Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 56: Thư tình




Editor: TaigaSae

Cho nên hôm nay nàng liền diễn một chút ấm áp…

Kín đáo mở lên bảng thông báo xem một chút tình hình. Tổng điểm hiện tại: 67.

Lần này tăng tận 7 điểm.

So với việc Mẫn quý nhân ở Hàm Phúc Cung Quế Nguyệt Các mang thai, việc Trân tần có tin vui giống như một quả bom nhanh chóng được mọi người lan truyền khắp trong cung. Từ nay về sau, Trân tần trở thành Chiêu Nghi đứng đầu cửu tần, chuyển vào ở tại chính điện Dực Khôn Cung, tin tức liên tiếp truyền ra khiến cho phi tần hậu cung hỗn loạn.

Mọi người đều biết không phải chỉ cần mang Long thai là có thể thăng chức, còn phải xem Hoàng thượng có thích hay không, giống An Tuyển thị, sau khi sinh hạ tứ hoàng tử cũng vẫn ở vị trí Thất phẩm như trước. Trong khi đó, mức độ yêu thích cũng có phân chia cấp bậc, như Mẫn Quý Nhân, giữa Tài Tử và Quý Nhân còn cách một bậc Mỹ Nhân, nghe qua cũng giống như được tăng vượt một cấp, đãi ngộ giống với Trân Tần. Trên thực tế, là từ Lục phẩm tăng lên Ngũ phẩm, và từ Tứ phẩm lên Tam phẩm, sự chênh lệch là một trời một vực, khó có thể vượt qua.

Còn về Dực Khôn Cung, nằm ở giữa Đông Lục Cung, cho đến giờ vẫn chưa có vị phi tần nào vào ở. Sự sắp đặt này của Hoàng đế chính là công khai cảnh cáo mọi người, nếu không có chuyện gì lớn thì không được đến quấy rầy Trân Tần, để Trân Chiêu Nghi nương nương yên tâm dưỡng thai. Chuyện này có thể sánh với chuyện phi tần mang thai ở bên cạnh Hoàng đế đòi hỏi Thánh chỉ trước kia.

Dù sao cũng là Hoàng đế chủ động thể hiện sự coi trọng cái thai này.

Bất quá chuyện này cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, khiến các phi tần càng thêm đố kỵ hơn.

Trong chính điện Trữ Tú cung.

Trinh quý tần tự mình cho nữ nhi ăn cháo xong, lau miệng cho nàng rồi căn dặn vú nuôi chăm sóc. Còn mình thì đi ra phòng ngoài bàn chuyện với Tố Nga.

May mắn được ông trời phù hộ, nữ nhi bình an vô sự, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ khỏe lại. Nhưng vốn dĩ có thể được phụ hoàng quan tâm, bây giờ lại bị chuyện của Trân Tần ảnh hưởng nên cũng không có. Lúc trước Trân Tần còn chưa chuyển cung thì Hoàng thượng còn đến vài lần, sau đó thấy Liễm Dương không có chuyện gì, Trân Tần vừa chuyển ra khỏi Trữ Tú Cung thì ít đến hơn. Hiển nhiên là cảm thấy việc Trân Tần kia có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không quan trọng hơn Liễm Dương.

Trước mắt nàng chỉ có thể nuốt hết phẫn hận không cam lòng vào bụng.

Dù sao thì việc tra ra chuyện lần này do ai hạ thủ mới là việc cấp bách.

“Tố Nguyệt có khai không?” mặt nàng không thay đổi hỏi. Tiết Bích Đào cũng có thể phát giác, cho dù vừa mới đầu nàng không chú ý, nhưng sau cũng sẽ có người nói cho nàng biết chuyện không thích hợp.

Tố Nga lắc đầu: “Sau khi nàng ta tỉnh lại cũng không nói tiếng nào. Đã dùng một số hình phạt nhưng cũng không có tác dụng.”

