31.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị triệu tới cung Phượng Nghi từ rất sớm.
“Hôm qua, Quý phi thị tẩm mà cả đêm bổn cung không ngủ được. Ngươi dùng thủ đoạn gì mà khiến nàng ta xinh đẹp như vậy? Sao ngươi không dùng cho bổn cung? Ngươi quên là ai đề bạt cho ngươi đến vị trí này sao?”
Hoàng hậu tức giận vuốt ngực liên tục.
Tôi lén nhìn Hoàng hậu, cảm thấy có gì đó không ổn nên mạnh dạn nhìn thẳng vào cô ấy.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hoàng hậu trừng mắt hỏi.
“Hoàng hậu nương nương, có phải ngài thường xuyên cảm thấy tức ngực khó thở, lúc nóng giận thì càng không thở được, phải không?”
"Đúng."
"Nương nương có thường xuyên thở khò khè, ho liên tục không?"
"Có. Đây là bệnh cũ và thường nghiêm trọng vào mùa xuân, thu. Ta đã tìm nhiều thái y nhưng đều không có kết quả tốt, càng ngày càng nặng."
Bệnh hen suyễn khiến Hoàng hậu lúc nào cũng tức giận.
"Hoàng hậu nương nương, ngài đang mắc phải một căn bệnh n.a.n y, nhẹ thì kiệt sức mà c.h.ế.t, nặng thì c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
“Có cách nào cứu được bổn cung không?”
"Nô tỳ cần ba ngày. Ba ngày nữa nô tỳ sẽ có câu trả lời."
32.
Từ hôm đó, tôi đã nói dối rằng Hoàng hậu đang mắc bệnh n.a.n y và suốt ngày cô ấy chỉ sầu não, u uất.
Cho dù Quý phi có đến chào hỏi khoe khoang thì Hoàng hậu cũng không có tâm tư mà đối phó.
"Ta nên làm sao bây giờ? Hoàng hậu gần đây không còn đối đầu với ta nữa, nàng thật sự sẽ chết sao?" Quý phi hỏi.
"Sẽ như thế."
Sẽ cái đầu của cô. Chỉ là thở khò khè, bị hen suyễn mà thôi. Uống chút thuốc thì có thể khỏi bệnh. Chỉ là thái y của thời đại này không biết dùng thứ gì để chữa trị mà thôi.
Tôi không nói như thế thì Hoàng hậu sẽ còn càm ràm, hỏi tội tôi cả ngày lẫn đêm.
“Không, ta cùng ả tranh đấu nhiều năm như vậy, tuyệt đối không để cho ả chết như thế.” Quý phi đứng dậy, kéo tay tôi đi đến cung Phượng Nghi.
33.
Hoàng hậu đang nằm trên ghế dài, trông có vẻ yếu ớt.
Tôi và Quý phi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô ấy.
"Quý phi lại tới đây làm gì?" Hoàng hậu dường như không muốn để ý tới Quý phi.
"Ngài không thể chết, nếu ngài chết, ta sẽ đấu với ai đây? Mau ngồi dậy đi!" Quý phi lại gần, lắc lắc cánh tay của Hoàng hậu.
“Nếu ngươi lắc như thế này, ta sẽ chết nhanh hơn.” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, sau đó ho kịch liệt.
Quý phi nhanh chóng buông tay cô ấy ra, ngồi trên ghế dài, nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu một lúc rồi bắt đầu khóc.
Tôi đứng một bên, nhìn tình cảm chị em đáng lẽ không nên tồn tại của hai người, tôi nhích nhích từ từ đi ra phòng khách.
“Ta còn chưa chết!” Hoàng hậu buồn bực hét lớn.
"Nhất định đây là hồi quang phản chiếu! Ô hu... hu...!" Quý phi khóc càng lúc càng lớn.
34.
Nói thật là tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể ngồi cùng Hoàng hậu và Quý phi để chơi “Đấu địa chủ”.
Đúng vậy, chính là “Đấu địa chủ” mà bạn tưởng tượng. Tôi phải mất một giờ để dạy bọn họ cách chơi.
"Sương Thượng Cung, biện pháp mà ngươi nói thực sự có thể khiến bổn cung bình phục? Gọi địa chủ!" Hoàng hậu bất an hỏi tôi.
"Hoàng hậu nương nương an tâm, nô tỳ không dám lừa ngài. Bài trên tay không tốt lắm. Không lấy"
“Hai người có thể tập trung đánh bài được không? Ta lấy!" Quý phi tức giận nói.
