Hạ Thanh: "Cần ta kéo ngươi lên không?"
Phó Trường Sinh nhìn cậu mà có chút ngẩn người, mắt hắn như ngọc thạch, ánh lên mờ mờ dưới ánh trăng, trút bỏ mê man và tự khinh thường, chỉ còn lại ôn hòa hiền hậu.
Hạ Thanh đợi hồi lâu, lại hỏi một lần: "Có cần không?"
"Cảm ơn, không cần." Phó Trường Sinh mỉm cười nhợt nhạt, chậm rãi lắc đầu. Hắn hít vào khe khẽ, đưa tay cầm con châu chấu cỏ, sau đó cúi đầu chật vật leo lên bờ.
Hạ Thanh lùi ra sau, nhường chỗ cho hắn. Quần áo Phó Trường Sinh ướp nhẹp, rỉ xuống chân đọng thành vũng nước đậm màu, pha lẫn máu tươi. Hắn cử động cứng ngắc, sắc môi trắng bệch, mím thành đường thẳng, có thể nhìn ra cơ thể không dễ chịu, có lẽ vết thương ngâm nước lạnh lâu rồi, đau đớn triền miên.
Hạ Thanh cầm sáo cốt không nói năng gì, lấy từ trong tay áo ra khối lệnh bài, đưa tới trước mặt hắn: "Ngươi cầm cái này đến Ngự dược phòng tìm thái y xử lý vết thương, không cần lo thân phận bị vạch trần. Đây là của Lâu Quan Tuyết, ngươi cầm đi không ai dám nghi ngờ nhiều."
Phó Trường Sinh cúi đầu nhìn lệnh bài rất lâu, lắc đầu một cái, gắng gượng cười nói: "Đa tạ, nhưng đây là vật hắn cho ngươi, ta..."
Hạ Thanh sửa lại cho hắn tỉnh bơ: "Không phải hắn cho, là ta thó trộm." Đây là món đồ cậu tiện tay cua được trong lúc chán chường đi lục tung tẩm điện. Mà nói là trộm thì cũng không chính xác, dù sao Lâu Quan Tuyết cũng ở ngay bên cạnh nhìn.
Phó Trường Sinh kẹt lời trong cổ họng.
Hạ Thanh xoay người rời đi: "Ta phải trở về rồi."
Phó Trường Sinh ngẩn người, nắm chặt tay, góc cạnh lệnh bài lạnh lẽo như ghim vào da thịt.
Có lẽ là ngâm nước cóng tinh thần, hắn vốn luôn ôn hòa bình tĩnh, nay lại đột ngột đổi thái độ lên tiếng: "Đợi đã! Vị..." Hắn ta do dự chốc lát, mới nói tiếp: "Vị công tử này, tại hạ Phó Trường Sinh, ân tình hôm nay nhớ mãi không quên, ngày khác xin nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp."
"Ta... ngươi..." Sắc mặt Phó Trường Sinh vẫn nhợt nhạt không khỏe, chần chừ rất lâu, mới khó khăn mở lời: "Ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi được không."
Hạ Thanh nghĩ bụng ngươi chớ vội lo chuyện báo ân, cứ tự cứu bản thân trước được đi đã.
"Hạ Thanh." Cậu cũng không suy tính nhiều, thẳng thắn nói.
Sáo cốt đã lạnh phát cóng, nằm trong tay áo len lén chọc tay cậu.
Hạ Thanh buồn bực chọc lại nó yêu cầu nó im lặng.
"Hạ Thanh..." Phó Trường Sinh đứng trong Lãm Phong hiên, tóc đen ướt sũng che giấu vẻ mặt, nói ra danh tự này, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười. Toàn bộ khói mù kiềm nén đọng trên ấn đường kể từ khi nước mất nhà tan tự mình bẻ cánh vào cung, nay tan biến trong chớp mắt, ánh mắt lại trở nên dịu dàng hàm hậu.
Hắn ta nghĩ, đây là một cái tên hay.
Hạ Thanh.
Niệm lâu sẽ khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Không chỉ là về người thiếu niên trước mắt, mà càng giống như... một đoạn ký ức vô cùng quý báu đã bị hắn lãng quên.
Giữa biển và núi, sóng xanh rì rào.
Sương trắng mịt mờ, sương phòng chốn cũ, thoáng có tiếng cười đùa ồn ào văng vẳng... lại thoáng có bạn cũ xa xôi.
