Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 33: Hội đèn (2)




Khi Hạ Thanh nghe nói tới hội đèn, cậu còn đang loay hoay tìm một vật, miệng vừa cắn xiên kẹo hồ lô mới ăn được một nửa, vừa dùng tay trái lật tới lật lui, nói: "Thế thì lúc đấy Lăng Quang sẽ rất náo nhiệt nhỉ? Các ngươi có đốt pháo không? Gọi là hội đèn thì tối đến có treo đèn lồng cả phố không, thành phố đèn hoa rạng rỡ như ban ngày, nghe có vẻ sẽ rất lộng lẫy."



Lâu Quan Tuyết không trả lời cậu, chỉ hỏi: "Ngươi tìm gì vậy?"



Hạ Thanh dùng tay trái cầm lại xiên kẹo đang ngậm trong miệng, buồn rầu nói: "Tìm đèn hoa của ta ấy, ngươi nhắc tới hội đèn làm ta nhớ tới nó. Rõ ràng lần trước ta cất đây mà, sao bây giờ lại tìm mãi không thấy." Dứt lời cậu lại ngậm kẹo hồ lô trong miệng, cúi người, uốn thành một tư thế bất tiện lạ thường, tay trái hướng vào trong mò mẫm.



Lâu Quan Tuyết nhìn một hồi, lạnh nhạt nói: "Tay phải ngươi đứt rồi à?"



"..." Đệt.



Lúc này Hạ Thanh mới nhận ra, cậu vật vã như vậy, là bởi vì tay phải còn đang bận cầm chiếc sáo cốt----- quên buông!!



Cậu yên lặng quẳng cây sáo lên bàn, sau đó tiếp tục cúi người, hai tay cùng lục.



Chỉ trong chốc lát đã tìm thấy ngọn đèn hoa linh vi trong góc tủ.



Hạ Thanh thở hắt một hơi: "Hóa ra là ở đây."



Lâu Quan Tuyết rũ mắt: "Ngươi rất thích chiếc sáo này?"



Hạ Thanh nghe vậy cười khẩy một tiếng, liếc mắt: "Thích khỉ, chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy ăn mềm sợ cứng, ta thích nó làm gì?"



"!!"



Sáo cốt giận đến mức lăn thẳng sang bên Lâu Quan Tuyết.



Lâu Quan Tuyết cười khẽ: "Vậy sao ngươi lại cầm nó không nỡ buông tay."



Hạ Thanh không buồn ngẩng đầu: "Đây chỉ là thói quen của ta, không liên quan đến sở thích của ta."



Lâu Quan Tuyết hơi ngừng chốc lát, sau đó đưa ra lời nhận xét bằng giọng điệu khôi hài uể oải: "Vậy thì ngươi có thật nhiều thói quen, vừa thích chăm chú nhìn người, vừa cầm đồ lên là không buông được."



Hạ Thanh: "..."



Lâu Quan Tuyết chống cằm, bỗng nghĩ đến điều gì, mỉm cười: "Hạ Thanh, đừng nói trước kia ngươi làm kẻ trộm đấy nhé."



Hạ Thanh: "..."



Cái đệt...



Cậu giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.



Lâu Quan Tuyết còn ngồi phân tích: "Chăm chú nhìn người thật ra là để lựa chọn con mồi, lấy được đồ rồi sẽ lập tức không buông." Hắn chớp mắt về phía Hạ Thanh: "Có lý chứ?"



"Không có! Cút!"



Hạ Thanh cắn kẹo hồ lô một tiếng rõ vang, rút xiên ra, ngẫm nghĩ một hồi vẫn chưa hết giận, lạnh lùng nói: "Ờ, theo cách suy luận đấy, ta cho rằng kiếp trước của ngươi chắc chắn phải là tiên nữ. Không ăn khói lửa nhân gian, không tò mò về người khác, cành vàng lá ngọc, luôn ưa sạch sẽ, thậm chí vui giận cũng không thể dùng tư duy loài người mà đoán trước được. Ngươi nói có đúng không hả tiên nữ."



Tiên nữ không nói đúng hay không, quay đầu sang chỗ khác, cười khùng khục.



Hạ Thanh hít sâu một hơi, tự nhủ không được tranh cãi với người điên, sau đó cặm cụi nghịch đèn hoa của cậu.



Tối hôm ấy Hạ Thanh quả thực là rảnh rỗi sinh nông nổi, nảy ý ra ngoài hóng mát, lôi theo chiếc sáo cốt không mấy tự nguyện kia, cắm hoa linh vi đã được thắp sáng lên đầu nó, dùng một chiếc dây đỏ cột chắc mấy vòng, chuẩn bị ra ngoài giả quỷ dọa người.



Chẳng qua cậu giả quỷ chưa dọa được ai, chưa gì đã thấy mình bị dọa trước.



Hạ Thanh lại đụng trúng Ôn Kiểu!



Má nó duyên phận kỳ diệu đâu ra thế này??



Một góc thanh vắng trong cung.



Ôn Kiểu tái mặt đứng nép một bên, những ngón tay mịn màng nắm chặt vạt áo, ấp úng trả lời một thái giám quản sự.



Thái giám quản sự nhướng mày: "Thuốc thật sự là do tên thị vệ này cho ngươi?"

Ôn Kiểu lộ vẻ sợ sệt, bờ môi run rẩy: "Vâng, là hắn lén lút cho ta, ta cũng không biết lấy từ nơi nào."



Thái giám quản sự đã có chút tuổi, híp mắt quan sát cậu ta từ trên xuống dưới, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Không nhìn ra, thị vệ kia lại còn thích đi cửa hậu."



Ôn Kiểu bị lời nhục mạ đâm chọc, khóe mắt đỏ bừng. Nhưng lòng cậu ta đang rất hoảng sợ, cúi đầu không dám cãi một câu.



