Edit: Nguyệt Phi
Beta: SuTháiphi
Nguyên Sương hơi trầm ngâm đỡ Trinh Mỹ nhân về Trữ Tú cung, thỉnh thoảng nghiêng mặt quan sát thần sắc của chủ tử, chủ tử không chịu mở miệng, ở Dực Khôn cung chắc là có chuyện không thể nói được, phải hồi cung rồi mới hỏi lại. Cung nhân đi theo phía sau nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của chủ tử đều cúi đầu không dám lên tiếng, im lặng cả đoạn đường.
"Tất cả lui xuống đi." Đợi đến nơi, Nguyên Sương vung tay lên muốn đuổi hết các cung nữ còn lại ra ngoài.
Trinh Mỹ nhân đang đắm chìm trong suy nghĩ ở phía bên kia cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nắm tay áo của Nguyên Sương: "Đợi một chút."
"Chủ tử?" Nguyên Sương quay đầu không hiểu.
"Ngươi, ngươi đi gọi Thái y tới, ta không thoải mái." Ngón tay của Trinh Mỹ nhân vẫn còn hơi run rẩy, tùy ý chọn một cung nữ, nhìn thấy dáng vẻ mê mang của nàng ta, lập tức nghiêm nghị: "Còn ngây ngốc cái gì, còn không mau đi?"
Cung nữ kia cũng run rẩy theo: "Chủ tử chớ giận, nô tỳ đi ngay."
"Đợi đã! Nhớ phải gọi Giang Thái y." Bỗng dưng nàng ta lại bắn ra một câu, gọi lại cung nữ đang bước ra cửa kia. Trước khi tiến cung nương đã từng dặn dò, Giang Thái y này với nhà bọn họ có quan hệ không đơn giản, dùng hắn thì yên tâm hơn.
"Vâng, vâng."
Lúc này Trinh Mỹ nhân giống như một kẻ mất đi phương hướng, chỉ có thể như con thuyền nhỏ ở giữa lòng sông, hoàn toàn hoang mang rối loạn. Từ lúc nàng ta ở cửa cung Dực Khôn cung đến giờ, thậm chí lúc nãy dặn dò một phen cũng không hề bỏ ống tay áo đang che bên trái xuống. Những cung nhân kia đã sớm bị Nguyên Sương dùng các loại phương pháp để ngoan ngoãn tuân theo, thấy cử chỉ của chủ tử kì lạ, rốt cuộc cũng không dám nhiều lời.
Nguyên Sương lại không như vậy, nàng thấy đám cung nữ lui ra theo cửa sau thì trước tiên châm cho chủ tử chung trà. Vì sắc mặt chủ tử tái nhợt, giọng nói ngày thường trong trẻo lạnh lùng của nàng cũng cố ý mềm mỏng hơn chút: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe được xưng hô ngày xưa, dường như nhớ tới lúc chưa vào cung làm một tiểu thư thoải mái sung sướng, phóng khoáng tùy tiện, so với cuộc sống hiện giờ của Tiết Quý phi trong cung cũng không tệ hơn là bao. Nàng không biết làm sao lại có chút hối hận. Ở chỗ ăn thịt người này, nàng cho là mình có thể sống rất tốt, âm mưu tính toán lại cũng không như nàng nghĩ nhưng lại có người không chịu thua chỗ này. Rốt cuộc nàng cũng bỏ ống tay áo đang che xuống, hai tròng mắt kinh hoảng không khống chế được nước mắt tuôn như suối trào, dường như nhớ lại một màn bị rạch mặt kia một lần nữa, sợ hãi giọng nói run rẩy: "Nguyên Sương..." Nguyên Sương, ta nên làm sao đây?
