Ký Linh

Chương 77




Lúc tỉnh lại lần đầu tiên, đầu óc Ký Linh trống rỗng, không biết đây là đâu, nay là hôm nao, không có quá khứ, chẳng rõ tương lai, đối mặt ngay với một nơi hoàn toàn xa lạ với một đỉnh núi, một thân cây cành lá um tùm, một gian nhà cỏ, trời trong gió mát.

Nhưng nàng không cảm thấy vậy thì có vấn đề gì, nhất là sau khi phát hiện mình có thể liên hệ được với “nó” thì chút cảm giác cô đơn cũng gần như biến mất hẳn.

Cảm giác yên bình, thoải mái này kéo dài mãi cho tới lúc gặp Đàm Vân Sơn, chính xác hơn là cho tới lúc Đàm Vân Sơn nhớ ra kiếp trước kiếp này và kể cho nàng nghe hành trình trắc trở chàng, nàng và các đồng đội đã trải qua, cho tới lúc ấy, nàng vẫn cho rằng đó là câu chuyện của người khác.

Mãi cho tới khi nàng lại thiếp đi một lần nữa.

Đàm Vân Sơn nói suốt một buổi chiều cũng chẳng thể làm nàng nảy sinh “cảm giác quen thuộc” nhưng ở trong mơ, cảm giác ấy lại rõ ràng đến độ phải nói là mãnh liệt.

Nàng vẫn không nhớ ra những chuyện đó nhưng lại có thể dám chắc mình có quen biết Đàm Vân Sơn, có lẽ không chỉ dừng lại ở quen biết, bởi vì kể từ lúc thức dậy, luôn có một giọng nói trong lòng nói với nàng rằng: Đừng buông tay chàng.

Chàng nói nàng tên là Ký Linh, chàng tới Vong Uyên chính là để tìm nàng, chàng nói nàng còn rất nhiều đội hữu đang sốt ruột mong nàng ở bờ Vong Uyên, chàng nói chàng thích nàng, nàng cũng thích chàng, thích vô cùng.

Nàng vẫn chưa tìm lại được cảm giác “thích” mà chàng nói nhưng nàng bằng lòng tin.

Mắt Đàm Vân Sơn còn chưa hết cay cay, Ký Linh đã nhanh nhẹn rời giường, chỉnh trang sơ qua, ngẩng đầu lên thấy chàng vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, không hề định đứng dậy, nàng đành phải giục: “Đi thôi.”

Đàm Vân Sơn không kịp hiểu: “Đi đâu?”

“Không phải huynh tới tìm tôi hay sao,” chỉ xét về mặt ăn ý này thôi, Ký Linh đã thấy không thể không cực kỳ nghi ngờ chuyện “chàng có tình ta có ý” chàng nói, “tôi quyết định về với huynh.”

Niềm vui tới quá đột ngột, Đàm Vân Sơn không tin nổi: “Giờ sao?”

“Đúng vậy.” Ký Linh nói đầy nghiễm nhiên, “Đã quyết định rồi thì còn chờ gì nữa?”

Đàm Vân Sơn thấy thái độ nàng nóng lòng muốn thử như thể muốn phóng mình phi một phát ra khỏi Vong Uyên làm chàng bỗng nhớ tới lúc ở Hòe Thành, có cô nương lúc nào cũng chê chàng hành động chậm chạp, tính cách chậm rãi, bực nỗi chỉ mong sao chưa từng gặp “đối tác tạm thời” là chàng.

“Huynh cười gì thế?” Ký Linh cảnh giác hỏi, không biết vì sao, giờ nàng thấy Đàm Vân Sơn cười là lại bất giác đề phòng, có cảm giác chỉ cần sơ ý là sẽ phải chịu thiệt.

Đàm Vân Sơn nhìn nàng không chớp mắt như thể muốn lưu giữ mãi hình bóng nàng: “Hạnh phúc bung nở trong lòng, nụ cười bừng nở trên môi.”