Lần trước cậu ta đến tìm Phó Trường Sinh đòi châu chấu cỏ, vừa lúc không còn vàng lá, liền tiện tay cầm mấy thứ đáng tìm đi biếu Bạch Hà cô cô, kết quả lục bừa một hồi lại tìm thấy cao Thanh Ngọc thượng hạng xuất ra từ Ngự dược phòng.



Cậu ta mừng rỡ, cho rằng đây là do Phó Trường Sinh đặc biệt chuẩn bị cho mình, bèn mang đi như lẽ đương nhiên.



Dù gì Trường Sinh ca ca vào cung cũng là vì cậu ta, đến cả mạng cũng có thể hy sinh vì cậu ta, thứ này cơ bản không đáng là gì.

Ai ngờ châu chấu cỏ vừa mới giao cho Bạch Hà cô cô, đã bị báo tin dữ, đây không phải đồ vật yêu thích của Bệ hạ, chẳng qua chỉ là món đồ mà thiếu niên bên người Bệ hạ tiện tay vứt bỏ.



Sau khi Bạch Hà cô cô biết được sự thật này, lập tức nổi giận xé tanh bành con châu chấu, uống mấy bình trà chưa hả giận, còn ngồi đó nghiến lợi nghiến răng: "Thái hậu yêu cầu ta chú ý thiếu niên kia. Thế nhưng ta mà có thể tiếp xúc được với người Bệ hạ cưng chiều, thì việc gì phải khổ sở dẫn mấy loại hàng thế này trèo lên nữa?!"



Ôn Kiểu đứng ngay bên trong phòng, mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tìm lỗ chui vào chạy trốn.



Sau khi trở về cậu ta đã khóc thật thật lâu.



Kết quả tai họa thường không đến một lần, tiểu thái giám chung phòng Ôn Kiểu thấy thương thế trên người cậu ta lành lặn rất nhanh, bèn thừa dịp cậu ta ra ngoài không để ý, tìm được cao Thanh Ngọc từ ngăn kéo của cậu, sau đó chơi kế tiểu nhân tố cáo với thái giám quản sự, nói rằng Ôn Kiểu trộm đồ.

Giá trị của cao Thanh Ngọc rất lớn, dành riêng cho bậc vua chúa, quý tộc tầm thường ở thành Lăng Quang cũng không có tư cách sử dụng, một tiểu thái giám như cậu ta thì lấy đâu ra.



Ôn Kiểu có trăm miệng cũng không sao cãi nổi, vừa hoảng sợ vừa ấm ức.



Ngay trước khi thái giám quản sự lạnh lùng chuẩn bị kéo cậu ta xuống đánh đòn, cậu ta lại sợ hãi khai ra Phó Trường Sinh.



Còn dẫn người tới cửa.



"Hắn, hắn đang ở bên trong, các người vào hỏi hắn, ta thật sự không biết chuyện gì."



Ôn Kiểu khóc lóc sụt sùi.



Thái giám quản sự liếc mắt nhìn cậu ta, vung phất trần, sai người xông vào.



Hạ Thanh đứng nhìn cách đó không xa, nhất thời chỉ suy nghĩ một điều, Ôn Kiểu thật sự rất thích khóc.



Gặp cậu ta bốn lần, cả bốn lần đều nước mắt liên miên.



Chắc hẳn hiện giờ cậu ta còn chưa hóa thuần giao, nếu không căn cứ vào tốc độ này, chẳng mấy chốc cậu ta sẽ mù hai mắt...

Cảm giác lạ lùng của Hạ Thanh đối với Phó Trường Sinh rất nhạt, đối với Ôn Kiểu thì lại càng không ra vui giận gì. Chẳng qua chỉ cầm sáo cốt xuyên đèn, đứng đằng xa xa nhìn hồi lâu, cậu xốc đèn lên một chút, tầm mắt rơi lên nốt ruồi son giữa ấn đường Ôn Kiểu.



Màu đỏ máu, tà sát yêu mị, tựa như một vết thương hơi hé miệng.



Hạ Thanh vô thức chau mày.



Áo bào xám tro rộng lớn phần phật theo gió, trông cậu chẳng khác nào ma quỷ dạo chơi chốn thâm cung.



"Lôi hắn ra ngoài cho ta!"



Thanh âm chói tai của thái giám vang lên.



Chỉ trong chốc lát, mấy tiểu thái giám đã kéo Phó Trường Sinh ra khỏi gian nhà xập xệ.



Phó Trường Sinh không thể để lộ võ công, nên cũng không phản kháng, ra ngoài theo bọn họ. Hắn thấy một đám thái giám vội vã xông vào bắt hắn, lập tức lục lọi hồi ức, đặt giả thiết các loại khả năng, phân tích những hành động mình đã làm gần đây.

Là lời nói, hành vi nào xảy ra sai sót, hay đã tiếp xúc với kẻ nào đó làm bản thân bại lộ.



Nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, hắn ta vẫn luôn thận trọng, sinh sống trong hoàng cung nước Sở như bước đi trên tấm băng mỏng, mọi chuyện điều rất cẩn thận tỉ mỉ, không thể dễ dàng ngu ngốc để lộ đằng chuôi. Hắn thậm chí âm thầm bày cơ quan trong phòng ở của mình, nếu như hắn vắng mặt, thì chỉ một mình Ôn Kiểu có thể bước vào.



Vậy thì là ai?



Hắn bình tĩnh hỏi: "Công công, có thể cho ta biết lý do bắt ta không?"



Thái giám xưa nay đối diện với đàn ông bình thường đều sinh tâm vặn vẹo độc ác, nghe đến đây tức khắc cười khẩy: "Ngươi còn dám hỏi chúng ta lý do? Không biết trộm đồ là tội lớn trong cung? Ngươi dám không màng sống chết trộm cao Thanh Ngọc, không thoát nổi tội chết!"

