Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 18




Đúng lúc, một cơn gió đêm se lạnh thổi qua, luồn qua quần áo mùa xuân mỏng manh, làm người người run rẩy.

Đôi mắt luôn trầm tĩnh của Tư Nghiễm dần dần lạnh lẽo, hắn hỏi Bùi Hao: “Ngươi muốn đi đâu tìm nàng?”

Bùi Hao cắn răng, hắn không muốn tốn thời gian giằng co với Tư Nghiễm ở đây, liền nói: “Ta muốn đi thương trì... Ngươi đừng hỏi, hiện tại ta không có thời gian đếm xỉa tới ngươi.”

Dứt lời, Bùi Hao không để ý tới Tư Nghiễm và đám học giả đang trố mắt, tiếp tục chạy nhanh tới chỗ thương trì.

Người cầm đầu các học giả uyên thâm thấy thế, liền nói với Tư Nghiễm: “Thế tử… Nếu ngài không yên tâm, thì cứ theo sau nhìn xem.”

Tư Nghiễm gật đầu, hắn cũng muốn đi xem xét tình huống với Bùi Hao, liền lập tức đuổi theo Bùi Hao, hai người một đường không nói gì, rất nhanh đã chạy tới cạnh thương trì.

Mặt hồ gợn sóng, hơi lạnh của nước bốc lên kết hợp với khí lạnh của ban đêm, khiến mọi người không rét mà run, xung quanh cũng không có bóng dáng khả nghi nào.

Bùi Hao và Tư Nghiễm phân công nhau tìm vòng quanh thương trì trong Ngự Hoa Viên, nhíu mày nói: “Rõ ràng Đại Trường Thu nói, muội ấy vừa mới cùng Ngũ công chúa đi tới thương trì giải sầu mà, sao không thấy bóng người?”

——” Nhị công tử.... Nhị công tử, ngài từ từ, đợi ta! “

Dáng người béo béo của Đại Trường Thu chạy chậm tới, bên cạnh còn có một cung nữ cầm đèn Đồng Tước.

Ánh mắt Tư Nghiễm biến đổi, trầm giọng hỏi Bùi Hao: “Ngũ công chúa?”

Bùi Hao khó hiểu: “Ngũ công chúa làm sao? “

Lúc này, Đại Trường Thu mới đi tới cạnh hai người, ánh đèn mỏng manh trong tay cung nữ chiếu sáng mặt cỏ.

Mọi người thấy rõ, trên mặt cỏ cách đó không xa, có một chiếc giày thêu.

Giọng Bùi Hao thay đổi: “Đây... Đây là giày của Bùi Diên!”

Đại Trường Thu vừa mới ổn định hơi thở, nghe vậy tim lại càng đập nhanh hơn, cất giọng the thé, khó tin nói: “Bùi tiểu thư nàng đây là......”

Tư Nghiễm trầm mi, trên cỏ có hỗn độn, rõ ràng là do tiểu cô nương giãy giụa, hắn đi tới cạnh thương trì, thấy vệt nước trên bể đá chưa khô.

Bùi Diên, hẳn là bị người khác ấn xuống nước.

Đại Trường Thu và Bùi Hao cũng có cùng phỏng đoán, liền vội vàng phái hai cung nữ tìm thái y và gọi mấy cung nhân biết bơi.

Giọng Tư Nghiễm trầm lặng, lạnh như băng, mắng Đại Trường Thu: “Muội ấy ra ngoài với Ngũ công chúa, không mang theo cung nữ sao?”

Đại Trường Thu cũng không biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt hoảng sợ khẽ há mồm.

Lúc này, “Bùm ——” một tiếng.

Sau đó, Bùi Hao cũng không thèm nghĩ ngợi nữa, một mình nhảy vào thương trì.

Hắn nhanh chóng khua khoắng tay chân, bóng đêm khiến hắn không thấy rõ tình huống dưới mặt đáy nước, dùng trực giác thỉnh thoảng lại chìm xuống mặt nước, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Bùi Diên.

Bùi Diên hiện giờ sinh tử chưa rõ, điều duy nhất khiến Đại Trường Thu cảm thấy may mắn chính là, thương trì này là một cái hồ cạn, nếu Bùi tiểu thư thật sự chết trong hồ, thì ít nhất vẫn có thể vớt được xác.

