Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 97




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phương Tu dung.

Beta: Tiên Thái phi.

Mới đầu Hoàng đế bị gọi đến sửng sốt, đối với loại xưng hô thân mật này, thiên gia hắn đại khái là cảm thấy vô cùng xa lạ. Chờ đến khi hắn hoàn hồn hiểu hết ý tứ, mặt mày thông suốt, mới dùng khí độ lạnh nhạt nói: "Ngươi cứ giữ lại mà chơi đi."

Cho dù người khác không biết, nhưng nói tóm lại hắn vẫn là Hoàng đế, chơi loại trò chơi giành cho tiểu hài tử này, còn ra thể thống gì nữa.

Tiểu Công chúa nghe xong, đoạt lấy gần phân nửa số vòng gỗ trong tay Thọ Vương, cười hì hì nói: "Ta chơi với ngươi nha."

Tầm mắt Thọ Vương vẫn đặt trên người Hoàng đế như cũ, khóe miệng hắn nhếch lên: "Ca, chẳng lẽ ngươi sợ thua dưới tay ta sao?" Xưng hô này đúng là hắn gọi càng ngày càng trôi chảy rồi.

Tiết Bích Đào nhìn Hoàng đế, lại nhìn sang Thọ Vương, không hiểu thế nào mà tự nhiên nở nụ cười. Nàng sờ sờ đầu nhi tử của mình, thầm thì với nó mấy câu.

Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt trong veo, nhưng mà đường nét khuôn mặt vẫn nghiêm túc chính trực, nhìn bộ dạng hơi có vẻ trang nghiêm. Quả thật là dù còn nhỏ mà nó đã lanh lợi như vậy rồi, Tiết Bích Đào buông nhi tử ra.

"Phụ thân." Tiểu gia hỏa bước từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Hoàng đế, túm một góc áo bào, cố gắng gây sự chú ý của phụ hoàng, tiếng gọi cũng lộ rõ mười phần mạnh mẽ.

Tiết Bích Đào ở một bên gật đầu tán dương, dù là thanh âm hay biểu tình đều dùng vô cùng đúng chỗ, không hổ là bảo bảo nhà nàng.

Hoàng đế thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn nó: "Làm sao vậy?" Ngữ khí đã hòa hoãn đi rất nhiều.

"Đoàn Đoàn muốn... khối gỗ kia." Tiểu gia hỏa chỉ vật giống như khối gỗ được ghép nối lại với nhau ở giữa sân, tha thiết trông mong nhìn Hoàng đế, nói.

Hoàng đế thuận thế nhìn sang, là món đồ khóa bát quái [1] mà phụ nhân nhi đồng bình thường hay chơi. Bởi vì bên cạnh đặt hai ngọn đèn lồng hơi lớn một chút, mà bụng đèn lồng tròn phồng lên, giống như chui vào trong một cái ngõ nhỏ hẹp, xung quanh cũng bị bao trùm hết vậy.

[1] Khóa bát quái (八卦锁): là một loại đồ chơi truyền thống được lưu hành rộng rãi của Trung Quốc.

Không đợi hắn suy nghĩ, Thọ Vương đã ném ba cái vòng gỗ còn lại vào tay hắn, cười ôm ngực xem kịch vui: "Điệt tử ta đã nói rồi, ngài còn không chịu bộc lộ tài năng hay sao?"

Nhìn tiểu nữ nhân ở một bên nhoẻn miệng cười vui vẻ, lại nhìn thấy bộ dáng chờ đợi này của nhi tử, Hoàng đế cười, xoa xoa đầu của nó: "Biết rồi."

Cái này chẳng qua cũng chỉ là cần chút kỹ xảo. Tiết Bích Đào nhìn tư thế ném của Hoàng đế, không biết vì sao lại nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên khi nàng săn thú. Nàng bảo Hùng Nghiêu lấy bộ hoàn để bắt hồ ly, kết quả, khi quăng ra ngoài thì khí lực không đủ, cứ vậy mà nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Không tính là mất mặt, dù sao thì nàng cũng là nữ nhân, không phải sao.

Chỉ là nghe ngữ khí của Hoàng đế lúc ấy, vốn hắn muốn tự mình săn bắn. Từ đó có thể thấy được, ở phương diện này, kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú, sẽ không làm tổn hại đến hình tượng đồ sộ trước sau như một của hắn trước mặt hài tử.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nụ cười càng thêm sáng lạn, có chút ngóng trông hắn bị xấu mặt để trêu ghẹo, nói không chừng lại có chút kiêu ngạo, hai mắt đen nhánh sáng ngời, nhìn chằm chằm vòng gỗ sắp sửa được Hoàng đế ném.

