Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 64: Chết non




Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Cuối năm trời giá rét, phương Bắc lại càng lạnh hơn, những giọt sương trong bụi cỏ muốn rơi xuống đều bị đông lạnh thành hạt châu băng, rơi "bịch bịch" xuống đất vỡ vụn.

Mấy cung nhân vẩy nước quét nhà đang cầm cái chổi dọn dẹp sạch sẽ băng tuyết ở tập võ tràng, để Đại hoàng tử sử dụng lúc học bắn tên. May mà canh giờ này tuyết không rơi nữa, tuyết bị quét vun thành đống ở một bên, để lộ ra cỏ xanh sạch sẽ ở giữa, tuy có hơi ướt át, nhưng cũng sẽ không bị trượt chân.

Nhóm cung nhân quét tước xong đều thổi khí vào lòng bàn tay vì đông lạnh mà đỏ cả lên, ánh mắt vô tình thấy một thiếu niên mặt mày lộ ra ẩn ẩn anh khí đang đi tới bên này, đi theo đằng sau là sư phó võ tướng dáng người cường tráng, bước chân nhanh nhẹn, uy vũ sinh phong. Mấy cung nhân cho nhau một ánh mắt, liền vội vàng lui sang một bên cung nghênh.

Khuôn mặt của thiếu niên tuy còn non nớt, nhưng khi mím môi lại có vẻ khí thế mười phần. Kính cẩn chờ nghe sư phó chỉ điểm xong, hắn đứng thẳng lưng đứng cách bia ngắm hơn mười mét, nâng cung bày ra tư thế. Tiếp nhận mũi tên từ trong tay thị vệ gác lên dây cung, vì tay nhỏ nên chưa đủ lực, không thể kéo căng hết dây cung, nhưng nó cũng không để bụng, ánh mắt vẫn sáng ngời nhìn thẳng hồng tâm trước mũi tên, coi hết thảy xung quanh như không có gì.

Võ tướng sư phó đứng ở một bên vừa lòng gật gật đầu, cứ việc cho tới nay hắn cũng mới chỉ dạy cho một Hoàng tử, không thể nào so sánh, nhưng lực chuyên chú như vậy cũng làm cho hắn cực kỳ thưởng thức.

Dẫn vô trảo nha chi lợi, cân cốt chi cường, thượng thực ai thổ, hạ ẩm hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã [1]. Hắn kết luận, cho dù ngày nào đó Đại hoàng tử không thể đăng cơ đế vị, nhưng chỉ bằng cái ưu điểm làm việc tâm tư chuyên nhất này, cũng nhất định có thể có được thành tựu kiệt xuất mà người thường không thể với tới được.

[1] Con giun không có nanh vuốt sắc bén, gân cốt kiên cường, lại có thể trên ăn bùn đất, dưới uống nước ngầm, đây là bởi vì do tâm tư chuyên nhất.

Hắn vừa thất thần, liền nghe thấy "vút" một tiếng mũi tên bắn ra, tiếp theo, mũi tên cùng dây cung khẽ run "ong" một tiếng vững vàng cắm lên bia, cách hồng tâm chỉ ba tấc.

Trời xanh trong, vạn dặm không mây, vào đông ánh mặt trời từng mảng lớn hắt lên người thiếu niên đang tươi cười, chiếu rọi ra thần thái khiến người hoa mắt.

Ngay cả võ tướng trước giờ đều tục tằng cứng rắn cũng không khỏi lộ ra tươi cười tán thưởng, sau đó tiến lên điều chỉnh phần vai cùng cánh tay bị sai tư thế của Đại hoàng tử, ý đồ có thể dựa vào lực cánh tay cực hạn với tuổi để lấy được thành tích càng tốt hơn.

Đại hoàng tử nghe rất cẩn thận chứ không không ngạo kiều kiêu ngạo như ngày thường. Đến tận lúc võ tướng phát hiện ra trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cùng với tươi cười dần dần suy yếu mới phát hiện ra không thích hợp: "Đại hoàng tử?"

Cung tên tử đàn tốt nhất đột nhiên rơi xuống trên cỏ, kêu vang lên cùng với tiếng băng châu vỡ nát.

"Sư phó." Đại hoàng tử đè bụng, đau cúi gập người lại: "Đau...bụng."

