Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 57




Khuônmặt của anh Hai gầy hẳn đi, người còn gầy hơn, đặc biệt là vùng eo của anh, rõràng là nhỏ hơn một vòng, nếu như tôi không thấy anh từ người gầy trở thànhngười béo, bây giờ chắc chắn tôi không dám nhận anh rồi, nhưng mà với dáng vẻnày của anh, tôi vẫn không kìm được thắc mắc: “Anh Xuân Xuân à, em nghe anh nóiđến đảo Hải Nam hưởng thụ, chứ đâu có nghe anh đến Ethiopia để bị bỏ đói đâunhỉ?”.

“Thìtại anh đến đảo Hải Nam mới gầy như vậy đó.”

“Làsao?”.

“Emnghĩ coi, biển rộng bao la, trời xanh mênh mông, mỹ nữ đẹp mắt, toàn là mỹ nữcó ba vòng cực chuẩn, anh không gầy đi sao được?”.

“Trờinóng, gặp mỹ nữ còn nóng hơn, cho nên anh gầy đi hả?”.

“Chuẩnkhông cần chỉnh!”.

Tôi vỗvỗ vào vai anh: “Đồng chí tốt, chỉ có gầy đi thôi, chứ chưa đến nỗi kiệt sức màchết.”

ĐặngLinh Linh đứng bên cạnh không nhịn được cười, khuôn mặt của anh Hai trở nên méoxẹo: “Ê ê ê, bên cạnh còn có người khác nữa kìa, em chú ý chút kẻo ảnh hưởngngười ta chứ.”

“Hơ,chuyện này Linh Linh biết từ lâu rồi, còn anh... Cần gì phải ảnh hưởng nữa nhỉ?Giới thiệu một chút, đây là Đặng Linh Linh, nhà văn lớn, đây là Hoàng XuânXuân, bạn thân của chị.”

“Chàoanh! Phiêu Phiêu nói tầm bậy đấy, em chẳng qua chỉ kiếm sống bằng nghề viếtlách, còn lâu mới được làm nhà gì gì đó.”

“Xinchào xin chào, thực ra anh tên là Hoàng Xuân, nếu như em không ch, cứ gọi anhmột tiếng anh Hai là được rồi, chỉ có điều đừng bao giờ gọi anh là Hoàng XuânXuân.”

ĐặngLinh Linh cười: “Dạ được ạ, anh Hai, anh cũng gọi em là Linh Linh đi.”

Anh Haidùng cùi chỏ húc tôi một cái: “Nhìn thấy chưa hả, người ta thế này mới gọi làcó phong thái của một nhà văn lớn chứ, em lo mà học theo người ta đi.”

Tôiliếc xéo anh một cái: “Đặng Linh Linh cả một bồ sách trong bụng, trong bụng emá, chỉ có chuyện ăn chơi trác táng của các cô các cậu thôi, cả đời này khôngthể nào có khí chất đó được.”

Chúngtôi tán phét một lúc, sau đó cùng tiễn Đặng Linh Linh lên máy bay. Khi đi ra,anh Hai nhìn thấy chiếc Audi, lập tức lắc đầu: “ Phiêu Phiêu, em đúng là mộtbước lên tiên nha.”

“Lên gìmà lên, mà có lên cũng không phải là của em.”

Lý Trí ngồiđằng trước nói: “Xe này là của công ty phân cho sếp tổng Lưu, của sếp tổng Lưuthì không phải là của em Phiêu Phiêu chắc?”.

Tôibiết Lý Trí đang lấy lòng tôi, nhưng mà lúc này đây tôi cũng khó khánh khỏi cảmthấy khó xử, cũng may Nhị ca ca không nói gì nữa, chỉ có điều không khí trongxe có vẻ không được tự nhiên cho lắm, mãi đến khi tôi bắt đầu hỏi anh về tìnhhình phong cảnh con người ở đảo Hải Nam, anh mới hoạt bát trở lại.

Đườngtừ sân bay về rất tốt, trên đường đi thuận lợi cả, chúng tôi nhanh chóng trở vềthành phố. Xe chạy vào tận dưới tòa nhà của anh Hai, tôi để Lý Trí đứng ở dướichờ, sau đó giúp anh Hai xách một túi đặc sản Hải Nam đến trước cửa nhà anh:“Lúc nãy quên nói, chào mừng anh trở về.” Anh Hai mở cửa, cười nói: “Cảm ơn,Phiêu Phiêu...”

