Ký Sự Dưỡng Ngư
Ai ngờ, trò khôi hài của vận mệnh chậm rãi không dứt.
Chuyện Đại Tiểu Thư vừa qua, đảo mắt lại có người đến, lần này là vênh váo tự đắc đuổi hắn đi, muốn Tiểu Ngư Phu rời khỏi chỗ này mãi đừng về. Cái yêu cầu không có đạo lý như thế tất nhiên bị khịt mũi coi thường, Tiểu Ngư Phu mặc kệ phong độ thân sĩ mẹ từng dạy qua, đem người nọ đuổi ra ngoài.
Sau hồi tưởng lại một chút, mới phát hiện đồ vật trên cánh tay người tới thoạt nhìn như gia huy của đại gia tộc. Tiểu Ngư Phu làm bộ lơ đãng đi tìm hiểu một phen, quả nhiên là ả Đại Tiểu Thư kia không phải đèn cạn dầu, vốn dĩ chướng mắt cái quan hệ thông gia này chính là vì Thiếu Gia ốm yếu kia, la hét ầm ĩ muốn từ hôn, còn mở miệng nói đã sớm khuynh tâm với một người. Như vậy xem ra, đại khái là Tiểu Ngư Phu tai bay vạ gió, bị vị Thiếu Gia kia nhận làm đồ vô sỉ cướp đi vị hôn thê.
Hắn cũng sẽ không đi, từ bé lớn lên ở đây, chỗ này có hồi ức về cha mẹ, chỗ này gặp được Tiểu Nhân Ngư, chỗ này lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác động tâm. Hơn nữa, hắn đi rồi, Tiểu Nhân Ngư làm sao bây giờ?
Nhìn Tiểu Nhân Ngư vô ưu vô lự bơi vội trong nước, Tiểu Ngư Phu sủng nịch gọi cậu lại, buộc lại bím tóc trên đầu cậu, chỉnh lại vòng đeo trên cổ. Tiểu Nhân Ngư đã sớm hết dỗi, ngoan ngoãn đến gần, ngoan ngoãn để hắn chỉnh lại dung nhan. Chỉ là sau khi Tiểu Ngư Phu buông tay, cậu chống tay lên bờ hồ, nâng eo thẳng người lên, hôn một miếng lên miệng hắn. Đây không phải lần đầu tiên đột nhiên bị tập kích, từ sau khi học được hôn môi, Tiểu Nhân Ngư liền hứng thú với nó, mỗi lần đều động đến tâm Tiểu Ngư Phu, làm hắn nhịn không được run rẩy lên. Tuy rằng hai người đều không có kinh nghiệm, từ trúc trắc đến tự nhiên, lại làm cho người vô pháp cự tuyệt, cho dù đơn giản chỉ là môi chạm môi, cũng ngọt ngào như mật ong. Tiểu Ngư Phu mím môi, không cảnh báo nó thu liễm động tác thân mật này đó giống như trước kia, mà là duỗi tay ôm chặt Tiểu Nhân Ngư, đem cằm để trên đỉnh đầu cậu, không nói một lời.
Tiểu Nhân Ngư không rõ nguyên do, nhưng cũng ôm lấy hắn, bọt nước thấm ướt áo trên của Tiểu Ngư Phu. Ánh trăng ngân bạch phủ xuống, nước gợn dập dìu, duy độc hai người ôm nhau trầm mặc, thẳng đến khi Tiểu Nhân Ngư thật sự mệt nhọc ngủ đi, mới được ôn nhu bỏ vào trong hồ.
Đêm nay, Tiểu Ngư Phu ngủ thật sự rất nông, thậm chí còn có chút không an ổn. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng quát tháo của Tiểu Nhân Ngư, cùng với một thanh âm nặng nề như vật chạm đất, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết không thuộc về hai người vang lên.
Tiểu Ngư Phu đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chân chạy ra sân, ánh vào mi mắt chính là Tiểu Nhân Ngư phẫn nộ hung hăng vỗ đuôi, bên cạnh là người xa lạ đang che cái đùi bị thương lại. Hắn bước nhanh qua, lập tức nghe được một cổ khí nồng nặc gay mũi, nguyên lai là do đạp nát cái bình trong tay người xa lạ dưới mặt đất, ào ạt tràn ra là rất nhiều dầu, một chút theo sàn nhà chảy đến hồ, khiến cho Tiểu Nhân Ngư ghét bỏ tránh ra.
