Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 92: Phi yến




Editor: Huyền Hiện viện.

Beta: Mai Thái phi.

Kiệu dừng lại, Bích Đào ôm hai chân ngắn của tiểu Thừa Cảnh, tay Hoàng đế vẫn cần ô như cũ, che chở cho mẫu tử nàng không bị ướt dưới cơn mưa tầm tã, vì một nhà ba người họ mà tạo ra nơi tách biệt với mưa gió của trời đất.

Cung nhân canh giữ tại Dực Khôn cung nghênh đón chủ tử đến đại điện, Vân Lũ nói: "Nô tỳ đã cho người chuẩn bị nước ấm, chủ tử có cần tắm gội trước không?" Phụng Tử vẫn luôn hầu hạ bên ngoài kiệu, giờ tiến lên thu lại chiếc ô trên tay của Hoàng đế.

"Tất nhiên". Lúc này Bích Đào đặt Thừa Cảnh trên mặt đất, nhóc con này dù sao cũng là một Hoàng tử, dù ngày thường bám theo nàng thế nào thì vẫn luôn vô tình bảo trì phong thái uy nghiêm của Hoàng tử. Đương nhiên, ở trong mắt nàng hành động này của hắn cũng chỉ xem là một cử chỉ đáng yêu, cũng không được tính là chuyện gì lớn.

Nàng để mặc cho Sơ Hiểu cởi bỏ áo choàng của mình ra, lại quay qua dặn dò: "Dặn phòng ăn nấu canh gừng, mặc dù Thừa Cảnh không bị dính qua nước mưa, nhưng cũng phải cho hắn uống một chén đề phòng ngừa".

"Dạ".

"Còn có bọn người Phụng Tử nữa, nấu nhiều thêm một chút".

"Nô tỳ cũng cho là như vậy". Vân Lũ nhoẻn miệng cười, trong lòng bỗng cảm thấy tràn đầy ấm áp. Nàng lui đến đứng một bên, sai người đi phòng ăn nhỏ truyền lời, thỉnh thoảng lại chỉ huy cung nhân dọn dẹp dụng cụ tắm gội, động tác nhanh mà không rối.

Hoàng đế bước đến ôm lấy vai của nàng, kéo nàng nửa ôm vào trong ngực, giọng nói mang theo ý cười truyền đến tai nàng: "Người trong cung của nàng được quản giáo rất tốt".

"Đi theo chủ tử như thiếp, các nàng có muốn học thói hư cũng khó". Khi nói khuôn mặt của nàng tràn đầy vẻ đắc ý, từ đầu đến cuối đều không có một chút xấu hổ nào.

Đứa nhỏ ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn phụ mẫu của mình trêu ghẹo nhau cũng nể tình gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại rất đáng yêu nói: "Nương là tốt nhất".

Chờ đến khi nó thấy được ánh mắt tán thưởng của Bích Đào, đôi mắt cong cong như thành trăng non, nụ cười thật sáng lạn nói: "Con cũng rất tốt".

Vẻ mặt lúc này của nó rất giống với phụ hoàng của mình, cùng có đôi mắt dài, hẹp, hai hàng lông mày nhỏ nhíu nhíu, mắt khẽ híp lại, trong mắt long lanh như có hơi nước. Nhưng những lúc cười lên, khoé mắt hơi cong cong lại rất giống với mẫu thân của nó.

Nhưng mà từ trước đến nay nó rất ít khi cười.

Bích Đào vẫn cảm thấy là bởi vì khi hắn còn chưa biết đi đã bị Hoàng đế khi dễ đến thảm thương, ví dụ như là cù sau lưng hắn, khi đó Hoàng đế luyện thành tuyệt chiêu. Có lẽ là do đã cười nhiều quá nên học cách nhíu mày, sau khi hết cười sẽ làm vẻ mặt nghiêm túc không muốn cười nữa.

Hoàng đế ôm thằng bé lên, nhìn chằm chằm nó một lúc, không thấy nó nói thêm gì nữa. Hoàng đế chủ động hỏi: "Thế còn phụ hoàng như thế nào?"

"Phụ hoàng..." Tiểu gia hoả nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ở phía sau vai phải của phụ hoàng, mẫu thân đang ra hiệu cho mình.

Nó nhìn thấy mẫu thân giơ ngón tay cái lên, rất trấn định nói: "Phụ hoàng thật sự rất rất tốt".

Bích Đào bật cười.

Nàng ít khi nói loại văn vẻ nho nhã này, đoán chừng là nghe từ Vân Lũ hoặc Vân Hương nên học theo, đặt trong trường hợp này cũng thật là cực kỳ quỷ dị.