“Hả?”.

“Emluôn có thể quay trở về đây tìm anh.”

Tôingẩn người, anh tiếp tục nói: “Có thể là, anh không thể chờ em mãi được, nhưngmà em phải biết rằng, em luôn có một người bạn là anh, bất kể khi nào, em cũngđều có thể đến tìm anh.” Anh thảnnhiên nói, nhưng tôi cảm thấy trái tim mình bỗng đập nhanh hơn, khóe mắt nónglên, sống mũi bắt đầu thấy cay cay, tôi muốn nói một cái gì đó để phá vỡ bầukhông khí này, nhưng mà chẳng nói được câu nào. Có lẽ anh Hai chỉ nói ra nhữngsuy nghĩ trong lòng mình, nhưng mà anh không biết rằng, những điều này lại quantrọng với tôi biết nhường nào.

Khi tôiđứng giữa ngã ba đường, khi tôi không nhìn thấy con đường trước mắt, khi tôimuốn phát triển nhưng không biết đi như thế nào, có một người nói với tôi, anhấy sẽ mãi mãi làm hậu thuẫn cho tôi... Nếu như nói anh Hai có thể thay thế bamẹ tôi, điều đó đương nhiên là không xác đáng cho lắm, nhưng mà thật sự là nhưthế, trong lòng tôi cảm thấy yên tâm hẳn. Tôi thật sự rất muốn ôm chầm lấy anhHai, ôm hết sức mình, giờ đây, chỉ làm như vậy mới có thể diễn đạt được mộtchút tâm trạng của tôi lúc này.

Vào lúcnày đây tôi có chút oán hận đối với anh Hai, tại sao anh không thổ lộ với tôisớm hơn chút nữa, nếu như anh nói những lời này với tôi sớm hơn, chắc chắn tôi sẽchấp nhận. Tôi và anh sẽ trở thành một cặp xứng đôi nhất. Bất kể chúng tôi béolên hay là gầy đi, bất kể chúng tôi có tiền hay là không có tiền, chúng tôi đềuhiểu về nhau, đều thương xót lẫn nhau. Nhưng mà bây giờ thì đã không được nữarồi, vĩnh viễn không thể nào được nữa rồi. Sau khi tôi biết được thế nào làtình yêu, sau khi tôi biết được thế nào là thích một người, tôi không thể nàođến với anh được nữa.

Rấthạnh phúc, nhưng trái tim tôi lại rất đau, trái tim tôi như bị ai bóp chặt lại,nhưng không phải là vì tình ái.

Tôikhông biết là đã rời khỏi chỗ ở của anh Hai như thế nào nữa, chỉ biết rằng tâmtrạng của tôi ngày đó không bình thường lắm, đương nhiên là Lưu Thụy Căn pháthiện ra, nhưng anh không nói gì cả.

Chỉ vìanh Hai, tôi quên mất cả chuyện gặp Jannet, mãi cho đến tận ngày hôm sau tôimới nhớ ra, liền cầm điện thoại gọi cho La Lợi.

“Taobiết rồi.”

“Hả?”.

“Mấyhôm trước anh ấy nói với tao là vợ anh ấy sắp đến.”

“Ồ,thế, thế mày>

“Taohả? Tao thì biết làm thế nào nữa? Chính cung đến rồi, người làm bồ nhí như taođương nhiên là phải trốn đi thôi chứ biết làm sao nữa.”

Tôikhông biết phải nói gì nữa, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cái cô Jannet đó... rấtgiống mày, lần đầu tiên nhìn thấy, tao còn nhầm nữa là.”

“Taobiết rồi.”

“Hả?”.

“Trongví của anh ấy có một tấm hình của vợ, mới đầu tao còn cứ tưởng là tao, sau nàymới biết là vợ anh ta. Mày nói có buồn cười không cơ chứ, trên thế giới này lạithật sự có một người giống như đúc mình vậy, ngay ngày hôm ấy tao còn chạy đihỏi thái hậu nhà tao nữa đấy.”

