Ký Sự Dưỡng Ngư

Chương 9




“!”

Từ cơn ác mộng dài tỉnh táo lại, lôi sấm đan chéo, cùng cảnh tượng sóng gió mãnh liệt phảng phất như còn ở trước mặt, trong miệng tựa hồ vẫn còn vị tanh mặn dày đặc hòa với mùi rỉ sắt do đầu lưỡi bị cắn nát. Tiểu Ngư Phu ngồi thẳng thân mình, phát hiện mình đang trong một căn nhà nhỏ có mái vòm được xây từ đá, xuyên thấu qua cửa sổ bên mép giường có thể thấy được một màu của biển trời phương xa, lại có hàng dừa già mọc trên bờ cát hoàng kim, mấy đứa bé vui cười đùa giỡn, nắm lá cây che trên đỉnh đầu chạy rồi tới chạy lui.

Tiểu Ngư Phu phục hồi tinh thần, xốc chăn trên người muốn xuống giường. Hồi tưởng của hắn bị cắt đứt trong nháy mắt, đôi tay kia, cứu hắn khẳng định là nhân ngư. Mà hiện tại hắn đang ở trong nơi cư trú của nhân loại, nhân ngư kia đã đi đâu rồi?

Đang lúc hắn lao lực hoạt động chân bị thương đã được đắp thuốc, cửa đột nhiên bị mở ra, người vào là một lão phụ nhân ăn mặc phục sức diễm lệ, trên đầu còn cài hoa, thấy hắn muốn xuống vội vàng buông chén canh trong tay. Mới mở miệng, là khẩu âm địa phương dày đặc, nhưng cẩn thận phân biệt đích thật là khẩu âm nơi quê nhà của Tiểu Ngư Phu.

Từ trong miệng lão phụ nhân, Tiểu Ngư Phu mới biết nơi này là một cái đảo rất lớn, tồn tại với tư cách là một cái trạm trung chuyển, người bản địa khi xưa học ngôn ngữ từ những khách nhân lui tới, mà lão phụ nhân từ nhỏ sống ở quê nhà của Tiểu Ngư Phu, tất nhiên có thể cùng hắn lưu loát nói chuyện với nhau.

Tiểu Ngư Phu sốt ruột mà dò hỏi phụ cận có xuất hiện sinh vật kỳ quái hay không, lão phụ nhân cau mày dường như đang hồi tưởng một lúc, sau mới lắc lắc đầu ý bảo chưa thấy qua. Hắn lại cẩn thận hỏi, cũng không được cái tin nào. Chẳng lẽ Nhân Ngư đem hắn đặt ở bờ biển rồi đi? Tiểu Ngư Phu một khắc cũng đợi không được, hận không thể lập tức đến nơi gọi là vịnh Ánh Trăng trên hải đảo, đó là chỗ gần với nơi sinh ra của Nhân Ngư nhất.

"Đúng rồi, người cùng cậu đến đây bảo cậu ở chỗ này chờ hắn." Lão phụ nhân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng giữ lại Tiểu Ngư Phu đang muốn ra cửa. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, để lão phụ nhân miêu tả diện mạo của đối phương một chút, bất đắc dĩ lão phụ nhân tuổi cao, trí nhớ cũng không tốt, chỉ nhớ rõ một đại nam nhân cao cao cùng Tiểu Ngư Phu được phát hiện nằm trên bờ biển, sau đó nam nhân kia tỉnh, đợi thật lâu cũng không thấy Tiểu Ngư Phu mở mắt, lúc gần đi mới dặn dò lão phụ nhân bảo Tiểu Ngư Phu an tĩnh chờ.

Chẳng lẽ…… Là Nhân Ngư sao?

Trong đáy lòng vẫn tràn ngập không xác định, sau khi bị khuyên bảo mãi, Tiểu Ngư Phu đành phải ngoan ngoãn uống xong canh nóng, sau nằm trên giường nghỉ ngơ. Không biết canh bỏ thứ an thần nào, không bao lâu hắn liền mơ màng sắp ngủ, đắm chìm trong bề bộn suy nghĩ.

Lại qua mấy ngày, vết thương trên người đều ổn, đi đường không còn lảo đảo, Tiểu Ngư Phu thật sự vô pháp tiếp tục chờ, xuống giường chậm rãi ra ngoài. Ánh mặt trời buổi chiều vẫn còn chút chói mắt, hắn nóng nảy ra ngoài, không mang mũ, nên không khỏi nheo mắt lại. Một đường dọc bãi biển đi, nhìn đến không ít đứa nhóc chơi đùa, nhóm những người đánh cá đang phơi lưới, còn có cát cực nóng dưới chân, đều giống với làng chài trước kia.

Chỉ là trong lòng ngực hắn, không có Nhân Ngư.

Bọt sóng nghịch ngợm trườn lên cuốn qua mắt cá chân, ngứa, mang theo cảm giác mát lạnh, thỉnh thoảng lưu lại một hai cái vỏ sò nhỏ. Nhưng Tiểu Ngư Phu hứng thú không cao, nhìn một vòng cũng không phát hiện trên mặt biển có dấu vết của tóc màu ngân bạch hay đuôi cá, liền rũ đầu chỉ lo đi về phía trước.