Sau khi Thọ Vương nhìn chéo sang, lập tức hiểu rõ biểu tình của nàng. Trong lòng hắn không biết đã suy đi tính lại mấy vòng, duỗi tay ra bên cạnh, lười biếng ném ra một ánh mắt, không nói gì nhiều.

Tiểu Công chúa chớp chớp mắt, kịp thời phản ứng, giành lại vòng gỗ nộp lên trên.

Ô ô ô, nàng còn không cản nổi sức nóng đó đâu.

So với độ rộng vòng dây hơi lớn mà bộ hoàn ném ra, vòng gỗ lại có độ cong chếch về một bên, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, lực đạo ném ra sẽ bay chếch tiến vào trong đèn lồng, sau đó hết lực sẽ rơi xuống, vòng gỗ rơi xuống trên đầu khóa bát quái.

So với dây thòng lọng, vòng gỗ dễ điều khiển hơn một chút, mặc dù thử nghiệm không thành công, nhưng lần thứ hai thì luôn có thể khống chế thỏa đáng hơn. Hoàng đế không để ý nhiều đến những mánh lới tiểu xảo này.

Nào có ai ngờ, mắt thấy vòng gỗ kia sắp rơi xuống, không ngờ bên cạnh lại bay đến một cái vòng gỗ khác. "Bang" một tiếng, làm lệch lộ tuyến cũ đã định trước, hai cái vòng đồng loạt rơi xuống lồng đèn, theo đó rơi dọc xuống cái khung đèn lồng bằng trúc.

Hoàng đế nghiêng đầu, Thọ Vương bên cạnh đang nhướng cao lông mày, khi chạm phải tầm mắt của hắn, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng.

Thật là vô sỉ, Tiết Bích Đào nghĩ.

Tiểu Thừa Cảnh không biết làm sao cho tốt, giống như đoán được tâm tư của mẫu thân, tiểu hài tử vỗ tay, sùng bái nhìn về phía Hoàng thúc nói: "Hoàng thúc thật là lợi hại."

Quả nhiên là cặp mẫu tử gây rối mà còn vui sướng khi người khác gặp họa.

Hoàng đế trừng mắt liếc nhi tử của mình một cái, Đoàn Đoàn rất nể mặt mà rụt cổ lại, vui sướng chạy đến trốn sau váy mẫu thân, chỉ ló ra cái đầu nhỏ.

"Vẫn còn hai cái vòng gỗ chưa ném đó." Tiết Bích Đào cười dịu dàng nhắc nhở hắn. Bởi vì nàng đang mặc một thân trang phục tinh khôi sáng sủa của công tử, khi che chở cho tiểu Thừa Cảnh, giống như đang che chở cho đệ đệ của nàng vậy.

Lại giống như một nhà bốn huynh đệ cùng nhau đi ngao du.

Mặc dù ý niệm này hoang đường, nhưng những khúc mắc không tên ở trong lòng Hoàng đế được tháo gỡ xuống. Khóe miệng hắn phảng phất ý cười. Có lẽ hắn không nên phức tạp mọi chuyện lên như vậy, giống như hôm nay trôi qua nhẹ nhàng như thế, cũng không tồi.

"Lại lần nữa." Hoàng đế khẽ liếc Thọ Vương một cái.

Thọ Vương ứng chiến.

Vẫn như trước, một người hờ hững mà ném mạnh, một người mệt mỏi nhưng cố dùng sức để giằng co, cứ như vậy ngươi tới ta đi vài lần, vòng gỗ trong tay sớm đã ném xong. Sau đó lại tới chủ quán mua thêm, rõ ràng bầu không khí giữa hai người không tính là giương cung bạt kiếm, nhưng chính là so sức lực với nhau.

Tiết Bích Đào xem mùi ngon, các thiếu nữ đi ngang qua mang bộ dáng giống như được gió xuân lướt nhẹ qua mặt, tán tụng trong lòng.

Trước tiên là nhìn rồi đánh rơi chính xác vòng gỗ của người khác, dù là thời cơ hay lực đạo, nhất định là người đã từng săn bắn. Nếu không phải là người mưu sinh bằng nghề săn thú nơi sơn dã, thì chính là công tử bột được nuôi dưỡng bởi thế gia quý tộc. Lại nhìn đến tướng mạo, khí chất, khí thế, ăn vận trang phục, sao có thể là thợ săn lỗ mãng được.

Cho dù thế gia công tử có tranh món đồ chơi của tiểu hài tử thì đều có mị lực như thế, các thiếu nữ suy nghĩ say sưa.

Tiết Bích Đào chưa kịp nhìn chán, thì đã có một vòng gỗ chuẩn xác tròng vào trong khóa bát quái. Người ném nó không giống kiểu quăng vòng gỗ chéo như của Hoàng đế, mà là ném đến một độ cao nhất định, sau đó rơi từ trên trời xuống.