“Vậy thì hạ thuốc, nói cho Phương ma ma, nếu không cạy được miệng của nha đầu này cho Bổn cung thì cũng đừng mong gặp mặt bổn cung.” Khóe miệng Trinh Quý Tần nhếch lên, châm chọc cười nói: “Muốn bảo vệ cho chủ nhân, cũng không xem lại xem chính mình có bao nhiêu sức lực.”

“Dạ.” Tố Nga lên tiếng, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Nương nương, chỗ Trân Chiêu Nghi thì sao?”

“Trước tiên để hạ nhân theo dõi tình hình, dù gió thổi cỏ bay cũng phải chú ý, tạm thời chưa ra tay.” Việc Trân Tần mang thai chọc giận rất nhiều người, không cần nàng đích thân can thiệp vào. Nhưng trong mắt vẫn không khỏi hiện lên một tia ghen tị, TaigaSae.d.d.lqdnăm đó nàng hãm hại Mật Quý Nhân sinh non, Hoàng thượng mời dời lực chú ý sang nàng. Hiện giờ rõ ràng còn có một Mẫn Quý Nhân, nhưng Hoàng thượng lại làm như chuyện gì cũng không biết, ngay cả sự quan tâm của Thái Hậu cũng dành cho Trân Tần.

Chẳng nhẽ đây chính là số mệnh của mỗi người?

“Chuyện của Tố Nguyệt bên này quan trọng hơn.” Cuối cùng nàng nhàn nhạt quyết định.

Hàm Phúc Cung, Di Nhiên Các.

“Bùm bùm” âm thanh mơ hồ từ xa truyền đến, quỷ dị vọng đến mãi không dứt.

Hai tay Lệ Tần đặt trên huyệt Thái Dương, giọng nói đầy bực mình: “Nàng ta thế nào?”

Uyển Hề rót một chén trà rồi đặt lên trên chiếc bàn gỗ lim khảm vàng nhỏ, thay chủ tử xoa nhẹ hai huyệt thái dương, nhẹ giọng trả lời: “Từ lúc nghe tin Trân Chiêu Nghi mang Long thai, phía bên kia vẫn không ngừng ra tay. 

“Nàng ta cũng có lúc không kiềm chế được.” Lệ Tần chê cười: “Tiếp tục làm loạn như vậy, đừng nói tiểu hoàng tử, cho dù là thần tiên chuyển thế cũng không giúp được nàng ta.”

“Vốn là vị kia tự cho rằng mình được mọi người để ý, nhưng hiện giờ sự quan tâm của mọi người đều đặt trên người Trân Chiêu Nghi, Hoàng thượng lại càng không cần phải nói. Tự nhiên sẽ không yên lòng.” Uyển Hề cười nói.

Lệ Tần nhớ lại năm xưa lúc Mật Quý Nhân và Trinh Quý Nhân nối nhau mang thai, cúi đầu chấp nhận.

“Đúng là ngớ ngẩn! Nếu không phải có Hoàng Thái Hậu lão nhân gia người bảo vệ, chỉ bằng nàng ta mà có thể bảo vệ được đứa nhỏ trong bụng?” Lệ Tần nhắm mắt lại, TaigaSae.d.d.lqd nụ cười lạnh còn trên môi: “Đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”

Uyển Hề nói thêm: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ? So với việc được mọi người ngưỡng mộ thì có người giúp dời đi sự chú ý của mọi người, đối với Long thai vẫn luôn là chuyện tốt. Sao lại đi lo lắng chuyện này chứ.”

Lệ Tần nhớ đến việc chính mình khó có thể có con nối dõi, lại càng phái người gây rối Mẫn Quý Nhân, vung tay nói với Uyển Hề: “Nàng ta không phải vì người khác, nàng ta một lòng một dạ đều đặt trên người Hoàng Thượng, hết lần này đến lần khác, tâm tư hoàng thượng toàn bộ đều đặt lên người hồ ly tinh Trân Tần kia. Nàng cho rằng mình là biểu muội của hoàng thượng, thân phận của mình khác với những người khác. Trong hoàng cung mà nói đến chuyện thật lòng, hừ.”