“Ô!” Không cẩn thận đụng vào gì đó, Tiểu Ngư Phu lảo đảo thân mình sắp ngã, mắt thấy phải té vào đống cát, đột nhiên cái ôm của ai đó vừa lúc đến, chóp mũi đụng phải ngực dày rộng của đối phương. Tiểu Ngư Phu cả kinh, không rảnh lo xin lỗi, theo bản năng liền duỗi tay đẩy đi, kết quả lại bị bắt lại ấn vào chỗ ngực, đối phương cười cười, bàn tay bên dưới hơi chấn động.

Hắn ngẩng đầu, trợn to hai mắt tựa như không thể tin được, dưới ánh mặt trời lóa mắt, càng thêm bắt mắt chính là tóc dài rối tung màu ngân bạch của đối phương, cùng với đôi mắt màu ôliu thâm thúy.

Quen thuộc mà xa lạ.

Nước mắt lập tức nhịn không được, Tiểu Ngư Phu nghẹn ngào một tiếng, giơ tay ôm lấy cổ đối phương, chui đầu vào hõm vai khóc lên. Đối phương nhẹ nhàng vỗ sống lưng hắn, làm cho thân người phát run từng chút bình tĩnh lại, sau mới cúi đầu dùng giọng nói trầm thấp nói bên tai hắn: "Em về."

Em đã về.

Thật sự rất mất mặt, Tiểu Ngư Phu khóc một hồi lâu, mới buông tay lau khô nước mắt. Đối với một người nam nhân trẻ tuổi mà nói, đối với một người thân là anh trai như hắn mà nói, biểu hiện mềm yếu như vậy quả thật là không nên. Thế nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến, là khuôn mặt tuấn mỹ kia của Nhân Ngư, còn có nụ cười ôn nhu, không hiểu sao bên tai đỏ bừng, lẩm bẩm không biết đáp lại như thế nào.

Đối với bộ dáng ngượng ngùng này của hắn cảm thấy thú vị, Nhân Ngư nâng mặt của Tiểu Ngư Phu, cúi đầu hôn. Là hơi thở quen thuộc, thấm ướt đôi môi hai người, cửu biệt gặp nhau lại càng thêm khó nhịn, Tiểu Ngư Phu không tự giác dò ra đầu lưỡi, rất nhanh đã bị thô bạo mút vào, chép chép miệng phát ra tiếng, nghe vào trong tai càng làm nhân tình dâng lên.

Thật là…… Không biết xấu hổ, chỉ biết cùng bạn đời cùng kết hành vi thân mật.

Hai người không ngừng môi lưỡi giao triền, tham lam cướp lấy hơi thở quen thuộc, đồng thời dùng sức thăm dò mỗi một chỗ ấm áp, hôn đến môi đều tê dại, đầu lưỡi đều bủn rủn mới buông ra. Tiểu Ngư Phu không có thói quen hôn môi như vậy, nằm trong ngực Nhân Ngư nhỏ giọng thở dốc, vẫn cố chấp ngẩng đầu nhìn, cong cong khóe miệng.

Cho dù khuôn mặt so kém hơn không ít với đồng tộc trong trí nhớ của mình, nhưng tình yêu tràn ngập trong mắt Tiểu Ngư Phu, đã là phong cảnh đẹp nhất thế gian. Từ lần đầu tiên gặp mặt tâm đã động, cho đến bây giờ, phần cảm tình này càng thêm nồng đậm, sau khi chờ được hô hấp hơi chút vững vàng trở lại, vẫn không khống chế được mà thật sâu chiếm đoạt lấy ngọt ngào trong miệng đối phương.

“Dừng, dừng lại……” Cổ họng truyền ra vài tiếng cầu xin, Tiểu Ngư Phu sắp không đứng được, còn chưa thuận được khí, quay đầu lại bị hung hăng lấp kín miệng, tùy ý càng quét, liếm láp trong khoang miệng. Sau khi Nhân Ngư trưởng thành, không chỉ thân hình khác với nhân loại, lại còn tráng kiện hơn rất nhiều so với Tiểu Ngư Phu, vóc người cũng cao lớn không ít, vào thời điểm ôm cơ hồ còn ôm cả người hắn vào.

Rốt cuộc được buông ra, Tiểu Ngư Phu đã nổi lên ánh nước, hít hít cái mũi, nan kham mà che lại đôi mắt. Nhân Ngư dính sát vào, gọi tên hắn, xong dùng lực liếm qua môi dưới hắn, phảng phất như đang khiêu khích. Dường như đến gì đó, lúc này Tiểu Ngư Phu mới buông tay, bày ra bộ dáng trầm ổn trong dĩ vãng, ho khan vài tiếng, ngoại trừ bên tai đỏ bừng cùng với đôi môi sưng lộ ra vài phần thẹn thùng. Hắn không cam lòng yếu thế mà ngón chân, cắn một ngụm trên môi Nhân Ngư, lực độ mạnh đến mức rịn máu, đem cánh môi nhuộm thành màu đỏ càng thêm diễm lộ

Đây là đáp lại ngày đó..... Ấn ký chỉ thuộc về hắn.

Nhân Ngư đã hiểu, rất sung sướng mà dùng đầu lưỡi liếm qua miệng vết thương, mỉm cười cúi đầu nhìn Tiểu Ngư Phu. Tiểu Ngư Phu cũng bị hắn chọc cười, nắm lấy bàn tay to của đối phương, mười ngón đan xen cùng nhau trở về.

Ừm, tìm được em rồi.