Mới đầu võ tướng cũng chỉ cho là hắn ăn phải đồ ăn bị hỏng, nghĩ đi nhà xí xong thì tốt thôi. Chờ đến lúc phát hiện hắn càng lúc càng co lại chỉ thiếu nước lăn trên cỏ, mới ý thức được sự tình không thích hợp. Võ tướng không muốn tùy ý di chuyển hắn, sợ xóc nảy sẽ làm tình huống càng xấu đi. Nhưng nghĩ đến tập võ tràng cách Thái Y Viện quá xa, lại thấy sắc mặt trắng bệch của Đại hoàng tử, không dám trì hoãn thêm, lập tức cõng hắn trên lưng, nhanh chóng đi đến Thái Y Viện. Nội thị hầu hạ ở bên cạnh đã sớm hoảng sợ, thấy thế liền thở hổn hển chạy chậm ở phía sau, thỉnh thoảng khẩn trương hỏi: "Đại hoàng tử đau lắm sao?"

Đại hoàng tử chỉ cảm thấy trong bụng nặng nề đau đớn, giống như bị cục đá ngàn vạn cân kéo lấy, trầm xuống giữa hồ, trên lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảng, từng món quần áo mùa đông đều bị thấm mồ hôi, cho dù võ tướng đang cõng hay là nội thị thì đều không biết được thiếu niên đau đớn như thế nào. Cái tay non nớt dùng lực lượng lớn nhất để bóp chặt vai võ tướng, hổn hển, gian nan nhấn rõ từng chữ: "Mẫu, mẫu phi, đi mẫu phi......"

Cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng ở bên cạnh mẫu thân mưa dầm thấm đất cùng với trực giác theo bản năng, nó dường như đã ý thức được cái gì, đồng tử hơi co lại lộ ra tuyệt vọng.

Bước chân chạy tới Thái Y Viện của võ tướng cũng không dừng lại, chỉ là gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, khắc chế xúc động muốn đấm một quyền vỡ hết băng đá lại. Hắn từng lăn lộn giữa sinh tử, có sinh bệnh hay không, trúng độc hay không hắn không biết, nhưng là có phải sắp chết hay không, hắn chỉ dựa vào nghe liền có thể nghe ra được. Những việc xấu xa trong cung hắn cũng đã từng nghe nói qua, chỉ là không nghĩ tới vậy mà có thể xuống tay với một hài tử như vậy.

"Mẫu, phi......" Lông mi dày đậm của thiếu niên chớp lên, tích tụ với một đám sương giống như bị mồ hôi làm ướt.

Một giọt nước nóng hổi rơi xuống trên khuôn mặt thô ráp của võ tướng, bước chân hắn dừng lại, sắc mặt căng chặt ra lệnh cho nội thị đang sửng sốt: "Đi Thái Y Viện gọi thái y! Chạy nhanh lên!" Giờ phút này hắn cũng bất chấp quy củ thần tử chưa được truyền triệu không thể tiến vào hậu cung uyển các.

"Nô, nô tài tuân mệnh!" Nội thị kia vừa nghe vậy liền vội vàng chạy tới phương hướng ban đầu chạy, trên đường còn suýt nữa vấp ngã. Nếu Đại hoàng tử xảy ra chuyện gì, hắn sẽ mất mạng đấy!

Đức phi vừa nghe cung nhân bẩm báo liền vội vàng hoảng loạn đi ra, giày thêu mỏng nhẹ để đi trong nhà dẫm lên tuyết, lạnh băng từ lòng bàn chân bắt đầu lan ra, nàng cũng không hề phát giác. Lúc thấy khuôn mặt của nhi tử ban đầu tinh thần phấn chấn bồng bột giờ lại trở nên trắng bệch gục xuống đầu vai võ tướng, nước mắt tách một cái liền rơi xuống.

"Tương Ngọc! Đi mời Hoàng thượng cùng thái y!" Nàng kiệt lực phân phó một câu, để võ tướng ôm nhi tử đi vào, gắt gao cầm chặt tay nhi tử không chịu buông ra. Giờ khắc này, cái gì công thành danh toại, cái gì ngôi vị Hoàng đế tôn quý, tất cả nàng đều không để vào mắt, trong mắt trong lòng nàng lúc này chỉ có con trai của nàng, Thừa Vận của nàng.

Nàng lạnh giọng hỏi võ tướng đang đứng ngoài cửa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhi tử của ta sao lại biến thành bộ dáng như vậy?"

"Khởi bẩm nương nương, vi thần không biết." Võ tướng đáp xong liền cau mày, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng lại chỉ có thể trầm mặc đứng ở một bên.