Uyển Hề thấy chủ tử càng nói càng tức giận hơn, nên thuận theo buông tay, tạm thời không dám nói tiếp.

Mà hôm nay Lệ tần đón nhận tin tức này lại không muốn nghĩ sâu hơn. Nàng hít một hơi, tự mình điều chỉnh cảm xúc rồi nói: “Dù sao việc Trân Tần mang thai…”

Trong lòng Uyển Hề chấn động, liếc mắt nhìn chủ tử, khóe miệng chủ tử nhếch lên đầy mê hoặc, xinh đẹp không gì sánh bằng.

“Bảo vệ như vậy cũng không được bao lâu.” Giọng nói bình tĩnh, Lệ Tần nâng chén trà lên uống một ngụm, thật giống như nàng không để chuyện vừa rồi trong lòng.

Trong lòng Uyển Hề có hoài nghi, nhưng cũng chưa từng hỏi nhiều. Nàng nhớ chuyện hôm qua chủ tử có đến vấn an Đức Phi nương nương, trực giác thấy chủ tử khẳng định như vậy, chắc chắn là có liên quan đến Đức Phi nương nương.

Nhưng dù sao nàng cũng luôn đứng về phía chủ tử.

Lúc này, không khí trong Cảnh Dương Cung Du Nhiên Các trái ngược hoàn toàn với Đông Lục Cung, không khí lạnh đến mức muốn đóng băng, tất cả người dưới đều im lặng làm việc trong hoàn cảnh như vậy, không dám lớn tiếng nói chuyện.

Nghi Quý Nhân lật những tờ giấy đã viết sang bên cạnh. Nhưng do dùng sức hơi lớn, làm cho cái chặn giấy làm từ gỗ cây tử đàn được chạm khắc đổ ra, “Đông” rơi xuống khỏi bàn.

“Chủ tử…” Như Châu nơm nớp lo sợ nhặt lên cái chặn giấy kia, phía trên đầu con chim trắng đã bị mẻ một chút, nàng đau lòng sờ. Đây là món đồ mà chủ tử yêu thích nhất.

Như Ngọc tiến lên giúp sắp xếp những tờ giấy kia qua một bên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử thường nói luyện chữ sẽ giúp yên tĩnh tập trung tinh thần, nếu không không những làm chính mình mất hứng, còn khiến cho dục vọng tức giận cũng đi vào bút pháp, như vậy cũng là không công bằng.”

Nghi Quý Nhân không nói được lời nào để bút lông sói vào trong cái chén nhỏ màu xanh, nhìn nước loang dần màu mực đen tối tăm, giống tâm trạng nàng lúc này. Không khỏi cười khổ: “Ta nghĩ mọi cách cũng không làm được, người khác không cần tốn nhiều sức lại có thể có được. Nếu đưa so sánh, sao ta có thể bình tĩnh được.”

“Chủ tử đã sớm có dự tính đối với sự việc lần này, lúc này cần gì tự mình làm loạn trận cước?” Như Ngọc thấp giọng khuyện nhủ.

“Ngươi không ở trong tình cảnh này, đương nhiên thấy dễ dàng.” Nghi Quý Nhân cảm thán một câu, giật mình, nắm lấy tay Như Ngọc nói: “Ngươi đừng nghi ngờ lời ta nói, hôm nay trong lòng ta rất hỗn loạn, có mấy lời muốn nói mà nói cũng không xong.”

Như Ngọc vội nói: “Những lời này không phải không tốt, nô tỳ cũng cảm thấy có lý. Huống chi thân phận chủ tử tôn quý, chỉ nói vài lời không hay, sao nô tỳ dám để trong lòng? Nói nhiều có thể giúp tâm trạng tốt hơn một chút, cũng là phúc phận của nô tỳ.”

