Oán linh nhập vào bên trong thân thể lão già đồ đen, lão ta bỗng gào thét chói tai.
"A a a a-------"
Năm ngón tay hóa thành củi khô, áo khoác lồng lộng vù vù, da dẻ sưng phồng như bị bơm khí.
Roi trong tay lão già bị một sức mạnh khổng lồ khống chế, sắc máu lan tràn, phản người cắn chủ.
Roi dây đỏ thẫm trực tiếp thắt lấy cổ họng lão.
Lão già áo đen không đứng nổi, quỳ một chân xuống, hoảng sợ giữ ấy sợi dây, ánh mắt trợn trừng đồng tử co thắt, cổ họng phát ra âm thanh nát vụn.
"Tiên nhân!" Nhϊếp chính vương lạnh mặt hô to, sải bước tới gần.
Nhưng chỉ thấy cả tòa lầu đều đung đưa kịch liệt.
Nhϊếp chính vương mới tiến lên một bước, đã bị xà nhà từ trên ập xuống chặn đứng, gỗ bể chèn lên chân lão.
"Vương gia cẩn thận!"
"A a a cái gì vậy?"
Uỳnh!
Mọi người ngẩng phắt đầu, kinh hãi trợn to mắt---- lầu sập?!
Rầm rầm rầm.
Tòa lầu chín trượng đổ sụp từng chút, từ trên xuống dưới, đầu tiên là xà, sau là cột đá, mái ngói ồ ạt rơi vỡ, tiếng nổ đùng đùng, tan thành bột mịn.
Nơi này là đình viện hoàng gia kế cận tháp Lưu Ly, hiển nhiên lầu các cũng giàu sang phú quý.
Rường cột chạm trổ nghiêng lệch, rèm châu lần lượt lần lượt vỡ nát.
Hạ Thanh nhìn cảnh loạn lạc trước mắt.
Con mắt Nhϊếp chính vương đã gần rạn nứt: "Đi! Đi mau! Đưa ta xuống dưới!"
Đám thị vệ cũng bị chấn động và sụp đổ bất thình lình dọa sợ, biết không thể chần chừ thêm, vội vàng mang theo Nhϊếp chính vương rời khỏi.
Chỉ là cửa đã sụp, chặn đứng lối ra.
Lầu các ngả nghiêng sắp ngã.
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Lâu Quan Tuyết dựa bên cửa sổ, thấy vậy chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, bình tĩnh nói.
"Ta đoán, ngươi muốn gϊếŧ ta, nhất định phải lừa được Yến Lan Du trước đã."
Giọng hắn rất nhạt, lại truyền tới bên tai Nhϊếp chính vương rõ ràng từng chữ, ẩn chứa ý cười châm biếm: "Vậy thì bây giờ chắc hẳn Yến Lan Du đang bị ngươi vây hãm trong cung, không thể ra lệnh cho tam công, cũng không thể truyền tin đến điện Kinh Thế, không ngăn ta được. Như ta dự đoán, trước khi chết cuối cùng ngươi cũng làm một việc tốt."
"Lâu Quan Tuyết------!" Nhϊếp chính vương rốt cuộc bừng tỉnh ngộ, lão xoay người hai mắt đỏ thẫm, hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù: "Ta đã quá coi thường ngươi."
Nhϊếp chính vương đánh mất lý trí, phẫn nộ gầm lên: "Ngươi cho rằng gϊếŧ ta là có thể sống sót?! Ngươi cũng không thể chạy thoát! Trong sân hiện giờ toàn là người của ta! Ngươi mọc cánh cũng khó mà trốn được!"
Lão gằn từng tiếng tanh hôi mùi máu: "Ngươi chỉ là một tù nhân bù nhìn! Ngươi gϊếŧ ta, nhà họ Yến sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lâu Quan Tuyết buông mi, mỉm cười khe khẽ: "Bù nhìn? Tù nhân? Đừng đánh giá bản thân mình cao quá."
Nhϊếp chính vương cứng đờ, nhìn chằm chằm Lâu Quan Tuyết.
"Lâu Quan Tuyết."
