Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 11: Mồng tám tháng chạp (Thượng)




Sáng sớm ngày thứ hai, thánh chỉ của hoàng thượng phong nàng làm ngũ phẩm Mỹ Nhân vừa xong, hoàng hậu đã mời đến tiệc thưởng mai. Ý chỉ mời chúng phi tần cùng ăn cháo mồng tám tháng chạp cũng theo đó mà đến.

Tiết Bích Đào vội đến chân không chạm đất. Trên dưới Phương Hoa các cũng vui sướng theo.

Mộ Vân từ trước tới nay trầm ổn cũng lấy khăn lau lau khóe mắt. Vui đến chảy nước mắt:” Nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có hy vọng. Nô tỳ không nghĩ chủ tử sẽ có ngày được đắc sủng hơn cả đại tiểu thư.”

“ Nói đúng hơn, đại tiểu thư trước đây thị tẩm lần đầu tiên đã được tấn vị. Hoàng thượng rõ ràng đến chỗ chúng ta nhiều hơn, nô tỳ còn nghĩ tại sao tiểu thư còn chưa được tấn chức. Không ngờ hoàng thượng lại để chủ tử bỏ qua một bậc, thẳng lên tới ngũ phẩm. Thật là tốt quá, những ngày tháng tươi đẹp của chủ tử mở ra rồi!” Sơ Hiểu cũng cực kỳ cao hứng, bùm bùm nói một tràng.

Do ở trong nội thất thương lượng chuyện ăn mặc, Tiết Bích Đào lại kêu Vân Hương ra ngoài, chỉ chừa lại ba nha đầu trước mặt, nên không hạn chế các nàng nói này nọ.

Nếu buồn bực mà lo sợ không dám nói, vậy còn gì thú vị nữa.

Đang vui vẻ thì cứ vui vẻ đi.

Tiết Bích Đào cũng thật cao hứng. Không ngăn hoàng thượng đi, thế nhưng lại đạt được thu hoạch như vậy.

Chẳng trách mọi người đều yêu thích tranh thủ tình cảm. Liền chỉ cần ngươi chiếm được một góc nhỏ trong lòng hoàng thượng, khi hắn nhớ tới sẽ tận lực thỏa mãn tâm ý của ngươi.

“Chủ tử, hôm nay chuẩn bị trang phục như thế nào?” Từ lúc Tiết Bích Đào liên tục bốn ngày kéo hoàng thượng tới chỗ nàng, bọn nha hoàn liền không tự giác mù quáng tín nhiệm chủ tử mình.

“Tùy ý đi.” Có trường hợp mọi người đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhưng hoàng đế không tới, nên ăn mặc như vậy cũng vô ích. Còn nếu hoàng đế tới, còn phải coi tâm tình của hắn. Thời điểm tâm trạng tốt thì thích xinh đẹp một chút, lúc tâm trạng xấu thì tự nhiên thích trắng thuần một chút.

Loại xác suất gặp mặt này, nàng cũng lười tính toán.

Mộ Vân ba người lên tiếng trả lời.

Qua không lâu sau, Tiết Bích Đào một thân áo tùng hoa đính ngọc , váy đào phấn kiều diễm, bên hông đeo một túi hương màu tím thêu bướm nổi bật. Sắc mặt xinh đẹp, môi cánh hoa mềm mại, đứng giữa băng tuyết quả thật có thể khiến băng tuyết tan chảy.

“Cũng không biết tại sao. Phương thuốc vẫn là phương thuốc lúc đầu, nhưng sắc mặt chủ tử lại hồng nhuận hơn, bệnh tình cũng tốt hơn rất nhiều.” Mọi người nhìn thấy đều giật mình, vẫn là Sơ Hiểu lên tiếng trước tiên.

“Ai bảo ta dạo gần đây tâm tình rất tốt chứ.” Tiết Bích Đào sóng mắt ướt át, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Mọi người lại sửng sốt.

“Vân Hương, thời điểm ta không có ở đây, Phương Hoa các giao cho ngươi và Sơ Hiểu. Nàng tuy rằng làm việc dễ xúc động, nhưng tính tình cũng thông minh, có thể giúp ngươi một phen.” Lúc này Tiết Bích Đào chuẩn bị dẫn theo Mộ Vân và Phụng Tử đi. Cháo mồng tám tháng chạp cũng không tính là ngày hội đứng đắn gì. Ai biết được trong lòng hoàng hậu nghĩ gì? Chọn cái ngày mang danh là tỷ muội tề tựu, thật sự chỉ là để thưỏng mai xây dựng tình cảm? Nàng không tin.