Thấy Tiểu Ngư Phu tới, Tiểu Nhân Ngư mắt ngậm lệ cáo trạng, nói là người xa lạ đột nhiên nhảy vào sân đánh thức cậu, còn kêu quái vật muốn xông lên đánh cậu. Tiểu Ngư Phu vốn dĩ đang trong cơn giận dữ, nghe như vậy liền minh bạch, khẳng định là Thiếu Gia kia ghi hận trong lòng, phái người đến hạ độc thủ, chuẩn bị đem người sống sờ sờ là hắn thiêu chết trong phòng, tạo thành hiện trường giả vô ý bị thiêu cháy. Lại không dự đoán được hồ to trong hậu viện có Tiểu Nhân Ngư ở, theo bản năng đem tên thủ hạ này đập tới không thể nhúc nhích.
Nếu chuyện về Tiểu Nhân Ngư bị lộ ra.....
Tên thủ hạ được phái đến nằm một bên kêu gào muốn Thiếu Gia đến giết Tiểu Ngư Phu, đem Tiểu Nhân Ngư bắt lại bán vào phòng đấu giá, việc trước đối với Tiểu Ngư Phu không có ảnh hưởng gì, việc sau lại khiến đầu óc hắn trống rỗng, hận không thể đem người trên mặt đất này đập thành thịt nát.
Mà hắn đích xác đã làm như vậy.
Nhân lúc đối phương hiện tại không có năng lực phản kháng, Tiểu Ngư Phu cầm lấy cục đá vốn dĩ dùng để trang trí ở bờ hồ, hung hăng đập lên đầu người này. Một phát, hai phát, chậm rãi không còn tiếng động. Tiểu Ngư Phu thở hổn hển, không rảnh lo chút máu ấm áp bắn lên trên mặt, duỗi tay đặt dưới chóp mũi, xác định đối phương thật sự đã chết, mới chợt buông lỏng ngồi xuống đất.
Hắn giết người.
Tiểu Nhân Ngư cảm giác được hắn không đúng, liền kéo kéo ống tay áo của hắn, trong miệng nôn nóng kêu 'ca ca'. Tiểu Ngư Phu phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, dần dần thanh tĩnh hơn một ít, sau đó phân phó Tiểu Nhân Ngư múc nước tẩy vết máu ở bờ hồ, còn mình thì nâng thi thể lên, trong bóng đêm lạnh lẽ vứt xác ra biển.
Chuyện này không có khả năng ém xuống, Thiếu Gia kia khẳng định sẽ lại phái người đến đây, rất dễ dàng mà phát hiện ra manh mối. Nếu Tiểu Ngư Phu vào nhà giam, kết cục của Tiểu Nhân Ngư cơ hồ có thể đoán trước được là bi thảm. Nhưng nếu để cậu trở về biển, cậu khẳng định không muốn, hắn đã sớm hiểu rõ về Tiểu Nhân Ngư bướng bỉnh này.
Việc này, chỉ có thể rời đi.
Xử lý xong cục diện rối rắm sau nhà, Tiểu Ngư Phu thu dọn tiền tài đồ đạc trong nhà, dùng chăn bọc một lớp bên ngoài Tiểu Nhân Ngư, lại chỉnh rối tóc che khuất mặt cậu, vội vã rời khỏi nhà. Nơi hắn muốn đi, không phải trấn trên, mà là bên kia cảng.
Ở nơi đó có tàu từ rất sớm, cho dù thời trẻ Tiểu Ngư Phu đã từng hạ quyết tâm không ra xa nhà, nhưng vì Tiểu Nhân Ngư không thể không đi xa, đi đến nơi không ai quen biết họ.
Làm bộ mang em gái bị bệnh đến ở nhà người thân, Tiểu Ngư Phu thuận lợi mua được vé tàu, còn dưới sự giúp đỡ của người hảo tâm tìm được chỗ nấp hoàn hảo. Mà sau rất nhiều lần, hắn lặp lại cách rời đi rốt cuộc rời quê nhà ngày càng xa, ngày càng xa.
Đi về đâu?
Vốn dĩ hắn chỉ lang thang không mục tiêu, nhưng tựa hồ Tiểu Nhân Ngư có ý muốn trở về nơi cậu sinh ra, cầu xin Tiểu Ngư Phu mang cậu đi. Nhiều lần khó khăn trắc trở, Tiểu Ngư Phu mới rốt cuộc minh bạch phương hướng của hải vực là ở đâu. Lúc này đã trải qua hành trình dài trên biển, Tiểu Nhân Ngư không thể thời thời khắc khắc được tiếp xúc với bước biển, đã khó chịu nặng nề nằm trên giường. Hơn nữa nghe nói sắp thành niên, không thoải mái càng thêm nghiêm trọng, khiến cho Tiểu Ngư Phu sứt đầu mẻ trán, lại không thể bị phát hiện, đành phải dùng tiền hối lộ thủy thủ trên tàu, buổi tối trộm lấy một chậu nước biển để Tiểu Nhân Ngư tạm thời chậm rãi dùng.