Nghi Quý Nhân nghe vậy lại sâu kín thở dài một tiếng.

Chỉ cần tỷ tỷ không bị nhốt ở Trường Xuân Cung thì nàng cũng sẽ không khổ cực như vậy. Nói cho cùng, làm chuyện lớn như vậy, nhất là trong bụng còn có một hài tử vô tội, nàng chưa trải qua những trận chiến như vậy, nên vô cùng sợ hãi thấp thỏm.

May mắn, còn có Hiền Phi giúp đỡ nàng.

Nàng biết là khi còn bé,TaigaSae.d.d.lqd  tỷ tỷ nhà mình và Hiền Phi nương nương có qua lại, chỉ là hai nhà đều quyền cao chức trọng, đợi đến khi các nàng lớn hơn một chút thì việc qua lại cũng ít dần đi. Cho nên có ít người ngoài biết. Mặc dù nàng không hoàn toàn tin tưởng Hiền Phi, nhưng ít ra cho đến hiện tại, nàng cũng không phát hiện ra Hiền Phi có gì khác lúc còn nhỏ.

Bao gồm cả ánh mắt nhìn tỷ tỷ, cũng vẫn dịu dàng như vậy, chẳng qua là tăng thêm một chút yêu thương tưởng nhớ. Ánh mắt như vậy, nàng nguyện ý tin tưởng.

“Đồ kia đã cất kỹ chưa?” nàng phiền não bất an thu lại suy nghĩ, hỏi Như Ngọc.

Như Ngọc thấy chủ tử hỏi một lúc sau mới giật mình, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng thả lỏng đáp: “Dạ, chủ tử yên tâm, đợi đến khi Hoàng thượng phát hiện.”

Nghi Quý Nhân đặt tay lên bụng, thở dài nói: “Nếu không phải thời gian qua nàng ta ăn hiếp người quá đáng, ta cũng sẽ không ra hạ sách này.” Muốn trách, chỉ có thể trách nàng ta.

Dực Khôn Cung.

“Cái gối đầu bằng sứ xanh trắng gì đó của các người khiến ta đau cổ, đau đầu, vừa lạnh lại vừa cứng, ta không thích.” Sau khi Tiết Bích Đào nghỉ ngơi ở chỗ mới, có rất nhiều thứ không hài lòng. Thừa dịp buổi chiều Hoàng đế đến thăm nàng, nàng lên tiếng oán trách.

“Trẫm sai người đem gối mềm lúc đầu nàng dùng đến?”

Tiết Bích Đào vặn vẹo thân thể: “Gối kia lại quá mềm, nằm ngủ bị xẹp xuống, nằm lên sẽ không có cảm giác êm ái bồng bềnh.”

Êm ái bồng bềnh là cảm giác gì? Hoàng đế kéo nàng vào lòng, buồn cười nói: “Vậy thì để cho người ở Thượng Tẩm Cục làm một cái khác, chuyện này có gì mà tức giận.”

“Chính là muốn tức giận.” Tiết Bích Đào ngả người, ngẩng mặt lên nhìn, có thể thấy trong đôi mắt thâm trầm của Hoàng để có một nụ cười dung túng. Nàng không có ý tốt lầu bầu mấy câu, cúi đầu xuống nói: “Đều do tính tình bảo bối không tốt, không phải lỗi của người ta.”

Tâm tình nàng lúc trước sẽ không có không ổn định như vậy.

“Tính trẻ con, lại còn không phải muốn đổ lỗi cho nhi tử.” Bàn tay to của Hoàng đế đưa xuống bụng nàng, đặt trên bụng cảm nhận, giọng nói mang ý cười: “Tính tình của nó mà nóng nảy, chỉ sợ sẽ không nhận người mẹ này.”