Nguyên Sương thét lên một tiếng, hô hấp hơi dừng lại: "Là Quý Phi?" Một vết rạch dài ở bên tóc mai rất không rõ ràng, lúc này máu cũng đã đọng lại nhưng đối với nữ tử mà nói thì đây chính là hủy dung. Hủy dung, một phi tần dựa vào dung mạo để tồn tại lại bị hủy đi thì làm sao có thể mưu đồ địa vị nhỏ nhoi ở hậu cung đây? Cho dù dựa vào gia thế sẽ không bị đày vào lãnh cung, cho dù Hoàng thượng nghiêm trị Quý phi nhưng tiểu thư... lại có chỗ tốt nào chứ?
Rốt cuộc lần này Quý phi không chút lưu tình! Hoặc là nói... Nàng ta hoàn toàn không xem địa vị và danh tiếng của Hùng gia để ở trong lòng. Một người như thế...
"Là Quý phi... dùng hộ giáp rạch..." Trong giọng nói của nàng ta nhiều hơn vẫn là mê mang và sợ hãi, hận thù dường như đã bị chèn ép đến thấp nhất, không dám thể hiện nữa.
Nguyên Sương nghĩ đến tình cảnh kia, hô hấp hơi rối loạn, tuy thấy vết thương đáng sợ nhưng cũng không dám bôi thuốc bậy bạ, sợ là không dùng đúng thuốc sẽ lưu lại sẹo, ai biết Quý phi có nương tay hay không, hạ thuốc trên hộ giáp.
"Chuyện này tạm thời không thể truyền ra ngoài." Nàng ta tập trung suy nghĩ hạ quyết định. May mà lúc nãy chủ tử muốn mời Giang Thái y tới, nếu vậy muốn tìm cớ giấu giếm cũng thuận lợi hơn những Thái y khác. Ít nhất cũng phải để Thái y đến xem, nếu như có thể chữa khỏi không lưu lại sẹo thì còn một đường sống. Nhưng nếu lúc này truyền đi, cho dù chủ tử là người bị hại thì người trong cung e là cũng sợ tránh không kịp.
Trinh Mỹ nhân thấy Nguyên Sương hạ chủ ý, chẳng qua chỉ qua loa đáp một tiếng: "Ừ." Giờ phút này, trái tim nàng đau khổ giống như bị đặt trên lò nướng, lo lắng trông ngóng Thái y đến sớm một chút. Mà những chuyện khác, nàng tin tưởng Nguyên Sương sẽ an bài tốt. Huống chi lúc nãy ở Dực Khôn cung mà mời Thái y thì thời gian cũng quá ngắn. Chủ tử sao lại hồ đồ chứ.
Trinh Mỹ nhân nắm chặt tay, trong mắt hận ý sôi trào, cũng không biết là nhằm vào mình hay là Quý phi, hồi lâu mới nói: "Hoàng thượng sẽ đến..."
Nguyên Sương ngẩn ra. "Nàng ta nói Hoàng thượng sẽ đến ngay, ta, ta làm sao có thể dùng dáng vẻ này để gặp Hoàng thượng chứ!" Nàng gắt gao mím môi lai, nước mắt như chuỗi hạt châu chảy xuống. Nữ tử lấy dung mạo của mình làm niềm vui, chỗ nào bị thương thì có thể nhõng nhẽo chọc người thương xót, nhưng chỉ có mặt... sẽ khiến người ta đồng thời vừa thương tiếc vừa chán ghét.
Giang Thái y rất nhanh đã tới, khiến Trinh Mỹ nhân thở phào một hơi chính là Thái y nói vết thương không sâu, điều dưỡng thích đáng thì sẽ không để lại sẹo. Nàng nâng chung trà ấm áp khẽ uống, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ông trời không tuyệt đường người, nữ tử thích đẹp, dung mạo có thể giữ được, đối với nàng mà nói thì chính là chuyện may mắn nhất hiện giờ.
Còn Quý phi... trong lòng nàng thật sự vẫn cảm thấy sợ hãi, tạm thời không muốn giao phong với nàng ta lần nào nữa.
Nhưng ở bên này nàng có ý đồ giấu giếm chuyện này nhưng bên kia Hoàng hậu mưu đồ định trước sẽ không như ý nàng....