Hạ Thanh chợt cảm giác cổ tay bị người nắm lấy.
Lâu Quan Tuyết ngước mắt nhìn ra phía ngoài.
Hoàng thành nguy nga, xa xa là tháp Phù Đồ.
Vẻ mặt hắn giá buốt như sương, băng mỏng giăng trên đáy mắt, giọng nói mỉa mai: "Trăm năm trước giao tộc tự làm tự chịu, trăm năm sau nhân tộc lại giẫm lên vết xe đổ, thôi thì coi như trăm sông đổ về một biển vậy đi."
Lúc này, lão già áo đen đã bị oán linh hành hạ đến phát điên, hét thảm một tiếng bạo thể mà chết.
Linh lực mênh mông mạnh mẽ tràn đầy khắp không trung, gây thương tích cho vô số người, chỉ trong phút chốc đủ loại âm thanh thét gào, rêи ɾỉ, đã lần lượt vang lên.
"Ngươi định làm gì?" Hạ Thanh bị cảnh tượng phát sinh làm cho bối rối.
Lâu Quan Tuyết nắm tay cậu, dường như bây giờ mới quay đầu nhìn cậu nghiêm túc lấy một lần.
Tuyết bào lồng lộng, mái tóc xõa bay, vực thẳm nằm sâu dưới con ngươi, có thể nhấn chìm kẻ lỡ sa vào.
Ngoài cửa sổ là sông hộ thành, nước sông chảy xiết vào màn đêm u ám, mang theo từng ngọn đèn hoa sen trôi dạt về phương xa. Phương xa là cả thành Lăng Quang náo nhiệt trong ánh đèn rực rỡ, lầu son điện ngọc san sát mênh mông, soi rọi phồn hoa đêm không ngủ.
"Lâu Quan Tuyết?" Hạ Thanh sững sờ, lại hô một tiếng.
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chăm chú, bỗng bật cười, âm thanh rất nhẹ mà cũng rất mập mờ: "Ta đã cho ngươi hai lần cơ hội, nếu ngươi không muốn đi, vậy thì cũng đừng đi nữa."
Hạ Thanh: "???"
Một giây sau, cậu rốt cuộc hiểu ra Lâu Quan Tuyết lại điên chỗ nào.
------ Mẹ, Lâu Quan Tuyết dẫn cậu nhảy lầu!!!
"Ngươi cởi dây cho ta đãaa!"
Rào----
Hạ Thanh còn chưa nói dứt miệng, người đã rơi vào nước sông hộ thành lạnh giá.
Cùng lúc đó, đợt pháo hoa thứ hai bắn phốc lên trời.
Tiếng nổ đùng đoàng vang dội, ánh sáng lung linh tuyệt trần, soi màn đêm tỏ như buổi sáng. Mọi người mừng rỡ reo hò.
Hạ Thanh nhô đầu lên khỏi mặt nước, đúng lúc một ngọn đèn hoa sen lững lờ trôi qua trước mặt, cậu thở hổn hển kéo tóc Lâu Quan Tuyết, túm hắn lại gần, xòe cổ tay cho hắn, lạnh lùng: "Lâu Quan Tuyết, ngươi còn không chịu tháo bỏ cái khỉ này cho ta, đêm nay ngươi đừng hòng----"
Hai chữ 'yên ổn' kẹt trong cổ họng, Lâu Quan Tuyết đã nhấc ngón tay chặn miệng cậu.
Lầu son hoàn toàn tan thành mây khói, trở thành một đống hoang tàn.
Bên bờ truyền tới tiếng rống giận của trưởng thị vệ.
"Khóa cổng thành! Đào ba thước cũng phải tìm ra kẻ gian làm loạn!"
"Đại nhân, hình như Nhϊếp chính vương và Bệ hạ đều ở trong lầu."
"Cái gì?! Mau phái người cứu giá!"
Dưới nước, Hạ Thanh và hắn bốn mắt nhìn nhau.
Tóc hắn tản ra trong nước, lông mi cũng ướt, không biết tự dưng lên cơn gì, bật cười rõ lâu.
Hạ Thanh nhìn hắn như nhìn một kẻ tâm thần.