Khoé mắt Hoàng đế nheo lại, nếu không phải đứa nhỏ này lúc trưởng thành cho hắn chút mặt mũi, hắn sẽ lập tức lật nó lại mà đánh vào mông. "Ai dạy con nói như vậy, hả?"

Hoàng đế vừa nói, vừa nghiêng nghiêng người nhìn ra phía sau, Bích Đào vội vàng che miệng cười, hình ảnh nàng run run như giọt sương sáng đang e ấp trên cánh hoa lập tức lọt vào mắt người đối diện.

Hắn bỏ tiểu Thừa Cảnh xuống, kéo mẫu thân của nó vào trong ngực. Xem ra đây mới là người thiếu dạy dỗ.

Bích Đào thấy sắc mặt của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy không ổn. Bộ dáng thành thật vô tội, vô cùng tự nhiên nói: "Thiếp thân không dạy thằng bé nói như vậy".

Hoàng đế nheo mắt: "Không phải nàng dạy, cũng là người trong cung của nàng dạy". Nàng vẫn là người chủ mưu.

"Hoàng thượng mới vừa khen thần thiếp biết cách dạy dỗ cung nhân đó". Bích Đào khẽ cười phản bác lại.

Hoàng đế hừ một tiếng, kêu nhũ mẫu ôm Thừa Cảnh đi thay thường phục.

Trước khi Tiểu Thừa Cảnh được ôm đi còn dùng giọng non nớt của mình cố gắng nói với phụ hoàng: "Phụ hoàng, nhi thần làm sai thì nên tự mình chịu phạt, không nên để mẫu thân chịu thay". Ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

Hoàng đế sờ sờ đầu hắn, mặc dù tiểu gia hỏa có chút bám theo mẫu thân, nhưng đối với việc này lại rất có trách nhiệm. Sau khi bắt đầu đọc sách nhận biết mặt chữ, nói chuyện trật tự rõ ràng lưu loát, có thể thấy được bình thường học cũng không tệ. Hoàng thượng hài lòng cười cười nói: "Sao phụ hoàng có thể phạt mẫu phi của con được. Mẫu phi của bị dính nước mưa, phụ hoàng chuẩn bị cho nàng đi tắm thay y phục, để không bị cảm lạnh rồi nhiễm bệnh".

Vì vậy, vì suy nghĩ cho sức khỏe của mẫu thân, tiểu Thừa Cảnh đã bị dụ dỗ đi rồi.

"Không cần Hoàng thượng giục, tất nhiên thiếp thân muốn đi tắm".

Cung nhân và tiểu gia hoả đều lui xuống, Bích Đào liền không có cố kỵ gì giật nhẹ y phục hoa lệ trên người bị ướt do dính nước mưa, vô cùng khó chịu.

Hiện giờ nàng đã mười chín tuổi, thân thể đã hoàn toàn được nẩy nở. Y phục mềm nhẹ mùa hè ôm sát người nàng, phác họa ra đường cong tinh tế của eo và mông, thật giống như dãy núi quanh co nhấp nhô.

Nơi đường cong ở giữa thân, dây tua rua đỏ thẫm thắt ở vòng eo khẽ rung, như cây hải đường được tưới làn nước trong vắt đang nhẹ nhàng lay động, nhìn thật xinh đẹp diễm lệ, đáng yêu động lòng người.

Hoàng đế ôm ngang người nàng bế lên, bá đạo mà ôm nhành hoa yêu kiều này vào trong ngực. Hắn ngẩng đầu bước đi không nhìn nàng, thông thả cười cười nói: "Để trẫm ôm nàng đi, chẳng phải sẽ càng nhanh hơn sao".

Có người thay mình đi bộ, Bích Đào càng lười biếng, yên tâm thoải mái mà dựa vào ngực của ai kia, xương cốt mười phần mềm mại. Nàng nhìn Hoàng đế kiên nghị bước đi, đôi mắt chớp chớp, miệng vẫn không buông tha người nào đó: "Có Hoàng thượng ở đây, thời gian tắm sẽ càng lâu hơn".

Đây lại là sự thật.

Hoàng đế lột sạch y phục trên người nàng rồi thả nàng vào dục bồn (thùng tắm gội), Bích Đào dựa vào thành bồn cũng thoát hết y phục trên người của Hoàng đế. Vai rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng, trong phòng tắm hơi nước bốc lên mơ hồ nhưng lại có thể thấy được sự gợi cảm khó có thể miêu tả được của hắn.