"Cao Thanh Ngọc?" Phó Trường Sinh ngẩn người, ngón tay cuộn tròn không tự chủ.



Chờ đến khi hắn bước ra ngoài, nhìn thấy Ôn Kiểu khóc đỏ hoe hai mắt dưới ánh trăng.



Phó Trường Sinh sửng sốt, như bị nước lạnh tạt đầu, sắc mặt tái nhợt. Hắn chậm rãi cúi đầu, lặng lẽ tự chế giễu, phải nghĩ phức tạp vậy làm gì đây...



"Ôn Kiểu, là hắn phải không?"



Thái giám quản sự sai người ghi Phó Trường Sinh quỳ xuống.



Ôn Kiểu hoảng sợ lùi về sau một bước, thân hình run rẩy như lá rụng mùa thu, âm thanh hèn nhát: "Vâng, là hắn, công công, là hắn cho ta cao Thanh Ngọc, không liên quan gì đến ta."



Thái giám quản sự nghiêm túc nói: "Phó Trường Sinh, lời Ôn Kiểu nói, ngươi có thừa nhận không?"



Gió đêm cuốn lá rơi trên đất, ánh sao lác đác kéo dài bóng mỗi người.



Phó Trường Sinh gạt tóc rủ trước mắt, ngẩng đầu nhìn điện hạ của hắn.

Mắt Ôn Kiểu đỏ bừng, nhìn về phía hắn còn ẩn ẩn nôn nóng, tựa như đang thúc giục hắn mau mau nhận tội.



Phó Trường Sinh cảm thấy cổ họng xộc mùi máu tươi. Linh hồn dần dần chìm xuống, chìm vào biển sâu, chìm trong giam cầm vĩnh viễn không thể chạy thoát, vĩnh viễn không có mặt trời, nhưng tất cả đều do hắn tự mình chuốc vạ.



Nắm tay hắn trắng bệch, cười một tiếng ngắn ngủi, cuối cùng khàn giọng nói: "Phải, ta nhận."



Ôn Kiểu thở phào, sụt sịt cái mũi đỏ ửng, vừa rồi khóc ấm ức như vậy, bây giờ mới bình tĩnh lại nghẹn ngào nấc cạn.



Thái giám quản sự thấy hắn nhận tội, lạnh giọng: "Dẫn đi! Giao cho phủ Nội vụ xử lý!"



Hai tên thái giám áp giải hắn tuổi còn nhỏ, mới bị tịnh thân chưa được bao lâu, đối mặt với người đàn ông còn nguyên vẹn như Phó Trường Sinh tâm tư chỉ toàn là căm ghét. Một kẻ trong đó chính là người tố giác Ôn Kiểu, mặt mày nhăn nhó.

Cằm hắn ta nhọn như có thể đâm chết người, trên đường áp giải không khỏi lên giọng giễu cợt độc ác: "Trộm được đồ tốt như vậy cũng cho Ôn Kiểu, Phó thị vệ đúng là móc phổi moi gan cho Ôn Kiểu thật rồi."



Phó Trường Sinh không đáp một lời, khi hắn hoàn toàn im lặng, khí chất lạnh lẽo hoang tàn dưỡng ra trong chiến trường lâu năm luôn khiến người đối diện phải hốt hoảng trong lòng.



Sắc mặt tiểu thái giám càng thêm vặn vẹo---- chỉ là một gã tù nhân, Phó Trường Sinh cậy vào đâu!



Hắn ta đã sớm chướng mắt Ôn Kiểu, vốn cho rằng lần này có thể gϊếŧ chết cậu ta, ai ngờ còn có người chạy lên nhận tội thay. Quả là xui cmn xẻo!



Mầm độc tàn ác đâm xuyên trái tim tiểu thái giám, hồi lâu, hắn ta bỗng cười rộ, nhẹ giọng nói: "Ta có một câu hỏi vẫn luôn đặc biệt tò mò. Phó thị vệ, chỉ bằng tên Ôn Kiểu động cái là khóc lóc thở không ra hơi này, lên giường có thể khiến ngươi tận hứng thật à? Chẳng lẽ không phải ngươi chỉ động mấy cái, hắn đã ấm ức không chịu được sao."

Người bên cạnh hắn ta cũng bật cười hô hố. Ánh mắt mập mờ theo dõi Phó Trường Sinh từ trên xuống dưới, đê tiện như lưỡi rắn độc.



Phó Trường Sinh coi như không nghe thấy gì.



Tiểu thái giám càng thêm khó chịu, hắn ta phải chà đạp tôn nghiêm đàn ông của Phó Trường Sinh xuống bùn mới có thể xoa dịu cơ thể không lành lặn của hắn.



"À cũng không đúng, Phó thị vệ yêu chiều hắn như vậy, nhất định không nỡ để Ôn Kiểu ấm ức." Hắn ta đổi giọng, âm điệu càng nhẹ cũng càng độc ác: "Chưa biết chừng, Phó thị vệ mới là người bên dưới ấy nhỉ. Ôn Kiểu nói với ta, ngươi có thể chết vì hắn, một con chó ngoan như vậy, chổng mông cho chủ---- a!"



Một viên đá từ xa bay tới, đánh hắn ta đến gần rụng răng.



"A a a a-----" Tiểu thái giám ôm miệng, đau đớn ngồi bệt xuống đất.

Thái giám quản sự đi trước lập tức cảnh giác, lạnh lùng chất vấn: "Ai?!"



Thiếu niên áo xám tay cầm sáo cốt, bước ra từ trong hẻm nhỏ. Đèn hoa màu xanh băng phủ lên nét mặt cậu, lạnh lẽo như đầu kiếm.



