Tôi nghi ngờ Lương Trác tắt đèn không phải để xem phim. Thế nhưng tôi lại không thể hỏi anh ấy, vì như vậy tôi sẽ có vẻ không đứng đắn. Để không làm lộ suy nghĩ không đứng đắn của mình, tôi bèn chuyển đề tài: “Lát nữa ăn gì nhỉ?”
Lương Trác mỉm cười với tôi: “Không phải em đã lên kế hoạch rồi sao? Cứ làm theo kế hoạch của em đi.”
“… Em cảm thấy anh đang khịa đểu em.” Tôi chuẩn bị nổi giận.
Nhưng anh ấy đáp: “Anh thề lần này anh không. Anh xem kế hoạch của em rồi, mấy tiệm ăn được chọn ở bên này đều rất ổn.”
Lần này anh không?
Vậy tức là trước đây anh có.
Theo lý mà nói, tôi hẳn nên tranh luận với anh ấy cho ra ngô ra khoai, thế nhưng con người tôi ấy hả, trước giờ không thích nhắc lại chuyện cũ, vậy nên anh ấy đã vượt qua kiếp nạn này.
Anh ấy nên biết ơn.
Để không bỏ lỡ chuyến đi lãng mạn ngắm ánh tịch dương trên thuyền, hai người bọn tôi không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, thu dọn đơn giản rồi xuất phát.
Địa điểm dùng bữa nằm gần căn homestay. Lương Trác cũng không lừa tôi, quán này thức ăn khá ngon, hơn nữa còn có món trà sữa được trang trí theo phong cách cổ xưa rất độc đáo. Tôi chụp vài bức hình cốc trà sữa được đựng trong thùng gỗ nhỏ, gửi cho Dư Hoan.
Dư Hoan: 「 Gửi ảnh trà sữa cho người đang giảm béo, muốn khiến ai tức chết đây? 」
Chọc giận được cậu ta rồi, tôi rất hả hê.
Lương Trác hỏi tôi: “Em đã kể chuyện hai ta với Dư Hoan chưa?”
“Chưa.” Tôi đáp: “Em vẫn chưa biết nên kể sao.”
Tôi đã nói trong bụng Lương Trác ủ toàn ý xấu, dù sao người có thể trở thành giáo viên Toán thì đều không thiện lương gì. Anh ấy nói: “Tạm thời đừng kể với nó. Đợi chúng ta về rồi hù nó.”
Tôi cảm thán: “Anh thất đức thật đấy.”
Thế nhưng anh ấy lại cười với tôi: “Chọc nó chơi thôi mà, em cũng vui vẻ.”
Sao anh ấy biết tôi sẽ vui vẻ?
Mà tôi đúng là sẽ vui vẻ thật.
Được rồi, ít nhất trong chuyện trêu Dư Hoan, tôi và Lương Trác rất xứng đôi.
Sau khi ăn no uống đẫy, tôi xách theo cốc trà sữa chưa uống hết, cùng Lương Trác lên đường.
“Anh vừa liên hệ với bên homestay tìm cho chúng ta một bên cho thuê thuyền.” Lương Trác nói: “Bao trọn một chiếc thuyền ô bồng, chỉ có hai chúng ta.”
“Chờ chút!” Tôi nhờ tới buổi tối vô cùng thê thảm cách đó không lâu: “Anh sẽ không lại tự chèo thuyền đâu nhỉ?”
Tôi thật sự rất sợ.
Cũng may, Lương Trác đáp: “Yên tâm, chúng ta chỉ ngồi thuyền thôi, em không phải sợ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn anh ấy đã chịu tha mạng cho tôi.
Tôi cầm trà sữa, vừa đi vừa uống, uống được một lúc thì cảm thấy uống một mình có vẻ không lịch sự cho lắm. Tôi liếc qua Lương Trác, cân nhắc thấy miệng chúng tôi hôn cũng đã hôn rồi, dùng chung một chiếc ống hút uống trà sữa chắc cũng không vấn đề gì.
Vậy nên, tôi đưa qua: “Anh uống không?”
Lương Trác hình như hơi bất ngờ, ngẩn người mất một lúc.
Tôi nghĩ thầm: Anh này không phải ngốc đó chứ.
Tôi đứng lại ở bên cạnh, đưa tay nhấc khẩu trang của anh ấy lên rồi luồn ống hút vào từ phía dưới.