"Làm như ngươi chuyên tâm lắm vậy. Tôi cũng sẽ lấy!" Hoàng hậu vặn lại.
Ngày hôm đó, Quý phi thua sạch và giận dữ trở về cung.
35.
Ngũ hoàng tử nhận tội, bị Hoàng đế phế tước vị, cho làm con thừa tự của người em trai không có con cái của mình.
Khi biết tin, tôi đang đi lấy thuốc cho Hoàng hậu ở Thái Y Viện.
"Tế tân, ngũ vị tử, thuỷ cúc, đông hoa tảo... Dựa theo công thức của ta chuẩn bị thuốc trong nửa tháng, lát nữa đưa đến Phượng Nghi cung."
"Sương Thượng Cung, trong cung chưa từng nghe qua bài thuốc này của ngài, có thể để lão phu nghiên cứu kỹ được không?"
“Sao cũng được.” Tôi vẫy tay, trông có vẻ hào sảng.
Bệnh hen suyễn rất dễ điều trị.
Lúc tôi đang chuẩn bị mang mấy con sò điệp đến nấu canh cho Hoàng hậu thì Tam hoàng tử đi tới.
"Nàng có biết Ngũ hoàng tử ở trong góc nghe lén không?" Anh ta hạ giọng, bắt đầu nói cái gì đó tôi nghe không hiểu.
"Cái gì?"
“Cành đậu đốt nấu đậu, hạt đậu khóc trong nồi. Cùng một gốc mầm mống, sao lại thành đốt nhau? Bài thơ này nàng viết à?”
"Thì... cứ cho là vậy đi." Rất tiếc, ở thời đại này không có đại thi hào họ Tào nên tôi chỉ có thể giả vờ là tôi làm.
Vốn dĩ bài thơ văn vẻ hơn nhiều nhưng đến miệng tôi thì chỉ được có thế.
“Nấu đậu đốt cành đậu.
Hạt đậu trong nồi khóc.
Vốn sinh cùng một gốc.
Sao nỡ đốt thiêu nhau?”
"Nàng có biết Ngũ hoàng tử muốn á.m s.á.t ta vào đêm yến tiệc Trung thu không?"
Tôi:????
Khi không biết phải nói gì, bạn chỉ cần bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương.
“Ta biết nàng rất dũng cảm, nhưng không ngờ nàng lại gan dạ, sáng suốt như vậy.” Tam hoàng tử thở dài, kéo tôi ôm vào trong ngực.
"A Sương, ta cho nàng đậu đỏ là bày tỏ tình yêu của ta đối với nàng. Nhưng nàng lại dùng đậu đỏ cứu ta thoát khỏi nguy nan, ta không biết lấy gì báo đáp nàng."
Tôi:????
36.
Hóa ra năm ấy, mẫu thân của Ngũ hoàng tử bị ban chết sau khi bị phát hiện đầu độc Hoàng hậu.
Ngũ hoàng tử ôm mối hận nhiều năm, hắn đã lên kế hoạch và bồi dưỡng ám vệ để tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t con trai của hoàng hậu vào dịp Trung thu, để hoàng hậu phải trải qua nỗi đau khi mất đi đứa con và trả thù cho mẹ của mình.
Ai có thể ngờ rằng sau khi theo Tam hoàng tử vào phòng tôi và nghe bài thơ cóc nhảy chế lại của tôi, hắn lại tưởng rằng Tam hoàng tử đã biết hết mọi chuyện và cố tình đợi hắn tới. Hắn ta vô cùng hối hận.
Hắn xem Tam hoàng tử là kẻ thù, trong khi Tam hoàng tử vẫn luôn xem hắn là huynh đệ.
Cảm giác hối hận và tội lỗi khiến Ngũ hoàng tử chọn cách nhận tội và thú nhận mọi chuyện với Hoàng đế.
Hoàng đế vốn định xử theo khuôn luật, nhưng đã chủ động giảm nhẹ hình phạt và chỉ phế bỏ thân phận hoàng tử, giải quyết ám vệ, từ nay hắn chỉ cần làm một thế tử nhàn tản, không màng thế sự.
Tôi sốc đến mức quên mất việc Tam hoàng tử đang ôm tôi.
Tiểu Bạch đẩy cửa bước vào. Sau khi nhìn thấy cảnh này, cô ấy chết lặng, lùi ra khỏi Ngự Thiện phòng, còn không quen đóng cửa lại cho tôi và Tam hoàng tử.
Không, đứng lại. Hãy nghe tôi nói...
Mẹ kiếp sao lại ôm chặt thế này!
Tiểu Bạch, đứng lại, hãy nghe tôi giải thích!