Ký Linh bị chàng nhìn đến mức gò má đỏ hồng nhưng chàng trước sau vẫn hờ hững không đổi đến là thấy ghét: “Vậy mau mau lên đường thôi, huynh ngồi ở đây thì làm sao đưa tôi về được?”

“Đâu dễ vậy được.” Đàm Vân Sơn ngừng cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Lúc ở ngoài chỗ hỗn mang, ta đã cởi bỏ thừng tiên, đến đây rồi, nếu muốn về thì ắt phải tìm được lối ra vào của chỗ này rồi quay lại vùng hỗn mang, tìm lại thừng tiên. Tìm được, nàng và ta cùng về, không tìm được thì có lẽ nàng và ta phải ở lại mò mẫm mãi mãi trong đêm tối, thậm chí… lại quên tất thảy một lần nữa.”

Hít sâu một hơi, chàng trịnh trọng hỏi nàng, lần đầu và cũng là lần cuối: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”

Ký Linh cười: “Làm gì có chuyện nào là chắc chắn có thể thành công đâu, nhưng nếu đến thử cũng không thử, tự mình dọa mình sợ không dám làm gì nữa thì đấy mới thực sự là chẳng thể làm nên chuyện gì.”

Không chút do dự, càng không cần nghĩ ngợi lâu la, ngập tràn tinh thần hăng hái thẳng tiến và thái độ kiên định không suy suyển chưa từng có từ trước tới nay.

Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng đứng dậy, vững tâm và thỏa mãn từ thể xác tới tinh thần: “Đi nào.”

Bên ngoài gian nhà tranh, trời mây bát ngát, ánh sáng lưu ly tỏa khắp ngọn núi, dường như đến cả con gió cũng nhuộm màu.

Đàm Vân Sơn gần như có thể chắc chắn ánh sáng nhiều màu sáng tắt theo Ký Linh. Ký Linh tỉnh thì sáng, Ký Linh ngủ thì tắt, đây là tinh phách của Yến Hành nhưng nó cũng từng thuộc về Ký Linh cho nên đôi bên mới cùng chung một nhịp thở.

Đàm Vân Sơn thắt hết toàn bộ các đoạn dây thừng Tử Kim lại với nhau nối thành một đoạn thừng yêu tương đối dài, sau đó cột vào người chàng và Ký Linh mỗi người một đầu.

Ký Linh nhìn sợi thừng yêu nối hai người, nàng cười thành tiếng: “Thế này có phải gọi là hai con châu chấu trên cùng một sợi thừng không?”

Đàm Vân Sơn nghiêm túc lắc đầu: “Cái này gọi là dây tơ hồng khéo xe vấn vít.”

Ký Linh phát hiện kể từ lúc nói được ra chuyện “thích”, người này liền không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào “ám chỉ” với nàng, ám chỉ rõ ràng đến độ làm nàng vốn còn hơi biết ngượng ngùng thành ra giờ chỉ muốn lấy chuông Tịnh Yêu đập chàng.

Chàng nói trước đây nàng hay thích đập chàng như vậy, đây là chuyện có độ tin cậy cao nhất trong tất cả những chuyện “quá khứ” chàng đã kể.

“Lỡ như bị yêu thú tấn công thì buộc thế này có phải là không được tiện lắm không?” Ký Linh nghịch nghịch gảy sợi thừng yêu, độ chắc chắn đúng là miễn bàn.

“Thế thì cũng tốt hơn là lạc nhau trong đêm tối vô tận.” Đàm Vân Sơn thắt chặt nút thắt cuối cùng, nhíu mày giảo hoạt, “Huống hồ, chắc là Yến Hành vẫn nhớ mùi của sợi thừng này. Lỡ như gặp nguy hiểm thật thì chưa biết chừng còn có thể gọi Yến Hành tới cứu chúng ta về.”

Ký Linh bó tay với chàng: “Sao huynh tính toán ghê vậy.”

Đàm Vân Sơn lắc lắc ngón trỏ: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây gọi là tài trí mẫn tiệp.”