Trường Xuân cung.
Hoàng hậu vẫy tay cho đôi cung nữ phía sau dừng quạt lại, có chút nghi ngờ ngồi thẳng người, hỏi Kim ma ma: "Tin tức là thật?" Mặc dù nàng đoán được chuyện mã cầu là do Trinh Mỹ nhân bày ra nhưng nàng ta ngàn lần không đoán được Quý phi sẽ làm chuyện như vậy. Đương nhiên trước giờ thủ đoạn của Quý phi thiên về thô bạo trực tiếp, hiếm khi dùng kế dùng mưu.
"Lão nô đã cho người xác nhận, lúc Trinh Mỹ nhân hồi cung mặc dù chọn đường vắng nhưng vẫn có người của chúng ta nhìn thấy nàng ta dùng tay áo che mặt, rõ ràng là bị rạch mặt nên không muốn cho người khác nhìn thấy." Kim ma ma cười trả lời.
"Nương nương, đây chính là cơ hội tốt."
Mọi khi đa phần là bọn họ gài tang vật hay bêu xấu Quý phi mới có thể mượn sự bảo vệ của Thánh thượng mà truy xét, phủi sạch tội danh cho mình. Nhưng lần này, cái thóp này quả thực đã rơi vào trong tay bọn họ, cho dù truyền ra ngoài, cũng không phải là tin đồn, mà là sự thật. Không sợ người tra, chỉ sợ người không tra!
Hoàng hậu nhẹ nhàng dựa lên gối, chân mày nhíu lại cũng không lạc quan như Kim ma ma: "Từ trước đến giờ Quý phi có chừng mực, cho dù làm việc tùy ý đa phần cũng là dùng ngôn ngữ không cho người ta mặt mũi mà thôi, hoặc là nắm được điểm yếu của người ta hung hăng trừng trị một phen. Lần này lại làm chuyện quá khích..." Khiến trong lòng nàng cảm thấy rất không thực tế.
"Con người ai lại không có lúc thất thố." Kim ma ma không cho là đúng nói: "Người nghĩ Quý phi cũng không phải là một người ngu, nàng ta đối với Trinh Mỹ nhân như thế có thể thấy là đã biết Trinh Mỹ nhân vụng trộm giả thần giả quỷ. Nàng ta lại vẫn luôn tâm cao khí ngạo, không cam lòng đối đãi như ân nhân với kẻ thù, Trinh Mỹ nhân còn vội vàng kích thích nàng, nàng mất đi lí trí, sao lại không hạ thủ độc ác chứ!"
Hoàng hậu nghe cảm thấy có mấy phần đạo lý, chủ yếu trong hậu cung chỉ có Tiết Quý phi đã từng làm chuyện như vậy. Cách thức hành động đều không giống ai, Hoàng hậu vừa cảm thấy không đúng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì Tiết thị vốn có tính cách như vậy, thường ngày không bộc phát là bởi vì không có ai vô sỉ bắt báo "ân" như Trinh Mỹ nhân vậy thôi.
"Chỉ e hiện giờ Quý phi đã hối hận, suy nghĩ làm thể nào để bù đắp rồi?" Kim ma ma lại gián tiếp nhắc nhở chủ tử, thời gian cấp bách. Nếu Quý phi không muốn làm lớn chuyện, hạ thấp mình đến Trữ Tú cung xin lỗi, nói chuyện này là lỡ tay làm bị thương, lại thừa nhận thật thà một chút vậy thì biện pháp này cũng sẽ không làm được nữa.
"Ma ma nói đúng." Hoàng hậu trầm ngâm chốc lát, vẫn cảm thấy không nên bỏ qua cơ hôi này mới nói: "Ma ma phân phó cho mười phải tung chuyện này ra ngoài, ngàn vạn lần đừng để người khác qua loa giấu giếm."
"Vâng, lão nô tuân lệnh."