Hiện giờ nàng ở trên đầu sóng. Nhiều ánh mắt dòm ngó. Mộ Vân trầm ổn, Phụng Tử cẩn thận, nếu gặp chuyện cũng có thể giúp ích.

“Vâng, chủ tử cứ yên tâm đi dự yến, nếu có gì không tốt, nô tỳ xin chịu trách nhiệm.” Vân Hương biết mình không phải tâm phúc của chủ tử. Nếu chỉ sống an phận thủ thường, nhất định sẽ bị người khác thay thế. Có lẽ nên làm ra thành tích gì đó, để chủ tử thấy rõ mình là người hữu dụng.

Tiết Bích Đào vừa lòng gật đầu. Nhìn Vân Lũ liếc mắt một cái, lúc này mới xuất phát.

Tim Vân Lũ đập thịch một cái. Chủ tử từng cho Mộ Vân tìm riêng nàng, bảo nàng quan sát Vân Hương. Nếu nàng có thể tìm được lỗi của Vân Hương hoặc phát giác ra Vân Hương là người phi tần khác an bài, sẽ đem nàng lên làm nhất đẳng cung nữ.

Trong mắt nháy lên lửa nóng, Vân Lũ thầm hạ quyết tâm hảo hảo quan sát.

Kì thực Bích Đào không chỉ nói riêng với Vân Lũ điều này, mà cũng từng kêu Vân Hương chú ý động tĩnh bọn cung nữ thái giám bên dưới, nhận lấy trọng trách.

Vân Hương không đáng tin, bình thường còn có Mộ Vân nắm lấy toàn cục.

Hôm nay nhân chỉ chừa lại Sơ hiểu làm việc tùy tiện, mới bảo Vân Lũ chú ý. Các nàng dò xét lẫn nhau, nàng mới có thể bớt việc.

Đợi đến được mai uyển, quả nhiên gặp bách hoa đua tranh, chúng phi tần tranh kì khoe sắc.

Bàn ghế kia sớm đã được bài trí, có ba cái được bao quanh bởi ba bình phong thủy tinh, hiện rõ cảnh sắc bên ngoài, cũng làm bớt gió trời hôm nay. Nếu không không cần ăn cháo, chỉ cần gió thổi qua, không chừng há mồm ra là miệng đầy tuyết.

Ăn tuyết rơi có thể no bụng.

Nàng đi tới các phi tần địa vị cao thỉnh an. Mọi người trước đó vài ngày đều biết nàng không phải người mặt lạnh. Hôm nay lại thấy nàng ăn mặc tươi sáng xinh đẹp, cũng không có gì lo lắng, chỉ liếc qua một cái, vì chuyện Trinh quý tần cướp người hôm qua mà nói móc vài câu mà thôi.

Dù sao hôm nay, ngoài trừ tỷ tỷ của nàng trước sau một bộ dạng lãnh diễm, như muốn hòa chung với băng tuyết bên ngoài. Còn nàng vì quá nổi trội, thậm chí còn phát ra sắc màu ấm. Nàng nếu là muốn đòi ân huệ, e là cũng không dễ dàng (?)

Nàng khó khăn cởi quần áo, thuận theo cung nhân chỉ dẫn, dựa vào cấp độ, phẩm chất mà ngồi.

Bên phải nàng là tỷ tỷ Tiết tài nhân, bên trái không có ai. Tính đến hiện tại ngũ phẩm quý nhân trong cung chỉ có một người, là Mật quý nhân, đây đại khái là vị trí của nàng.

Nghe nói Mật quý nhân kia ban đầu cũng là cực kỳ được sủng ái. So với nàng hiện tại còn hơn nhiều, thậm chí còn mang long thai. Mãi cho đến lúc không không hiểu sao lại sảy thai, vì bảo hộ Long thai bất lực, nàng lo lắng quá độ không thể chuyên tâm hầu hạ hoàng thượng, mới bị hoàng thượng từ từ lạnh nhạt.

Lúc này tỷ tỷ nàng đột ngột ho một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi coi như không có gì.

Xem ra trừ bỏ cẩu hoàng đế, ai cũng đều rất lạnh,

Tiết Bích Đào sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm cuối cùng đưa ra kết luận.

“Đức phi nương nương đến-“ Âm thanh chói tai của thái giám vang lên.

“Nhiều ngày không thấy Đức phi muội muội, còn tưởng rằng hôm nay muội không đến.” Hoàng hậu nhận lễ của Đức phi, cười đầy nhiệt tình, nói không chút khách khí.

