Hương tuyết tùng nồng nặc nổ tung trong phòng huấn luyện khép kín.
Đó là một mùi hương hơi chua, quanh quẩn nơi chóp mũi hơi nhạt mà sảng khoái. Nhưng mà loại hương thơm này bình thường ngửi có mùi thơm phong phú, vào giờ phút này giống như phốt pho trắng đang cháy trong không khí, như đang cháy dần nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ không gian.
Sở Hi Bạch từ lúc phát hiện có gì đó không thích hợp đã che miệng mũi mình lại, nhưng cũng không có hiệu quả quá lớn, tin tức tố Alpha không giống với mùi hương bình thường, nó hầu như không có khe hở nào không len vào.
Anh đã từng ngửi qua tin tức tố của Kỳ Hành. Thân là sinh viên trường quân sự, kiểm soát tin tức tố là một khóa học bắt buộc, nhưng làm đồng đội, bọn họ thường xuyên huấn luyện cùng nhau. Sau một lần đặc huấn, Kỳ Hành buông lỏng khống chế tin tức tố của bản thân, mà cùng lúc đó, Sở Hi Bạch bắt giữ được một tia mùi đặc thù.
Khác với tính cách có phần nhảy nhót của mình, tin tức tố của Kỳ Hành được coi là lãnh đạm. Nếu để cho Sở Hi Bạch hình dung nói thì nó đại khái là rừng thông sau tuyết, hít vào trong phổi sẽ cảm giác lạnh lẽo, thở ra rồi vẫn vương lại rất lâu.
Là hương tuyết tùng rất đặc biệt. Sở Hi Bạch nghĩ thế. Anh khó có được ở trong tình cảnh này phân ra một chút tâm tư để cảm khái.
Hiện tại trong phòng huấn luyện tràn ngập mùi hương đặc biệt này. Nếu như giờ phút này người đứng ở chỗ này không phải là anh, không phải là Alpha, mà đổi thành một Omega, như vậy anh dám khẳng định, tin tức tố của Kỳ Hành nhất định sẽ làm cho Omega kia trong thời gian ngắn liền ướt át.
Bất quá đáng tiếc, nơi này không có Omega gì cả, chỉ có Alpha cùng một giới tính với Kỳ Hành.
Alpha không có ham muốn đối với tin tức tố lẫn nhau, cứng rắn để nói, cũng sẽ chỉ cảm thấy mình bị khiêu khích.
Che miệng mũi tiêm cho mình một mũi thuốc, Sở Hi Bạch áp xuống tin tức tố ngo ngoe rục rịch trong cơ thể bị hương tuyết tùng khơi gợi lên, thử thăm dò tiếp cận Alpha quỳ rạp trước mặt.
Lần này Kỳ Hành bùng nổ kỳ mẫn cảm đột xuất không kịp chuẩn bị, nguyên nhân cũng không thể giải thích được. Mọi người trong trường đều biết bọn họ bất hòa, bởi vậy mình xuất hiện ở chỗ này, nhìn thế nào cũng rất khả nghi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Sở Hi Bạch âm thầm chửi thề một tiếng, đồng đội này của anh cũng thật biết gây chuyện.
Alpha quỳ một gối cách đó không xa chậm chạp không có tiếng động, vị trí của Sở Hi Bạch vừa vặn là khu vực mù, cho nên anh không nhìn thấy mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi của Kỳ Hành, đôi mắt màu lam được ca ngợi là sao trời nơi biển cả xẹt qua một tia xảo quyệt.
Nương theo Sở Hi Bạch chậm rãi tới gần, bốn phía tràn ngập tin tức tố nồng độ càng ngày càng cao, anh đột nhiên cảm giác có chút hoa mắt. Nhưng điều này cũng không nên, anh nghĩ rõ ràng đã tiêm thuốc ức chế, trừ phi……
Thuốc ức chế đó đã mất hiệu lực.
Chuông báo động trong đầu Sở Hi Bạch vang lên càng to, anh hung hăng cắn đầu lưỡi, nhanh chóng làm cho mình giãy ra khỏi nồng độ tin tức tố cao này. Dư quang lơ đãng liếc qua hai tay Kỳ Hành buông xuống, lại phát hiện ngón tay đối phương nhẹ nhàng giật giật.
Anh quen thuộc nhất với động tác này, điều này có nghĩa là Alpha sẽ tấn công ngay sau đó.
“——!!”
Anh thầm nghĩ không ổn, muốn lui về phía sau nhưng thời cơ đã muộn.
Chỉ thấy Kỳ Hành đột nhiên mở mắt ra, đôi tay nhanh như tia chớp, đảo mắt đã bắt được cánh tay người tới đem nó khóa ngược ra phía sau. Tiếp theo hắn giống như dùng hết tất cả sức lực, thở hổn hển mượn trọng lượng áp Sở Hi Bạch dưới thân.
Trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành không thể khinh thường, chồng lên nhau ngã trên mặt đất phát ra một tiếng vang lớn, Sở Hi Bạch bị đệm ở phía dưới muốn nhổ ra một ngụm máu.
Vừa định nghiêng đầu chất vấn đầu sỏ gây tội, Sở Hi Bạch lại bất thình lình bị xúc cảm lạnh lẽo sau gáy dời đi lực chú ý.
Vật thể tiếp xúc với da sau gáy mềm mại mà trơn trượt, mang theo những hạt thật nhỏ chậm rãi liếm láp qua da thịt bao trùm tuyến thể, tựa như đang bị một loài rắn nào đó theo dõi, mặt lưỡi lạnh như băng cùng tuyến thể nóng rực kề sát vào nhau, khuấy động thứ tình dục ngang tàn nguyên thủy nhất.
