốc bị vứt lăn lóc trên mặt đất, đốt nhà cỏ tranh cháy rực cả vùng trời.



Hỏa hoạn rồi.



Chỉ là không ai để ý.



Chết rất nhiều giao nhân, cũng chết rất nhiều binh lính.



Hạ Thanh nhất thời không biết nói gì.



Tâm trí vô thức nghĩ, cậu cần đi khuyên sao. Nhưng mà khuyên ai? Có ai là kẻ lương thiện hoàn toàn, lại có ai là người hoàn toàn độc ác?



Ai có thể ngờ đêm nay sẽ rơi vào kết cục ấy.



Lâu Quan Tuyết nói: "Người làng này đều phải chết."



Hạ Thanh nhìn hắn, giọng nói ngơ ngác: "Vì sao?"



Lâu Quan Tuyết nhấc tay, nhẹ nhàng chạm lên hàng mi run rẩy của cậu.



Lạnh lùng sương giá trên đôi mắt thiếu niên vẫn không tan, hàng mi như cánh bướm tả tơi, yếu ớt và tái nhợt.

Lâu Quan Tuyết vuốt ve khe khẽ, vốn định thờ ơ đứng nhìn để cậu tự chuốc lấy bài học, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, cụp mắt nói: "Không trách ngươi, đây là lựa chọn của chính bọn họ."



"Năm xưa giao nhân là bá chủ biển khơi, bản chất bạo tàn xằng bậy. Dã tâm của bọn họ quá lớn, muốn cướp đoạt hết thảy của loài người, chinh phục đất liền. Chỉ là kiêng kỵ có Thần tồn tại, không thể rời khỏi Biển Thông Thiên, không được lên bờ."



Hạ Thanh nhất thời ngây ngẩn, không biết Lâu Quan Tuyết muốn kể với cậu điều gì.



Lâu Quan Tuyết dịu dàng lau đi vết máu dây lên mặt cậu, giọng nói điềm nhiên: "Vì vậy, trăm năm trước, giao tộc đã lựa chọn để mặc loài người công kích Thần cung."




Đầu ngón tay Hạ Thanh cứng đờ.



Lâu Quan Tuyết nói: "Bọn họ đoán không sai, giao nhân không thể rời khỏi Biển Thông Thiên là bởi sự giam giữ của Thần. Nhưng bọn họ quên mất một điều, toàn bộ sức mạnh của giao nhân, đều đến từ món quà mà Thần ban thưởng cho kẻ hầu cận."

Hạ Thanh đã rất mệt, nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ, nằm trong lòng Lâu Quan Tuyết.



Lâu Quan Tuyết nói: "Thần hồn bên trong tháp Phù Đồ mỗi ngày một thêm cuồng bạo, giao tộc sống trên Biển Thông Thiên vốn dễ bị ảnh hưởng, tâm tình càng dễ sụp đổ càng dễ hóa điên."



Hạ Thanh không muốn ngất đi, vẫy vùng mở mắt: "Bọn họ nhất định sẽ chết sao."



Lâu Quan Tuyết bình thản nói: "Rời khỏi Biển Thông Thiên, giao nhân thức tỉnh sức mạnh sẽ chết. Có điều, không ai ép họ, đều là tự nguyện."



Tự nguyện thức tỉnh, tự nguyện chết đi, tự nguyện kết thúc cả đời nhục nhã hoang đường, mặc dù không có luân hồi, mặc dù không thể tìm thấy đường về.



"Ông ơi..."



Linh Tê quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở nhìn ông lão thở hắt ra hơi thở cuối cùng.



Thằng bé còn chưa kịp nguôi ngoai đau đớn, xoay người, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Cả làng nằm dưới ngọn lửa hung tàn, bạn bè và người lớn hằng quen thân đều hóa thành quái vật, giống như lời đồn, mắt đỏ ngầu, răng nanh dài nhọn, vảy cá màu xanh phủ đầy khuôn mặt, không có lý trí không có suy nghĩ, chỉ điên cuồng cắn xé binh lính loài người.



Máu thịt bầy nhầy, đày ải nhân gian.



Linh Tê cảm giác có người ngồi bên, nghiêng đầu nhận ra là trưởng làng.



Toàn làng lúc này, chỉ còn lại hai người không bị yêu hóa.



Linh Tê nôn nóng nói: "Trưởng làng, mọi người sao vậy?"



Trưởng làng hai mắt vô thần, nét mặt lặng đi: "Họ sắp chết rồi."



Linh Tê: "Sao cơ ạ?"



Trưởng làng ngồi giữa núi thây biển máu trước cổng làng, nhìn ánh lửa rừng rực nóng cháy: "Đúng vậy, một trăm năm, chỉ mới qua có một trăm năm, làm sao ta có thể quên mất, hình dạng của giao nhân trước khi chết chính là như vậy. Chẳng qua khi ấy... sẽ không ai lạc đường."

Linh Tê: "Gì cơ ạ?"



Trưởng làng yên lặng rất lâu, bỗng quay đầu, bàn tay già cỗi ngắt xuống một chiếc lá đưa cho Linh Tê, giọng nói tan vào gió nhẹ: "Linh Tê, còn nhớ bài hát cháu thường thổi bên bờ ruộng không." Trưởng làng nói: "Bây giờ cháu với ta thổi cùng nhau nhé."



Linh Tê cầm chiếc lá cây, ngẩn người, nói lời không lưu loát: "Không được, trưởng làng. Anh Phong Minh và mọi người..."



Trưởng làng nói: "Linh Tê, nghe lời."