Tôikhông biết phải nói gì nữa, còn La Lợi ở phía bên kia thì cứ như đang đọc bảntin thời sự, tiếp tục nói: “Mới đầu tao còn hỏi dò, sau đó tao hỏi thẳng luôn,thái hậu nhà tao giơ tay lên trời thề chỉ sinh một đứa là tao thôi, nếu nhưthật sự giống đến mức ấy, thì nguyên nhân chắc là con cháu của hai gia đình đilạc, mày cũng biết đấy, thời đó binh mã loạn lạc, không biết chừng một đồngbào, anh chị em nào đó thất lạc thì sao? Thực ra mày thấy Jannet giống tao, chibằng nói tao giống Jannet, mày không cảm thấy bây giờ tao trang điểm ăn mặcgiống cô ấy sao? Bọn tao trước đây, cũng không giống đến mức như bây giờ đâu.”

Nghe côấy nói nhàn nhạt, nhạo báng như thế, tôi nghe mà cảm thấy hoang mang, cuối cùngcũng chỉ biết lặng im không nói gì.

Ngàyhôm nay tương đối nhàn rỗi, tôi ngồi đó không kìm được lại suy nghĩ lại nhữngviệc đã qua. Tôi nghĩ về La Lợi, nghĩ về bản thân mình, nghĩ về Đặng Linh Linh,nghĩ về chị Mã, còn suy nghĩ về những cô gái đã từng được tôi giới thiệu thành cônghoặc thất bại. Suy nghĩ một vòng, tôi kinh khủng phát hiện ra, những người ômước mơ theo đuổi một tình yêu đều gặp đủ kiểu không như ý muốn, ngược lại mớibắt đầu đã xác định được mục tiêu, mong muốn có được cái gì, mặc dù không đượcmười phân vẹn mười, nhưng mà từ một góc độ nào đó thì cũng là đạt được cái mìnhmong muốn.

Giốngnhư chị Mã, Lý Trí đương nhiên không phải là người hiền lành gì cho lắm, nhưngmà trông họ có vẻ rất hòa thuận. Điều này rốt cuộc là vì sao? Có phải là họ tìmđược người mng Trời đã an bài cho họ, hay là vì chúng tôi có quá nhiều yêu cầu?Nhưng mà Lưu Thụy Căn đã vượt qua cả những mong đợi của tôi từ ngày xưa, tạisao tôi lại vẫn cứ hoang mang như thế này?

Đúngthế, hoang mang, mặc dù tôi không thể hiện ra, nhưng mà thật sự là tôi luôn losợ. Đặc biệt là gần đây, anh thay đổi một cách cực kì không bình thường, khinói chuyện với tôi thường lơ đãng tận đẩu tận đâu, hỏi anh có việc gì, anh chỉnói là quá mệt, hỏi nữa thì bảo là em cứ yên tâm.

Đối vớiviệc này tôi chỉ cảm thấy vô vọng, tôi lại không lo lắng về việc anh ngoạitình, bởi vì thực sự anh không có tính đó, ngoại trừ việc chúng tôi luôn ở bênnhau ra, người như anh đây cũng không cần phải lừa tôi ở cái vòng này. Điều làmtôi khó chịu là khoảng cách giữa hai chúng tôi, tôi thì gần như đã trải lònghết với anh rồi, còn anh, vẫn giống như đóa hoa và ánh trăng trên mặt nước.

Khôngbiết từ khi nào, tôi bắt đầu mất ngủ, ban đêm thường không ngủ được, đếm cừukhông tác dụng, đếm sủi cảo cũng thế, tôi đành phải ngồi dậy vẽ tranh, chỉ cókhông ngừng vẽ tranh mới có thể làm tôi nhẹ nhõm, chỉ khi tôi dồn hết tinh lựccủa mình vào từng nét vẽ, từng chi tiết trên đó, tôi mới cảm thấy được vẫn cócái gì đó thuộc về mình.

Tôibước qua thời gian ấy một cách đờ đẫn, thời gian hình như rất dài, mỗi ngày tôiđều cảm thấy khó chịu, nhưng hình như thời gian cũng rất ngắn, chớp mắt một cáilà đã hết một ngày, buổi tối có thể gặp mặt hoặc gọi điện thoại cho Lưu ThụyCăn, sau đó, mỗi tối lại trôi qua như thế.