Nàng đột nhiên tò mò, không ngăn được mà nói ra nghi vấn trong lòng: "Hoàng thượng cả ngày xử lý công vụ, sao nhìn qua vẫn là... Ừm...".

Nhất thời nàng không biết nên dùng từ gì, nếu nói trắng ra thì khó tránh khỏi giống như nàng đang đùa giỡn hắn vậy.

Hoàng đế vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú của nàng thì đã biết nàng đang nghĩ cái gì.

Hắn tiện tay ném luôn kiện y phục cuối cùng trên người sang bên cạnh, bước vào trong dục bồn, ôm nàng cười khẽ: "Trẫm suốt ngày xử lý công vụ? Vào buổi tối, không phải nàng biết rõ trẫm có xử lý công vụ hay không sao". Giọng nói càng ngày càng thấp, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên gáy của Bích Đào.

Nàng rụt rụt cổ lại, cũng không biết nên trả lời những lời vô lại này của Hoàng đế như thế nào, chẳng lẽ nói là vì "vận động trên giường" nên bảo trì được dáng người sao.

Thân thể yêu kiều mềm mại dựa vào ngực của Hoàng đế, nàng cắn môi nói: "Thiếp không biết đâu". Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nháy nháy, hồn nhiên làm nũng lên án hắn.

Bị nàng nhìn như vậy, hô hấp của Hoàng đế càng thêm dồn dập, vết chai mỏng trên bàn tay áp lên từng tấc da thịt mềm mại của nàng mà làm loạn trong nước, từng chút một mà trêu chọc những vị trí nhạy cảm của nàng. "Vật nhỏ thích nói dối". Hắn nói nhỏ vào tai nàng.

Vành tai trắng như bạch ngọc đỏ lên, nhưng cũng không phải hoàn toàn vì những lời này của hắn, mà phần lớn là do bàn tay của hắn theo làn nước ấm đang xâm nhập vào nơi nào đó. Vừa rồi nàng còn hợp tình hợp lý trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong nháy mắt, thân thể liền mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nàng tức giận liếc hắn một cái, mí mắt lại rũ xuống, tiếng nói yêu mị mềm mại vô lực: "Hoàng thượng lại chơi xấu".

"Rõ ràng trẫm đang làm vì nàng mà". Hắn không chút để ý mà cười, động tác trên tay càng thêm mạnh mẽ nhanh chóng, mãi cho đến khi nàng cảm thấy vượt qua giới hạn mà run rẩy và vui sướng.

Bích Đào hé miệng cắn lên bờ vai rắn chắc của hắn, hàm răng truyền đến cảm giác ê ẩm. Từ khoang mũi phát ra âm thanh kéo dài: "Ưm---" vốn là tiếng hừ nghi vấn nhưng khi âm thanh phát ra lại thành tiếng rên rỉ, nàng không nghĩ đến bản thân vừa mở miệng lại phát ra âm thanh xấu hổ như vậy, mặt nàng đỏ hồng lên.

Hơi nước phủ lên da thịt trơn bóng đỏ hồng của nàng một lớp mỏng, như ánh trăng chiếu vào đình viện, soi sáng giọt sương e ấp đọng trên cánh hoa hải đường, mê ly mà không kém phần kiều mị.

Hắn động tình hôn lên tóc mai của nàng, rồi đến cái trán, kéo đến chóp mũi, cuối cùng là cùng môi nàng dây dưa, nếm thử cái lưỡi giảo hoạt thơm tho, cái miệng hoa anh đào ngon ngọt, không có vội vàng nóng nảy, không có bá đạo cường ngạnh, nhưng lại cầu mà khó được, triền miên động lòng người.

Trong miệng nuốt dòng nước ngon ngọt của tiểu nữ nhân trước mặt, Hoàng đế còn chưa thỏa mãn ham muốn, hắn nhẹ nhàng liếm đường chỉ bạc nơi khoé môi của nàng.

Một cái hôn đi qua, hơi thở của nàng càng trở nên dồn dập hỗn loạn, hai chân của nàng một chân đứng vô lực, còn một chân quấn quanh hông của hắn, thân mình nàng mềm mại vô lực. Đôi mắt như vì sao khép hờ, nhẹ nhàng cho hắn một cái liếc mắt kiều mị đầy phong tình: "Rõ ràng vì cái gì?" Thế nhưng vẫn nhớ rõ câu này.