Lương Trác bật cười: “Sao em thú vị thế chứ?” Nói xong, anh ấy hút một ngụm trà sữa: “Ngon lắm.”
“Hợp tác chút đi.” Tôi nói: “Thật ra em thích Mixue hơn, rẻ hơn.”
Một ly này có thể mua được ba ly Mixue.
“Vậy mai sẽ mua Mixue cho em.”
Tôi nhớ rồi đó nhé, mai anh ấy mà không mua cho tôi thì tôi sẽ chia tay với anh ấy. Tình yêu của tôi dễ đánh mất vậy đó, mong anh ấy biết trân trọng.
Tôi cùng Lương Trác đi tới chỗ gần một cây cầu nhỏ, có một con thuyền đang neo đậu tại đó. Trên thuyền, một anh trai rám nắng đang nói chuyện điện thoại, sau khi thấy chúng tôi bước tới thì hỏi chúng tôi có phải là người bên homestay giới thiệu hay không.
“Là bọn tôi.” Lương Trác đáp: “Làm phiền anh rồi.”
Vị thầy giáo Toán này lịch sự thật đấy.
Vì lần trước bị lật thuyền nên giờ tôi có chút bóng ma tâm lý đối với thuyền. Sau khi Lương Trác lên thuyền tôi, tôi vẫn chôn chân ở đó không bước nổi.
Rất sợ.
Rất mất mặt.
Chẳng có chút khí phách đàn ông nào cả.
Lương Trác nhận ra tôi là kẻ vô dụng đến mức nào, bèn quay lại, mỉm cười vươn tay đỡ tôi.
Một tay tôi cầm ly trà sữa đắt tiền nhưng mùi vị bình thường của tôi, tay còn lại vươn ra, nắm lấy tay anh ấy.
Chiếc thuyền lắc lư, tôi cũng lắc lư.
Tôi gần như nhào vào lòng Lương Trác, yếu ớt đến nỗi không lo được cho bản thân.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh trai chèo thuyền cười.
Rất mất mặt. Tôi phóng vèo vào trong buồng thuyền.
Sau khi đi vào, Lương Trác hỏi tôi: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Tôi chỉ đành cứng miệng, nói: “Nóng quá.”
Tôi và Lương Trác muốn ngắm hoàng hôn nên thuyền đi về hướng Đông, bọn tôi nhìn về phía đuôi thuyền.
Chẳng còn bao lâu nữa là tới lúc mặt trời lặn. Tôi chợt nhận ra, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã cùng Lương Trác chờ ngắm mặt trời lặn tới hai lần.
Nghĩ tới đây, dường như có một thứ gì đó mềm mại chạm vào trái tim tôi, bao trọn lấy nó.
Bình thường, mỗi khi tan làm trời đã tối mịt, cho dù vào cuối tuần nghỉ ngơi cũng chẳng có hứng thú nhàn nhã đi ngắm hoàng hôn. Con người chúng ta đều bị cuộc sống và chốn đô thị ép phải lao đầu bước vội về trước, chẳng còn tâm trí để ngắm nhìn thế giới xung quanh.
Đang tồn tại chứ không phải đang sống.
Song, có lẽ chúng ta thật sự cần kịp thời giải thoát chính mình khỏi những bức tường sắt thép, dành chút thời gian để cảm nhận những khoảnh khắc đẹp đẽ rất đỗi bình dị nhưng vẫn luôn bị chúng ta bỏ lơ.
Giống như bây giờ, tôi đang ngồi trên thuyền, ngắm mặt trời chậm rãi lặn về phía Tây, nhìn nó từ từ đổi màu, nhuộm cả vùng trời xung quanh thành màu tím hồng lãng mạn.
Ánh chiều tà nơi vùng sông nước phản chiếu lên mặt, trong ánh mắt của tôi và Lương Trác. Anh ấy ngoắc tay với tôi, mỉm cười hỏi tôi: “Chuyến đi này không uổng công nhỉ?”
Đương nhiên là không uổng công rồi.
Tôi nhớ tới tên một bộ phim: Tình yêu lúc hoàng hôn. [1]
Giây phút này đây, tôi cảm thấy cuộc đời đã viên mãn. Tôi không có ý muốn chết, tôi chỉ muốn nói mình đã thoả mãn rồi.
- Chú thích: