Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 27




Như một kẻ ngốc, tôi bị Lương Trác kéo, chạy lao mình trong cơn gió.

Tôi không biết gì về con đường phía trước, càng không rõ điểm cuối của chúng tôi. Một người trước giờ luôn cẩn trọng như tôi, theo lý mà nói, sẽ không chạy loạn trong một thành phố xa lạ cùng một người chưa hẳn là quen biết.

Thế nhưng, tôi đã làm vậy đó.

Bầu không khí đã được hâm nóng tới mức này, đầu óc không còn theo tôi kiểm soát nữa.

Nhiệt độ hôm nay khá cao, tôi chạy mãi chạy mãi, trên trán đã bắt đầu mướt mát mồ hôi.

Tôi hỏi Lương Trác: “Anh chắc chắn nơi chúng ta sắp tới xứng đáng để tôi chảy mồ hôi nhiều như này chứ?”

Lương Trác chợt quay đầu lại nhìn tôi. Ánh mặt trời lấp lánh trong mắt anh ta, khuôn mặt đẹp trai của anh ta thì lấp lánh trong đôi mắt tôi.

Anh ta đáp: “Cậu yên tâm.”

Tôi không nên yên tâm. Với tôi, anh ta chỉ là một người lạ có biết tên nhau.

Thế nhưng, vào giây phút này, tôi lại thật sự tin tưởng anh ta.

Anh ta kéo tôi chạy trong con ngõ nơi đất Giang Nam, có chú mèo hoang bên đường nhìn chúng tôi ngáp.

Chúng tôi chạy cả quãng đường, tim tôi cũng đập dồn dập cả quãng đường.

Trong đầu tôi chợt nhớ ra một bài hát, không hợp thời điểm nhưng lại dường như có chút hợp thời điểm.

Rất nhiều năm về trước, khi ấy tôi còn đang ngồi trong phòng họp lớp 12. Trời hè oi ả, cửa sổ phòng học được mở toang, tất cả mọi người đều rất bực bội. Tôi nằm bò trên bàn, nhìn ra bên ngoài, từ tai nghe máy MP3 truyền tới bài hát này.

Tôi nhìn mái tóc tung bay theo từng bước chạy của Lương Trác, đột nhiên lớn tiếng hỏi anh ta một câu không đầu không đuôi: “Anh từng nghe bài  “Chạy trốn” của Trịnh Quân chưa?”

(Link nhạc)

Lương Trác có vẻ như không nghe rõ lời tôi nói, hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”

Tôi cười, không nhắc lại lần hai.

Đúng giây phút này, hoàn cảnh này, tôi nhớ tới bài hát mình từng vô cùng yêu thích thời lớp 12.

Ngày ấy, say đắm lời ca: Điều tôi tha thiết mong mỏi là tình yêu chân thành cùng sự tự do.

Sau này, khi đã trưởng thành, phát hiện cho dù là tình yêu chân thành hay sự tự do, đều là xa xỉ phẩm của cuộc sống.

Thế nhưng trong khoảnh khắc này đây, tôi bỗng cảm thấy mình tự do.

Lương Trác dẫn tôi chạy một đoạn rất xa, chạy tới khi tôi gần như không thể thở nổi, anh ta cuối cùng mới giảm tốc độ.

Chúng tôi tới nơi có một dãy các cửa hàng nhỏ san sát nhau. Tôi phóng tầm mắt, nơi đây toàn là quán cà phê cùng mini bar.

Tôi nghe thấy có người đang hát trong quán bar.

Tôi hỏi Lương Trác: “Muốn mời tôi uống rượu sao?”

“Không phải.” Anh ta đáp rất nhanh chóng.

Anh ta dẫn tôi vòng ra sau quán bar. Không ngờ đằng sau căn nhà lại có một chiếc cầu thang hẹp.

“Đi.” Anh ta nở một nụ cười thần bí với tôi, tự mình bước lên trước.

Tôi đứng phía dưới, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sẽ không bị bắt chứ?”

“Ở đây không có ai đâu.” Lương Trác quay lại, chờ tôi bước lên.

Tôi lưỡng lự một hồi, nhưng rồi tôi lại nghĩ, dù sao nơi này cũng chẳng có ai quen biết tôi, cho dù có bị người ta xua đuổi thì cũng không mất mặt.

Và thế là, tôi lên theo anh ta.

Cứ vậy, tôi biết được “căn cứ bí mật” của Lương Trác.

“Từ chỗ tầng thượng này có thể trông thấy tất cả những con ngõ xung quanh, cả cây cầu phía xa kia nữa.” Lương Trác chỉ về hướng Đông: “Tôi từng ở đây ngắm mặt trời mọc lúc buổi sáng.”

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ. Giờ đã là buổi chiều, không có mặt trời mọc nhưng tôi tự mình tưởng tượng ra được hình ảnh anh ta một mình đứng đợi mặt trời ló rạng.

