Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 41: Nhân gian (3)




Sau khi tiễn Tiết Phù Quang rời đi, Hạ Thanh mới được thả lỏng tinh thần, vội vàng rót cho mình chén nước chải xuôi tâm trạng.



Đều là đồng môn vừa lạ vừa quen từ trăm năm trước, thế nhưng cảm giác Tống Quy Trần và Tiết Phù Quang đem đến cho cậu lại hoàn toàn khác biệt.



Trước mặt Tiết Phù Quang, cậu chỉ hận không thể trở thành người câm.



Từ khi còn ở trại mồ côi, Hạ Thanh đã hiếm khi được người ta quan tâm và dạy dỗ, ban nãy mất tự nhiên đến độ lời nói ra đều là vô thức bật nảy khỏi miệng, vừa khô khan vừa lúng túng.



Nụ cười trên môi Lâu Quan Tuyết tan đi, để lộ mệt mỏi nồng đậm giữa ấn đường. Đặt sáo cốt lên bàn, châm đèn trong phòng, hắn từ tốn nói: "Chúng ta ở lại đây ba ngày trước đã."



Hạ Thanh rót hết chén nước này đến chén nước khác, nghe Lâu Quan Tuyết mở miệng là bắt đầu tức giận không để đâu cho hết, đặt chén nước xuống đánh "cách" một cái, con ngươi nâu nhạt trào ra lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Lâu Quan Tuyết, tốt nhất là đêm nay ngươi giải thích rõ mọi chuyện ra cho ta."



Tống Quy Trần vừa đi Tiết Phù Quang đã tới, mấy ngày nay cậu vì Lâu Quan Tuyết, mà ban đầu là phải đón nhận kiếm A Nan cậu vẫn tránh như tránh tà, sau đó trực tiếp trở thành người mới lập gia đình. Của nợ gì đâu không biết. Còn không xì ra đây một lời giải thích thì không xong với cậu đâu!



Lâu Quan Tuyết bắt đầu tháo dây cột tóc, vạt áo đáp trên nền đất như tuyết chất chồng, nhìn cậu một cái, chầm chậm cười nói: "Hm? Ta giải thích còn chưa đủ rõ ràng sao?"



Hạ Thanh: "Rõ ràng mẹ kiếp." Cậu lạnh lùng nói: "Có thần quang khi nào."



Lâu Quan Tuyết nắm dây lụa xanh biếc trong tay, từ tốn đáp: "À. Lầu Phong Nguyệt, trong cơ thể Tuyền Già."



Hạ Thanh ngơ ra một khắc, rất mực nghi ngờ: "Mỗi thuần giao đều có thần quang sao?"



Lâu Quan Tuyết vốn định nghỉ ngơi, nhưng dáng vẻ khởi binh tra tội của Hạ Thanh khiến hắn thấy thú vị, đáy mắt ánh lên chút hứng thú, lười biếng ngồi xuống đối diện Hạ Thanh, đáp: "Không phải. Biến cố Thần cung năm đó, tổ tiên nước Sở [email protected] muốn Thần hồn, thánh nữ giao tộc mơ ước Thần lực. Nhưng kết cục của hai bên đều không ra gì, Sở hoàng đoạt hồn chết bất đắc kỳ tử, mà Châu Cơ bị hai thánh nữ khác ngăn cản, thần quang chia tách làm ba."



Hạ Thanh cũng chỉ định hỏi mục đích hành động của Lâu Quan Tuyết mà thôi, ai ngờ, người này còn kể hết ra cho cậu... Mấy lời ngắn ngủi đã khiến Hạ Thanh đờ người, cảm giác mình đang tiếp xúc đến sự thật sâu xa nhất của thế giới này.



Hồi lâu cậu mới hoàn hồn, lúng túng: "Vậy là sức mạnh của Thần bị ba vị thánh nữ chia phần. Tuyền Già là thánh nữ giao tộc, nàng là kiếp sau của Châu Cơ à?"



Lâu Quan Tuyết chống cằm, hờ hững nói: "Rời khỏi Biển Thông Thiên, giao tộc không có kiếp sau, chỉ có cái chết. Nàng không phải Châu Cơ, Châu Cơ hiện giờ hẳn đã chết rồi."