Ký Linh hất ngón tay chàng dẹp sang một bên, xòe tay ra đòi: “Dao găm.”

Đàm Vân Sơn đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa luôn cho nàng cả dao lẫn vỏ. Giờ hai người đi cùng nhau, tất nhiên phải đưa vũ khí duy nhất cho nàng để nàng phòng thân.

Không ngờ Ký Linh lại chỉ nắm chuôi dao rút dao ra rồi liền rạch tay mình, máu đỏ chảy ra.

Đàm Vân Sơn đau đến giật mình, cứ như thể nhát dao ấy cứa thẳng vào tim chàng vậy. Chàng vứt vội vỏ dao đi, tay không cướp lại con dao găm.

Ký Linh giật nảy mình, may mà nàng thu tay về kịp nên mới không cứa phải chàng, nàng sợ toát mồ hôi lạnh: “Huynh làm gì thế?”

Đàm Vân Sơn mới là người đang muốn hỏi câu đó đây: “Nàng làm gì vậy?”

“Viết tên huynh chứ gì.” Ký Linh nói như lẽ đương nhiên, “Không phải huynh nói ở cái chỗ đen ngòm trống trải đó thì bệnh hay quên sẽ nặng lên sao, tôi phải viết trước phòng lỡ như.”

Đàm Vân Sơn ôm đầu: “Vậy nàng phải tự khắc tên mình chứ.”

“Không phải đã có huynh nhớ giùm tên tôi rồi hay sao,” Ký Linh liếc nhìn vết rạch vẫn còn chảy máu trên tay chàng, vẻ mặt như muốn chê bai “huynh ngốc đấy à”, “đương nhiên tôi phải nhớ giúp huynh rồi.”

Đàm Vân Sơn giật mình đứng sững ra, lòng rộn ràng, mới đầu thấy ấm áp, sau đó chuyển dần sang ngọt ngào.

Ký Linh tranh thủ lúc chàng hồn vía lên mây, nhanh chóng viết xong ba chữ “Đàm Vân Sơn” thật to, đau thì có hơi đau một chút nhưng yên tâm hơn nhiều. Nàng cất dao găm vào lại vỏ dao, vốn định đưa trả cho chàng nhưng lại nghĩ tới võ nghệ của đối phương… thôi vậy, dù sao hai người cũng bị cột vào nhau rồi, để nàng giữ thì có ích hơn một chút.

Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, Ký Linh lại chỗ gốc cây chào từ biệt Yến Hành.

Đàm Vân Sơn im lặng đi cùng, không nói lời nào.

Cây vừa là bản thể của Yến Hành, vừa là tinh phách của Yến Hành, bắt đầu từ lúc nó bén rễ ở ngọn núi này thì xem như đã quyết định ở lại Vong Uyên coi giữ vùng đào nguyên ở nơi tận cùng hắc ám này.



Xưa nay xuống núi bao giờ cũng khó đi hơn lên núi, huống hồ núi này còn chẳng có đường để đi, hai người cứ thế xông xuống, đi từ ngày đến đêm rồi từ đêm tới bình minh mới xuống được đến chân núi vào lúc những tia nắng ban mai của ngày mới xuất hiện.

Ký Linh vừa mệt vừa khát, điều may mắn duy nhất là không buồn ngủ, không biết có phải do đi đường núi không mà tuy cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần thì rất phấn chấn.

Đàm Vân Sơn khá hơn nàng một chút, có lẽ là do đã quen, lúc này vẫn còn đùa được: “Ta dẫn nàng đi uống trà.”

Ký Linh thật sự chỉ nghĩ là chàng đùa, mãi tới khi đi theo chàng tới một bãi cỏ ven suối trong có tre xanh mọc ngút ngàn, thấy có một chiếc bàn đá bày bàn cờ, một cô nương và hai chén trà thì mới biết là thật.

“Cô nương,” Đàm Vân Sơn ôn tồn gọi, “có thể cho xin chút trà để uống với được không?”

