Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 107: Lời đồn




Edit: Mẫn Lương nghi.

Beta:  Hy Hoàng Thái phi

Tuy rằng lời đồn đại trong cung được Hoàng đế khống chế nên không truyền ra ngoài, nhưng mọi người vẫn cảm thấy Quý Phi hành sự thật đúng là tàn nhẫn, ác độc. Lúc ấy Trinh Mỹ nhân thật sự lao ra chắn cho nàng, sau đó nàng thậm chí còn không cảm kích, chỉ lo lắng thánh sủng giảm bớt vì Trinh Mỹ nhân có dung mạo tuyệt luân nên hủy dung của Trinh Mỹ nhân, dù cho là ai đi chăng nữa, khi nghĩ tới đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Tình cảnh ngay lúc đó cũng chỉ có ba cung nữ bên cạnh Tiết Bích Đào biết được, những người còn lại đều làm việc ở gian bên ngoài, mà ba người Vân Lũ quyết định sẽ không tiết lộ việc chủ tử làm. Trữ Tú Cung là bên đầu tiên phủ nhận, sau lại truyền nhiều người mới ủy khuất nói rằng là do Quý phi thất thủ gây ra, nhưng nội dung ngôn ngữ dường như không muốn đắc tội đến Quý Phi, càng làm cho người ta khó có thể biết được, đành tin là thật.

Mặc dù là người của Dực Khôn Cung, đi đường hay làm việc cũng không còn nhẹ nhàng tùy ý như trước nữa, lúc nào cũng phải thấp thỏm nhìn thần sắc của chủ tử, sợ nàng không hài lòng.

Tình hình cứ như vậy giằng co một thời gian, lại đạt tới đỉnh điểm khi một chuyện xảy ra làm đảo lộn mọi thứ.

"Cái gì!? Quý phi nương nương bị thương?" Mấy cung nữ phụ trách công việc vẩy nước quét nhà ở đình viện của Trường Xuân Cung ngạc nhiên, lập tức xích vào bên người cung nữ đang ra vẻ thần bí kia: "Sao lại như vậy? Mau nói."

Cung nữ kia thấy nhiều người tụ tập lấy mình làm trung tâm, e hèm vài tiếng lấy giọng, ngó ngang ngó dọc một chút, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Sáng sớm hôm nay Quý phi nổi hứng, muốn ăn trưa xong đi một vòng Đào Yêu Quán. Tuy nói Quý phi hiện giờ đang mang thai không thể khiêu vũ, nhưng nàng nói chỉ là đi hai vòng cho tiêu cơm, Hoàng thượng cũng cho phép nàng đi."

Ánh mắt các cung nữ sáng lên, trông mong nhìn nàng, chờ nàng kể tiếp.

"Cũng không biết vì sao đang đi tới giữa hành lang, tấm ván gỗ kia tự dưng thụt xuống, Quý phi nhất thời không thể đứng vững, suýt nữa ngã ngửa trên mặt đất!"

"Xôn xao" Đôi mắt những cung nữ xung quanh càng sáng, không có gì cảm thấy bất ngờ cho thấy không phải bát quái bình thường mà là cực kỳ bát quái!

"May mắn là đại cung nữ Sơ Hiểu đi bên cạnh Quý phi tay mắt lanh lẹ, lập tức chạy lại đỡ Quý phi, lại có thêm hai người nữa giúp đỡ mới ổn định được. Chẳng qua dù vậy, chân mà Quý phi giẫm lên tấm gỗ bị hư đó vẫn bị thương, máu tươi đầm đìa, nghe nói Hoàng Thượng lúc ấy đang ở Ngự thư phòng triệu kiến các nội quan đại thần, vừa nghe Triệu công công bẩm báo, ngay lập tức phát hỏa! Muốn đem hết tất cả những người trông coi ở đó đem đi chém hết."

