Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 81: Tuyển tú (1)




Edit: Huyền Hiền viện.

Beta: Mai Thái phi.

Nguyên Trưng năm thứ năm, Hiền phi trong hậu cung của Hoàng đế bỗng chết bất đắc kỳ tử, Bùi thị quy y Phật tổ, Nghi Quý thì lại vô duyên vô cớ bị thu hồi lệnh bài, đúng lúc năm nay lại tuyển tú, nạp tú nữ vào nhằm làm cho hậu cung càng thêm phong phú.

Nhưng đương kim Thánh thượng lại lấy chiến sự chưa bình ổn làm lý do, ngừng lần tuyển tú này lại, những gia tộc môn hộ vọng tưởng muốn dựa vào nhan sắc của nữ nhi nhà mình mà thăng thiên đắc đạo đều hoàn toàn thất vọng.

Nguyên Trưng năm thứ sáu, Ngô Tuyển thị ở Thải Vi các của Hàm Phúc cung ăn nhầm thức ăn có đậu phộng nên qua đời, khi nàng ta chết mặt mũi sưng to, đã không còn nhận ra ngũ quan thanh tú lúc đầu. Theo như lời của Thái y, Ngô Tuyển thị là vì dị ứng với đậu phộng. Người chết một cách tự nhiên, sau khi nàng ta chết cũng chỉ hạ táng qua loa, rồi cũng không ai truy cứu tiếp.

Trong thâm cung nội uyển, cứ mỗi năm người "tự nhiên" bệnh qua đời như vậy nhiều không đếm xuể, Ngô Tuyển thị qua đời cũng không tạo nên sóng gió gì lớn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt đã đến mùa xuân của năm Nguyên Trưng thứ bảy.

Để những phân vị cao không bị bỏ trống, hầu hết những phi tần hậu cung đều được thăng lên một bậc. Trong đó, Vân Phi được thăng lên Hiền phi, là một trong tứ phi, Lê Quý tần tăng lên Tu dung, là một trong cửu tần, Mẫn Tần được thăng lên tam phẩm Quý tần.

Người đứng đầu trong tim của Hoàng đế vẫn là Trân Phi, Nhân dịp năm mới, với lý do nàng nuôi dạy hoàng tự và giúp quản lí hậu cung vất vả được tấn thăng lên làm từ nhất phẩm Quý phi, đứng đầu tứ phi.

Hoàng hậu đối với vị Quý phi mới lên này luôn rất kiêng kị, vì thế ở bên cạnh Hoàng đến nói vài lời, muốn dời thời điểm tuyển tú nữ đến mùa xuân. Nàng cho là thời gian tuyển tú không hợp lý lắm, tuyển tú vào mùa đông lạnh lẽo, không bằng mùa xuân luôn ấm áp, hoà thuận vui vẻ, xuân ý dào dạt, con người ta cũng cảm thấy thư thái thoải mái.

Các đại thần cũng đồng ý với lời của Hoàng hậu, nên Hoàng đế cũng đành phải chấp nhận.

Ai cũng thích cái đẹp, ngay bản thân hắn cũng không thể chịu nổi khi nhìn nhóm tú nữ mặc áo bông mùa đông bọc lại giống như quả cầu.

Trong rừng đào, trên bàn đu dây, Tiết Bích Đào một thân áo trắng, một tay nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bảo bảo hai tuổi, một tay cầm dây thừng, rõ ràng là hai mẫu tử đang chơi đùa với nhau, nhưng nhìn thần thái của nàng lại giống như thiếu nữ tươi đẹp.

Cung nữ bên cạnh thay phiên nhau, hoặc là che chở cho tiểu chủ tử, hoặc là đá cầu giải trí, còn có mấy người ở bên cạnh hát lên khúc "Hài nhi ca", hy vọng tiểu chủ tử có thể khỏe mạnh lớn lên.

"Nét đẹp do tự nhiên, hai má ửng sắc đào

Cánh tay tròn như bầu, nước da mịn như tơ

Tóc dài mới chấm vai, buông xõa dần rũ vai

Cùng hát với dương liễu, cùng cất bước hái sen

Đi trên đê giữa mưa phùn, chạy vào ngõ tranh làn khói

Cưỡi cành trúc non làm ngựa, vụt cỏ nến để làm roi"

"Cưỡi cành trúc non làm ngựa, lượn quanh giường làm thanh mai. Đoàn Đoàn, mẫu thân nói có đúng không?" Tiết Bích Đào cười cười tủm tỉm dạy hư tiểu hài tử.

Tiểu Thừa Cảnh ngẩng đầu dùng ánh mắt đen nhánh nhìn nàng, giọng nói non nớt: "Dạ, nương". Do ngẩng đầu quá mức, bùm một cái ngã vào lồng ngực của mẫu thân.