“Vậy thì ném nó ra bãi rác.” Tiết Bích Đào hừ lạnh: “Sau đó chúng ta lại sinh một đứa nhỏ khác tính tình tốt hơn, biết nghe lời một chút.”

Khi còn nhỏ mẹ nàng nói nhặt được nàng trong đống rác, thấy mẹ nói vô cùng nghiêm túc. Vậy tất nhiên phải có người ném con vào đống rác thì người khác mới nhặt được chứ.

Hoàng đế chưa từng nghe qua giọng điệu như vậy, còn không phải phi tần trong cung đều ở trước mặt hắn đều biểu hiện mẫu tử tình thâm, dịu dàng vui vẻ? Chỉ có nàng, mở miệng ngậm miệng đều là ném con đi, hoặc là ném ra bãi rác. Dường như là Hoàng tử Nguyên triều của hắn không đáng giá một đồng. Nhất thời hắn dở khóc dở cười, nhưng lại không nghĩ ra lời nào phản bác nàng.

Nếu không phải thấy dáng vẻ nàng bí mật che bụng nhỏ coi như bảo bối vô cùng bảo vệ, chỉ sợ bản thân hắn cũng tin là thật.

“Nhi tử của Trẫm mà nàng cũng dám ghét bỏ?” hắn véo nhẹ má nàng, đến khi hồng lên một mảnh mới buông lỏng tay. Từ lúc mang thai, da thịt vật nhỏ càng ngày càng mềm mại, khiến cho hắn vô cùng yêu thích.

“Người ta không dám nha.” Tiết Bích Đào cười như hoa đào tháng ba, “Không phải thường nói nghiêm sư xuất cao đồ, mẹ nuông chiều thì con hư sao? Hoàng thượng cũng đừng ngăn cản ta làm nghiêm mẫu, không biết chừng còn có thể để lại tên tuổi đến ngàn đời sau.”

“Muốn lưu danh đến nghìn năm,” Hoàng đế mập mờ nói bên tai nàng. “Sinh hạ cho trẫm bảy tám hoàng tử, cũng có thể lưu danh nghìn năm.” Nhất định là phi tử có nhiều con cháu nhất trong lịch sử.

“Ta cũng không phải là heo mẹ.” Tiết Bích Đào bất mãn hừ lên, thoát khỏi ngực hoàng đế ra ngoài, một giây sau lại bị kéo trở lại. Nàng than, đây là bắt nạt nàng thân thể bất tiện không thể đánh nhau với hắn đúng không!

“Sao lại không phải? Thích ăn thích ngủ, suốt ngày chỉ muốn nằm trong phòng không vận động, còn không phải là heo mẹ sao?” hoàng đế ôm chặt nàng, vui đùa cười với nàng.

Trong nháy mắt Tiết Bích Đào hoảng hốt, hoàng đế để ý nàng, cho đến bây giờ cũng là nàng làm chuyện xấu, hắn rất sủng ái nàng. Nàng là gió đông, nhưng đã lâu không bị gió tây áp đảo. (câu này t k hiểu lắm, mn có thể bỏ qua nha ^^)

Quên đi, làm lại cho hắn một lần thì có sao. Nàng rất độ lượng.

Nàng còn chưa kịp biểu hiện mình đại nhân đại lượng tha thứ, tiếng như vịt đực của thái giám Triệu Trung Tín kia từ ngoài cửa vang lên: “Hoàng thượng, Hùng thị vệ có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Hoàng đế nhướng mày, che dấu nụ cười, buông Tiết Bích Đào ra nói: “Trẫm đi xem một chút.” Rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Chuyện khiến cho Hùng Nghiêu phải tìm đến Dực Khôn Cung, hẳn là chuyện quan trọng.