Bàn tay chằng chịt vết thương của Linh Tê nắm lấy lá cây, cứng đờ hồi lâu, sau đó dùng cánh tay gạt đi nước mắt, gật đầu: "Vâng."



Tiếng nhạc trầm lắng bi ai đứt quãng, truyền ra từ giữa hoang tàn ánh lửa, nhẹ nhàng và chậm rãi như một cơn mưa ướŧ áŧ, xua tan cái nóng ran.



Hạ Thanh vẫn đau rát triền miên, nghe được khúc ca, lại vô thức ngẩng đầu.



Cậu được Lâu Quan Tuyết ôm lấy, ánh mắt mê man vì đau đớn bị ánh lửa hắt ra rõ ràng, đồng tử nâu nhạt nhìn về phía trước, ngây ngẩn hướng đất trời.

Toàn bộ thôn làng chìm trong biển lửa, dưới chân ngổn ngang thi thể, ngày thức tỉnh cũng là ngày kết thúc.



Cả một đời buồn vui yêu hận hóa thành khói bụi tan đi, đáy lòng chỉ dâng lên một niệm tưởng độc nhất, trở về...



Chỉ là về đâu, không ai có lời giải đáp.



Bọn họ nhìn xung quanh, lại chẳng thể nào tìm ra phương hướng, ánh mắt tàn bạo máu tanh chỉ sót lại mê man, chúng giao nhân bắt đầu gầm gừ, rống thét, như dã thú bị nhốt trong lòng.



Linh Tê nhìn mà sợ hãi, thế nhưng trưởng làng cạnh bên vẫn đệm nhạc chỉn chu, thằng bé chỉ đành hít hít mũi, đè nén chua xót, tiếp tục vùi đầu thổi nhạc.



Chẳng thể ngờ sẽ có một ngày, giai điệu này, lại khiến thằng bé đau buồn đến vậy.



Điệu nhạc du dương, chảy qua phế tích khô cằn, rót vào máu tươi phủ đất. Hương lạnh phảng phất giữa không trung còn chưa tiêu tán, chậm rãi xoa dịu trái tim bạo tàn của giao tộc.

Giao nhân trước khi chết sẽ mù, mắt dần mờ tối.



Lửa cháy ngất trời, hẳn là ngọn lửa có màu cam vàng, vậy mà trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, bọn họ lại trông thấy sắc xanh băng.



Huyền ảo âm u, đốt rực biển cả.



Nét mặt căng thẳng của chúng giao nhân từ từ dịu đi, từ từ được thả lỏng, không còn nôn nóng, thậm chí có thể thở phào, bắt đầu tiến về phía trước.



Từng bước từng bước, tiến vào trong ngọn lửa lớn.



Người đi sau chót là thiếu niên tên gọi Phong Minh, thời khắc cuối cùng hắn bước vào, dường như còn quay đầu nhìn lại.



Linh Tê giật mình khe khẽ run tay.



Mà âm thanh dừng lại thằng bé mới phát hiện ra bên cạnh đã không còn tiếng động.



Trưởng làng còn cầm chiếc lá trong tay, ngả người vào một thân cây, khoan thai nhắm mắt... cũng không còn hô hấp.



Cuối cùng, Phong Minh cũng tiến vào lửa cháy.

Ngọn lửa chợt bùng lên kịch liệt, ngấu nghiến thôn làng, chiếu sáng bóng đêm.



Linh Tê không nhịn nổi nữa, nghẹn ngào bật khóc.



Bên tai Hạ Thanh chỉ còn lại tiếng lửa xì xèo và tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ. Trên trời là gió mát trăng thanh, xa xôi mơ hồ.



Mơ hồ đến nỗi cậu cảm giác như bị ù tai, như nghe được tiếng còi xe cảnh sát và tiếng ồn ào than thở. Bên ngoài dây chắn màu vàng, mọi người túm tụm, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía xác chết, tôi một câu anh một câu.



Hồi ức trở lại buổi chiều hoàng hôn như máu ấy, trên bức tường đổ nát mọc đầy dây thường xuân, và người đàn ông nhảy xuống từ tòa nhà đang thi công dở.



Trống chuông trỗi dậy, tử khí đông lai. Trước khi nhảy lầu có lẽ người đó đã nhìn về phía cậu, đần độn, cứng ngắc.



Tòa nhà xi măng cốt thép trùng điệp lên ngọn lửa đêm nay. Hồi ức rối bời, tưởng như ngày khánh thành hôm ấy, khúc [Linh vi] từ lá cũng nhẹ nhàng phiêu đãng trên đường phố xung quanh, nô nức náo nhiệt bao trùm lên khắp khu nhà.

Giữa biển và núi, lời lão già như chuông sớm trống chiều, ầm ầm muốn điếc.



"Bể khổ cuồn cuộn nghiệp nghiệt tự chiêu."



Hạ Thanh nhắm mắt, trước khi hôn mê cậu rốt cuộc hiểu ra hết thảy nhiễu loạn liên quan đến bản thân mình.



Chẳng trách cậu cứ cầm đồ là quên cả buông tay.



Chẳng trách cậu cứ vô thức nhìn người ta chăm chú.



Thức đầu tiên của Thái thượng vong tình, thiên địa hồng hoang, thức thứ hai, chúng sinh bi hỉ. Lão già luôn miệng cằn nhằn, dạy phương pháp tu hành cho cậu, chỉ dặn dò tự mình đi nhìn, tự mình lĩnh hội.



Nhìn cỏ cây hoa lá, nhìn trăng sáng trời cao; nhìn chúng sinh muôn màu, nhìn sinh lão bệnh tử.



Hóa ra tất cả đều là để tu hành.