Hạ Thanh vốn định rời đi, kết quả lại hay lắm.




Nhân vật chính và trung khuyển thâm tình của cậu ta quả nhiên không để cậu phải thất vọng.



Một trò chơi vì người mà chịu tội vì si tình mà vứt bỏ tự tôn.



Cậu nghe mà nghệt hết cả người.



Tuyệt.



Hoang đường và câm nín.



Hạ Thanh phiền muộn muốn chết, nắm tóc, muốn đi nhưng không đi được.



Cậu buồn bực thở hắt ra, chờ nội tâm bình tĩnh lại, mới nhìn về phía lão thái giám, mở miệng: "Các ngươi làm gì vậy?"



Khi dùng thân phận người ngoài quan sát chuyện của người khác, rất hiếm có lúc Hạ Thanh nhúng tay vào, nhất là trong phương diện tình yêu.

Giống như lời lão già đó nói.



Bể khổ cuồn cuộn nghiệp nghiệt tự chiêu.



Trong cuộc sống, tham sân si oán cũng chỉ là như vậy.



Gông xiềng dục niệm đều là kén do bản thân phun tơ kết thành.



Giống như bây giờ, hết thảy vướng mắc cùng với Ôn Kiểu, là nghiệp nghiệt do chính Phó Trường Sinh bắt đầu, là thứ trái cây hắn ta cam tâm tình nguyện nuốt.



---- Thế nhưng tại sao cứ để cậu phải gặp được!!



Hạ Thanh nóng nảy, níu sợi dây đỏ buộc trên mình sáo cốt.



Cậu không muốn chứng kiến thái độ hèn mọn của Phó Trường Sinh.



Không phải thương xót không đành, mà là một loại cảm xúc khó chịu khác.



Cậu cũng không biết khó chịu ở chỗ nào!



Mà sau khi không thể tìm được câu trả lời, Hạ Thanh chọn cách bỏ qua như quá khứ.



"Cao Thanh Ngọc gì kia?"



Hạ Thanh ôn hoà mở miệng.



Thái giám quản sự chưa từng gặp cậu, nhưng vẫn đoán được cậu là ai.

Người này ắt hẳn là thiếu niên Bệ hạ dưỡng trong tẩm điện.



Sau phút ngẩn người, lão ta tức thì mừng rỡ đổi sắc mặt, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng: "Bẩm công tử, kẻ trộm này lấy cao Thanh Ngọc mà Ngự dược phòng chuyên cung cấp cho hoàng thất, nô tài đang dẫn hắn đến phủ Nội vụ chịu phạt."



Hạ Thanh tiếp tục ôn hoà, lời nói nhẹ nhàng: "Phó Trường Sinh, ngươi làm mất lệnh bài ta cho ngươi rồi à? Cứ để mặc người khác vu tội như vậy?"



Ôn Kiểu một mực cúi đầu giả chết bỗng nhiên đờ người, ngẩng phắt mặt nhìn Phó Trường Sinh, đáy lòng tuôn sợ hãi, bối rối hô một tiếng: "Trường Sinh ca ca..."



Hạ Thanh xụ miệng, tự nhủ: Được rồi, chỉ một lần cuối này thôi.



Lần sau không dạo chơi bừa bãi trong cung thêm nữa, phải vòng qua Ôn Kiểu và Phó Trường Sinh.



Thật là mắc nợ.

Đây là hai người cậu sợ nhất sau Trương Thiện.



Trương Thiện chỉ đơn giản là tư tưởng bẩn thỉu, ai cười với cậu là lão sẽ đưa người nọ lên giường cho cậu, làm Hạ Thanh hoảng sợ mà sinh ra bóng ma tâm lý.



Còn hai người này... tên Phó Trường Sinh đây quá độc hại, không trêu nổi không trêu nổi.



Phó Trường Sinh cười khổ trong lòng. Hắn không hề dao động khi bị người khác sỉ nhục, nhưng để thiếu niên này bắt gặp tình cảnh ngặt nghèo như vậy, hắn lại cảm thấy lúng túng một cách kỳ dị.



Hắn siết chặt nắm đấm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào cặp mắt nâu nhạt bình tĩnh của thiếu niên... Cảm thấy mình không nên thành ra như vậy trong ánh nhìn của cậu.



Hắn mím môi, giọng nói khàn khàn: "Ta không làm mất." Hắn lấy lệnh bài từ trong tay áo, xòe ra giữa bàn tay chồng chất vết thương, giải thích: "Ta nói đây là đồ của Bệ hạ, bọn họ cũng sẽ không tin."

Hạ Thanh: "Ờ."



Cậu nghiêm túc nói với thái giám quản sự: "Lệnh bài là ta cho hắn, cao Thanh Ngọc là hắn đến Ngự dược phòng tìm thái y lấy được. Không phải trộm đồ, có thể thả người được không."



Thái giám quản sự một lòng nịnh nọt, nếp nhăn trên mặt rúm ró nở hoa: "Đương nhiên đương nhiên, có công tử làm chứng cho hắn, chúng ta cũng không dám để hắn chịu oan."



Hạ Thanh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."



"Ôi chao, công tử thế này là đòi mạng lão nô rồi."



Thái giám quản sự tỏ vẻ người tốt hiểu chuyện trước mặt Hạ Thanh xong, tinh thần sảng khoái, vung gậy phất trần, mắng: "Còn không mau thả Phó thị vệ!"



"Vâng vâng."



Mấy người luống cuống cởi trói cho Phó Trường Sinh.



Tiểu thái giám bị đá đập trúng bụm miệng, thân thể run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng được---- ai có thể lường trước một tên thị vệ cấp thấp như Phó Trường Sinh lại dính dáng đến người bên cạnh Bệ hạ được đây!