Hạ Thanh im lặng, ngốc ngốc nhìn chằm chằm hắn.



Lâu Quan Tuyết mỉm cười xinh đẹp: "Ngoan, không sao, ngươi muốn hỏi chuyện gì cũng được."



"..."



Tâm tình kinh hãi của Hạ Thanh bị một tiếng "Ngoan" của hắn phá tan tành, xụ miệng, túm túm tóc, ngó ngó cửa sổ như kẻ trộm, sau đó mới mở miệng hỏi thẳng: "Dao Kha là một trong ba thánh nữ phải không?"



"Ừ."



Hạ Thanh tiếp tục ngẩn người, không dời mắt khỏi Lâu Quan Tuyết: "Vậy là, Dao Kha chết đi trong sự coi giữ của ngươi, Tuyền Già cũng chết vào đêm đó. Bây giờ ngươi muốn đến nước Lương một chuyến, là vì Châu Cơ đang ở nước Lương đúng không? Ngươi đến nước Lương... để tìm Châu Cơ, tập hợp toàn bộ sức mạnh của Thần?" Lời cuối nói ra, cậu đã hơi lạc giọng.



Lâu Quan Tuyết mỉm cười khe khẽ, dường như cũng không định giấu giếm cậu điều gì: "Đúng vậy."



Linh hồn Hạ Thanh tĩnh lại trong thoáng chốc, rất lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Lâu Quan Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"



Lâu Quan Tuyết không hề nghĩ ngợi: "Tìm một đáp án."



"A?!" Hạ Thanh cảm thấy kinh hãi. Là bởi vừa rồi cậu đã vẽ ra đủ mọi lý do trong đầu thay Lâu Quan Tuyết, nào là 'đạt được sức mạnh gϊếŧ chết Yến Lan Du', nào là 'báo thù gϊếŧ mẹ', 'đoạt lại chính quyền', vân vân, ai ngờ câu trả lời lại chỉ gọn gàng đơn giản bất thường như vậy.

Hạ Thanh hỏi mà không kịp cân nhắc: "Đáp án gì?"



Lâu Quan Tuyết lại cười một chút, nhàn nhã cột mảnh lụa lên cổ tay, nhẹ nhàng nói: "Một đáp án đã quấy rầy ta từ ngày năm tuổi."



Nghĩa là không muốn trả lời.





Hạ Thanh trầm lặng hồi lâu, đáy lòng dâng lên nỗi buồn rầu phiền muộn.



Cậu vốn là linh hồn tới từ thế giới khác, có thể thờ ơ chứng kiến hết thảy gió bão rung chuyển của thế giới này, nhưng lời Lâu Quan Tuyết nhắc nhở trên thuyền lại khiến cậu ngộ ra những điểm bất hợp lý, buộc cậu phải gỡ bỏ thân phận người ngoài cuộc, lẫn vào thế tục rối bời. Thế nhưng một trong những nhân tố kéo cậu nhập hồng trần, đứng giữa những manh mối phiền hà phức tạp, lại không nói với cậu chân tướng.



Mà cũng không thể nói như vậy.



Thật ra Lâu Quan Tuyết đã kể với cậu toàn bộ chân tướng. Mỗi một bước hắn đi, hắn đều đặt rõ mục đích ngay trước mắt cậu, xưa nay chưa từng lấp liếm.

Ở lầu Trích Tinh dẫn cậu nhập xác là để nghỉ ngơi lấy sức phá chướng.



Ở lầu Phong Nguyệt là vì Tuyền Già, ở hội đèn tuyển phi là để rời đi.



Thứ duy nhất hắn cất giữ trong lòng, chẳng qua chỉ là suy nghĩ của hắn.



Thế nhưng thứ Hạ Thanh muốn biết nhất, cũng lại chính là tâm tư của hắn...



Dù cậu không biết tại sao.



Hạ Thanh cúi đầu, nhìn ánh nến lắc lư trên bàn, ngây ngốc rất lâu.



Ánh sáng đỏ như màu vỏ quýt rải lên khuôn mặt cậu, trong đôi mắt là sự mê man lần đầu cất chứa.



Tiếng ếch nhái côn trùng truyền ra từ phía đồng ruộng thôn làng.