Hoàng đế thấy cảnh này cười ha ha, cho cung nhân lui xuống, tiến đến ôm nhi tử thảy lên cao: "Đừng nghe mẫu phi con nói, Hoàng tử của trẫm sao có thể nghe đến nữ nhi thì chân đã mềm".

Tiểu Thừa Cảnh hoàn toàn không thích chơi bay bay (giống như cho con nít chơi máy bay bây giờ), mấp máy cái miệng nhỏ, vẻ mặt rất trấn định.

Sau một lúc lâu, giọng nói non nớt nhã ra từng chữ rõ ràng: "Phụ hoàng, ngốc".

Hoàng đế trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân đang ngồi trên bàn đu dây cười khanh khách.

Tiết Bích Đào lè cái lưỡi phấn nộn của mình, vô tội nói: "Hôm qua vừa dạy nó chữ này, nhưng không phải ai nó cũng nói..."

Ý là muốn nói Hoàng đế gặp phải là do vận khí của hắn không tốt, hoặc có thể do bảo bảo thật sự cảm thấy hắn rất ngốc.

Hoàng đế bị hai người làm cho tức giận, cũng không có hứng thú chơi với nhi tử nên thả tiểu hài tử vào lòng của hảo bối đang bỡn cợt hắn kia, cười như không cười nói: "Có thật là không phải nàng dạy?"

Tiết Bích Đào còn chưa kịp đáp lời, đã nghe bảo bảo đáp một câu: "Không phải". Sau đó lấy ngón tay mẫu thân đang vỗ vỗ mặt của mình cho vào trong miệng cắn, vui vẻ hẳn lên.

Từ lúc cai sữa đến nay, đây là việc hằng ngày tiểu Thừa Cảnh phải làm.

Lực chú ý của Hoàng đế ngay lập tức bị dời đi, hắn đỡ cái trán có chút bất đắc dĩ nghĩ: "Sao lại có bộ dạng như thế này".

Ngũ Hoàng tử thông minh lanh lợi, chuyện gì dạy qua thì sẽ nhớ, hắn cực kỳ yêu thích. Đáng tiếc có một cái tật xấu, thích đi theo mẫu phi, đặc biệt là thích cắn đầu ngón tay của nàng như vậy.

Bây giờ chỉ mới là đứa trẻ hai tuổi thôi, về sau sẽ không ngu si giống như Lục Hoàng tử của Mẫn Quý tần chứ, làm cho lòng hắn cảm thấy buồn phiền.

Thái y nói là do cơ thể của mẫu thân bị hao tổn nên ảnh hưởng đến hài tử, quả thật trên mặt của Mẫn Quý tần còn lưu lại vài đốm đen. Nếu không phải lúc trước nàng ta cứ khăng khăng trang điểm mỗi ngày, thì cũng sẽ không biến Thừa Huệ thành dáng vẻ như thế này.

Tiết Bích Đào không để ý đến Hoàng đế, nàng rút ra ngón tay của mình, lấy ngón tay cái của Đoàn Đoàn bỏ vào miệng nó. Tiểu Đoàn Đoàn ngây ngô không biết gì cắn xuống, ngay lập tức bị đau khóc lớn.

Đây cũng là một hài tử mê chơi.

Hoàng đế thật nghiêm khắc gõ đầu nàng, giáo huấn: "Còn có bộ dạng của mẫu phi hay không chứ".

Tiết Bích Đào không phục, khoé mắt liếc hắn. Vốn dĩ việc bắt nạt tiểu Đoàn Đoàn Hoàng đế cũng làm không ít.

Nàng ôm bảo bảo đang khóc đứng lên, vỗ vỗ lưng dụ dỗ nó vài tiếng, thấy Đoàn Đoàn không nín khóc, nàng không còn nhẫn nại lại nhét nó trở lại trên tay Hoàng đế với lý do: "Hay là Hoàng thượng làm mẫu cho thần thiếp xem bộ dáng của một phụ hoàng là như thế nào đi".

Đoàn Đoàn bị phụ hoàng và mẫu phi của mình nhét qua nhét lại càng khóc thảm thiết hơn.

Phụ hoàng nó nói thế nào cũng là một nam nhi khí phách "Thấy nữ nhi chân không mềm", ôm tiểu bảo bảo mới hai tuổi mắt đẫm lệ theo lẽ thường sẽ vô cùng bối rối không biết làm cách nào. Nhưng mà, tuy hắn là nam nhi nhưng hay làm quen tay, cho dù là ai làm nhiều thì sớm muộn gì cũng có thể học được.