Hắn ta run cầm cập, lo sợ Hạ Thanh sẽ xử lý mình.



Chẳng qua may là vị tiểu công tử bên người Bệ hạ không muốn ở lại đây thêm một khắc nào, vẻ mặt như lỡ gặp ma quỷ, chứng minh trong sạch giúp Phó Trường Sinh xong liền quay người rời đi.



Nhưng chưa đi được hai bước, Hạ Thanh lại nhớ tới điều gì, lùi trở về trước mặt Phó Trường Sinh, nói thẳng: "Lần trước muốn nói mấy lời, khi ấy cảm thấy không cần thiết, bây giờ xem ra cứ nhắc nhở thì hơn."



"Phó Trường Sinh, nếu ngươi còn muốn sống tiếp, thì rời khỏi Ôn Kiểu đi."



Khi nói ra lời này, cậu cũng không buồn nhìn Ôn Kiểu đang lảo đảo sắp ngã bên cạnh, âm điệu bình thản.



Sớm muộn cũng có một ngày Ôn Kiểu hại chết Phó Trường Sinh, Hạ Thanh dám khẳng định điều này.



Mà Phó Trường Sinh hoàn toàn có khả năng rời khỏi, không cần bất cứ ai giúp đỡ, mấu chốt phải xem chính hắn có muốn hay không mà thôi.

Phó Trường Sinh nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, lời cậu nói lẳng lặng chảy bên tai.



Không biết tại sao, cảm xúc đầu tiên hắn thấy được lại là buồn cười.



Cảm giác thằng em chưa mọc đủ lông cánh nhà mình, bỗng có một ngày nghiêm túc quan tâm chuyện của hắn.



Nhưng cảm giác ấy cũng lập tức bị gió lạnh thổi tan.



Cơ thể chi chít vết thương ẩn ẩn đau nhức, ánh mắt hắn thoáng mờ mịt, nghĩ đến những chuyện mình làm... Hắn và Hạ Thanh, rốt cuộc ai mới là người tỉnh táo.



Bảo vệ Ôn Kiểu gần như đã trở thành hành động được hắn khắc sâu trong linh hồn từ sau khi mất nước.



Xuất phát từ ân huệ.



Xuất phát từ trung thành.



Có lẽ cũng từ nhiều loại tình cảm không thể nói rõ.



Hắn biết Ôn Kiểu đang nhìn hắn, dùng ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi. Thậm chí có lẽ đang khẽ khàng gọi hắn một tiếng "Trường Sinh ca ca", giọng điệu bàng hoàng xưa nay chưa từng có.

Nhưng đối mặt với ánh mắt trong vắt của Hạ Thanh, bó tơ trong lòng dần dần phá kén, Phó Trường Sinh chậm rãi mỉm cười: "Được."



Hạ Thanh nhìn hắn một cái, im lặng, xoay người bỏ đi.



Thái giám quản sự cũng dẫn người rời khỏi.



Nơi này rất nhanh chỉ còn lại Ôn Kiểu và Phó Trường Sinh.



Ôn Kiểu không nhịn được nữa, lập tức nhào tới, chóp mũi đỏ bừng, khó mà tin nổi: "Không, Trường Sinh ca ca, huynh vừa mới nói gì, Trường Sinh ca ca, huynh vừa mới nói gì."



Phó Trường Sinh vẫn không thể chịu đựng nước mắt của cậu ta, nhưng từ lâu đã không còn cảm giác đau xé tim gan như trước nữa, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ, ngài cầm đồ của ta, vì sao không nói với ta một tiếng."



Đầu óc Ôn Kiểu chỉ toàn là chữ "Được" hắn mới đáp vừa rồi, nước mắt tuôn ra như suối, không quan tâm lễ độ mà ôm chầm lấy hắn, khóc gần hụt hơi: "Xin lỗi Trường Sinh ca ca, Kiểu Kiểu biết lỗi rồi, xin lỗi Trường Sinh ca ca, huynh đừng bỏ lại ta được không. Ta rất sợ, ở nơi này ta chỉ có mình huynh. Nếu huynh không ở đây, thì ta sẽ không sống nổi."

Phó Trường Sinh bình lặng mà nghĩ, điện hạ của ta, làm sao có thể không nổi được đây.



Ngươi sợ đau đến thế, cũng sợ khổ đến thế.



Nhưng hắn không nói những lời này, hắn đã quen an ủi đối phương, nên cũng chỉ dịu giọng dỗ dành: "Điện hạ, sẽ không đâu. Không có kẻ nào không sống nổi vì rời đi một người."



Ôn Kiểu hoàn toàn tan vỡ: "Là do thiếu niên kia phải không? Ngươi vì hắn mà không cần ta sao? Ngươi thích hắn?"



Phó Trường Sinh nhắm mắt, lời này nghe rất chối tai, lòng hắn bỗng dâng lên một ngọn lửa giận dữ, hắn lập tức đẩy Ôn Kiểu tránh ra, mở lời lạnh nhạt và nghiêm túc: "Điện hạ, ta không thích đàn ông."



Ôn Kiểu bỏ ngoài tai lời hắn nói, bị hắn xô ngã xuống đất, tức khắc ôm mặt khóc nghẹn ngào: "Hắn lấy tư cách gì? Tư cách gì?"



Nghe tin Bệ hạ dẫn một thiếu niên trở về từ lầu Phong Nguyệt, cũng cưng chiều thiếu niên này lên đến tận trời, lửa ghen đã cháy rừng rực dưới đáy lòng cậu ta, thậm chí sinh ra cảm giác oán hận vì đồ của mình bị người cướp mất. Lời nói của Bạch Hà sau đó càng khiến ghen tỵ thiêu hủy lý trí cậu ta.