Còn không phải do nghe nói hoàng thượng hôm nay có lẽ sẽ tới, nên mới đây đã chạy tới? Ngày thường còn không để hoàng hậu nàng vào mắt.

“Thiếp thân đương nhiên là muốn tăng tình cảm với tỷ tỷ, thế nhưng đại hoàng tử lại dính mẹ quá. Tỷ tỷ cũng biết chờ thêm một năm nữa nó sẽ phải đi học, thiếp thân vì chuyện này nên vội đến choáng váng đầu. Mong rằng tỷ tỷ tha thứ.” Đức phi cười, cười rất đắc ý.

“Xem ra bên người muội muội không ít nô tài rảnh rỗi, mọi chuyện đều phải để muội muội quan tâm. Ta xem sắc mặt muội muội cũng không tốt như trước. Như vậy đi, không bằng ta sai vài nô tài hữu dụng cấp cho muội muội sai sử. Hoàng tử đến trường là đại sự đứng đầu, với lại đây cũng là hoàng tử đầu tiên đi học nữa.” Không đợi Đức phi phản bác, lại mỉm cười ôn thanh:” Ta thân là thừa vận mẫu hậu, càng phải coi chừng nó nhiều hơn. Ban đầu suy nghĩ không chu đáo, làm cho muội muội thật vất vả.”

Đức phi nhất thời ngậm miệng, lại nói tiếp, hoàng hậu đích thực là mẫu thân chính thức của tất cả hoàng tử. Nàng ta muốn xen vào, mình không có lý do không đồng ý.

“Vậy thiếp thân xin tiếp nhận, tạ ơn tỷ tỷ.” Đức phi thỏa hiệp.

Bất quá là mượn nàng để cảnh báo người mới nhập cung. Nàng không đi thỉnh an, làm ảnh hưởng mặt mũi hoàng hậu, hoàng hậu thừa cơ lập uy thôi. Bên ngoài không bắt bẻ được, đám người đó tới chỗ nàng, nàng không thể giải quyết được sao?

Làm sớm để đầu óc được thoải mái.

Nghĩ nghĩ, tươi cười rồi tự nhiên đứng lên.

Tiết Bích Đào ngồi xem kịch vui thực sung sướng. Phi tần địa vị cao đấu nhau không phải dễ dàng gặp như vậy. Bình thường các nàng đều đem những phi tần cấp thấp sai bảo đến đáng thương, mình ở phía sau giả bộ cao thâm. Ngoài lần đầu tiên nàng phải thỉnh an Lệ Tần, mấy ngày sau Bích Đào cũng không thấy mặt mũi nàng ta nữa.

Nàng hớp một ngụm trà, nếu đây là một cái sân khấu kịch, nàng chỉ sợ lúc này đã quơ đầu theo lời bài hát rồi.

Thoải mái, thực là thoải mái.

Bất quá bộ dạng thư thái này sau khi cháo mồng tám tháng chạp đựng trong chiếc chén hoa hồng được bưng lên liền biến mất không tăm hơi.

Mắt phải nhẹ nhàng giựt, khiến nàng giật mình, nhưng trừ lần đó ra không còn dấu hiệu nào khác.

Là tác dụng của “cảnh giác” hay do nàng nghĩ nhiều?

Thỉnh thoảng mí mắt cũng giựt khó hiểu, vả lại lần trước “cảnh giác” nhắc nhở là tay phải tê dại. Nếu không phải nàng đề phòng yến hội hôm nay, cũng sẽ không nghĩ sâu như vậy.

“Chủ tử, không thoải mái sao?” Khi Mộ Vân bưng khay từ tay cung nhân, lấy ra một cái khay chứa cháo cùng bát và muỗng đặt trước mặt Tiết Bích Đào, phát hiện sắc mặt nàng kì quái, đè thấp giọng hỏi.

“Không sao.” Nàng do dự một khắc, liền bảo Mộ Vân quay lại vị trí cũ.

Hiện tại nàng không thể đọc ra miệng Bảng điều khiển trò chơi,chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

Dù sao mí mắt kia chính là vào thời điểm bưng cháo lên mà giật, nếu có gì thì đại khái là sẽ xuất hiện trong cháo, nàng tạm thời án binh bất động là được.

Huống chi chén cháo kia là phân cho các phi tần, nếu là có khác thường, ai có thể to gan xuống tay với tất cả mọi người?

Đó là điều nàng suy nghĩ mãi không ra.

Giải thích duy nhất là, mi mắt giựt là hiện tượng bình thường, không phải hiệu ứng của “Cảnh giác”