Hai hài tử tích cực đọ sức, nhìn thấy cảnh tượng này dường như cũng ngẩn ngơ, cuối cùng thì dừng tay, men theo quỹ đạo nhìn về phía người ném vòng.

Liền thấy tiểu Công chúa xinh xắn hoạt bát đứng bên cạnh chủ quán, vẫy tay với bọn họ, chớp mắt vô cùng đắc ý: "Đa tạ! Đa tạ!" Bởi vì không phải là người trong kinh, giọng nói vô cùng từ tốn, trúc trắc và không được lưu loát.

Hai đại nam nhân lại thua dưới tay một tiểu cô nương, mặc dù có liên quan đến hành động xuất kỳ bất ý [2] của nàng, Tiết Bích Đào vẫn cười không gượng dậy nổi.

[2] Xuất kỳ bất ý (出其不意): Tấn công bất ngờ, hành động khi người khác không đề phòng.

Thọ Vương tùy ý vứt vòng gỗ còn thừa lại trong tay, nghiêng người nhìn nàng thêm vài lần, rồi thu hồi tầm mắt, nhanh nhẹn bước thẳng đến bên người tiểu Thừa Cảnh.

Hoàng đế thấy bộ dáng nàng cười ngả nghiêng liền khẩn trương tiến lên đỡ nàng, một tay đỡ eo, một tay che bụng dưới, động tác vô cùng thành thạo: "Nhìn nàng xem." Nàng xem diễn trò cũng thật vui vẻ.

Nếu nàng không để nhi tử chọn trò này, bọn họ có thể đấu như vậy sao?

Nhưng không thể không nói, từ nhỏ đến lớn đại khái là đây là lần chơi vui vẻ nhất của mình và bào đệ. Tuy rằng hai người không ai nhường ai, nhưng trong lòng hắn lại rất sung sướng.

Cốt nhục tình thân, đó là cảm giác thỏa mãn không giống như khi hắn ở cùng với bảo bối.

Phía bên kia, tiểu Công chúa lấy chiến lợi phẩm từ chủ quán, cười tít mắt chạy đến bên cạnh Thọ Vương, khom lưng đưa khóa bát quái cho Thừa Cảnh: "Này, ngươi thích nè."

Thọ Vương không biết đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt khẽ nhíu mày lại, không đợi người khác phát hiện đã khôi phục như bình thường. Nhìn thấy tiểu Công chúa gần gũi với Thừa Cảnh, hắn cũng không ngăn cản gì nhiều.

Trong những hài tử cùng tuổi, có thể xem tiểu Thừa Cảnh là người rất có chủ kiến. Nó thấy phụ mẫu tụ lại với nhau thì thầm to nhỏ, suy nghĩ một chút, rồi thoải mái nhận lễ vật, ôm khóa bát quái vào trong ngực. Sau đó, nó cười ngọt ngào với tiểu Công chúa: "Cảm tạ."

"Không cần khách khí, ngươi rất đáng yêu." Tiểu Công chúa cười ngọt ngào, đôi lông mày cong cong, nghiêng đầu nhìn Thọ Vương, muốn nhận được sự tán đồng của hắn.

Đúng lúc này, pháo hoa nở rộ thành từng đóa hoa lớn trên bầu trời, thắp sáng màn đêm như ban ngày. Pháo hoa kia được phóng lên rồi bung nở như những đóa hoa cúc vàng, dáng vẻ xòe ra vô cùng mềm mại, độ cong mỹ lệ đến mức tận cùng, tựa như ngôi sao băng dần tan biến mà mọi người hay cảm thán, lưu lại những đường nét phác họa rực rỡ trong lòng.

Quả nhiên là ngũ quang thập sắc [3], muôn màu muôn vẻ.

[3] Ngũ quang thập sắc (五光十色): Dùng để miêu tả những sự vật đầy màu sắc và tươi sáng, phong phú đa dạng.

Sân khấu kịch náo nhiệt ban đầu đã sớm giải tán, giờ phút này, mọi người đều sôi nổi ngẩng đầu nhìn trời đêm, lưu vào trong mắt thời khắc đẹp đẽ này, say đắm mê mẩn.

Tiết Bích Đào cũng ngẩng đầu. Một đóa pháo hoa như ánh sáng cầu vồng điểm xuyết trong ráng chiều tỏa ra trong khoảng không trên đỉnh đầu nàng. Lúc nàng đang chớp mắt say sưa thì "Ầm" một tiếng, tiếng vang làm chấn động đến nhịp tim của nàng, bất giác đã để lỡ mất mấy nhịp.

Sau khi hét vang dội, nàng hoàn hồn che miệng, những màu sắc rực rỡ chiếu tỏa lên khuôn mặt ửng đỏ của nàng, rõ ràng càng thêm kinh diễm động lòng người.