Hạ Thanh bỗng mở miệng: "Ngươi lấy được sức mạnh của Thần trên người Châu Cơ rồi, thì sẽ trở về Lăng Quang chứ?"



Lâu Quan Tuyết nói: "Ừ."



Hạ Thanh: "Sau đó thì sao. Ngoại trừ đáp án ấy, ngươi có định trả thù Yến Lan Du không?"

Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ngươi đánh giá người đàn bà kia quá cao rồi."



Hạ Thanh lại nói: "Có phải ngoại trừ Dao Kha, không còn ai biết ngươi bị hạ huyết trận từ khi ra đời không. Trong mắt tất cả mọi người, ngươi chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, vì sợ hãi Yến Lan Du mà rời khỏi Lăng Quang. Cũng vì thế nên Tống Quy Trần mới bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy."



Lâu Quan Tuyết không bác bỏ, bình thản nói: "Nếu Tống Quy Trần biết ta bị hạ huyết trận, thì ta cơ bản không sống được tới giờ này."



Hạ Thanh im lặng. Như vậy ngay cả những chuyện liên quan đến sống chết, Lâu Quan Tuyết cũng trực tiếp bày ra trước mặt cậu, không hề giấu giếm.



Dường như cậu lại trở về bên trong chướng hồng trần ngày ấy, ngày mà vừa mới tiếp xúc với Lâu Quan Tuyết không lâu. Khi đó không thể đoán được chướng của hắn sẽ là thứ gì. Về sau, đến bây giờ sẽ là không thể đoán được, đáp án hắn mong muốn rốt cuộc là gì.

Lâu Quan Tuyết nhìn thái độ của cậu, bỗng cười nhẹ một tiếng, mở miệng, giọng nói thờ ơ: "Hạ Thanh, ta không nói cho ngươi, không phải là vì giả thần giả quỷ cố ý làm ngươi nghĩ vẩn vơ. Mà vì ta cho rằng vấn đề ấy thật sự rất ngu xuẩn, không nhất thiết phải nói ra. Thậm chí bản thân ngươi cũng từng trả lời ta."



Hạ Thanh: "..." May là trí tò mò của cậu không nặng lắm, nếu không đã bị Lâu Quan Tuyết chọc tức chết vài lần.



"Hiện giờ ta giải thích rõ ràng rồi sao?" Lâu Quan Tuyết hỏi.



Hạ Thanh nhìn hắn một cái vẻ kỳ quái.



Lâu Quan Tuyết tiếp tục mỉm cười: "Vậy thì ta có thể ngủ được chưa phu quân?"



Sấm trời giáng xuống, cọng tóc ngố trên đầu Hạ Thanh lại dựng lên thẳng tắp: "Đệt đệt đệt! Ngươi đừng có gọi khủng bố như vậy!"



Lâu Quan Tuyết vẫn rất thong dong: "Cũng đã thành thân rồi, không gọi phu quân..." Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, lại khẽ cười lên: "Vậy gọi phu nhân?"

"Phu nhân, ta giải thích rõ ràng rồi, có thể nghỉ ngơi được rồi chứ?"



"..."



Nửa đêm Hạ Thanh nhảy cửa sổ bỏ trốn.



Cậu không muốn ở chung phòng với Lâu Quan Tuyết thêm một giây nào.



Nhảy xuống sân trong, Hạ Thanh bước đi mò mẫm, vô tình đá trúng chuồng gà, gà trống tức thì gào lên cục cục, vỗ cánh phành phạch, gọi tỉnh con chó lớn bên ngoài, hai bên thi nhau một gáy một sủa, ầm ĩ cả làng, Hạ Thanh che mặt, chạy vào một gian phòng trống khác.



Lâu Quan Tuyết dựa bên cửa sổ, cười thật lâu.



Lấy làm xấu mặt vì chuyện xảy ra đêm nay, Hạ Thanh quyết định sáng hôm sau sẽ làm thịt con gà ấy.



Trước khi vào nhà bếp, cậu không tiếc dùng ác ý lớn nhất đi đánh giá Lâu Quan Tuyết---- Lâu Quan Tuyết không tháo dây cho cậu, không cho cậu biến thành ma quỷ, liệu có phải chính là để ép cậu làm chân sai vặt không?!