Tuyến thể sau gáy không chỉ là nơi mẫn cảm của Omega, mà còn của Alpha, cho nên Kỳ Hành làm loạn ở nơi này, cho dù là Sở Hi Bạch cũng có chút chống đỡ không nổi.
Nuốt xuống tiếng thở hổn hển nơi cổ họng, Sở Hi Bạch thử giãy giụa cổ tay, phát hiện Kỳ Hành giam cầm cũng không vững chắc, không biết là đối phương quá tự tin, hay là đã lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê trong thời kỳ mẫn cảm.
Sở Hi Bạch cảm thấy là cái trước. Từ hành vi chuẩn xác của Kỳ Hành áp chế anh, đối phương như thế nào cũng không giống một người mất không chế.
Alpha được đánh giá thể lực S, Sở Hi Bạch dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của Kỳ Hành. Nhưng đối phương hiển nhiên rất không để ý, mắt thấy con mồi tránh thoát, hắn thoạt nhìn vẫn là bộ dáng nhàn nhã gió nhẹ mây bay kia.
Nếu không phải chung quanh nồng đậm tin tức tố, cùng với đôi mắt mơ hồ hiện ra tơ máu, Sở Hi Bạch thật đúng là cho rằng tên này đang ở trạng thái bình thường.
Kỳ Hành tùy ý anh tránh thoát tay mình, sau đó không nhanh không chậm ôm eo đối phương, đồng thời tay kia trượt dọc theo thắt lưng, cuối cùng dừng lại trên cổ áo sơ mi nhăn nhíu.
Nụ hôn của hắn không dừng lại, chuyển từ tuyến thể sau gáy đến trán đến má của người dưới cơ thể. Hắn vừa hôn, vừa cởi nút áo ra, thẳng đến khi cởi bỏ ba nút áo, động tác của Kỳ Hành mới bị Sở Hi Bạch ngăn cản.
Alpha trong kỳ mẫn cảm không vì vậy mà tức giận, ngược lại cúi đầu cười ra tiếng, cúi người tiến đến bên tai Sở Hi Bạch, nói câu đầu tiên sau khi bọn họ gặp mặt hôm nay:
“Em yêu, tin tức tố của em thơm quá.”
Thấy hắn cuối cùng có thể giao lưu bình thường, Sở Hi Bạch thở hổn hển hai hơi, anh xác định thuốc ức chế kia đã mất hiệu lực.
Bị vây bởi tin tức tố của Kỳ Hành, bản năng của Alpha giải thích kẻ cùng giới này đang khiêu chiến mình, hơn nữa Kỳ Hành đang trong kỳ mẫn cảm, lúc này phóng thích tin tức tố không thể tránh khỏi mang theo ý tứ cầu hoan.
Một Alpha phóng thích tin tức tố cầu hoan với một Alpha khác, đặt ở trước kia Sở Hi Bạch nhất định sẽ cho rằng Kỳ Hành đang khiêu khích cùng ý đồ nhục nhã mình, nhưng hiện tại……
Sở Hi Bạch cắn răng hỏi hắn: “Rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì?!”
“Bảo bối sao mấy ngày nay trốn anh?” Kỳ Hành không trực tiếp trả lời hắn, mà ngay tại chỗ tính sổ trả đũa.
Hắn xác thật dùng chút thủ đoạn nhỏ lừa gạt Sở Hi Bạch tới đây, nhưng đó cũng do bất đắc dĩ mới làm, ai bảo bạn trai mới của hắn liên tiếp mấy ngày không nhìn thấy người. Huống chi hắn cũng không tính thật sự lừa anh, vốn dĩ Kỳ Hành dùng thuốc chích giả rơi vào kỳ mẫn cảm, lại không nghĩ tới thuốc chích chứa một loại dược vật nào đó thật sự khơi gợi lên kỳ mẫn cảm của hắn, cũng may Sở Hi Bạch đã đến đúng hẹn, bằng không hắn thật sự tự ăn trái đắng.
Bất quá hiện tại không phải là lúc nói những chuyện này……
Kỳ Hành cười khẽ một tiếng, nắm cằm Sở Hi Bạch hôn lên.
Bên kia Sở Hi Bạch bị ép nhận một nụ hôn triền miên cùng Kỳ Hành, hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện.
Mùi hương tin tức tố của Kỳ Hành thay đổi.
Sau khi tuyết trong trẻo phủ lên rừng thông trở nên ẩm ướt, một chút hương thông ướt át bao phủ lên anh. Sở Hi Bạch nắm mái tóc mướt mồ hôi của Alpha đang ở cổ anh để lại dấu hôn kéo ra, thở hổn hển chất vấn: “Anh thật sự đang kỳ mẫn cảm?”
“Tất nhiên, anh giống như gạt em à.” Kỳ Hành hiện tại còn có thể miễn cưỡng kiềm chế dục vọng dịu dàng đối với anh, cho nên nhất định phải thừa dịp hiện tại dự phòng tốt, “Cục cưng, em cũng là Alpha, nhất định có thể hiểu được anh đúng không?”
Kỳ mẫn cảm của Alpha, hoặc đánh đến chết, hoặc làm đến chết.
Sở Hi Bạch bỏ lỡ cơ hội đè hắn đánh, như vậy chỉ có thể chọn lựa chọn thứ hai.
Bé yêu của hắn tuy cao lãnh, nhưng cũng rất hiểu lòng người, cho nên nhất định sẽ không trách hắn làm quá mức.
Đúng không?
Kỳ Hành lộ ra một nụ cười, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua hàm răng bén nhọn, trong ánh mắt thâm thúy như biển mơ hồ khuấy động điên cuồng.