Cô nương áo xanh rời mắt khỏi bàn cờ nhìn sang hai người họ rồi nhanh chóng đứng dậy đi lấy hai chén trà, châm trà đầy bảy phần, ra dấu tay mời họ. Mặc dù không nói bất kỳ tiếng nào nhưng vẫn thấy rất mực thân thiện.

“Đa tạ.” Ký Linh nói đầy chân thành rồi bưng trà lên uống ngay.

Uống xong nàng mới phát hiện Đàm Vân Sơn không động tới mà chỉ đăm chiêu nhìn bàn cờ và hai chén trà vốn đã ở đó từ lúc đầu.

Sau đó nàng nghe thấy chàng hỏi: “Cô nương chơi cờ một mình, sao lại bày hai chén trà?”

Cô nương áo xanh cười nhẹ nhàng, giọng dịu dàng: “Tôi đang đợi bằng hữu, người này nói khi nào xuống núi sẽ qua đây chơi cờ với tôi.”

Đàm Vân Sơn đưa tay, bỏ qua hai chén trà mới mang ra thêm, cầm lấy chén trà của vị “bằng hữu” nọ uống một hơi cạn sạch.

“Xin lỗi,” trước cái nhìn thắc mắc của cô nương áo xanh, chàng trả chén về chỗ cũ rồi cáo lỗi, “trà thì tôi đã uống rồi nhưng chỉ e không thể chơi cờ được.”

Cô nương áo xanh chuyển từ thắc mắc sang ngạc nhiên: “Là huynh à?”

Đàm Vân Sơn mỉm cười gật đầu: “Là tôi.”

“Xin lỗi,” lần này đến lượt cô nương áo xanh cáo lỗi, “lần trước từ biệt vội vàng, tôi chỉ kịp khắc lên đốt tre chuyện hai ta đánh cờ, không kịp vẽ hình…” Nàng bỗng ngừng lời như thể phát hiện ra chuyện gì lạ lùng, “Huynh như được hết à?”

“Ừ,” Đàm Vân Sơn cũng cảm thấy thật kỳ diệu, “nhớ lại được tất cả, không quên nữa.”

“Tốt quá.” Ánh mắt cô nương áo xanh toát lên vẻ hâm mộ.

“Thanh Trản.” Đàm Vân Sơn bỗng nói.

Cô nương áo xanh không hiểu: “Gì?”

Đàm Vân Sơn nói: “Tên của cô nương, Thanh Trản.”

Lần này thì cô nương áo xanh ngạc nhiên hết sức: “Huynh biết tôi à?”

Đàm Vân Sơn nhìn bàn cờ, cười: “Tôi biết thế cờ này của cô nương.”

“Nếu cô nương muốn quay về thì có thể đi cùng chúng tôi luôn,” Đàm Vân Sơn nói thêm, “có điều, đường về xa xăm, có khi về được, cũng có khi không về được.”

Thanh Trản ngơ ngác: “Về đâu?”

Đàm Vân Sơn: “Cửu Thiên Tiên Giới.”

Thanh Trản: “Đó là nơi thế nào?”

Đàm Vân Sơn suy nghĩ rồi đáp: “Tiên khí lượn lờ, mây mù bay bay, hoa thơm cỏ biếc, tiêu diêu tự tại.”

Thanh Trản hơi hơi nhíu mày: “Nghe chừng không khác chốn này là bao.”

Đàm Vân Sơn ngẩn ra, nhìn khắp bốn xung quanh, quả thực không tìm được điều gì có thể phản bác lại được. Cửu Thiên Tiên Giới còn khá phức tạp, chưa chắc đã yên bình được hơn ở đây… nhưng, bên ngoài có một thứ mà ở đây dẫu thế nào cũng không bì được.

“Ra ngoài đó, cô nương sẽ không quên nữa, không cần ngày ngày khắc những việc xảy ra lên thân tre, nhớ được tất cả mọi người, tất cả mọi việc, tất cả mừng, vui.”