Chung quy Lâu Quan Tuyết sống trong nhung lụa lâu như vậy, có khi cả đời cũng không phải động tay vào bếp núc, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, những chuyện như nấu cơm chỉ có thể để cậu xuống tay phục vụ.



Hạ Thanh ra giếng trong sân kéo một thùng nước, mắng thầm cho hả giận: "Mình có khác nào nàng dâu đi hầu hạ đâu!"



Tuy nhiên... dù trong lòng cậu đã chửi chết Lâu Quan Tuyết, nhưng thực tế rõ ràng là cậu đã đánh giá cao chính mình.



Hạ Thanh nhìn bếp núc thời phong kiến, vò đầu bứt tai.



Cậu hết nhìn trái lại đến ngó phải, quan sát tưởng tượng hồi lâu, quyết định buộc con gà trong tay đặt sang một bên trước, sau đó xắn tay áo ngồi xổm, nhen củi dưới bếp, sau khi nhét chật ních, mới quẹt lửa ném vào trong, thầm nghĩ thế này chắc là lửa lên rồi nhỉ ... cái con khỉ. Cậu nhìn đốm lửa tin hin của mình đáp xuống xó bếp đen thui rồi tắt ngóm.

"?" Có thể là vị trí tiếp đất không đúng, hoặc là lửa quá nhỏ. Thế nên cậu lại quỳ một chân xuống, bụi đất lấm lem, ném thêm mấy que diêm nữa vào, lửa tắt tiếp.



Hạ Thanh bắt đầu hiếu chiến, chui cả người vào, muốn thử nhìn xem châm lửa ở đâu thì mới giữ được.



"Ngươi đang làm gì?" Đúng lúc này giọng nói lạnh nhạt hơi khàn của Lâu Quan Tuyết vang lên ngoài cửa.



Hạ Thanh bò ra khỏi bếp, mặt mũi chỗ trắng chỗ đen, quay đầu nhìn Lâu Quan Tuyết sạch sẽ không dính bụi trần dựa người vào cửa, ánh mắt tức thì trở nên u oán, quệt mặt một cái, âm u nói: "Không thấy sao tiên nữ, ta đang nấu cơm cho ngươi đây." Cậu tưởng rằng nói vậy có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ chút lòng biết ơn của Lâu Quan Tuyết.



Ai ngờ tiên nữ chỉ quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen, sau đó cười khẽ: "Ồ, tiếp tục đi."

Hạ Thanh: "!!!"



Tiếp tục cục cứt! Ngươi ăn đất luôn đi!



Cậu quyết định lấp bụng cho mình là được, không cần quan tâm con sói mắt trắng này.




Vừa khéo cậu cũng đang bận vật lộn với chuyện nhóm lửa.



Thế là Hạ Thanh phớt lờ hắn, tiếp tục lăn lộn, chờ đến khi diêm cũng sắp bị cậu quần cho bằng hết, cậu mới đần mặt, sao nhóm lửa thôi mà cũng khó khăn vậy! Bếp ngày xưa vừa to vừa lạnh, lửa quẹt ra cũng nhỏ bé đáng thương, này mà lên lửa được mới là kỳ quặc.



Sau khi lặng lẽ thở hắt ra một hơi, Hạ Thanh ngồi chồm hỗm tại chỗ không biết nên làm gì.



Lâu Quan Tuyết lấy làm thú vị nhìn cậu hồi lâu, mới bước vào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng áp lên cổ Hạ Thanh, bình thản nói: "Tránh ra."



Ngón tay hắn rất lạnh, Hạ Thanh giật mình rụt cổ một cái. Cậu lập tức đứng lên, lẩm bẩm đầy khó tin: "Làm sao, chẳng lẽ ngươi làm?"

Hạ Thanh bắt đầu soi mói: "Thôi đừng tiên nữ, đến lúc đó đốt chảy cả phòng bếp, ta cũng không tiện bàn giao với Tiết Phù Quang đâu."



Tuy nhiên cậu còn chưa nói móc hết câu, đã trơ mắt chứng kiến Lâu Quan Tuyết quẹt diêm nhuần nhuyễn, sau đó thuận tay cầm một nắm rơm treo trên vách tường, nhen rơm, sau lại nhét vào lòng bếp, gỗ bén lửa bùng lên.



Hạ Thanh: "..."