Hắn rút ngón tay ra khỏi khe hở đào nguyên đã ướt đẫm, bàn tay to của Hoàng đế nâng thân mình mềm mại đang trượt xuống kia lên, lấy vật đang sưng to nóng bỏng đâm vào. Từng giọt mật từ cái miệng nhỏ kia chảy ra, rất ham muốn người, vừa lúc cắm vào, nuốt trọn vào sâu trong u cốc, gấp gáp không chịu nổi mà đưa sâu vào, thật sự rất sâu, không muốn để người khác tìm thấy.

Giống như nơi cất giấu bảo vật.

Hoàng đế thoải mái than nhẹ, cười vừa sung sướng vừa thỏa mãn, giọng khàn khàn nói: "Làm cho nàng rõ ràng, trẫm không phải chỉ biết đến công vụ. Mà là --- còn làm chuyện khiến cả hai chúng ta đều vui vẻ, hửm?"

Bích Đào cắn xuống chỗ dấu răng lúc nãy lần nữa, quai hàm phồng lên, ánh mắt thanh thỉnh trong chốc lát lại chuyển thành sương mù mông lung, tất cả đều bởi vì Hoàng đế dùng lực quá mạnh. Hơi thở nàng dồn dập nức nở như tiếng mèo kêu, trầm thấp mà mềm mại: "Thiếp không vui". Rõ ràng là trêu đùa nàng mà.

"Đó là vì trẫm nỗ lực chưa đủ". Hoàng đế bị tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng thúc dục ham muốn, yết hầu không kiềm được mà lên xuống, giọng nói phát ra khàn khàn mà trầm mị, không thuận theo cũng không buông tha mà trêu đùa nàng.

Bích Đào không đáp lại, nàng ngoan ngoãn đặt cằm trên vai hắn. Nàng cảm giác được tay phải của mình được một bàn tay có lực nắm lấy, tay đứt ruột xót, trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác tê tê dại dại.

Nhớ tới cảnh giường chiếu lúc trước, có nhiều lúc nàng chủ động lấy lòng, không thì cũng như có như không dụ dỗ, cho đến hôm nay...

Đều nói thời gian nữ nhân động tình sẽ lâu hơn so với với nam nhân, hắn vì nàng mà nhẫn nhịn trong thời gian dài như vậy, rất kiên nhẫn chịu đựng mà khơi dậy dục vọng của nàng. Trong lòng nàng vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm động.

Ngươi đã rất nỗ lực.

Cánh tay mềm mại của nàng ôm lấy cổ của hắn, thân hình đỏ hồng mềm mại thơm tho càng dán chặt vào người hắn. Trên vách tường ánh đèn soi chiếu hai bóng người phập phồng, ái muội triền miên. Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, cười vui vẻ như gió mùa xuân.

---

Ngày thứ hai, trời cũng vẫn âm u, nhưng lại không có mưa, trên mặt đất còn chỉ đọng lại những hạt mưa chưa khô của hôm qua, không khí có chút ẩm thấp, hơi nước lạnh lẽo.

Bích Đào nhìn trời kéo mây đen dày đặc, trong mắt chợt lóe sáng, thở dài: "Thời tiết này..." Ở hiện đại, nàng thật sự rất thích những ngày giông tố.

Ngồi ở trong phòng bên cửa sổ sát đất nhìn những người bên ngoài đang vội vã tránh né, còn bản thân lại nhàn nhã thích ý, có một loại cảm giác đối lập hạnh phúc quỷ dị.

Có lẽ là khi còn ở nhà, thật sự quá tịch mịch.

"Nương nương..." Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên bên tai, tiếng bước chân hoảng loạn của Sơ Hiểu dồn dập chồng lên tiếng gọi đến gần: "Nương nương, tin tức từ Trường Xuân cung truyền đến".

"Ngươi từ từ nói". Bích Đào thu hồi ánh mắt vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh mà thư thái dường như không có bất kỳ khó khăn gì có thể lay động được nàng.

Sơ Hiểu thở dốc vài cái, lau đi mồ hôi trên trán, sau đó nói: "Cung nhân trong cung chúng ta phân phó ra ngoài mua vân lan (chúng ta hay gọi là hoa lan vanda), quân lính lục soát trên người những người xuất cung phát hiện có phi yến hỉ xuân tán...".

Bích Đào vẫn nghi hoặc.

"Ai nha..." Sơ Hiểu thấy chủ tử mình vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, gấp gáp dậm dậm chân, "Chính là Hoàng hậu nương nương đổ chuyện này lên đầu của chúng ta, nó là chủ tử sai nàng đi mua, dùng thuốc này... Mê hoặc Hoàng thượng..."

Thì ra là xuân dược. Bích Đào bừng tỉnh đại ngộ.