Đức phi vô cũng không có tâm trạng gì để chất vấn hắn tiếp, bởi vì trước mắt tình huống của nhi tử thật sự không được tốt. Lòng bàn tay ướt đẫm, thân thể cuộn lại há mồm to ra để hô hấp, giống như con cá bị bắt lên trên bờ, rời nước liền không còn đường sống. Sức lực toàn thân nó đều đang đối chọi lại với đau đớn, mí mắt đã mệt mỏi đến sắp nhắm lại. Nàng nhớ tới mấy ngày gần đây nhi tử ngẫu nhiên sẽ bị đau bụng, một đám lang băm ở Thái Y Viện đều nói là tì vị không kiện, trong lòng nàng bất an, nén vẫn cho người đi thu thập các phương thuốc cổ truyền dân gian. Lại không nghĩ rằng nhi tử chờ không được.

"Thừa Vận, Thừa Vận, mau mở mắt ra, mở mắt ra nhìn mẫu phi..." Dù cho vội vàng vạn phần, thanh âm của Đức phi vẫn tràn ngập ôn nhu, đem tất cả sầu lo đều áp dưới đáy lòng. Nàng muốn gọi hài nhi tỉnh lại, rồi lại sợ quấy nhiễu làm hắn càng thêm thống khổ. Nhưng mà cho dù có ẩn nhẫn thế nào, thì mảng lớn sương mù vẫn làm mờ mịt đôi mắt nàng. Những quyền mưu, tranh đấu, uy nghiêm trước giờ tất cả đều tan rã. Nàng chung quy cũng chỉ là một mẫu thân.

Thừa Vận hơi hơi giật giật người, giống như là biết được mẫu thân kêu gọi, giãy giụa mở to mắt, ánh mắt tan rã một hồi lâu mới tập trung trên người Đức phi. Thiếu niên nhìn thấy gương mặt lã chã chực khóc của mẫu thân, vẫn miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, lộ ra ý cười từ trước đến nay muốn an ủi mẫu phi: "Mẫu, mẫu phi, đừng khóc... Thừa Vận, Thừa Vận nơi này..." Thanh âm càng thêm suy yếu, Đức phi thương tâm muốn điên, lại chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay nhi tử.

"Thật, lạnh..." Thừa Vận thở ra một hơi, suy yếu giương mắt nhìn lên, lại vẫn không thấy phụ hoàng đỉnh thiên lập địa, không gì làm không được trong lòng nó, không khỏi thất vọng rũ mắt. Tiện đà cái tay nhỏ bị mẫu phi cầm lấy hơi hơi siết chặt lại, muốn nói chuyện thật tốt với mẫu phi, nhưng thanh âm ra khỏi miệng lại cực nhẹ.

Đức phi nỗ lực cúi người đưa lỗ tai lắng nghe, mới có thể nghe rõ lời nói đứt quãng: "Thừa, Thừa Vận không thể, cùng, cùng mẫu phi ăn cơm..."

"Thừa Vận..." Nước mắt Đức phi giống như suối trào ra, nàng nhớ tới Thừa Vận lớn như vậy, lần đầu mình bóc tôm cho cho nó ăn, lúc ấy nhi tử tươi cười thoả mãn đắc ý, nàng tuyệt đối không thể tin tươi cười đó sẽ không nhìn thấy được nữa. Thừa Vận của nàng mới tám tuổi, khó khăn lắm mới trưởng thành thành một tiểu thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột. Nó còn muốn đọc sách, còn muốn cưới vợ sinh con, nó có tổ tông phù hộ, phúc trạch lâu dài, sao có thể không có nguyên do gì cứ như vậy mất đi được.

Nàng xoay mặt về phía sau hô lên: "Thái y đâu! Thái y đâu! Nếu nhi tử xảy ra chuyện, bổn cung sẽ lấy đầu các ngươi!" Chờ nàng quay người lại lại thấy ánh mắt nhi tử dần dần ảm đạm, ngay cả cái tay gắt gao đè bụng lại cũng dường như vô lực hơi hơi buông ra. Nàng chưa bao giờ hoảng loạn như vậy: "Thừa Vận, thích ăn tôm, mẫu phi lại bóc, lại bóc..."

Hắn cười, vẫn thỏa mãn đắc ý như lúc đó: "Mẫu phi bóc tôm... ăn ngon nhất..."

Tròng mắt đen nhánh sáng ngời kia đột nhiên không còn nữa, mà đang ảm đạm dần dần biến mất.