Đẹp quá đỗi.

Lương Trác nói: “Mai dẫn cậu ngắm mặt trời mọc nhé?”

Tôi hỏi: “Ở đây sao?”

Anh ta gật đầu, hỏi tôi có đi không.

Tôi do dự một chốc: “Tôi có thể sẽ không dậy được.”

Lương Trác bật cười: “Không sao, nếu vậy thì cậu cứ ngủ, tôi sẽ chụp lại cho cậu xem.”

Một người thật kỳ lạ.

“Anh muốn theo đuổi tôi sao?” Tôi mặt dày hỏi.

Lương Trác nhướn mày nhìn tôi: “Tôi chưa từng nói sao?”

“À phải, hình như đã nói rồi.” Tôi học theo anh ta, ngồi lên mái nhà, cẩn thận dò dẫm, sợ bị té ngã: “Nhưng tôi không phải kiểu người tùy tiện.”

“Ừm, không sao.” Lương Trác chống hai tay sang hai bên cạnh, hơi ngẩng đầu rồi nhắm mắt lại. Trên môi anh ta vẫn mang một nụ cười, dường như chẳng hề để bụng với lời cự tuyệt của tôi.

Anh ta vốn chỉ muốn có cùng tôi một mối duyên tình tựa sương sớm sao? Kiểu thận đi tim ở lại!

(Thận đi tim ở lại: Ý chỉ mối quan hệ thể xác, không có tình cảm)

Tôi nhìn anh ta, nhìn mãi nhìn mãi, tim lại bắt đầu tăng tốc.

Tôi vội chuyển ánh nhìn, tự dặn bản thân đừng để lớp da bọc ngoài đẹp đẽ của anh ta lừa dối. Con trai ở bên ngoài phải hết sức bảo vệ mình.

“Không phải tôi từng bảo những kỳ nghỉ trước đây tôi thường hay tới đây sao?” Lương Trác chợt lên tiếng: “Khi ấy tôi toàn chạy lên căn tầng gác mái này, nghe nhạc, chơi ghi-ta hoặc ngẩn người.”

“Anh biết chơi cả ghi-ta sao?”

“Tôi từng được thấy rất nhiều lần mặt trời mọc và lặn tại đây.” Anh ta nhấc tay lên, nhìn đồng hồ: “Từ giờ tới khi mặt trời lặn còn một lúc nữa, hơi đáng tiếc.”

“Đáng tiếc chuyện gì?”

“Hẳn là cậu không bằng lòng ngồi cùng tôi chờ một lúc lâu như vậy?”

Anh ta lúc nói lời này chợt khiến tôi cảm thấy trông có chút tủi thân.

Tôi là người dễ mềm lòng, không thể nào chịu nổi trai đẹp làm bộ đáng thương.

“Dù sao cũng chẳng có việc gì, cũng không phải không thể chờ.”

Lương Trác quay đầu nhìn tôi, sau mấy giây thì mỉm cười với tôi.

Rất kỳ lạ!

Thật sự rất kỳ lạ!

Tôi phát hiện hình như tôi vẫn luôn bị anh ta dẫn dắt.

Hành động của tôi, cảm xúc của tôi, tất cả đều bị anh ta dẫn dắt.

Trước mặt Lương Trác, tôi dường như đã bắt đầu mất kiểm soát.

Khi tôi nhận ra điểm này, thời gian cũng chẳng còn sớm, mặt trời bắt đầu lặn nơi đằng Tây. Lương Trác gọi: “Tống Huyền, mặt trời lặn rồi.”

17h43’, ngày 01 tháng 10 năm 2022.

Tôi ngồi trên mái nhà, nhìn về hướng Tây.

Ngồi cạnh tôi là một người đàn ông tên Lương Trác. Ánh tà dương chiếu xuống mặt tôi nóng rực.

Bỗng, Lương Trác quay sang, áp sát lại gần tôi, khiến tôi sợ tới giật mình.

Anh ta hỏi tôi: “Có thể hôn cậu không?”

Tôi rùng mình theo bản năng, trái tim đã vọt lên tận họng.

Khung cảnh lúc này quá lãng mạn, như thể không hôn thì thật không phù hợp.

Tôi chớp mắt, không nói gì. Giây tiếp theo, Lương Trác ghé lại, hôn nhẹ lên mặt tôi.

Đù má nó trong sáng.

Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ hôn môi tôi.

Lương Trác nói: “Tôi sẽ mãi mãi nhớ về ngày hôm nay.”

Tôi nghĩ thầm: Có lẽ tôi cũng vậy.

Note: Chương 36, 37 bộ này được set “hạn chế”, tới chương 27 rồi tôi vẫn chưa tưởng tượng được sự hạn chế này là như nào =)))