Sáo cốt vừa về đến tẩm điện là nhào ngay vào lòng Lâu Quan Tuyết, như bị Hạ Thanh ngược đãi lâu ngày vậy, kết quả là Lâu Quan Tuyết lạnh lùng liếc qua, làm nó kinh sợ phanh gấp ngay giữa không trung, ấm ấm ức ức tự tìm một chỗ mà nằm yên lặng.
Hạ Thanh bước vào, ngón tay buốt lạnh mới tìm lại tri giác, cậu sờ sờ tóc, lập tức hít mạnh một hơi, má nó ướt rồi!
Lâu Quan Tuyết cũng không ngồi đọc sách trước bàn, mà đứng bên cửa sổ không biết đã bao lâu, nghe tiếng động xoay người trở lại, giọng điệu biếng nhác: "Về rồi?"
Hạ Thanh "ừ" một tiếng, có điều tâm tình vẫn đang đặt trên mái tóc đẫm hơi sương: "Ngươi xem này, ta mới ra Ngự hoa viên một chuyến mà về tóc đã ướt sũng luôn rồi! Sắp sang tháng tư mà hoàng cung còn lạnh vậy hả?"
Lâu Quan Tuyết đáp: "Ừ, đại khái đến giữa tháng tư Lăng Quang mới ấm trở lại."
"Ồ."
"Ngươi không muốn nói gì với ta sao?"
Lâu Quan Tuyết chờ một hồi, nhướng mày hỏi.
Hạ Thanh ngồi vào vị trí quen thuộc, nghe vậy ngờ vực nhìn hắn: "Nói gì?"
Dáng người Lâu Quan Tuyết rất cao, đứng thẳng dưới ánh đèn bên cửa sổ, sắc mặt nằm giữa nơi sáng tối giao hòa không nhìn ra vui giận, một lúc lâu sau, hắn mới chậm chạp nở nụ cười, giọng điệu ngả ngớn khôi hài.
"Hạ Thanh, thì ra ngươi lấy đồ của ta cho người đàn ông khác, cũng không cần giải thích với ta."
Hạ Thanh: "..."
Đệt.
Mà một câu này của hắn cũng làm Hạ Thanh ngẩn người.
Ngẩn người nhìn chằm chằm ngọn nến bên cạnh, thả trôi dòng suy tưởng. Đúng vậy, tại sao cậu lấy đồ của Lâu Quan Tuyết đem cho người khác, mà lại không nghĩ đến việc nói với hắn một tiếng.
Trước nay cậu là người như vậy sao? Chắc hẳn là không phải.
Trong lúc ngơ ngác đi tìm nguyên do, Hạ Thanh nói lời xin lỗi trước: "Xin lỗi."
Lâu Quan Tuyết bước lại gần, y phục màu tuyết quét nhẹ trên sàn nhà trơn bóng, ngồi xuống đối diện cậu.
"Xin lỗi điều gì?"
Hạ Thanh thành thật nói: "Trộm đồ của ngươi, còn mang cho người khác."
Vậy nên trước đấy rốt cuộc cậu đã nghĩ cái gì??
Mái tóc đen như gấm của Lâu Quan Tuyết rủ xuống xương quai xanh như ngọc, cười hỏi: "Tính ra trộm đồ của ta cũng không có vấn đề, chỉ là ta tò mò một chút, Phó Trường Sinh có thứ gì hấp dẫn được ngươi?"
Mạch suy nghĩ của Hạ Thanh nương theo lời hắn nói, yên lặng hồi lâu, đáp: "Ta cảm thấy hắn rất quen thuộc." Cậu quyết định giải thích chi tiết chút: "Trong vạn người luôn có một người ngươi cảm giác như đã gặp ở đâu, chính là loại quen thuộc ấy."
Lâu Quan Tuyết nghe vậy, bỗng cười một tiếng kỳ lạ: "Vậy sao."
Hạ Thanh nghiêm túc suy tư: "Đúng vậy."
Hiển nhiên Lâu Quan Tuyết không để ý chuyện này nhiều, đưa tay rút một quyển sách từ trong đống sách, nói: "Lời xin lỗi của ngươi thật là thiếu thành tâm."
