Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 61




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong vài giây ngắn ngủi, Lương Trác nhìn Dư Hoan, Dư Hoan nhìn tôi, còn tôi thì nhìn Lương Trác, một mối quan hệ tam giác đầy vững chắc, tạo nên sự im lặng ổn định nhất.

Trong đầu tôi chợt vang lên một câu thơ: Im lặng là cầu Khang đêm nay.

(Câu thơ trong bài “Tạm biệt cầu Khang” của Từ Chi Ma)

“Tam giác im lặng” này cũng không giằng co được lâu như thế chân vạc Tam Quốc, Dư Hoan đã phá vỡ nó. Cậu ta quát: “TỐNG HUYỀN!”

“Có!”

Tôi phản ứng có điều kiện, đứng thẳng tắp, như thể quay trở lại kỳ huấn luyện quân sự hồi Đại học.

Giây tiếp theo, Dư Hoan suýt chút nữa đã la thất thanh, may có Lương Trác nhanh tay nhanh chân bịt mồm cậu ta lại mới tránh làm phiền tới người khác.

Dư Hoan trợn trừng hai mắt, nhìn tôi đầy căm phẫn như thể đang nhìn một kẻ ngoại tình bội bạc.

Tôi tính an ủi Dư Hoan trước đã, đợi về rồi sẽ tính sổ với Lương Trác sau.

Tôi cầm túi quà đặt chỗ sofa nhét vào lòng Dư Hoan: “Mày xem, không phải tao mua quà về cho mày rồi sao!”

Cậu ta bị Lương Trác bịt miệng, mồm ú a ú ờ, nhưng tôi biết cậu ta đang chửi tôi.

Lương Trác nói: “Dư Hoan, em bình tĩnh chút đi. Ở đây đông người, chúng ta đừng làm ồn tới người khác.”

Thầy giáo Toàn vẫn rất là lịch sử.

Dư Hoan ôm túi quà của cậu ta, trừng mắt với Lương Trác. Tôi đoán hiện tại trong mắt cậu ta, ông anh họ điển trai cũng đã biến thành kẻ mặt mày bặm trợn.

Lương Trác thả tay, giây tiếp theo Dư Hoan đã rú lên trong đau khổ: “Tống Huyền, mày là đồ không có lương tâm! Không ngờ mày lại bắt tay với tên trai hoang bên ngoài lừa tao!”

Câu này hơi nhập nhằng nước đôi đó nhé!

Hơn nữa, sao Lương Trác lại biến thành “tên trai hoang bên ngoài” rồi?

Lời nói của Dư Hoan thu hút sự chú ý của các khách hàng khác trong quán. Tất cả mọi người lúc này đều theo bản năng mà rướn người, vểnh tại, tập trung toàn bộ tinh thần để hóng chuyện. Tôi thậm chí còn thấy có người đã lôi điện thoại ra.

Để tránh những phiền phức không đáng có, tôi và Lương Trác cùng đồng tâm hiệp lực lôi cái tên Dư Hoan đã có chút mê sảng này tới công viên gần đó.

Buổi chiều, công viên không bóng người.

Chúng tôi tìm được một băng ghế dài trong rừng cây thưa thớt, để Dư Hoan ngồi ở đó. Dưới mông Dư Hoan như có đinh, vừa ngồi xuống đã giật nảy người.

“Tôi không ngồi!” Dư Hoan hét lên: “Hai người! Cút ra ghế ngồi cho tôi!”

Tôi và Lương Trác nhìn nhau, sau đó nói với Dư Hoan: “Hoan à, mày dùng từ hơi thô quá.”

“Tao là người thô lỗ như vậy đó!” Dư Hoan khoanh tay trước ngực, chỗ cổ tay vẫn còn treo túi quà tôi tặng cậu ta.

Cái tên này dù có phát điên thì cũng không quên quà của mình. Có điều, từ đó cũng có thể nhìn ra, cậu ta chưa điên hoàn toàn.

Dư Hoan lộ vẻ đau đớn, phẫn nộ, thất vọng tới cùng cực, nói với tôi: “Tống Huyền à Tống Huyền, tao luôn thật lòng thật dạ với mày mà mày lại như thế với tao sao?”

Lương Trác nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, sau đó nói ra một câu rất chi là sốc óc: “Tống Huyên, em không bắt cá hai tay đó chứ?”

Giây phút này, tôi cảm thấy người phát điên hẳn là bản thân tôi.

“Anh điên rồi hay em điên rồi?” Tôi hỏi Lương Trác: “Bọn em trùng phe, nhẽ nào anh không nhìn ra?”