Hai bên là đèn hoa cầu phúc dập dờn, đèn nối đèn trôi trên mặt nước, pháo hoa đèn đuốc hắt ra cảnh tượng trước mắt, da Lâu Quan Tuyết rất trắng, môi đỏ ngậm cười, con ngươi sâu lạnh gờn gợn sóng, như thủy yêu câu hồn đoạt phách.
Hắn khàn khàn nói: "Dĩ nhiên đêm nay chúng ta không được yên ổn."
Nói đoạn, kéo tay Hạ Thanh, lẩn xuống một góc.
"Ngươi muốn rời khỏi Lăng Quang?" Lúc này Hạ Thanh mới muộn màng phản ứng.
"Ừ." Lâu Quan Tuyết nhìn lên bờ, hờ hững nói: "Hội đèn người đến người đi, cổng thành không dễ đóng như vậy, huống hồ Yến Lan Du lại bị vây bên trong điện Tịnh Tâm, cơ hội khó có một lần."
Hạ Thanh: "..." Cậu cảm thấy cho tới giờ vẫn không hiểu nổi Lâu Quan Tuyết muốn làm gì.
Ngụp xuống nước ẩn nấp hồi lâu, Lâu Quan Tuyết mới dẫn Hạ Thanh tạm lên bờ.
Đến bên bờ, Hạ Thanh cúi đầu mới phát hiện vết thương bị lão già đánh ra, sau khi ngâm nước càng trở nên khủng bố, máu tươi ướt nhòe góc áo. Hứng một luồng gió thổi, sẽ đi kèm với cơn đau khắc cốt ghi tâm.
Hiển nhiên Lâu Quan Tuyết cũng để ý thấy, hắn rũ mắt, yên lặng nắm cổ tay Hạ Thanh.
Sau đó hành động dứt khoát, lấy sáo cốt từ trong tay áo.
Sáo cốt bây giờ hơi khác với những gì Hạ Thanh thường trông thấy.
Tà sát huyết khí quanh quẩn phía trên từ lần đầu gặp gỡ, nay đã tan sạch.
Toàn thân tinh thuần như ngọc, trút bỏ sắc đỏ để lộ dáng vẻ ban đầu, ánh lên lành lạnh, như tuyết như trăng.
Ánh sáng trên sáo bị Lâu Quan Tuyết dùng ngón tay truyền tới vết thương trên người Hạ Thanh, kỳ diệu là, sau cảm giác êm ru thoáng chốc, máu thịt khép lại giữa hào quang nhu hòa.
Hạ Thanh đứng trong góc khuất bên đường, trố mắt, không nói một lời. Rất lâu sau, cậu mới ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Lâu Quan Tuyết, bây giờ ngươi là Thần à?"
Lâu Quan Tuyết cười giễu: "Không phải."
Hạ Thanh không hỏi thêm nữa.
Lâu Quan Tuyết chữa khỏi vết thương cho cậu, lại nói: "Thần cốt là do ta gỡ xuống trên người Dao Kha. Bà ta cứu ta ra khỏi tháp Phù Đồ, biết chắc chắn phải chết, đã sớm dặn dò ta chuyện này."
Hạ Thanh ngẩn người, mở miệng: "Vậy tà quang trên cây sáo trước đây là oán khí của bà ta trước khi chết?"
Lâu Quan Tuyết: "Có lẽ vậy."
Hạ Thanh lại hỏi: "Ngươi rời Lăng Quang rồi định đi đâu."
Lâu Quan Tuyết cười một tiếng đầy ẩn ý, đáp: "Có lẽ là, đến hoàng lăng nước Lương một chuyến."
Hạ Thanh: "???" Sao đã dính đến tận nước Lương luôn rồi?!
Lâu Quan Tuyết nói: "Ngươi đoán Tống Quy Trần có đuổi theo không."
Hạ Thanh ngẫm nghĩ, từ tốn trả lời: "Đại tế tư? Chắc là không. Nhưng ngươi hỏi ta làm gì? Ta cũng không hiểu biết hắn."