Trên đường Tiểu Nhân Ngư vẫn luôn ốm yếu, thân thể ngược lại càng phát triển, khác với nhân loại, cậu lớn rất nhanh, tứ chi nhanh chóng dài ra. Hơn nữa đuôi cá dưới hạ thân màu sắc càng thêm đậm, màu ngân bạch càng dày càng nặng, cùng màu tóc không tương đồng. Vảy cũng từng chút căng ra lại dính liền chặt chẽ, hẳn là rất đau, nhưng Tiểu Nhân Ngư chỉ là nhỏ giọng hừ hừ, cũng không lộ ra thần sắc thống khổ, không muốn làm Tiểu Ngư Phu lo lắng.
Thứ khiến cho Tiểu Ngư Phu kinh ngạc chính là, dưới rốn ba tấc, dần dần xuất hiện một bộ phận tương đối sâu sắc, hơi nhô nhô lên, đại khái chính là vị trí khí quan nào đó của nhân loại nam tính, mặc dù bị vảy bao trùm, nhưng là. Nhưng là không thể tin được, hắn duỗi tay vén tóc dài của Tiểu Nhân Ngư lên, quả nhiên mặt mày đã không còn là thanh tú nam nữ khó phân, mà là lộ rõ mỹ mạo có tính xâm lược, mỹ mạo nam tính. Theo thời gian trôi qua, càng phát triển theo hướng tuấn mỹ, xong kỳ ấu niên bộ dạng đã không còn giống lúc trước.
Tiểu Ngư Phu chưa từng nghĩ tới, cô gái mình thích năm nào sẽ đột nhiên biến thành con trai, cơ hồ có thể đoán trước được về sau thân hình tráng kiệt, còn có thể dùng lực đem mình ôm vào trong lòng ngực. Đích xác, trong khoảng thời gian này cậu có thói quen ngủ chung với Tiểu Ngư Phu, Tiểu Nhân Ngư, à không, nên gọi là Nhân Ngư Thiếu Niên, như cũ vô ý thức duỗi hai tay dài gắt gao vòng lấy Tiểu Ngư Phu, dường như sợ hắn rời đi.
Lòng ngực trần trụi dán vào sau lưng, Tiểu Ngư Phu mặt đỏ như máu, lại không dám lộn xộn, bởi vì Nhân Ngư còn vô cùng suy yếu, động tác quá lớn sẽ khiến cậu thức giấc. Ngoại trừ ngạc nhiên cùng thẹn thùng, khác đều không có, không thể dậy nổi một tia cảm xúc chán ghét. Bất luận là trai hay gái, chỉ cần là Nhân Ngư đang ôm mình, chính là bạn đời Tiểu Ngư Phu nhận định, không thể thay đổi.
Bọn họ muốn chuyển sang một con tàu khác, nên dừng ở hải cảng, Tiểu Ngư Phu cố sức ôm Nhân Ngư đi khắp nơi tìm khách sạn. Gần nhất nghe nói sắp có gió lốc, tàu tạm thời ngừng chạy, Tiểu Ngư Phu không có biện pháp đành phải tạm thời dàn xếp ở chỗ này. Chờ tới phòng rồi, hắn đem Nhân Ngư thả vào bồn tắm, gắt gao khóa chặt cửa sổ mới dám đi ra ngoài, qua một hồi lâu mang theo nhân viên tạp vụ trở lại. Tiểu Ngư Phu cho nhiều tiền boa, để nhân viên tạp vụ đi ra cảng mang vài thùng nước biển sạch sẽ về. Đối phương tựa hồ đối với yêu cầu này cảm thấy kinh ngạc, nhưng tiền ưu tiên trước, vẫn là tận tâm đi làm. Bảo người đem nước đặt ở cửa, Tiểu Ngư Phu xua xua tay ý bảo có thể rời đi, sau đó trầm mặc đóng cửa lại.
“Thật là một người kỳ quái." Nhân viên tạp vụ lẩm bẩm một câu, cũng không để ý nhiều lắm, vẫn nên sang phòng bên kia hành lang nghe khách khác nhân phó đi.
Mà ở trong phòng, mấy thùng nước biển lạnh lẽo này được đổ vào, Nhân Ngư hồi phục chút tinh thần, ít nhất cái đuôi không còn ỉu xìu héo gục xuống, mà lại hoa động vài cái làm tung tóe bọt nước.
Tiểu Ngư Phu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay Nhân Ngư, mười ngón đan xen: “Vất vả cho em rồi.”