Tiết Bích Đào nghĩ như vậy, sợ rằng buổi tối Hoàng đế không đến được, hoặc có đến cũng là rất muộn mới đến. cho nên nàng sai Phụng Tử giục nhà bếp, không cần đợi Hoàng thượng trở lại, nàng và nhi tử đói bụng muốn ăn cơm tối. Đang lúc nàng đang phân điểm mục “Dễ dàng hãm hại” thêm đến 8 điểm, cũng điều chỉnh “Dễ dàng sinh dưỡng” tăng đến điểm tối đa, bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh hù dọa khiến nàng run lên.

“Thật tốt Hoàng huynh đã đi rồi.” Thọ Vương lại một lần nữa xuất hiện xuất quỷ nhập thần trong tẩm điện của nàng… Tiết Bích Đào im lặng coi như không nhìn thấy người trước mặt, sau đó nâng trán, cho dù có thành thói quen, lần nào cũng bị hắn dọa sợ.

“Nếu không phải mệt mỏi, Bổn vương sẽ lấy cớ khác dụ hoàng huynh rời đi.” Thọ vương buông tay.

Tiết Bích Đào tỉnh ngộ: “Chuyện của Nghi Quý Nhân?”

“Ừ, bắt được người giả chữ viết. Hắn không biết kế hoạch cụ thể, nhưng để hắn viết lại thì hắn vẫn nhớ rõ.” Thọ vương vừa nói vừa ném một tờ giấy cho nàng.

Tiết Bích Đào vừa liếc mắt nhìn: 

“Lăng ba bất quá Hoành Đường lộ,

Đán nhật tống phương trần khứ.

Cẩm sắt niên hoa thuỳ dữ độ?

Nguyệt đài hoa tạ,

Toả song chu hộ,

Duy hữu xuân tri xứ.

Bích vân nhiễm nhiễm hành cao mộ,

Thái bút tân đề đoạn trường cú.

Thí vấn nhàn sầu đô kỷ hử?

Nhất xuyên yên thảo,

Mãn thành phong nhứ,

Mai tử hoàng thời vũ.”

* Đây là bài từ "Thanh ngọc án" của Hạ Chú thời Tống. 

Bản dịch: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999

“Gót sen đâu tới Hoành Đường nọ

Tròn mắt đưa, người đôi ngả

Khúc hát tuổi xuân cùng ai tỏ?

Đài hoa gác nguyệt

Cửa son song đỏ,

Chỉ có xuân biết rõ.

Bến sông cảnh đẹp chiều mây toả

Đứt ruột vần thơ ngòi bút tả

Thử hỏi mối sầu chừng bao nả?

Một vùng khói cỏ

Đầy thành tơ gió

Mơ chín, cơn mưa đổ.”

“Thơ hay.” nàng khen không ngớt miệng.

“Đúng vậy a, tiền đồ tốt đẹp của ta chính là cô,” Thọ vương khoanh hait ay trước ngực nhìn nàng cười: “ Đợi đến lúc hoành huynh phát hiện đây là thư tình do Bổn vương viết cho cô, người sẽ tán dương như thế nào? ”

“Khoe khoang.” Tiết Bích Đào vo tờ giấy thành một nắm, tò mò hỏi: “Nếu là chính ngài viết thì sẽ viết như thế nào?” nàng thật sự cảm thấy với tính cách của Thọ Vương sẽ không viết ra bức thư tình buồn rầu như vậy để thể hiện tình cảm của mình.

Thọ Vương suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Ta thấy khanh khanh (cách gọi bạn bè thân mật) rất quyến rũ, hình như khanh khanh rất hợp với ta?” 

“ … ”

Thích hợp, thích hợp cái quái gì.

“Đây không phải làn bản thảo, nếu Bổn vương không đoán sai, chắc tờ giấy kia đã được thả vào trong cung điện của ngươi. “Trong lúc chuyển cung hỗn loạn, không cẩn thận khiến cho người khác động thủ là khả năng lớn nhất. Nếu là hắn, nhất định sẽ chọn lúc này để ra tay.