Ôn Kiểu khóc khản giọng: "Tư cách gì? Hắn lấy tư cách gì? Lấy tư cách gì được Bệ hạ cưng chiều, còn muốn cướp ngươi khỏi ta nữa."



Phó Trường Sinh lạnh lùng nhìn cậu ta nổi điên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Vì hắn rất tốt, tốt hơn điện hạ một chút."



"Rất tốt?" Ôn Kiểu lặp lại lời này, ngẩng đầu, khóe mắt đỏ hoe: "Chỉ bởi vì hắn cho ngươi lệnh bài, để ngươi đi lấy thuốc, bởi vì hắn ra mặt giải oan cho ngươi ngày hôm nay?"



Ôn Kiểu nhẹ giọng nói: "Nhưng mà Trường Sinh ca ca, đây đều là quyền lợi Bệ hạ trao cho hắn, không có Bệ hạ hắn không là gì cả. Hắn cũng chỉ cậy có Bệ hạ nuông chiều, ban cho ngươi chút ít ơn huệ mà thôi. Trường Sinh ca ca... chỉ như vậy, ngươi đã sẵn lòng vì hắn mà từ bỏ ta sao?"



Ôn Kiểu cảm thấy tủi thân ấm ức ngập trời đang nhấn chìm bản thân, khóc thành người lệ: "Có phải ngươi cũng cho rằng ta rất tệ, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, không chịu được khổ không chịu được tủi thân. Nhưng mà Trường Sinh ca ca, chuyện này không thể trách ta được..."

Cậu ta ngã quỵ xuống đất, bờ môi run rẩy: "Phụ hoàng mẫu hậu của ta, xưa nay chưa từng dạy ta làm thế nào để lấy lòng người khác, làm thế nào để chịu được khổ, chịu được gian nan. Bọn họ nuôi lớn ta trong sự cưng chiều, dưỡng ta thành ra như vậy. Ta biết làm sao được đây, ta cũng không thay đổi được. Các người không dạy ta gì cả, giờ lại bắt ta phải tự làm hết thảy những chuyện này. Ngươi cũng không thể vứt bỏ ta sau khi chiều chuộng ta thành như vậy."



"Mà ngươi so sánh ta với hắn---" Bỗng nhiên Ôn Kiểu khóc càng thêm mãnh liệt, gào lên như xé ruột xé gan: "---- hắn không phải trải qua những gì ta đã trải qua! Hắn có cơ sở gì để so sánh với ta!"



"Trước kia ta không phải người như vậy... trước kia ta cũng từng giúp đỡ rất nhiều người. Khi ta còn là Cửu hoàng tử nước Lương, mọi người đều khen ta lương thiện, khen ta độ lượng khoan dung." Cậu ta không ngừng dùng tay áo lau nước mắt, nức nở nghẹn ngào: "Nếu bây giờ ta trở thành hắn, ta được Bệ hạ yêu chiều, ta không cần quan tâm những tên chó thiến ấy. Ta cũng sẽ cứu ngươi, ta còn mời thái y tốt nhất đặc biệt chữa trị cho ngươi."

"Sao hắn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta! Hắn không phải trải qua những gì ta đã chịu đựng! Hắn lấy cớ gì!"



Càng nói càng uất ức, càng nói càng tức giận, Ôn Kiểu khóc lóc kêu gào bi thương thảm thiết.



Kỳ thật Hạ Thanh hoàn toàn không nhìn cậu ta. Khi liếc qua đám đông, cậu cũng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc chóng vánh.



Nhưng khoảnh khắc ấy cũng đủ khiến cho Ôn Kiểu phát cuồng.



Sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.



Không có khinh miệt, không có căm ghét.



Thiếu niên kia nhìn bọn họ như nhìn thấy quỷ, vội vã rời đi. Nhưng càng là như vậy, càng làm cho Ôn Kiểu nóng nảy trong lòng.



Ôn Kiểu thở dốc: "Sao hắn dám nhìn ta như vậy? Đến một ngày Bệ hạ không nuông chiều hắn nữa, một ngày hắn phải sống chui lủi như ta---- phải cắm cúi làm việc, được bữa sớm lo bữa tối, ngày nào cũng bị người ta quát tới quát lui, mỉa mai và lăng nhục, ngày nào cũng phải tùy tâm trạng người khác mới được ăn no, thì hắn còn có thể như vậy được không, còn có thể giữ vững thiện lương hiền lành của hắn được hay không?"

Ôn Kiểu run rẩy chỉ vào chính bản thân, nước mắt như mưa: "Nếu hắn rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc giống như ta! Phải vật lộn với vô số kẻ ác giống như ta! Thì hắn có thể giỏi hơn ta được chỗ nào!"



Cậu ta ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe nhìn Phó Trường Sinh.



Cậu ta cho rằng kẻ xui xẻo nhất trên đời chính là mình, cậu ta chỉ muốn sống một cuộc đời an nhàn mà thôi, cậu ta đã làm sai điều gì?



Nếu cậu ta có được mọi thứ của thiếu niên này, thì cậu ta tuyệt đối sẽ làm tuyệt hơn nữa.



Càng thêm hiền lành, cũng càng thêm quang minh lỗi lạc.




Khi không phải lo miếng ăn cái mặc, ban phát chút ơn huệ công đức nào có phải việc khó gì!



Ôn Kiểu cảm thấy Phó Trường Sinh nhất thời không tỉnh táo.



Thế nhưng lúc cậu ta nói hết những lời này, đối diện với tầm mắt của Phó Trường Sinh, lại ngẩn người, toàn thân như chìm trong giá rét.

Phó Trường Sinh vẫn luôn im lặng, đứng dưới ánh trăng, tầm mắt bình yên, nhưng giống như xuyên qua da thịt, nhìn sạch sẽ từng ngóc ngách trong linh hồn cậu ta.