Tư Nghiễm cũng thả người nhảy vào trong thương trì, mục đích giống Bùi Hao, tìm tiểu cô nương.

Hơn mười năm trước, hắn cũng từng trải qua nỗi thống khổ suýt bị dìm chết.



Khi nước vào lá phổi, không thể hô hấp, nhưng ý thức lại cực kỳ thanh tỉnh.

Giống như chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi tử vong, không thể phản kháng.

Khi đó, Tư Nghiễm đã thề, bản thân nhất định phải học được cách bơi lội, dùng toàn lực khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng.

Hắn không thể tưởng tượng, khi tiểu cô nương nhỏ xinh kia chìm vào đáy nước, cảm nhận nỗi thống khổ đó sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Nếu Bùi Diên thực sự chết dưới đáy hồ thì hắn sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa.

Đại Trường Thu lòng nóng như lửa đốt nhìn hai nam nhân trong thương trì, cung nhân đã chạy tới, nhưng thái y còn chưa đến.

Đại Trường Thu vừa định lệnh cho bọn họ nhảy vào hồ tìm kiếm Bùi Diên, lại thấy Tư Nghiễm đã ôm một thân thể nhỏ xinh, bơi lên bờ.

Cung nhân giúp đỡ Tư Nghiễm, ôm tiểu cô nương không còn hơi thở lên bờ.

Bùi Hao cũng bơi lại, dưới ánh đèn, Bùi Diên nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể nhỏ xinh không động đậy.

Bùi Hao vội bò lên bờ, thanh âm khẽ run gọi nàng: “Bùi tiểu heo, ngươi mau tỉnh lại! Ngươi đừng… Ngươi đừng làm ta sợ!”

Đại Trường Thu thò tay dưới mũi Bùi Diên, vẻ mặt kinh hãi nói: “Tiểu thư... Tiểu thư nàng ấy không thở.”

Bùi Hao tức giận hỏi: “Sao thái y chưa tới? “

Tư Nghiễm đột nhiên đẩy Đại Trường Thu ra, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu cô nương trên mặt đất, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác cực kỳ thống khổ.

Chẳng nhẽ muội ấy lại chết như vậy sao?

Tiểu cô nương đơn thuần thiện lương như vậy, cứ vậy mà chết sao?

Hắn không muốn nàng chết.

“Ngươi làm cái gì?”

Bùi Hao khó tin trừng mắt, chỉ thấy Tư Nghiễm bỗng quỳ gối bên cạnh Bùi Diên, dùng một tay đè trán nàng, một tay khẽ mở cằm nàng ra, vừa ấn lồng ngực, thỉnh thoảng lại cúi người thổi không khí cho nàng.

Bùi Hao biết Tư Nghiễm đang cứu mạng muội muội, không tiếp tục ngăn cản.

Một cái, hai cái, ba cái……

Tư Nghiễm vẫn luôn rũ đầu, không ai có thể thấy rõ biểu tình của hắn, khuôn mặt và mái tóc hắn đẫm nước, giọt nước theo động tác, tí tách rơi xuống mặt đất.

Sau một lúc lâu, Bùi Diên sặc, khụ khụ mấy tiếng, nôn ra rất nhiều nước bùn.

Mọi người thở dài nhẹ nhõm.

Vừa khôi phục ý thức, Bùi Diên chỉ cảm thấy thân thể cực lạnh, cảm giác tuyệt vọng khi từ từ chìm xuống đáy hồ vẫn còn hiện hữu.

Nàng mở mắt ra, liền thấy Tư Nghiễm, Bùi Hao và Đại Trường Thu cùng một đám cung nhân vây quanh nàng.

Đại Trường Thu cơ hồ khóc lên: “Tiểu thư… Tiểu thư, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi.”

Bùi Hao muốn ôm Bùi Diên dậy, lại bị Tư Nghiễm ngăn trở, Bùi Hao vừa muốn tức giận, lại nghe Tư Nghiễm lạnh giọng hỏi Bùi Diên: “Lúc trước ta đã dặn muội nhất định phải cẩn thận với Ngũ công chúa, vì sao không nghe?”

Giọng Tư Nghiễm phập phồng, hơi run rẩy, ngữ khí cũng lộ ra loại lạnh lẽo, cự người ngàn dặm, thậm chí còn mang theo chút hung ác.