"Trời ơi!" Mọi người làm như không chịu nổi hình ảnh quá mức huyết tinh, che miệng kinh hô, bộ dáng vô cùng giống nhau.

"Sau khi tra mới biết, tấm ván gỗ dùng để lót trên hành lang Quý phi đi qua ấy là bị người lấy hàng kém chất lượng tráo vào, dưới hành lang đó thật ra chính là lu nước, tuy đại đa số bên trong không chứa nước nhưng không phải là không có. Những ván gỗ đó một khi bị ẩm ướt thì bên trong sẽ nát bấy, chỉ cần giẫm nhẹ một cái là hỏng."

Sau khi chân tướng bị vạch trần, đình viện trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người lập tức đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hầu hết đều suy tư xem "Ai là hung thủ?".

Cho đến khi một giọng nói sợ hãi vang lên: "Chuyện này sẽ không liên quan tới Hoàng hậu nương nương sao?" Mọi người nhìn lại, là một cung nữ tết tóc hai bên, đội một bông hoa lụa mày xanh lá cây rất nổi bật, nói.

Nhìn dáng vẻ mập mập nộn nộn kia, có thể biết là mới tới.

"Ngươi thì biết cái gì? Chuyện này có liên quan gì tới Hoàng hậu nương nương?" Những cung nữ còn lại dựa vào việc mình đã ở trong này khá lâu, lập tức bác bỏ lời nàng kia nói: "Ở chỗ này làm tổn hại danh tiếng Hoàng hậu nương nương, nếu người khác trong cung nghe được thì sẽ như thế nào chắc ngươi hiểu? Đúng là nói không thành có!"

Cung nữ vừa kể chuyện kia nhìn nàng nhiều hơn một chút, hơi suy nghĩ. Lúc sau liền ngăn lại lời nói của các nàng: "Nàng nói cũng không phải không có đạo lý. Chuyện ở lục cung, Hoàng Thượng đều giao cho nương nương của chúng ta tới tiếp quản, lúc ấy cũng là thời điểm xây dựng Đào Yêu Quán. Chúng ta giữ tiếng cho nương nương, người ngoài lại nghĩ muốn nói xấu ngài như vậy."

Có cung nữ cười lạnh: "Quý phi nương nương kia không phải không cùng nhau giải quyết quyền lợi sao, tại sao không phải nàng tự động tay động chân chứ."

Nàng vừa dứt câu, liền phát hiện những người xung quanh nhìn nàng giống y như nhìn một tên ngốc. Cái hành lang kia là Quý phi xây dựng, người bình thường không được đi vào, Quý phi tự động tay động chân vô làm gì!?

Nàng hơi tức giận trừng lại mọi người, nhưng cũng không nói gì thêm. Nàng nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cũng nghĩ Quý phi sẽ không ngốc tới nỗi tự gây rắc rối cho mình.

"Ta nghĩ nên bẩm báo chuyện này lên cho nương nương biết đi." Cung nữ kể chuyện kia quyết tâm nói.

Cung nữ đầu đội hoa lụa kia thẹn thùng cười, đưa ra chủ ý cho nàng: "Tỷ tỷ, không bằng tỷ tỷ đi nói cho Đinh Lan tỷ tỷ trước? Nếu Đinh Lan tỷ tỷ cảm thấy đó không phải là chuyện lớn thì cũng không cần khiến cho nương nương tổn phí tâm tư."

"Vẫn là ngươi nghĩ chu toàn." Cung nữ kia ôn hòa mỉm cười, sau đó đi vào trong điện.

Những cung nữ khác nhìn nhau, có một người nhịn không được, cuối cùng vẫn hỏi: "Việc này, chắc không phải nương nương của chúng ta làm... đúng không?"

Mọi người đồng thời run lên, trừng mắt nhìn nàng một cái, ý là nàng chớ có nói năng hàm hồ. Nhưng chỉ thấy các nàng không nói gì, trong lòng lại có vài phần đồng ý với lời này.