Vả mặt hơi rát.




Là cậu ngu dốt, không nghĩ còn có thể tìm mồi dẫn lửa.



Bầu không khí có hơi lúng túng, Hạ Thanh quyết định tìm lại thể diện, nhắm mắt nói liều: "Ồ, ta vừa ngủ dậy mông lung quá, quên mất bước này. Để ta lo nốt chuyện còn lại cho, ngươi ra ngoài trước, đừng tự chuốc thêm phiền."



Lâu Quan Tuyết lại nhìn cậu một cái, không bình luận gì: "Ừ, ngươi làm, ta đứng bên cạnh xem một chút."



Hạ Thanh cắn răng: "Được."

Xem thì xem, cho ngươi xem cái gì gọi là thiên tài nấu nướng.



... Chẳng qua thiên tài bị hoàn cảnh vùi dập, biểu hiện không tốt lắm.



Sau khi múa dao thất bại, làm gà trên thớt phải chịu kinh hãi mà bay tứ tán, lại đến vụng về đập nát trứng, rồi thì làm đổ muối ra ngoài. Vốn dĩ cũng chỉ là một vài 'vấn đề cỏn con', nhưng có Lâu Quan Tuyết đứng nhìn bên cạnh, Hạ Thanh lại cảm thấy hoang mang muốn chết.



Thậm chí lúc xử lý gà, cũng bị vị cành vàng lá ngọc canh giữ bên người, giọng nói ngậm cười, chậm rãi trào phúng.



"Ta nghĩ, trước khi vặt lông, hẳn là ngươi nên gϊếŧ gà cái đã."



Hạ Thanh hoàn toàn không chịu nổi áp lực này, phủi phắt lông gà trên tay áo, đứng bật dậy: "Ngươi giỏi ngươi làm đi! Không được thì..." Im miệng.



Lời phía sau cậu không kịp nói hết. Bởi vì Lâu Quan Tuyết chỉ nhìn cậu một cái chậm rì rì, cười nhẹ, sau đó thật sự đi vào.

Toàn bộ quá trình về sau Hạ Thanh đều như nằm mộng.



---- Xem bộ dạng vừa biếng nhác vừa sạch sẽ của Lâu Quan Tuyết, ai mà đoán ra được hắn lại biết nấu cmn cơm cơ chứ!!



Hơn nữa tóc đen buộc gọn, tay áo xắn cao, vẻ mặt lạnh lùng, trông còn rất ra dáng.



... Nhất định là hắn chỉ đang làm bộ làm tịch.



Hạ Thanh tự an ủi mình như vậy.



Kết quả chờ đến khi thức ăn dọn lên bàn, Hạ Thanh nếm thử một miếng, sau đó lặng lẽ cúi đầu ăn cơm không nói chuyện.



Không có gì để nói.



Vô cùng nhục nhã.



Mặc dù Lâu Quan Tuyết vừa mới xuống bếp, nhưng lại không dính chút khói bụi nào, tóc đen áo trắng, lạnh lùng tinh khiết.



"Ngươi không ăn sao?" Hạ Thanh bối rối gợi chuyện.



Lâu Quan Tuyết rũ mi, nhẹ giọng đáp: "Không cần, ta không cần ăn uống."



"Ồ." Lúc này Hạ Thanh mới sực nhớ ra, ban đầu ở lầu Trích Tinh, Lâu Quan Tuyết cũng chỉ vĩnh viễn uống chút rượu của hắn, như không bao giờ chết đói vậy.

Cũng chính bởi quãng thời gian ấy, cậu mới đặt cho hắn biệt danh là tiên nữ.



Thế rồi hôm nay tiên nữ hạ phàm nấu cơm cho cậu...



Cái gì sao nhục mặt thế này..



Hạ Thanh nghĩ cả ngày mới chịu ngộ ra, trước kia Lâu Quan Tuyết lớn lên trong lãnh cung với một người mẹ như thế, sao có thể chưa từng xuống bếp lấp bụng cho mình. Cậu trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định biện minh cho mình một chút, từ tốn nói: "Ta, ta chỉ là không quen lắm, thật ra ta có biết nấu cơm."



Lâu Quan Tuyết cười nhẹ như không cười: "Ừ, ta tin ngươi."