Đạikhái là vào lúc thời tiết lạnh dần và bắt đầu phải mặc áo khoác, tôi gặp lạiJannet lần nữa. Nói thật là, tôi đã quên người này rồi, thời gian đó tôi rất ítkhi gặp La Lợi, chủ yếu là tôi không biết phải đối điện với cô như thế nào, còncô ấy, có thể là cũng không biết làm cách nào để đối diện với tôi. Trong tiềmthức của tôi là phải tránh cái mối quan hệ này của họ đi, cho nên khi Jannetgọi điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Mà khi Jannet hẹn tôi ragặp mặt, trái tim tôi suýt nữa thì nhảy ra ngoài, trong đầu quay tới quay luicũng chỉ có một suy nghĩ trong đầu: lộ bí mật rồi! Việc của La Lợi và Jannet đãbị Jannet phát hiện ra rồi! Bây giờ La Lợi như thế nào? Bị đánh đập rồi, hay làbị tạt a xít rồi, hay là bị lôi ra bêu riếu ngoài đường rồi?

Cái sựcăng thẳng và lo lắng đó của tôi, chỉ muốn ngay lập tức gặp được La Lợi để xácđịnh tình hình, lại vừa muốn trốn đi thật x ngay lập tức, cuối cùng, tôi vẫnphải gắng gượng đi đến Âu Nhã. Jannet ngồi trước cửa sổ, mặc một bộ quần áocách điệu thời Đường màu trắng, loại quần áo này có chút trung tính, nhưng màcô ấy mặc thì lại toát ra vẻ rất quyến rũ.

“EmHoàng.” Cô ấy gật gật đầu với tôi.

“Chàochị Jannet.” Tha thứ cho tôi, tôi thật sự là đã quên mất tên tiếng Hoa của côấy rồi, “Thật sự là không ngờ chị sẽ gọi điện cho em.”

“Chịcũng không ngờ nữa là.”

Cô ấylạnh lùng nói, tôi lúng túng mỉm cười, không biết phải nói tiếp như thế nàonữa, may mà phục vụ đã qua đến đây, tôi chọn đại một tách cà phê.

“Chịvốn không muốn nói với em đâu, nói cách khác, vốn dĩ là chị chưa hề nghĩ là sẽcó cuộc nói chuyện ngày hôm nay.”

Tôitiếp tục cười gượng, trong trường hợp này nếu như là người khác, tôi tuyệt đốisẽ nói rằng tôi và chị có cái gì đáng để nói với nhau cơ chứ, nhưng mà vì LaLợi, đừng nói là Jannet tìm tôi để nói chuyện, cho dù cô ấy bắt tôi phải nhậnmột cái tát thay cho La Lợi, tôi cũng sẽ chịu đựng mà chấp nhận thôi.

“Chịluôn cảm thấy phụ nữ không nên quản chuyện của đàn ông, phụ nữ có chuyện củaphụ nữ, đàn ông có việc của đàn không, hai bên không nên can thiệp lẫn nhau,như thế mới có thể sống bên nhau được. Nhưng có một số việc, không quản lạikhông được ấy chứ.”

“Tôinhất định sẽ về khuyên cô ấy, tôi nhất định sẽ về khuyên cô ấy!”. Tôi gần nhưlà nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm, cho dù việc này đến tai ba mẹ La Lợicũng phải làm cho cô ấy rút lui, trước đây sợ cô ấy mất mặt, nhưng mà người tabây giờ đã tìm đến tận tôi đây rồi, nếu như không ngừng lại thì còn không biếtlà mất mặt cỡ nào nữa ấy chứ! Cái cô Jannet này nhìn lạnh lùng như thế, trôngcó vẻ thanh cao, thoát tục, nhưng mà một con người càng như thế càng ghê gớm,hơn nữa một khi xảy ra rắc rối thật, không cần suy nghĩ tôi cũng đã biết làJoseph đứng về bên nào rồi.

Tôi nóinhư thế, Jannet lại có chút kinh ngạc: “Xem ra em Hoàng đã biết chị sắp nóiđiều gì rồi thì phảispan>“Em biết, việc này thật là xin lỗi chị, đáng lẽ emphải sớm... Chà, nói chung là chị cứ yên tâm, nhất định em sẽ giải quyết bênphía cô ấy!”.

Jannetnhìn tôi trong chốc lát, mỉm cười: “Em Hoàng nói như thế là chị yên tâm rồi,xem ra David đã tìm được một người phụ nữ thích hợp với anh ấy. Chúc hai ngườihạnh phúc!”.

Cô ấynói rồi, giơ tách cà phê lên, tôi bị cô ấy làm cho ngốc nghếch mất rồi, David?Đó là ai? Không phải chúng tôi đang nói về La Lợi sao?