Từ khi Quý phi nương nương vào cung, Hoàng hậu nương nương liền không có được một ngày yên bình. Nói rằng trong lúc hồ đồ làm ra chuyện như vậy... cũng hợp lý.

Các cung nữ kia nghĩ như vậy, không để ý đến cung nữ mới tới kia khóe môi cong cong, có chút hài lòng vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ.

---

"Thiếp thân biết nơi ở của nương nương không thiếu dược liệu lạ, nay thiếp thân đem dâng lên một bát canh xương sườn hầm củ sen, hy vọng nương nương có thể sớm ngày bình phục." Dương Tuyển thị ngồi trên ghế thêu cạnh mép giường, mỉm cười lấy lòng.

"Ngươi có tâm." Bích Đào gật đầu: "Phụng Tử, đưa canh vào trong phòng ăn, chút nữa để ta ăn tối."

"Vâng."

Dương Tuyển hầu biết Quý phi không thích những lời nói giả tạo khách sáo, không thích có nhiều người tới bái phỏng, nhưng nàng dựa vào Quý phi mới không bị người ta khinh, bắt được cơ hội nên mới nhiều lời vài câu, mục đích là muốn thân cận Quý phi hơn.

"Nương nương có biết hiện nay trong cung truyền ra rất nhiều lời đồn hay không?"

"Bổn cung chỉ lo dưỡng thương, không chú ý tới việc này." Bích Đào dường như có chút hứng thú, nâng nâng mi: "Nói thử xem."

Dương Tuyển thị thấy thế liền ngồi thẳng lên, chậm rãi nói: "Lúc trước Hoàng Thượng muốn chém đầu mấy người trông coi kia, do nương nương khuyên nhủ và nói tốt vài câu nên mới bác bỏ. Bọn họ đương nhiên nhớ tới thiện tâm của nương nươong, tuy trên mặt không dám biểu lộ ra gì nhiều, nhưng nghe nói có ngầm đồn đãi Hoàng hậu nương nương đã mua chuộc bọn họ, người không quen nhìn thấy nương nương được sủng ái nên mới làm ra chuyện này."

"Hoàng hậu?" Bích Đào mỉm cười: "Lời này nói ra có chút ý tứ."

"Cũng không phải..." Dương Tuyển thị liếc mắt nhìn Quý phi, có chút không hiểu được ý trong lời nói của nàng, cuối cùng vẫn chỉ đơn giản nói ra tình hình thực tế: "Còn có tin đồn Hoàng hậu nương nương ghen ghét phi tần được sủng ái, nàng cũng chỉ có một đứa con duy nhất là công chúa, chuyện Hoàng thượng ít con nối dõi dường như là do nàng giở trò. Giống Ngô Tiệp dư, đó là người trước mặt nàng được sủng ái, Hiền Phi và An Quý nhân là hai người không được sủng lại không gia thế, nàng lười tính kế, Mẫn Quý Tần thì tự nhiên có Thái Hậu chống lưng."

Bích Đào cười mà không nói, chỉ dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục.

"... Lúc trước Mật Tiệp dư vì quá được sủng ái, Lệ Tu Dung không nói, trực tiếp hạ tuyệt tử dược làm nàng không thể mang thai. Mà nương nương ngài... Lại là một ngoại lệ."

"Cho nên mọi người đều nói, Hoàng hậu nương nương ở trên phương diện có con nối dõi không thể bằng ngài, chỉ là không từ thủ đoạn, làm ra cấm dược, lời đồn về những việc này, kỳ thật là do tâm nàng sinh ra ghen ghét mà thôi."

Loại đồn đãi đó thật thật giả giả, nghe được nhưng mà cũng có phần rất đáng tin. Bằng không hiện giờ trong cung cũng không huyên náo như vậy, chỉ sợ cung nhân của Trường Xuân Cung nghe nhiều rồi, đều cảm thấy chủ tử nhà mình có lẽ vì ghen ghét quá mà làm ra những chuyện này.