---
Dực Khôn cung.
Bên ngoài mùa hè nắng nóng vô cùng, Bích Đào dùng bữa trưa xong, dỗ tiểu Thừa Cảnh ngủ, liền đỡ eo đi vòng vòng trong điện để tiêu thực.
Giờ ngọ có cung nữ ở lại trực đợi phân phó, cũng có cung nữ luân phiên nhau đi nghỉ, trong điện lại yên tĩnh mát mẻ. Bên ngoài là tiếng ve tĩnh mịch vang lên, Bích Đào không gọi người lấy gậy đuổi đi, khi nàng nghe thấy thì như vậy càng có không khí mùa hè hơn. Tuy nàng không chịu nóng được nhưng quả thực rất thích mùa hè.
Điểm kỹ năng sau khi sáng cũng chưa từng vượt qua được, còn nói gì thăng cấp, cửa cuối cùng tăng chậm là bình thường, nàng nhớ tới lúc Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện nói một phen, lại cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Chẳng qua như vậy cũng tốt, hiện giờ nàng lại muốn ở lại thêm một chút, an bài nhiều hơn cho hai bảo bảo của nàng...
Còn có Thọ vương bên kia, lúc thi đấu mã cầu, nàng tình cờ nhìn thấy một trâm ngọc linh lung màu thạch lựu, cây trâm kia rất tinh xảo, dường như đã từng nhìn thấy trên đầu Tiểu công chúa. Chẳng qua trước giờ trang sức của Tiểu công chúa rất nhiều, nhất thời nàng cũng không thể xác định được, nên cho người truyền tin tức này cho Thọ vương, để hắn tự định đoạt. Hiếm khi thấy hắn nhờ mình việc gì, trước mắt cũng chỉ có chuyện này để cho chút manh mối.
"Nương nương." Vân Lũ vào điện, nhìn thấy chủ tử vẫn chưa ngủ, đang được Phụng Tử đỡ đi tiêu thực, vội vàng bước lên hai bước lấy tờ giấy trong tay đưa tới: "Mời nương nương xem." Bắt nguồn của lần truyền tin này khá kỳ lạ, lại là từ bên Thừa Càn cung bên kia đưa tới. Trong Thừa Càn cung...
Bích Đào dừng bước, mở giấy ra, chẳng qua chỉ có vài dòng chữ le que, trong lòng có tính toán. Bởi vì nàng không muốn gạt hai người Vân Lũ, liền vuốt cằm nói: "Các ngươi xem chút đi."
Sau khi Vân Lũ xem xong ánh mắt hơi ngưng trọng, ngước mắt hỏi: "Nô tỳ dám hỏi chủ tử..."
Bích Đào giơ tay ngưng lại, cười nói: "Bổn cung biết ngươi muốn hỏi gì. Lại nhắc tới chuyện lần trước rạch mặt Trinh Mỹ nhân các ngươi đều cho là ta quá khích, có phải không?"
"Quả thực có một chút." Vân Lũ thành thực nói. Lúc trước khi còn là phân vị thấp, chủ tử hành sự đa phần đều có tính toán trước, từng chuyện từng người đều có tác dụng thần kì nhưng từ sau khi trở thành Quý phi, liền lười dùng âm mưu tính toán, dùng cách làm việc kiêu căng để trấn áp người khác. Lúc này người sáng suốt mấy cũng đều cảm thấy Quý phi nương nương hại người mà chẳng có lợi cho mình, theo thông thường thì sẽ không làm như vậy nhưng lúc nghiên cứu kỹ thì sẽ thấy phù hợp với tính cách của nàng.
Trong tâm tư nàng ta cảm thấy chủ tử sẽ không làm gì mà không có lý do nhưng cũng không khỏi nói cách làm của chủ tử từ trước tới nay luôn làm nàng ta rối loạn.
"Bổn cung chính là muốn chơi một trận vui sướng." Bích Đào nhếch môi.