"Nương nương, Thái Y Viện viện sử Chu thái y......" Tiếng bước chân vội vàng của cung nhân vang lên trong cung điện trống trải.

...

Ngày 13 tháng 11 Nguyên trưng năm thứ tư, Đại hoàng tử Thánh thượng sủng ái nhất thệ [2], Thánh thượng truy phong làm Tề vương, lấy quy chế thân vương hạ táng.

[2] 逝: mất, tạ thế.

Hiền phi nhẹ nhàng lần gỗ đàn châu trong tay, hai mắt hơi nhắm, trong miệng lặp đi lặp lại niệm vãng sinh kinh. Lư hương trước tượng Phật có một làn khói nhẹ bay lên, lượn lờ tiêu tán.

"... Chỉ đa già 唎 sa bà kha."

Lần này không có Sơn Chi tới gọi nàng, một mình nàng chậm rãi đứng dậy từ trên đệm hương bồ. Hai đầu gối quỳ nhức mỏi, lúc bước đi đặc biệt rõ ràng, bước chân nàng vừa dừng, tiện đà vén bố mành lên đi ra ngoài.

"Đi nói cho Vĩnh Cùng cung, những nước đó uống nhiều cũng vô dụng." Có lẽ nàng không nên giao việc này cho Sơn Chi, nhưng nàng lại nghĩ, nàng cũng có thể chiếu cố thật tốt cho bản thân. Trong cung, lớn lên chẳng qua chỉ trong nháy mắt, chỉ cần vạch trần một góc mặt nạ người nàng thân cận nhất.

Sơn Chi ngồi bên cạnh bàn, từ lúc mành vừa động, tầm mắt nàng liền nhìn chằm chằm vào Hiền phi đang đi ra. Đôi tay đặt trên đùi xoắn chặt, đôi môi tái nhợt run rẩy: "Nương nương, là thật sao?" Nàng trầm mặc trong mắt không có kỳ vọng, nếu nàng là đứa ngốc, Hiền phi có thể thích nàng.

Hiền phi đi đến trước mặt nàng đặt lòng bàn tay ôn nhuận trên đỉnh đầu nàng, trấn an vuốt ve mái tóc đen của nàng. Thanh âm ôn hoà vang lên: "A, đã nghĩ rõ, vậy không cần lại lấy cớ nữa." Chỉ một câu này thôi, lại giống như giá rét ngày đông bóp tắt ánh nến còn sót lại trong lòng nàng.

Nàng chia sẻ tin tức kia cho cung nhân giao hảo với nàng, bao gồm cả Vĩnh Thọ trong cung, chỉ vì nương nương nói "Nước này đối với hài tử là tốt nhất", đúng vậy, tốt nhất, các nàng uống lên đều tốt lành, hài tử lại không chịu nổi. Kỳ thật, lúc nương nương yêu cầu nàng đi bái phỏng Mật Quý nhân nàng cũng đã mơ hồ đoán được cái gì đó, nàng chẳng qua là làm một chuyện rõ ràng hiểu rõ lại vì nó mà không ngừng biện giải.

Nếu nàng nghĩ rõ ràng rồi, vì cái gì lúc tin tức truyền đến còn muốn giãy giụa.

"Nhị công chúa..." Nàng nhớ lại mấy lão nhân lúc còn trẻ hầu hạ Hiền phi trong Vĩnh Cùng cung, dùng ngữ điệu gần như thở dài mà nói: "Tuy rằng Nhị công chúa không phải do nương nương chúng ta sinh ra, nhưng nàng mất, nương nương so với ai khác đều thương tâm..."

"Sơn Chi, phải sớm hiểu chuyện một chút chứ."

Thanh âm mờ ảo như những đám mây của Hiền phi nhẹ nhàng truyền vào trong tai nàng.

---

"Nếu lâu dài dùng nước ở giếng hoa, sáng sớm múc nước giếng, liền giống như dùng thạch lưu hoàng có độc, chung nhũ chi thủy, trong bụng tích kim, nặng nề đau đớn khó chịu." Tiết Bích Đào tay cầm quyển sách, ánh mắt lướt qua chỗ lần trước Sơ Hiểu đánh gãy, giống như suy tư cái gì.

Nàng có chút cố hết sức hơi hơi nghiêng người: "Vân Lũ, đem tình huống của Đại hoàng tử cùng Vĩnh Cùng cung nói một lần cho ta nghe."

"Vâng."