Bùi Diên chưa bao giờ thấy hắn nghiêm khắc đáng sợ như vậy, hắn trước nay cũng chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với nàng.

Bạn bè phản bội, trải qua cảm giác tuyệt vọng gần chết, hơn nữa còn bị hắn lạnh giọng tra hỏi, trong lòng Bùi Diên càng ấm ức.

Nàng cũng thật sự không biết, nên trả lời hắn thế nào.

Tư Nghiễm lại nói: “Nói chuyện.”

Bùi Hao vung nắm tay, muốn đập vào lưng Tư Nghiễm.

Tư Nghiễm võ nghệ cao cường, tâm phòng bị lại cực mạnh, Bùi Hao tất nhiên không thể thực hiện được mục đích, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội ấy vừa thiếu chút nữa đã chết, ngươi dựa vào cái gì nói chuyện với muội ấy như vậy!”

Bùi Diên nghe Bùi Hao rống giận, lại không chịu nổi ấm ức trong lòng, cuối cùng đáng thương khóc thành tiếng.

Đại Trường Thu vừa định để cung nhân nâng Bùi Diên dậy, lại thấy Tư Nghiễm đã ôm tiểu cô nương cả người ướt đẫm vào lòng, mặc kệ Bùi Hao tay đấm chân đá, sắc mặt Tư Nghiễm đều không có bất kỳ biến hóa, cũng không chịu buông tiểu cô nương trong lòng.

Bùi Diên cảm thấy Tư Nghiễm vừa rồi quá đáng sợ, nàng có chút kháng cự, không muốn tiếp xúc với hắn, hai chân ngắn nhỏ giãy giụa trong vòng ôm rộng lớn của hắn.

Tư Nghiễm bế nàng lên, ngữ khí không còn nghiêm khắc lạnh băng như vừa rồi, sâu kín nói: “Bùi tiểu thư, muội quá dễ dàng tin tưởng người khác.”

Nàng có sai gì đâu, nàng chỉ là một tiểu cô nương lương thiện, không rành thế sự.

Có lẽ nàng cũng có đề phòng Ngũ công chúa, nhưng nàng không thể ngờ, người nọ lại muốn tính mạng của nàng.

Tư Nghiễm cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng mình, thấy nàng lạnh đến run bần bật, bộ dáng đáng thương, bất lực tựa như mèo con.

Nàng như vậy khiến hắn mềm lòng, bỗng dưng hắn có một ý niệm, muốn cúi người, hôn lên trán nàng.

Bởi vì, hắn mơ hồ cảm thấy, hôn môi có thể trấn an nàng.

Nhưng Tư Nghiễm vẫn còn vài phần lý trí, hắn không rõ tại sao bản thân lại có ý nghĩ này, chỉ cho là bản thân cũng vừa bị kinh sợ, tư duy còn có chút rối loạn.

Bùi Hao từ bỏ công kích, Tư Nghiễm lại ôm chặt tiểu cô nương trong lòng thêm vài phần, mặc kệ mọi người kinh ngạc, ôm nàng cách xa thương trì.

Bùi Diên rúc trong lòng ngực hắn, dần dần khép hai mắt, nước mắt không tiếng động rơi đầy mặt.

Tuy giờ nàng vẫn có chút sợ hắn, nhưng ở trong lòng ngực hắn, nàng lại có thể tìm được cảm giác an toàn.

“Bùi tiểu thư.”

Bùi Diên chỉ cảm thấy trên trán rất đau, không trả lời hắn.

Tư Nghiễm thấp giọng nói: “Ta sẽ giúp muội báo thù.”

Trong bóng đêm, khuôn mặt nam nhân lạnh lẽo trầm ngâm, lông mi thật dày hơi rũ xuống tạo ra bóng mờ, che giấu tia sáng tàn nhẫn như chim ưng.

Tư Nghiễm ôm chặt tiểu cô nương nhỏ xinh trong lòng, cánh mũi hơi mấp máy.

Biểu cảm đó giống như hung thú, như cá mập ngửi được mùi máu tươi, lộ ra sự hưng phấn và tàn nhẫn khi chuẩn bị đi săn.

Lúc đầu, hắn muốn chờ trò hay nối gót tới, để chúng chậm rãi lên sân khấu.

Nhưng đã xảy ra việc này, vậy cũng không cần tiếp tục cho bọn họ cơ hội thở dốc nữa rồi.