Hạ Thanh giơ giơ tay, để lộ sợi dây đỏ thắt xá lợi bên trên, phàn nàn: "Một vừa hai phải thôi Lâu Quan Tuyết, vì giúp đỡ ngươi mà danh tiếng lẫn tự do của ta đều hi sinh cả rồi."
Tầm mắt hắn đặt lên cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của cậu, rồi lại dời đi rất nhanh: "Tự do? Ngươi muốn đi có chỗ nào ta không cùng ngươi đi?"
Hạ Thanh: "Cơ bản là ta cũng chưa muốn đi chỗ nào cả."
Lâu Quan Tuyết nói: "Vậy thì đấy là vấn đề của ngươi."
Hạ Thanh trừng hắn một cái, nhưng vừa mới làm chuyện có lỗi với hắn xong, cảm thấy chột dạ, không muốn cáu kỉnh với hắn, bèn mím môi không tiếp lời.
Lâu Quan Tuyết một tay chống cằm, một tay lật sách, bỗng nghĩ đến điều gì lại cười nhẹ một tiếng, giọng nói thờ ơ: "Ngươi cũng thật có bản lĩnh, còn dạy người khác phương thức gây chú ý với ta. Ai cho ngươi dũng khí."
Hạ Thanh: "..."
Hạ Thanh như có điều suy nghĩ: "Khả năng là người thị vệ kia đấy, ai bảo ta thành công đưa người lên giường ngươi cơ chứ."
Lâu Quan Tuyết buông tay, nhìn cậu hờ hững.
Hạ Thanh lập tức ngồi thẳng lưng, nói: "Tất nhiên, chủ yếu là bởi do chính miệng ngươi nói những lời kia."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Ừ, ta nói cho ngươi, sau đó ngươi kể cho ngươi khác."
Hạ Thanh nghẹn nửa ngày, nói: "Bức tường trên Biển Thông Thiên ấy, nhiều người hợp lực không phá được sao."
Lâu Quan Tuyết rũ mi, châm chọc: "Khi ngươi gặp được nó, thì sẽ không hỏi như vậy."
Hạ Thanh nghi ngờ: "Ngươi gặp rồi à?"
Lâu Quan Tuyết: "Chưa gặp."
Hạ Thanh: "Vậy ý ngươi là gì?"
Lâu Quan Tuyết mỉm cười không rõ ý: "À, rồi sẽ có ngày gặp được."
Hạ Thanh im lặng nhìn chằm chằm hắn mấy giây, không lên tiếng.
Lâu Quan Tuyết thoạt trông dịu dàng hỏi gì đáp nấy, kỳ thực những chuyện hắn không muốn trả lời hắn sẽ bày ra cả nghìn cách thức đối phó qua loa.
Cũng may là Hạ Thanh không phải một người có trí tò mò sâu nặng.
"Lại đây, xem một chút." Bỗng dưng Lâu Quan Tuyết mở sách trong tay, đẩy tới trước mặt Hạ Thanh.
Hạ Thanh cúi đầu, lại là những hàng chữ kỳ dị.
"Làm gì? Xem không hiểu."
Lâu Quan Tuyết chớp cặp mắt ngây thơ đơn thuần, cười: "Ta dạy ngươi học chữ."
"..."
Tên này được lắm.
Hạ Thanh âm thầm nghiến răng: "Ngươi vẫn nhớ lúc trước ngươi nói gì đấy chứ."
Lâu Quan Tuyết giữ một trang cố định, rất biết lắng nghe: "Nhớ. Có điều ta không muốn ngươi lại tức giận ra ngoài, sau đó cầm đồ của ta cho người đàn ông khác."
Hạ Thanh nín nửa ngày, quyết định đổi một cách hỏi khác cho vấn đề đã nhen nhóm ba lần: "Có phải hôm nay ngươi bệnh nặng hơn không?"
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu hồi lâu, nở nụ cười, chậm rãi nói: "Hình như là đúng vậy."
Hạ Thanh lạnh mặt: "Ta không học."
Lâu Quan Tuyết: "Ta muốn dạy."
Hạ Thanh hít một hơi thật sâu, ngó phải ngó trái, thế rồi thò tay, lôi cây sáo cốt đang say ngủ khò khò bên cạnh tới, dựng nó lên giá, đẩy thẳng tới trước mặt quyển sách: "Được, ngươi dạy nó đi."
"!!!"
Sáo cốt bị đánh thức đột ngột, suýt thì ngã nhào về trước.