"Nương nương." Vân Lũ bế tắc gọi một tiếng. Chủ tử nói như vậy lại khiến cho nàng nghĩ sâu xa, cảm thấy lý do này còn có thâm ý khác.
"Nếu không khiến bổn cung trong lòng thoải mái thì làm sao có thể an tâm dưỡng thai chứ." Ý cười bên khóe môi nàng dịu dàng, vuốt bụng nói: "Chẳng qua ngoại trừ chuyện này, bổn cung cảm thấy nhà mẹ của mình cũng đã sống yên ổn quá lâu rồi."
Vân Lũ kinh ngạc một lát, cẩn thận suy nghĩ, dường như có chút hiểu rõ.
"Kiến An Hầu phủ..." Bích Đào giương cằm lên: "Có Hoàng thượng ở đây, bọn họ không dám nháo với bổn cung." Nhưng khó tránh ở trong tối lại gây nhiều chướng ngại cho Tiết gia.
Trải qua chuyện của Tào Tuyển thị, Tiết gia cũng phải nên gõ gõ một chút. Chẳng qua dù sao nàng cũng mang họ Tiết, sao có thể tự mình ra tay được chứ.
"Đương nhiên, còn không thiếu Hoàng hậu được."
Đối với chuyện trong cung, Vân Lũ phản ứng cực nhanh: "Nương nương là cố ý để người ta nắm chuôi?" Từ sau khi vu hãm nương nương trộm mua thuốc cấm mà đẩy Ngô Tiệp dư ra làm bia đỡ đạn, Hoàng hậu đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhưng chủ tử tính toán Hoàng hậu, chẳng lẽ là muốn chiếm lấy...?
Vân Lũ bị suy nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu khiến giật mình kinh ngạc, vội vàng xóa đi ý nghĩ này. Mặc dù nàng cảm thấy dựa theo sự sủng ái của chủ tử thì không phải không được nhưng suy nghĩ này dù sao... Cho dù nàng to gan nhưng cũng chưa từng to gan đến mức này.
"Ừ." Bích Đào gật đầu: "Bổn cung không đợi được đến lúc nàng ta chui đầu ra khỏi mui rùa đó rồi."
" Nương nương?"
"Bổn cung có thể không làm nhưng Lý thị...." Cũng đừng hòng ngồi vững trên vị trí đó.
Nếu không đợi khi nàng vừa đi thì Thừa Cảnh và bảo bảo của nàng sẽ gặp họa. Tốt nhất là phải có cách khiến nàng ta thân ở hậu vị nhưng lại không có thực quyền. Nàng lại nhấc Lệ Tu nghi lên phân vị cao, lúc trước Lệ Tu nghi bị Hoàng hậu hạ thuốc đã vô sinh, nửa đời sau muốn có chỗ dựa thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để nâng đỡ Thừa Cảnh.
Còn Hiền phi, Nhị hoàng tử... Nàng xoa xoa trán, những chuyện này, không gấp được.
Vân Lũ và Phụng Tử vẫn còn yên lặng tiêu hóa những ý tứ mà chủ tử nói, nhất là Phụng Tử, những thâm ý trong lời nói đều khiến cho nàng có điều suy nghĩ.
"Phụng Tử, đến Thượng Y cục sửa rộng lại bộ vũ y đã chuẩn bị xong kia, hôm khác bổn cung muốn dùng." Bích Đào thấy hai người đã suy nghĩ xong rồi, mới lên tiếng. Lại đổi đề tài một cách kì lạ.
"Nương nương, bây giờ người đang mang thai, cho dù ngứa nghề thì cũng phải vì tiểu chủ tử mà không thể làm loạn!" Khóe mắt Phụng Tử giật một cái, bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Bích Đào cười liếc nàng ta một cái, nói: "Trong lòng bổn cung có tính toán, ta chỉ cảm thái thai này là nữ nhi, muốn đi Đào Yêu quán một chút thôi..."
"Dạy thai trước thời hạn."