Hoàng đế nghiêng đầu, cứ như vậy trầm tĩnh nhìn nàng.

Rốt cuộc dường như Tiết Bích Đào cũng cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của người kia, lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn: "Đi thôi."

Hắn nhướng mày khó hiểu.

Nàng không giải thích, trong âm thanh huyên náo gọi Thừa Cảnh trở về, ăn vạ Hoàng đế phải trở về ngay lập tức. Hoàng đế ưng thuận.

Dựa vào đệm mềm trên xe ngựa, Tiết Bích Đào vốn chưa bao giờ tò mò lại đẩy màn xe ra, thấy pháo hoa tưng bừng đêm hội vẫn chưa tắt.

Nàng là người thích náo nhiệt.

Cho nên nàng mới muốn trước khi náo nhiệt tan, sớm rời đi.

---

Ngày thứ hai khi đi thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu vì chuyện của Ngô Tiệp dư - cũng chính là Bình Tu nghi lúc trước, dung nhan tiều tụy đi không ít. Ngoại trừ thiệt hại một viên đại tướng bên ngoài ra, Hoàng hậu càng cảm thấy khó giải quyết Quý phi.

Về việc Hoàng đế cải trang vi hành, tin tức mang theo Quý phi đúng là được giấu kỹ, cho nên không khí trong Trường Xuân cung so với ngày thường cũng không có gì khác biệt.

Dương Thải nữ khéo léo cũng được Tiết Bích Đào đề bạt tấn lên một bậc. Vẫn như trước, chưa thị tẩm mà được tấn vị, tuy rằng khó có thể gặp mặt được thiên nhan, nhưng so với các tú nữ khác cùng vào cung, chung quy nàng vẫn tốt hơn rất nhiều. Trinh Bảo lâm và Vinh Tài tử đang dẫn đầu cũng không vội, đương nhiên nàng cũng sẽ không thò đầu ra, vẫn thận trọng vững vàng như trước mà nịnh nọt Tiết Bích Đào.

Phụng dưỡng Hoàng thượng, còn không phải là vì thăng phân vị, được lương bổng và ban thưởng hậu hĩnh, tạo chút thể diện cho bản thân, sống những ngày tháng thoải mái về sau sao? Nàng ở trên thuyền của Quý phi, đầy tớ cũng không dám thất lễ.

Là một tú nữ vừa vào cung, chẳng qua cũng chỉ là Chính Bát phẩm, cục diện trước mắt như vậy, nàng vô cùng thỏa mãn.

Nhưng mà nàng vừa ý, chưa chắc người khác cũng hài lòng.

"Muốn nói đến thánh sủng, chỉ cần trong kẽ tay của Quý phi chúng ta sót lại một hai chỗ, cũng đủ cho các ngươi hưởng không hết rồi." Vết sẹo nhức nhối của Mẫn Quý tần đã bị lãng quên, chuyện lần trước suýt chút nữa bị Tiết Bích Đào chặn miệng đã quên sạch sẽ, đối với một đám người mới tiến cung âm dương quái khí [4] nói.

[4] Âm dương quái khí (阴阳怪气): Tính tình cổ quái, không giống bình thường.

Đề cập đến Quý phi, nhất thời mọi người không dám nói tiếp nữa.

Vẫn là Dương Tuyển thị cười nói: "Chúng ta phải có một hai phần tài mạo, phẩm tính của Quý phi nương nương thì mới dám suy nghĩ." Tư thái bày ra rất thấp, dường như đối với chuyện thánh sủng cũng mơ hồ, không để tâm.

"Từ xa đã nghe thấy Mẫn Quý tần nói thầm rồi." Tiết Bích Đào vẫn như cũ đắp tay Vân Lũ, ánh mắt sắc sảo bắn ra bốn phía mà tiến vào, nàng cười: "Nếu như ngươi vẫn còn mong đợi bổn cung nới lỏng tay, thì thật đúng là trông chờ mặt trăng vào ban ngày." Đừng hòng!

Lời trong lời ngoài, cũng không cho một phần mặt mũi.

Trước mặt chính cung Hoàng hậu mà còn nói như vậy, đủ để thấy nàng vô cùng kiêu ngạo càn rỡ.

Nhưng càng khiến cho người khác cảnh giác bất an chính là, Mẫn Quý tần nói không hề vang, thật sự thì làm sao "Từ xa" có thể nghe được? Thời điểm Quý phi bước vào chính điện, người đang nói chuyện lại là Dương Tuyển thị.

Như vậy có thể thấy được trong Trường Xuân cung đã có người truyền tin tức, thuật lại không thiếu một chữ những lời của Mẫn Quý tần trước mặt Quý phi.

[1] Hình ảnh khoá bát quái:

chapter content