Lâu Quan Tuyết quay đầu sang chỗ khác, đè giọng cười mấy tiếng.
Hạ Thanh tức tối ấn đầu cây sáo: "Chủ nhân ngươi dạy ngươi học chữ! Học cho tử tế vào!"
Sáo cốt: "..." Rốt cuộc nó đã làm sai điều gì?
Lâu Quan Tuyết cười xong mới nói: "Đây là ghi chép của nước Lương. Không phải ngươi cảm thấy Phó Trường Sinh rất quen sao, ta giúp ngươi tìm hiểu hắn."
Hạ Thanh buồn bực: "... Rồi sao? Hiểu xong thì ta đi nhận người thân với hắn à?"
Lâu Quan Tuyết còn có vẻ nghiêm túc suy nghĩ thật sự, sau đó cười nhẹ, giọng điệu biếng nhác: "Hình như không được. Dẫu sao trong mắt người ngoài, bây giờ ngươi khiến ta mê như điếu đổ. Dùng thân phận này lén lút qua lại với kẻ khác, ta không gϊếŧ Phó Trường Sinh thì cũng khó giãi bày."
Điếu cmn đổ.
Hạ Thanh xụ miệng, quả quyết nói: "Không nghe."
Lâu Quan Tuyết gật đầu, bình thản thong dong: "Vậy chúng ta đổi quyển sách khác."
Hạ Thanh lại đẩy cây sáo về trước: "Ngươi nói với nó ấy, ta buồn ngủ."
Lâu Quan Tuyết chỉ tay gạt cây sáo qua một bên: "Ngủ cái gì, A Nan kiếm chủ không tò mò về Bồng Lai sao?"
Hạ Thanh đột ngột xù lông: "Ngươi chán sống à!"
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ngươi biết rốt cuộc Bồng Lai là nơi thế nào không?"
Đôi mắt màu nâu lạnh lùng nhìn hắn.
Lâu Quan Tuyết nói: "Bồng Lai ngoài biển, thánh địa Đạo gia. Sách nói thời thịnh người của Bồng Lai chưa bao giờ nhập thế, thế nhưng, thời loạn tất ra."
Hạ Thanh: "Ồ."
Lâu Quan Tuyết: "Ngươi cảm thấy thế đạo hiện giờ như thế nào?"
Hạ Thanh bị cách gọi 'A Nan kiếm chủ' làm cho nổi giận một cách khó hiểu, nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng: "Bạo quân chấp chính, dân chúng lầm than."
Lâu Quan Tuyết cười rộ: "Đúng vậy, rất loạn."
Hạ Thanh: "Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì."
Lâu Quan Tuyết chống cằm, hỏi cậu: "Thời loạn như vậy, ngươi nói xem vì sao Bồng Lai còn chưa xuất hiện?"
Hạ Thanh ngờ vực không thôi: "Đại tế tư không phải người của Bồng Lai à, hắn ta chưa xuất kiếm, nghĩa là thế đạo còn chưa đủ loạn."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Lại đây, cô dạy ngươi học chữ."
Hạ Thanh: "..."
Lâu Quan Tuyết ngả người về sau một chút, nụ cười trên mặt tan biến, giọng nói nguội lạnh: "Trăm năm trước Đại tế tư làm trái tông môn, không thuộc về Bồng Lai nữa. Ta nghi ngờ trận chiến Biển Thông Thiên năm xưa không chỉ có Thần cung sụp đổ, tường cao dựng dậy, mà thứ cùng rơi xuống còn có cả... ngọn núi Bồng Lai."
Hạ Thanh sững sờ.
Lâu Quan Tuyết nhẹ nhàng nhếch môi: "Ba ngày nữa Đại tế tư sẽ trở về, vừa kịp xuân yến tuyển phi Yến Lan Du chuẩn bị cho ta. Ngươi có muốn nhìn kỹ kiếm Tư Phàm, xem xem có thể nhớ lại điều gì hay không."
Hạ Thanh: "..."
Rốt cuộc là tại sao ban đầu cậu phải lắm mồm kể cho Lâu Quan Tuyết tất tần tật giấc mộng của mình!!!
Cậu nhắm mắt, lầm lì cảnh cáo hắn: "Cút. Im miệng."
A Nan kiếm chủ mẹ nó.
Cậu chỉ vừa nghe được hai chữ này, đã cảm thấy bài xích và... khổ sở vô cùng.