Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 40




Tôi thẹn quá hóa giận!

Người có ý thức phòng lừa đảo cao như tôi, sau khi tỉnh táo lại từ cơn sửng sốt, điều đầu tiên là xác nhận lại các thông tin với Lương Trác.

“Dư Hoan là ai?” Tôi cố tình hỏi.

Lương Trác trả lời trôi chảy các thông tin về Dư Hoan, ví dụ như cậu ta giới tính nam, xu hướng tính dục cũng là nam, đang độc thân, ngày nào cũng lên mạng tìm kiếm “Bồ Tát nam” của mình.

(Bồ Tát nam: một joke bên Trung, chỉ mấy anh trai đam mê “phổ độ chúng sinh” bằng cách khoe bo-đì tám múi, quyến rũ của mình trên mạng xã hội cho mọi người cùng được ngắm)

Không sai, đó là bạn thân của tôi.

Tôi nhìn Lương Trác, vẫn không thể tin nổi, sau đó lấy điện thoại gọi cho Dư Hoan.

Dư Hoan ở đầu bên kia đang ca múa tưng bừng, tôi hỏi: “Mày đang quẩy ở đâu đấy?”

“Karaoke!” Dư Hoan đáp: “Quán karaoke cạnh trường chúng ta kinh doanh lại rồi! Phục vụ toàn trai đẹp!”

Tôi nghe giọng điệu hớn hở của cậu ta, kêu cậu ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh, tôi có vài điều muốn hỏi.

Dư Hoan cũng khá biết điều, ngoan ngoãn chạy vào nhà vệ sinh.

“Mày nói nhanh đi, tao chi tiền rồi.”

“Mày chi tiền làm gì?”

“Tao gọi mấy anh tay vịn hát cùng tao!”

Khoảnh khắc ấy, trán tôi gần như đã nổi gân xanh: “Mày có tiền đồ quá ha!”

Dư Hoan rất hưng phấn, kêu chờ khi nào tôi về sẽ dẫn tôi tới chơi.

“Không cần, tao không ham kiểu đấy.” Tôi nói với Dư Hoan: “Có chuyện nghiêm túc cần hỏi mày.”

Lúc nói chuyện, một tay của tôi vẫn ôm chậu lan chi, mắt nhìn chằm chằm Lương Trác.

“Rồi, mày hỏi đi.” Dư Hoan nói: “Thẻ tao không có tiền đâu, mày đừng mượn tiền tao.”

“Tao không mượn tiền mày!” Bạn bè kiểu gì vậy!

Tôi nói: “Anh họ mày tên gì?”

Vừa nhắc tới anh họ, Dư Hoan lập tức hào hứng: “Sao sao? Có phải phát hiện trai hoang bên ngoài không bằng hoa thơm ở nhà không?”

“Mày nói tao biết nhanh lên, tên gì.”

“Lương Trác.”Dư Hoan cười hì hì đáp: “Kêu nhở!”

Tôi nhìn Lương Trác, người trước mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn tôi.

Tôi lại hỏi Dư Hoan: “Anh họ mày làm nghề gì?”

“Tao chưa nói với mày à? Hình như nói rồi mà!” Dư Hoan đáp: “Là giáo viên Toán, cơ mà đợt trước mới nghỉ việc, hình như có mâu thuẫn với lãnh đạo trường.”

“Mâu thuẫn?” Tôi nghĩ thầm:  Vậy không được, chọn người yêu không thể chọn người không ổn định về mặt cảm xúc.

Tôi híp mắt nhìn Lương Trác, lầu bầu trong lòng:  Anh giỏi ghê đó Lương Trác. Trông bề ngoài đứng đắn đàng hoàng, nào ngờ lại nóng tính như thế.

Dư Hoan ở bên kia nói: “Tao nghe mẹ tao kể là vì sau khi bên trường được phép tới lớp đi học, lãnh đạo trường kêu muốn mọi người tăng cường thể lực nên đã yêu cầu học sinh năm rưỡi sáng mỗi ngày tới trường chạy bộ.”

“… Lãnh đạo trường bọn họ đầu óc có vấn đề gì không vậy?”

“Anh họ tao cũng nói thế đó, chẳng qua anh ấy nói trước mặt lãnh đạo trường ha ha ha ha ha ha!” Dư Hoan ở đầu bên kia cười ngặt nghẽo: “Anh ấy đỉnh điên!”

Tiếng cười của Dư Hoan khiến tai tôi gần điếc. Lúc nhìn lại Lương Trác, cảm giác anh ta trở nên cao lớn, vĩ đại nhờ vào hành động mắng mấy lão lãnh đạo trường ngu xuẩn.

Sao hồi tôi còn đi học không gặp được thầy giáo như anh ta chứ!

Bạn học cũng được!

Ai chẳng muốn chửi mấy lão lãnh đạo trường ngu si!