Hơn nữa, hắn còn có một tuyệt chiêu riêng.

Trước tiên Hoàng đế đặt tiểu bảo bảo nằm ở chỗ thoải mái, rất kiên nhẫn và điêu luyện cào cào sau lưng hắn. Ban đầu tiểu bảo bảo rụt cổ lại, sau đó hai mắt nhăn lại, tiếp đến nhịn không được nhếch môi cười, cuối cùng nó không chịu nổi, tiếng cười khanh khách giống mẫu phi vang lên từ cái miệng nhỏ nhắn.

Nước nơi khoé mắt còn lưng tròng nhưng tiếng cười lại vui vẻ hơn bất kỳ ai.

Tiết Bích Đào rất chân chó, hai mắt lấp lánh: "Hoàng thượng thật lợi hại". Chiêu này nàng nhất định sẽ học theo, dù sao cũng chỉ là cào cào vài cái. Nhưng mà nếu có Hoàng đế ở đây, nàng cũng sẽ không cần chăm chỉ học hỏi.

Chờ đến lúc cần thiết, còn có thể triệu hồi Hoàng đế đang nghỉ ngơi ở biệt cung qua đây, không phải sao?

Hoàng đế nở nụ cười hưởng thụ, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn bóng của nàng, dắt vào điện, dặn dò nàng: "Khi giao mùa trời hay nổi gió".

"Vâng". Nàng ngoan ngoãn trả lời.

---

Nơi diễn ra tuyển tú, Thể Nguyên điện.

"Nữ nhi của Tuyên Vân tướng quân Nhiếp Song Song, nữ nhi của Hàn Lâm học sĩ Hoa Vô Ưu, nữ nhi của Điện trung Thị ngự sử Dương Thải Linh, nữ nhi của Triều phụng đại phu Thường Nguyệt Nga yết kiến".

Thái giám vung cây phất trần của mình nằm lên cánh tay, cao giọng bẩm truyền.

Tiết Bích Đào bóc một quả vải ăn nhuận giọng, ban đầu nàng nghĩ người tham gia tuyển tú mới mệt thân, thì ra những phi tần ngồi phía trên đây lại càng mệt tâm hơn. Vừa muốn bảo trì dáng vẻ để không bị người mới coi thường, vừa muốn mở to đôi hoả nhãn kim tinh, luyện cho miệng anh đào thật khéo léo, ra sức loại trừ những cô nương có khả năng uy hiếp đến mình.

Đương nhiên, Hoàng đế vẫn là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Vì thế đến khi nàng phun ra hột vải đen, lại bóc thêm một quả đưa đến bên miệng của Hoàng đế, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười: "Hoàng thượng cần phải nếm thử...".

Hoàng đế cười liếc mắt nhìn nàng một cái, làm sao không biết nàng đang nghĩ cái gì. Nhưng mà, nàng đích thân đưa đồ ăn đến tận miệng, không ăn sẽ phụ lòng của mỹ nhân. Hắn há miệng nhân tiện ăn luôn quả vải.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế khoé miệng mang ý cười, hai mắt nhìn thẳng.

Trong lòng các phi ngồi ở trên cao bỗng nổi lên chút vị chua, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Nếu các nàng cũng học theo Quý phi nương nương, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng lại có thái độ khác với các nàng. Những việc này đừng nên so sánh, so sánh nhiều, cuối cùng sẽ không vui.

Dựa theo thứ tự, Nhiếp Song Song là người đầu tiên bước lên, nàng đứng ở nơi này, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không buồn, không sợ, tất cả chỉ có vẻ hào phóng sảng khoái, rất dễ dàng nhận được cảm tình của người khác. Quả nhiên không hổ danh là nữ nhi của Tướng quân.

Tiết Bích Đào chống cầm nhìn biểu cảm của Hoàng đế, có chút lĩnh ngộ. Có lẽ cô nương này có hội được trúng cử.

Hoàng hậu khen nàng theo lệ, đang muốn nói lưu thẻ bài. Liền nghe Tiết Bích Đào hứng thú nói: "Nhưng nàng ấy có tài nghệ gì thế?"

Nhiếp Song Song nâng mắt, những nữ nhân ngồi ở vị trí cao đều có dáng ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang, nhưng duy chỉ có một người ngồi lười biếng như con mèo con, cằm hơi nghiêng nghiêng, dù đang bận ăn nhưng vẫn có thể ung dung nhìn nàng. Chỉ một cái liếc mắt nàng đã nhận ra đó là người mà phụ thân nói đến, đương kim đệ nhất hậu cung --- Tiết Quý phi.

"Hồi Quý phi nương nương, sở trường của tiểu nữ tử là sử dụng thương".