Rất lâu sau, Phó Trường Sinh nhẹ giọng cười một tiếng.



"Điện hạ, ngươi hoàn toàn không hiểu ta nói gì."



Phó Trường Sinh nói rất nhẹ, cũng rất vô tình: "Điện hạ, dù thân phận hai người hoán đổi, dù hắn phải trải qua hết thảy hoàn cảnh của ngươi, còn ngươi vô sầu vô lo không phải chịu đựng thứ gì. Hắn cũng sẽ làm tốt hơn ngươi."



Tín nhiệm không rõ nguyên do, nhưng lại kiên định không gì sánh được.



Phó Trường Sinh lại nhìn Ôn Kiểu, nhìn đôi mắt đơn thuần trong trẻo đã được cậu ta lau sạch nước mắt.



Đáy lòng châm chọc, đúng là đơn thuần, ích kỷ đến mức độ cao nhất, cũng sẽ biến thành sự đơn thuần như vậy.

Cửu hoàng tử của hắn xưa nay chưa từng ngu xuẩn.



Có lẽ hành động ngu xuẩn, nhưng tâm tư chưa từng ngu ngốc, suy nghĩ rõ ràng biết bao, từng câu từng chữ đều có lý có tình.



Ôn Kiểu tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ có thể khàn giọng kêu lên: "Trường Sinh ca ca..."



Phó Trường Sinh xoay người rời đi: "Điện hạ, sau này đừng đến tìm ta nữa."



"Trường Sinh ca ca!" Ôn Kiểu bỗng đứng bật dậy, xông tới, lại bị cự tuyệt ngoài cửa.



Cậu ta sửng sốt rất lâu, gào khóc gần tắt thở.



Không được, không được, không thể nào...



Cuối cùng Ôn Kiểu cũng hiểu thế nào gọi là tuyệt vọng, cậu ta dựa lên cánh cửa, từng tiếng gọi Trường Sinh ca ca nghẹn ngào, lại như đá sa đáy biển, không lời hồi đáp.



Cậu ta lập tức nhớ tới bản năng tự nhiên khi mưu đồ câu dẫn Bệ hạ bên trong Ngự thư phòng suýt bị gϊếŧ chết.

Huyễn đồng.



Đúng... huyễn đồng.



Rất lâu sau đó, Ôn Kiểu mới nhỏ giọng nói: "Được, Trường Sinh ca ca, về sau ta không đến tìm huynh. Huynh ra ngoài gặp ta lần cuối được không?"



Sáo cốt đã đọc thuộc làu thoại bản dân gian, thấy kịch hay cũng rất phấn khích, còn thấy không vui vì Hạ Thanh không nán lại lâu hơn.



Hạ Thanh khó chịu như mắc ghèn trong mắt, cậu trở về tẩm điện, rót mấy hớp trà mới thoáng xuôi xuôi.




Không được chuyện này cậu không nhịn một mình được!



Hạ Thanh nói: "Phó Trường Sinh đúng là bị úng não."



Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ngươi lại đi gặp hắn."



Hạ Thanh uống thêm một ngụm: "Nào có, ta còn gặp được cả Ôn Kiểu."



Lâu Quan Tuyết nhìn cậu một cái, hờ hững đáp: "Ta không muốn nghe."



Hạ Thanh: "..."



Ồ, tự cậu nhịn đi vậy.



Lâu Quan Tuyết ngước mắt, hàng mi như cánh bướm, bỗng nhiên mở miệng: "Ngày nào ngươi cũng nhắc tới Phó Trường Sinh trước mặt ta, là muốn ta đi gặp hắn một lần sao."

Hạ Thanh: "???" Nào có ngày nào cũng nói?



Hạ Thanh: "Thôi khỏi."



Ngươi qua đấy sẽ thành tu la tràng ba người, Hoàng đế biếи ŧɦái, Tướng quân trung khuyển, thiếu niên yếu ớt. Quả là một tổ đội trâu bò, ít nhất cũng khiến cậu phải kinh sợ chạy đường vòng.



Lâu Quan Tuyết cười rộ: "Vậy ngươi muốn ta đi gặp Ôn Kiểu?"



Hạ Thanh: "... Cũng không phải."



"Ừ." Lâu Quan Tuyết cúi đầu, tiếp tục làm chuyện của mình, cầm bút viết mấy ký tự xiêu vẹo kỳ quái trên giấy Tuyên Thành, trông giống với vẽ bùa.



Hắn nói: "Vậy về sau đừng ra ngoài buổi tối."



Hạ Thanh không có ý kiến gì: "Yên tâm, ta sẽ không ra ngoài, ngươi có ép ta ta cũng không đi."



Cậu ngồi xuống bên người Lâu Quan Tuyết, gỡ đèn hoa linh vi ra khỏi sáo cốt, cất vào một vị trí dễ thấy dễ tìm.



Sau đó Hạ Thanh lại chơi trò tháo vòng một hồi, đến tận khí mắt díp vào nhau, mới nói: "Được rồi, ta đi ngủ trước, xong việc ngươi nhớ tắt đèn cho ta."

Cậu vẫn không muốn lên giường ngủ chung với Lâu Quan Tuyết, cũng đã quen nằm nhoài.



Chờ sau khi cậu ngủ.



Lâu Quan Tuyết đưa tay, mặt không đổi sắc gảy tắt tim đèn, lông mi dài che giấu con ngươi u ám.



Trước khi cử hành hội đèn, Hạ Thanh lại thấy Nhϊếp chính vương lần nữa. Khả năng cao không cứu nổi Yến Mục, Nhϊếp chính vương như già đi hơn hai mươi tuổi, hận thù làm cho khuôn mặt vặn vẹo, sát ý trong tầm mắt nhìn Lâu Quan Tuyết đã gần hóa thành thực thể.