Người như vậy đúng chuẩn anh hùng!

Dư Hoan cười đã rồi, hỏi tôi: “Mà rốt cuộc mày muốn làm gì? Có phải tính về trước kế hoạch không? Không phải bên đấy có dịch đấy chứ? Nếu thế thì mày mau về đi, không đâu an toàn bằng ở nhà.”

“Bên này vẫn ổn.” Tôi nhìn Lương Trác, hỏi Dư Hoan: “Anh mày giờ đang ở đâu?”

“Tao cũng chẳng rõ.” Dư Hoan đáp: “Nhưng mà anh ấy hình như cũng đi du lịch. À đúng rồi, anh ấy có hỏi xin tao cẩm nang du lịch, hẳn là đi chơi rồi.”

Mí mắt tôi bỗng giật giật: “Mày không gửi kế hoạch du lịch của tao cho anh ta đó chứ?”

Dư Hoan cười ha hả, như gà mẹ lên đơn: “Có gửi đó. Anh ấy bảo thông qua lộ trình du lịch của một người có thể hiểu thêm về tính cách người đó.”

“… Đồ phản bội!” Tôi dập máy.

Lương Trác tươi cười hỏi: “Xác nhận tôi là anh họ rồi chứ?”

“Chín mươi phần trăm.”

“Sao không phải một trăm phần trăm?”

“Làm người phải chừa đường lui cho mình.” Tôi quan sát Lương Trác, hỏi: “Anh đã ủ mưu từ trước khi tới đây?”

“Cũng không hẳn vậy.” Anh ta đáp: “Ban đầu tôi cũng không định tới đây, thế nhưng sau khi xem kế hoạch của em, cảm thấy em có khả năng bị mấy kẻ trên mạng lừa thê thảm nên mới quyết định tới coi thử. Nhỡ có gặp thì tôi vừa hay có thể giang tay giúp đỡ.”

Nói xong, anh ta có bổ sung thêm: “Thời điểm gặp khó khăn không phải là lúc con người ta yếu đuối nhất đó sao. Tôi cảm thấy đây là thời cơ rất tốt để tận dụng hoàn cảnh mà tấn công.”

Lương Trác thẳng thắn nói ra tiếng lòng khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười.

“Anh tính kế tôi.”

“Nhưng tôi quả thật cũng không ngờ được chúng ta sẽ gặp nhau ngay từ sân bay.” Anh ta nói: “Tôi mừng lắm.”

Tôi vừa tính mỉa mai thì rất nhanh đã phát hiện một chuyện vô cùng khó tin.

“Chờ chút, lúc ở sân bay anh đã biết tôi là người đó sao? Đối tượng xem mắt của anh?”

“Đối tượng xem mắt?” Lương Trác cười: “Từ này dùng với hai chúng ta cứ quái quái sao ấy.”

Anh ta nói: “Đã nói tới mức này rồi, vậy tôi cũng kể thẳng luôn.”

Anh ta nhìn tôi mấy giây, sau đó nói với tôi: “Từ trước khi em quen tôi, tôi đã có cảm tình với em rồi.”

Tôi đột nhiên muốn nấc.

“Tình huống gì đây?”

“Trước đây có lần gia đình tôi và gia đình Dư Hoan tụ tập, em qua tìm nó.” Lương Trác kể: “Có lẽ em không nhớ, lúc đó hai đứa đụng mặt nhau ở sảnh khách sạn, tôi vì trốn nghe người lớn cằn nhằn nên cũng lén đi xuống, đúng lúc thấy hai đứa.”

Anh ta cười, nói: “Hai nhóc khỉ ồn ào, vô cùng dễ thương.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, nhớ lại hình như đúng là có chuyện như vậy, chẳng qua khi ấy là hồi mùa đông.

“Hơn nửa năm rồi?”

“Phải, trước đó tôi không rõ xu hướng tính dục của em, sợ xúc phạm tới em nên cũng không dám đề cập đến với Dư Hoan.”

“Thế giờ anh không sợ xúc phạm tôi nữa à?”

“Không sợ.” Lương Trác đáp: “Hôm đó Dư Hoan bảo rằng cảm thấy em cả ngày một mình quá cô đơn, muốn tìm một người đàn ông làm ấm giường cho em, tôi bèn bảo nó giới thiệu tôi với em.”

Lương Trác coi bộ rất vui vẻ. Anh ta tươi cười rạng rỡ nói với tôi: “Vậy nên chúng ta không thể tính là đối tượng xem mắt được. Là tôi đơn phương yêu thầm em, chủ động tìm tới cửa.”

Nghe Lương Trác nói vậy, phải miêu tả tâm trạng tôi như nào nhỉ?

Nói một cách đơn giản thì là…

Tuyệt cú mèo!

Tôi quả là sức hấp dẫn tràn trề.