Lương Trác mỉm cười: “Nhìn ra. Nhưng lúc hai ta mới quen nhau không phải em xác định bản thân là top thanh tú đó sao?”

“… Anh ngậm miệng lại trước đã.”

Thú thật, ban đầu tôi cũng có ôm chút mộng tưởng rằng mình có thể đè được Lương Trác. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ tào lao, tôi với Dư Hoan trong sạch.

Lương Trác ngồi xuống băng ghế dài, mỉm cười thật tươi coi trò vui.

Tôi xem như đã nhìn ra rồi, tên thầy giáo Toán này lòng dạ độc ác, chỉ biết châm lửa không biết dập lửa!

Tôi nói với Dư Hoan: “Hoan à, có gì nên nói thì tao phải nói. Hai người chúng ta quen nhau đã nhiều năm, vẫn luôn là bạn thân nhất của nhau, tao coi mày như con đẻ của tao.”

“Mày là con tao.” Dư Hoan nói.

Vẫn có thể cắt ngang lời của tôi, chưa điên thật.

“Được. Hai người chúng ta vừa là con vừa là cha của nhau, không quan trọng.” Tôi nói: “Quan trọng là mày không thật sự yêu thầm tao đấy chứ?”

Nếu thế thì tội nghiệt tôi lớn quá.

Ngay khi tôi đang tính cảm thán về sự quyến rũ vô bờ bến của mình, Dư Hoan trợn mắt: “Mày nghĩ hay quá ha. Tao thích tủ lạnh hai cánh[1] bụng tám múi, mày có không?”

“… Cũng không cần làm tổn thương người ta như vậy chứ?” Tôi thừa nhận tôi sở hữu hình thể như con gà luộc chặt, nhưng cậu ta không phải cũng thế sao? Đều như nhau cả, chẳng ai xứng coi thường ai!

“Lời vừa nãy của mày cứ như thể tao phụ lòng mày vậy.”

“Nghiêm!”

Cậu ta vừa rống, tôi chỉ biết đứng nghiêm.

“Nghỉ!”

Tôi nghỉ.

Dư Hoan lúc này y hệt ông thầy huấn luyện tàn nhẫn, hơi cúi người trừng mắt giận dữ nói với tôi: “Mày đúng là đã phụ lòng tao! Tao ở đây vắt óc nghĩ cách se duyên cho hai người, vậy mà hai người lại lén lút móc nối sau lưng tao.”

Cậu ta nói xong thì tự buồn bã: “Từ giờ trở đi, tao đã chẳng còn chút chỗ đứng trong mối tình này nữa rồi! Tao sao có thể thi thoảng để hai người người mời kẻ làm mối là tao đi ăn được nữa chứ!”

Được rồi, hóa ra đây mới là ý chính.

“Chỉ vì để hai người bọn tao mới mày đi ăn?”

“Đương nhiên không phải rồi!” Dư Hoan quay phắt về phía Lương Trác: “Chuyện anh đã đồng ý với em có phải cũng không tính nữa không?”

Tôi thắc mắc quay sang hỏi Lương Trác: “Anh đồng ý gì với nó?”

Hai người này không phải có giao dịch gì không thể để người khác biết đó chứ?

Trong ba người, Lương Trác là nhàn nhã nhất. Anh ấy mỉm cười, nói với Dư Hoan: “Đương nhiên rồi.”

Sau đó Dư Hoan lại rú lên: “Tống Huyền! Tao phải cô đơn tới già rồi! Đều tại mày cả!”

“Cái gì mà lại đổ cho tao?”

Lương Trác thong thả nói theo sau: “À đúng rồi, có chuyện này anh chưa kể với em. Lúc đầu anh bảo nó giới thiệu chúng ta với nhau, đổi lại anh sẽ giới thiệu một người bạn của anh cho nó. Một huấn luyện viên thể hình cao to rắn rỏi, bụng tám múi, tủ lạnh hai cánh.”

“Hơn nữa còn rất đẹp trai.” Dư Hoan ôm gốc cây, rầu rĩ bổ sung.

Tôi nghe xong, cuối cùng đã rõ nguyên nhân vì sao Dư Hoan lại bận tâm tới chuyện của tôi đến vậy.

Bạn bè là như bọn tôi đó.

Một đứa thì nghĩ nát óc cách trêu chọc, một đứa thì ủ mưu lợi dụng.

Hai đứa chúng tôi chẳng ai xứng nói đứa còn lại cả.

Anh em tốt.

Yêu lắm cơ.
  • Chú thích:
[1] Tủ lạnh hai cánh: chỉ kiểu đàn ông đầu nhỏ nhưng bờ vai Thái Bình Dương, giống tủ lạnh hai cánh