Ngọc quan trên đầu Lâu Quan Tuyết đã tan ngay khi rơi xuống nước, tóc dài tán loạn, áo gấm hoa lệ như đụn tuyết giữa đêm, hắn nghe vậy cười nói: "Nếu ngươi khăng khăng trốn tránh chuyện này, ta cũng sẽ không ép buộc. Dù sao trước kia ngươi là người nào, đối với ta cũng không quan trọng."
Hạ Thanh: "..."
Chẳng biết nói gì.
Cậu đành mím môi xem nhẹ.
Lâu Quan Tuyết nói: "Ta thì cho rằng Tống Quy Trần sẽ đuổi theo." Sắc mặt hắn trắng lạnh, mà nụ cười lại như đóa hoa nở rộ nhuốm máu, diễm lệ câu hồn: "Hắn là Tư Phàm kiếm chủ, tư phàm (hoài niệm trần gian), ta thấy cuộc đời Tống Quy Trần nhất định phải bị phàm trần liên lụy đến chết."
Bị phàm trần liên lụy đến chết.
Hạ Thanh nghe đến đây, tức khắc ngẩn người.
Thực tế đúng như lời Lâu Quan Tuyết đã nói.
Tống Quy Trần đã tới.
Hắn có vẻ đang dự hội đèn.
Kiếm Tư Phàm vang danh khắp thế gian cất trong tay áo.
Đứng trên đường Tử Mạch gần phía cổng thành, ngắm nghía trống lắc trẻ con, phong thái ưu nhã tùy ý như một công tử quyền quý không lo cái ăn cái mặc, trò chuyện với tiểu thương bán hàng.
Trâm gỗ cài tóc, áo đỏ phủ người.
Đặt vào giữa chốn phồn hoa nô nức, khí chất như gió mát trăng thanh lại không hề cao xa ngoài tầm với.
Người đi đường không ai nhận ra đây là Đại tế tư của điện Kinh Thế.
Tống Quy Trần là loại người có thể tán gẫu với bất kỳ ai.
Tiểu thương vô thức cảm thấy thiện cảm với hắn, cười nói: "Công tử mua cho trẻ con trong nhà à?"
Tống Quy Trần cười đáp ôn hòa: "Cũng không phải, ta không có vợ con."
Cô nương bán đèn hoa bên cạnh nhất thời sáng mắt: "Nói vậy là, công tử còn chưa lấy vợ?"
Trong mắt nàng ta là ái mộ không hề che giấu.
Tống Quy Trần nghe vậy lắc đầu, mỉm cười với cô nương, giọng nói điềm tĩnh: "Từng cưới vợ, chỉ là đã hòa ly."
Ánh sáng trong mắt cô gái đèn hoa tối đi đôi chút, nghĩ ngợi chốc lát vẫn không chịu bỏ qua, giả bộ tươi cười thoải mái: "Công tử phong độ anh tuấn như vậy, mà cô nương ấy cũng nỡ lòng hòa ly, thật là không có mắt."
Tống Quy Trần buông trống lắc, bờ môi khẽ nhếch, áo quần đỏ tía không gió tự lay, giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Không cùng đạo không thể chung đường mà thôi."
Cô nương đèn hoa bị thái độ lạnh lùng đột ngột của hắn làm cho nín bặt.
Biết đã chạm phải vảy ngược của hắn, chỉ đành cười gượng một tiếng, không nói gì thêm nữa.
"Hoàng gia truy bắt tội phạm! Người không liên quan dạt hết ra!"
Binh lính đã truy đến cổng thành, âm thanh chấn động như tiếng sấm. Thế nhưng người người tấp nập, pháo hoa liên tiếp không ngừng, vang trời ầm ĩ, lời quát nạt của hắn ta cũng không hiệu quả được bao nhiêu.
Lùa người cũng nào phải chuyện đơn giản.
Tống Quy Trần nhìn thị vệ đứng thành hàng đông nghịt, chỉ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Các ngươi lại thật sự cho rằng Bệ hạ là kẻ ngốc."
Sông hộ thành rất dài, tối đen như mực, may thay hôm nay ngày hội dân chúng thả đèn trôi sông, cũng coi như có ánh sáng soi đường chỉ lối.