"Ồ, Triệu Trung Tín, đi đến kho chứa vũ khí lấy cho nàng ấy, bổn cung muốn nhìn nàng ấy sử dụng như thế nào".

Triệu Trung Tín thấy Hoàng đế gật đầu, không khỏi cảm thấy buồn bực. Hoàng thượng quá nuông chiều Quý chủ tử, trong điện mà muốn dùng thương, nếu lỡ tay gây bị thương thì phải làm như thế nào. Được rồi, ai bảo Quý chủ tử là người nắm giữ trái tim của Hoàng thượng, hắn sao, vẫn nên chạy đi một chuyến thì hơn.

May mà Nhiếp Song Song đúng là có thực tài, thương pháp không tệ, thương chưa từng rời tay, tư thế lộn ngược càng anh tư táp sảng (tư thế oai hùng), mắt sáng xinh đẹp.

Nàng dựng thương xuống, đứng thẳng tắp đạp đất, thở dốc chờ những người phía trên đánh giá.

"Ừ, không tồi. Nhưng mà hôm nay là lần cuối cùng dùng đến, sau này nhớ là đừng sử dụng. Tránh cho lỡ tay làm Hoàng thượng bị thương". Tiết Bích Đào ung dung thong thả chỉ bảo một hơi, làm lu mờ hết những khả năng xuất sắc của nàng, còn không quên quay sang Hoàng đế dò hỏi: "Hoàng thượng ngài xem, thiếp thân lưu lại thẻ bài của nàng ấy được không?"

Hoàng đế cười nhìn nàng: "Vậy lưu lại đi". Bộ dạng phát cáu soi mói người khác của nàng đặc biệt đáng yêu.

Nhiếp Song Song ngẩn người, vị Quý phi nương nương này, thật sự không thể lấy thái độ bình thường đánh giá. Một lúc lâu sau, tiếng ho khan của nội thị đứng bên cạnh làm nàng bừng tỉnh, dập đầu tạ ơn, thối lui về phía sau.

Người thứ hai tiến đến là Hoa Vô Ưu, nữ nhi của Hàn lâm Đại học sĩ. Nàng ta đúng là người đẹp có dáng vẻ hoa lệ, như liễu mềm trong gió. Động một chút là nước mắt lưng tròng, hơi thở yếu ớt, làm cho người khác đau xót.

Nói ngắn gọn đây chính là một đóa bạch liên hoa mỹ lệ.

Động tác của nàng có chút chậm, nhưng đầu óc của nàng không hề chậm. Không đợi Tiết Bích Đào hỏi đã nhỏ nhẹ nỉ non nói: "Sở trường của tiểu nữ là ca hát".

Tiết Bích Đào ân chuẩn. Không cần đạo cụ càng tốt.

Vì thế tim nhỏ của Hoa Vô Ưu khẽ nhảy lên, hàng lông mày nhíu lại, từ từ cất tiếng hát nhẹ nhàng:

"Ngàn vạn hận, hận đến đất trời.

Núi trăng không biết tâm sự trong lòng, nước gió trống không nước mắt rơi.

Kéo đến cả vần mây xanh".

Muôn vàn u sầu, ngụ ý sâu xa, ý nghĩa của khúc hát rất hợp với dáng vẻ của nàng.

Hoàng hậu thưởng thức xong, ôn hoà cười bình luận: "Hát không tồi". Trong cung còn chưa có người đẹp như thế này, muốn ôn nhu có ôn nhu, ôn nhu nhưng lại không nhu nhược. Nói không chừng Hoàng thượng sẽ thích.

"Thanh âm quá lớn, như là gà bị cắt cổ". Đầu sỏ khốn kiếp nói câu đó chính là Tiết Bích Đào, nàng vừa mở miệng liền thu hút ánh mắt của mọi người, lại còn nở nụ cười tươi, tự nhiên nói: "Ngàn hận vạn hận, đây là hận rất nhiều nha. Bổn cung chỉ sợ Hoàng thượng nghe nhiều, sẽ trở nên buồn phiền".

Bản thân Hoàng đế vốn không cảm thấy gì, nhưng nghe xong lời nàng nói lại bật ra tiếng cười.

Mọi người còn lại đều muốn phun một ngụm máu tươi trong cổ họng, bộ dáng muốn phun nhưng lại không thể phun.

Chỉ có bạch liên hoa cô nương thân mình run rẩy, nước mắt lưng tròng như muốn trào ra, nhưng đang trong lúc tuyển tú, khóc là việc làm không đúng, mang lại xui xẻo. Cho nên nàng chỉ có thể đứng đó, nước mắt rưng rưng, uất ức, bi thương nhìn Hoàng đế.

Thương tâm không thể nói nên lời.