Rốt cuộc động cơ là gì, sự thật như thế nào, thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất.

"Mấy lời này các ngươi ở đâu cũng nói?" Bích Đào nghiêng đầu cười nhìn nàng, hỏi.

Dương Tuyển thị bị dọa cho nhảy dựng, lập tức làm sáng tỏ: "Sao lại như thế được... Thiếp thân cũng không phải là người lắm mồm." Nàng cảm thấy Quý phi có lẽ thích nghe những lời này, mới vừa rồi nhiều lời vài câu, nhưng mà ngày thường nàng cũng đâu dám nói gì Hoàng hậu.

Người trong cung bắt lỗi phi tần không ít, đồn đãi truyền lưu giữa các cung nhân còn an toàn hơn  truyền ra từ miệng của phi tần. Đương nhiên, nếu như cung nhân của bản thân ở trong cung bị bắt được, cũng sẽ bị trị về tội quản giáo không nghiêm. Nàng ở phương diện này vẫn là tương đối cẩn thận.

"Không có là tốt." đầu ngón tay phấn hồng tự nhiên xẹt qua tấm chăn gấm mỏng, miết nhẹ lên đường cong của hai cành cây liền cành quấn lấy nhau in trên chăn gấm, Bích Đào không chút để ý nói: "Thân là cung phi, lời này nói ở Dực Khôn Cung thì không sao, nhưng nếu nói ở chỗ khác, khó mà chắc chắn rằng Hoàng hậu nương nương nghe xong sẽ không tức giận, sau đó nói bổn cung quản giáo không nghiêm, không có quy củ gì."

Lời vừa dứt dường như vô hình chung đã khẳng định những lời đồn đãi kia là thật, Hoàng hậu sẽ bởi vậy thẹn quá hóa giận.

"Nương nương nói phải, thiếp thân đa tạ nương nương dạy bảo." Dương Tuyển thị xoay người, đứng dậy thi lễ. Xem ra Quý phi có vẻ hài lòng về lời nàng vừa nói, chỉ là không muốn mượn từ miệng nàng nói ra, ừm, nàng có thể suy xét khiến cung nhân quạt gió thêm củi, làm việc này trở nên lớn hơn, rối rắm hơn.

Nói vậy Quý phi sẽ không thể không cao hứng.

"Dương muội muội tới thật sớm." Lệ Tu Dung và Sơ Hiểu lạnh nhạt tiến vào, màn lụa được vén lên, lộ ra khuôn mặt trương diễm, xinh đẹp như phù dung, nàng tiến tới mỉm cười thi lễ: "Nương nương thứ tội, thiếp thân không phải cố ý tới muộn."

"Các ngươi có lòng, cũng không cần câu nệ vấn đề sớm hay muộn." Bích Đào mỉm cười miễn lễ cho nàng.

"Nương nương tuy không trách tội nhưng thiếp thân vẫn cảm thấy có lỗi." Lông mi của nàng khẽ nháy, để lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa, đi thẳng vào vấn đề: "Giữa đường nghe nói Trữ Tú Cung đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì?"

"Khuôn mặt của Trinh Mỹ nhân bị Quý phi nương nương vô ý làm bị thương, nhưng mà Thái y đã nói không sao, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không có sẹo rồi. Hôm nay sau khi kiểm tra lại thế mà nói khác đi, bảo rằng miệng vết thương chuyển biến xấu, mặc dù vẫn không sao nhưng có thể sẽ lưu lại sẹo. Đang êm đẹp như vậy sao lại chuyển biến xấu? Vị kia không chịu bỏ qua, ra lệnh tra rõ, náo loạn làm cho Trữ Tú Cung không được yên bình."

Bích Đào cười cười, trong lòng hiểu rõ. Đây có lẽ là An Quý nhân đắc thủ, nàng vốn rất am hiểu y thuật cùng chế thuốc, có bản thân mình nâng đỡ, ở Trữ Tú Cung cũng không phải không có người chống lưng.