Không biết có phải do thần quang trên thần cốt che chở hay không, mà Hạ Thanh bước đi trong nước rất nhẹ nhàng, ung dung thong thả.
Với việc theo chân Lâu Quan Tuyết ra khỏi thành Lăng Quang, Hạ Thanh không có ý kiến gì.
Dù gì cậu ở nơi đây cũng không có mục đích, ngao du trôi nổi chẳng khác nào du lịch. Đã trải nghiệm thành Lăng Quang phồn hoa nhất mười sáu châu, nay đi thăm thú những địa danh khác, ngắm nhìn văn hóa tục lệ mỗi vùng, cũng xem là không tệ.
Sông hộ thành quanh co hướng ra cổng thành, vì mục đích phòng hộ, nơi đây dựng một đập chắn nước làm tường chắn.
Hạ Thanh nói: "Không ra ngoài quang minh chính đại qua đường cổng chính được à?"
Lâu Quan Tuyết đáp: "Nơi đó cũng như vậy."
Hạ Thanh: "Là sao?"
Lâu Quan Tuyết bơi đến gần đập chắn, sờ lên mặt đá bám đầy rêu xanh, đã ngấm nước ngày này qua ngày khác. Sau đó mượn một cạnh xù xì, rạch đứt da trên đầu ngón tay, dùng máu tươi vẽ phù trận.
Hạ Thanh biết trận pháp này, cậu từng thấy Lâu Quan Tuyết vẽ vô số lần trên giấy.
Tiếp theo chỉ nghe liên tiếp những tiếng "két két két" dọc theo đường viền phù trận, vết nứt dần lan ra khắp xung quanh, dễ dàng phá hủy nền móng của đập chắn nước. Cùng lúc đó nước sông hộ thành bắt đầu chảy xiết, một luồng năng lượng tự nhiên như đến từ trời đất, dẫn dắt nước sông, điên cuồng công kích đập chắn.
Uỳnh-----
Đập chắn hoàn toàn bể nát, đá vụn rào rào ập xuống.
Hạ Thanh không phản ứng kịp, trực tiếp giơ tay che đầu, chẳng ngờ toàn bộ đá vụn đều tự động né tránh cậu.
"Đây là gì vậy?" Hạ Thanh sửng sốt.
Cậu còn chưa hỏi dứt câu.
Đèn hoa sen trên sông đã men theo nước sông mãnh liệt tràn ra ngoài thành, xuyên qua đất đá khói bụi, bấc đèn bập bùng, lồng lộng mênh mông, xuôi về phương đông.
Lâu Quan Tuyết kéo cậu ra khỏi mặt nước, quần áo tóc tai không dính một giọt nước.
Cách đập chắn nước không xa là một cây cầu vòm bỏ hoang.
Đã sụp một nửa, mọc đầy cỏ dại.
Trên cầu đang đứng một người.
Tống Quy Trần tay cầm thanh kiếm, giọng nói chứa ánh trăng dịu dàng, nhưng lại tỏa ra uy áp không kiềm chế.
"Bệ hạ, hội đèn chưa tận, nhân vật chính như ngài sao có thể nỡ lòng rời đi."
Lâu Quan Tuyết mặt không đổi sắc, chỉ kề sát bên tai Hạ Thanh cười nói: "Ngươi xem, ta đoán đúng rồi."
Hạ Thanh: "..."
Sắc mặt Tống Quy Trần uể oải, cầm kiếm Tư Phàm, cúi đầu, cho đến khi nhìn thấy Hạ Thanh mới chợt sửng sốt. Vẻ mặt vốn thờ ơ không mấy để tâm đột ngột cứng đờ, con ngươi màu nhạt dần dần sâu đậm, đối mắt với Hạ Thanh dưới chân cầu.
Đá vụn đằng xa còn chưa tan hết, bức tường phát ra âm hưởng của khói bụi.
Vô số đèn hoa nhào về phương xa.
Dường như một trăm năm trước, cũng là như vậy.
Tống Quy Trần: "Hạ Thanh."
Hắn bình tĩnh gọi Hạ Thanh một tiếng.