Tiết Bích Đào nhíu mày, mở bàn tay ra nhìn một chút. Nếu như đã bị đưa vào, không thể nào tính năng cảnh giác lại không hoạt động. Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Ngây ngốc cái gì đấy.” Thọ vương gõ trán nàng: “Còn không mau tìm ra nó?” Vừa nói nhưng chính mình lại tìm một cái ghế ngồi xuống, gác hai chân lên ngồi.

Tiết Bích Đào còn đang đắm chìm trong suy nghĩ hệ thống có thể bị lỗi, ngã cũng không thấy đau. TaigaSae.d.d.lqd Nghe được lời của hắn, cũng cảm thấy nên tìm ra trước lúc hoàng đế quay lại là tốt nhất.

Nhưng cho dù nàng lật tung mọi ngóc ngách trong phòng ngủ cũng không thấy bức thư tình quái quỷ kia.

Thọ vương rảnh rỗi gặm táo bày kế cho nàng: “Có ai rảnh rỗi thả vào trong bình hoa, hoàng huynh có thể phát hiện không? Chỗ nào huynh ấy lưu lại nhiều nhất thì tìm ở chỗ đó.”

Chỗ nào hắn hay ở lại?

“ … ” 

Tiết Bích Đào nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó bị ánh mắt kỳ lạ của Thọ vương hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên chạy đến giường tìm kiếm.

Đáng ghét! Nhìn nàng như thế làm gì! Hoàng đế đến tẩm điện của phi tần, không phải để ngủ sao!

Kết quả, thật đúng là nàng tìm được dưới gối sứ xanh trắng mà mình vừa oán trách với hoàng đế. Chắc là do cùng một người viết nên nhìn bút tích nó rất giống với bức thư mà Thọ vương vừa đưa cho nàng xem.

Để gần như vậy, nàng lại còn ngủ trên nó mà một chút cảm giác cũng không có. Sắc mặt hơi trầm xuống.

“Tìm được không tốt sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Nàng nhe hàm răng trắng nhỏ cười âm trầm: “Đang suy nghĩ nên trả thù như thế nào.”

Trong nháy mắt Thọ vương phấn chấn hẳn lên ném hạt táo vừa ăn xong vào bình hoa mà Tiết Bích Đào tìm kiếm khi nãy, thần thái tươi sáng hỏi nàng: “Chuẩn bị như thế nào?”

“Đương nhiên là ném cho ta một cây đào, ta đáp lại một đảo.”

Thọ vương đầy tò mò nhìn nàng.

“Vương gia, ta mượn bút tích của ngài dùng một chút được không?”

--- ------ --------

Giới thiệu của tác giả:

Đức Phi: sinh ra Đại hoàng tử. Muốn làm hoàng hậu, muốn cho nhi tử làm hoàng đế.

Hiền Phi: bộ não của hoàng hậu nương nương (thật ra thì có khuynh hướng Bạch Hợp…) Từng nuôi Nhị công chúa, nhưng sau đó Nhị công chúa chết non.

Nghi Quý Nhân: Muội muội của Hoàng Hậu nương nương

Mẫn Quý Nhân: Cháu gái Thái Hậu, biểu muội Hoàng đế.

Trinh Quý Tần: Nguyên là người trực tiếp đứng trên Tiết Bích Đào, sinh ra Tam công chúa.

An Tài Tử: Sinh ra tứ hoàng tử. Vốn thông minh nhưng khi lâm vào tình yêu khiến nàng trở nên ngây ngốc. Hiểu biết y thuật.

Mật Quý Nhân: năm xưa cùng hoài thai với Trinh Quý Tần, bị hãm hại sinh non. Hiện tại là người của hoàng hậu, thật ra là mượn thế lực của Đức Phi để trả thù Trinh Quý Tần.

Vân Phi: sinh ra Nhị hoàng tử. Gia thế bình thường, làm việc cẩn thận. Nếu như muội muội không thể sinh nhi tử, hoàng hậu muốn con của nàng lên ngôi vì dễ thao túng.