Bản thân nàng năm đó ở Phương Hoa Các, tuy rằng nhất thời chấn nhiếp được đầy tớ, nhưng mà muốn thu phục thì lại chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. May mà nàng được ân sủng không ngừng, đối đãi với người khác thật hào phóng, mọi người mới dần dần có nỗi nhớ nhà. Dù vậy, phía sau còn có một vị Vân Thanh.

Lúc Trinh Mỹ nhân vào cung địa vị còn thấp, ân sủng thường thường, cho dù gia thế không tồi, nhưng muốn lập tức thu phục toàn bộ cung nhân, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

"Tra được rồi sao?"

Lệ Tu Dung nghe thấy vậy, lặng lẽ dấu đi nụ cười bên môi: "Nghe nói là tra được trong một lọ cao dưỡng da thành phần độc hại, lọ cao dưỡng da đó - lại là Mẫn Quý Tần đưa đến."

Bích Đào thoáng chìm vào suy nghĩ.

Mẫn Quý Tần luôn luôn chú ý đến Trinh Mỹ nhân, cảm thấy nàng có cơ hội, có thể đối đầu với mình, cho nên Trinh Mỹ nhân và nàng cũng có giao hảo với nhau, chỉ là lúc này có lẽ đang hận nàng muốn chết. Một bước này của An Quý nhân thật kỳ diệu.

Cứ như vậy, việc này, nếu như không phải y thuật của Giang thái y không tốt, thì lọ cao dưỡng da kia sẽ có gì đó không bình thường, hoặc là nói thủ đoạn của Mẫn Quý tần quá cao, chọn thảo dược mà lão thái y cũng không thể phát hiện được. Giang Thái y là người của Kiến An hầu phủ, Mẫn Quý Tần sau lưng lại có Thái Hậu, chọn tới chọn lui cũng không thể trút giận được lên đầu ai, hiện giờ Trinh Mỹ nhân có lẽ là đang vô cùng đau đầu.

Nếu là lúc bình thường, còn đang bình tĩnh, nàng có thể nhận rằng lọ cao dưỡng da kia là sau khi vào phủ của nàng mới phát hiện được, nhưng hiện giờ dung mạo đã bị hủy, nàng làm sao có thể bình tĩnh được? Mặc dù bên cạnh có người thông minh phát giác ra, cũng không năng lực tra ra được chứng cứ. Thời gian lâu như vậy, lưu lại dấu vết là chuyện không thể nào.

"Mẫn Quý Tần làm ra việc này thật ngu xuẩn." Bích Đào dịch dịch góc chăn, hơi hơi mỉm cười.

Đưa đồ đó sang cho nàng sử dụng, còn không bằng đưa vàng bạc châu báu tới xem ra còn thỏa đáng hơn, bằng không người ta làm sao có thể chọn đồ vật trên tay nàng chuyển đi. Nàng thật ra trông có vẻ tri kỷ, thu lễ vật người cũng sẽ không thể không cảm kích.

"Nàng kỳ thực lại tới Phương Hoa Các kêu oan, nói cao dưỡng da kia nàng đã từng dùng qua và rất hữu hiệu, Thái Hậu nương nương mới ban cho một lọ. Nàng hảo tâm nhường cho Trinh Mỹ nhân, Trinh Mỹ nhân lại phản bội nàng, giá họa cho nàng, có thể thấy được tâm địa của nàng đen đúa biết bao nhiêu."

Bích Đào vui vẻ.

Chó cắn chó, miệng đầy lông. Hai người bọn họ sau lưng đều có chỗ dựa, cuối cùng náo loạn đến vậy, cũng không giải quyết được gì.

Như vậy là tốt nhất.

Nhưng mà chờ sau khi hai người rời đi, lại có một vị khách không mời mà tới.