Ngoại trừ Nhϊếp chính vương, một ngày nọ, Hạ Thanh còn gặp được cả Tống Quy Trần.



Còn may Tống Quy Trần cũng không thật sự đưa kiếm cho cậu.



Trời đất đổ mưa, Hạ Thanh buồn chán cầm đao vót gỗ.



"Không đi sao?" Tống Quy Trần vừa rời khỏi điện Tịnh Tâm, một bộ áo tím, trâm gỗ cài đầu, mỉm cười ôn hòa nhã nhặn.

Hạ Thanh: "Mưa đây."



Tống Quy Trần ngẫm nghĩ chốc lát, bật cười: "Quên mất, ngươi hiện giờ cần che ô."



Hạ Thanh: "?" Thì ra trước kia ta là tên ngốc trời mưa không thích che ô à?



Tống Quy Trần đạo pháp cao thâm, cơ bản không cần tránh mưa, tự khắc cũng sẽ không mang dù, hắn bèn vào đình ngồi với Hạ Thanh.



Bên ngoài mưa rào trắng xóa, bụi nước mịt mờ phản chiếu màn trời xám xịt.



Hạ Thanh mím môi, quyết định tránh xa kẻ địch ngầm của Lâu Quan Tuyết, không buồn nhìn hắn, ôm mảnh gỗ đã được chạm xong, trực tiếp chạy thẳng vào màn mưa.



Còn dư lại Tống Quy Trần ngồi im lặng dưới mái đình, mỉm cười bất đắc dĩ.



Hạ Thanh mắc mưa.



Thế rồi phát sốt.



"..."



!!!



Cậu đúng là không ra cơm ra cháo gì.



Phát sốt là do Lâu Quan Tuyết chẩn bệnh ra cho cậu.



Lúc bàn tay lạnh như băng của Lâu Quan Tuyết áp lên trán mình, Hạ Thanh còn đang ngủ mê mệt.

Sau đó là tiếng vải vóc cọ xát, cậu cảm thấy bản thân được Lâu Quan Tuyết bế lên giường.



Khi hai người áp sát, mùi hương lạnh lẽo hoang vu càng thêm rõ nét.



Cậu sốt đến vô tri vô giác, không một chút chống cự.



Trước kia sức khỏe cậu không tồi, mặc dù cứ thi thoảng lại có một lần quên ô, nhưng cũng không ốm đau được bao lần.



Ai ngờ lần đầu tiên dầm mưa khi đến thế giới này đã bị bệnh, cũng thật là nghiệp chướng.



Mùi hương hiu quạnh xa xôi vảng vất đâu đây.



Tâm trí hỗn độn của Hạ Thanh như bị màn sương trắng bị nước mưa xua tan, những giấc mộng màu sắc và đứt quãng lại lục tục tìm về.



Tiếp nối lần trước, bắt đầu bằng lời thoại mà cậu không sao nghe rõ.



"Trước khi trao kiếm cho con, con phải hứa với ta một chuyện."



Vẫn là lão sư phụ sống dở chết dở thích kéo dài âm cuối.

Khi nói những lời này, giọng điệu lão nghiêm minh và đàng hoàng xưa nay chưa từng có.



Gió núi và sóng biển hòa lẫn đất trời, đồng thanh gào thét.



"Chuyện gì thế ạ."



Một giọng nói khác có vẻ non nớt, hỏi đầy thắc mắc.



Sư phụ đáp: "Từ nay trở đi, bất kể sống chết, kiếm chớ rời tay."



"A?"



Sư phụ: "Nhận kiếm rồi, là không thể buông kiếm hiểu chưa?"



Bé trai bối rối: "Kiếm chớ rời tay là sao, ăn ngủ cũng không thể buông xuống sao?"



Lão già: "Không thể."



Bé trai lải nhải không ngừng: "Vậy lúc trời mưa con phải che ô thì sao? Con phải đi quét sân thì sao? Cả lúc con đi vệ sinh thì làm thế nào? Con chỉ có mỗi hai tay thôi mà."



Lão già bị câu hỏi ngập đầu làm cho tức trắng mắt: "Tự đi mà nghĩ cách!"



Bé trai ấp úng, bứt rứt cả ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy con cưới vợ thì phải làm sao đây sư phụ! Con động phòng hoa chúc cũng phải cầm kiếm sao."

Lão già đã tức đến bật cười, nhéo nhéo mặt cậu nhóc: "Lông còn chưa mọc hết mà đã nghĩ xa vậy hả." Tiếp đó lại hung dữ nói: "Không thể! Động phòng hoa chúc cũng không thể buông kiếm!"



Bé trai lầm bầm: "... Sao mà được chứ."



Khi lão già nói chuyện nhẹ nhàng, âm điệu mờ ảo xa xôi tựa tiên nhân, lão nói: "Không có gì là không thể. Ban đầu sẽ không quen, nhưng hiện giờ con còn nhỏ tuổi, ngày tháng lại còn dài. Một năm không quen, vậy thì ba năm, ba năm không đủ, thế thì mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, hàng trăm năm, rồi sẽ đến ngày quen không bỏ được."



"Ta giao kiếm A Nan cho con, chỉ yêu cầu con duy nhất một chuyện này."



"Bất kể là lúc nào, cũng không thể buông kiếm, biết chưa?'



Đứa bé trai rõ ràng thích bắt bẻ, còn lắm mồm hỏi nốt một câu.



"Vậy nếu nhỡ buông kiếm thì sẽ thế nào?"

Lão già thở hổn hển: "Không thế nào hết, nhưng sẽ bị ta đánh đòn!!"



"... Ò."