“Và cả buồn, đau nữa chứ, đâu có nơi nào mà chỉ toàn có mừng, vui.” Thanh Trản cười, nói thẳng ra xong cúi đầu thêm trà, mới thêm được nửa chén đã dừng lại, như bỗng nghĩ ra chuyện gì, nàng ngẩng đầu lên hỏi: “Có ai chờ tôi ở ngoài đó không? Hoặc là có ai nóng ruột nóng gan vì tôi ở trong này không? Có ai như thế không?”

Đàm Vân Sơn bị hỏi khó.

Chàng im lặng nhìn nàng ấy một hồi lâu, lâu đến độ chén trà mới châm thêm đã sắp nguội lạnh thì chàng mới chầm chậm lên tiếng: “Có. Có người như vậy, cô nương ở trong Vong Uyên trăm năm, người đó nhớ cô nương trăm năm.”

Thanh Trản không nhớ là ai nhưng chỉ nghe thôi đã thấy cảm động: “Người đó đang ở ngay ở chỗ Cửu Thiên Tiên Giới mà huynh nói à?”

Đàm Vân Sơn lắc nhẹ đầu, không biết lòng mình đang cảm thấy thế nào nữa: “Ông ấy đã vào trong Vong Uyên rồi. Hoặc là hai người sẽ gặp nhau, hoặc là hai người sẽ mãi mãi không bao giờ gặp.”

Thanh Trản nghiêng đầu ngẫm nghĩ về những đốt tre sáng nay mình xem, lần đầu tiên tỏ ra bướng bỉnh: “Ký Linh!”

Bỗng dưng bị gọi tên, Ký Linh bất giác đáp: “Gì?”

Thanh Trản cười dịu dàng nhìn qua Đàm Vân Sơn: “Nào có khó đến thế, không phải huynh đã tìm được nàng ấy rồi đó thôi.”

Đàm Vân Sơn hiểu, nàng ấy đã có quyết định rồi.

“Người đó tên là gì?”

“Trịnh Bác, nhưng vì ông ấy đức cao vọng trọng, tinh thông am hiểu các vì sao nên cả Cửu Thiên đều tôn xưng ông là Trịnh Bác Lão.”

“Trông thế nào?”

“Chuyện này…”

Thật khó miêu tả, Đàm Vân Sơn bèn hỏi xin Thanh Trản một đốt tre mới rồi khắc lại Trịnh Bác Lão theo trí nhớ. Tài năng chạm khắc của chàng có hạn, chỉ khắc được ra tương đối, khắc xong lại thấy không ổn, bèn lật mặt sau khắc thêm hình thứ hai, sau đó giải thích lần lượt từng cái cho Thanh Trản hiểu: “Đây là ông ấy khi có râu, đây là ông ấy khi không có râu, thực ra tôi chưa thấy người thực của cái thứ hai nhưng lỡ như ông ấy đến đây xong lại hứng lên không muốn để râu nữa thì sao, tôi nghĩ nếu ông ấy tỉa tót gọn gàng thì đại khái trông sẽ như thế này.”

“Tuy chắc chắn người này sẽ chẳng nhớ được gì nhưng không sao, tôi nhớ.” Thanh Trản đoan trang cẩn thận nhận lại đốt tre, gương mặt rạng rỡ như thể đã gặp được vị cố nhân này rồi thật, nhưng rồi nàng lại nhanh chóng chuyển sang lo lắng: “Nếu vị này không còn nhớ ra tôi thì liệu có chịu chơi cờ với tôi không?”

Đàm Vân Sơn không ngờ điều nàng ấy quan tâm nhất lại là chuyện này, dở khóc dở cười đáp: “Rốt cuộc là cô nương muốn gặp lại cố nhân hay muốn tìm bạn cờ thế?”

Thanh Trản chơi xấu: “Cả hai, không được à?”

Đàm Vân Sơn thôi cười, nghiêm túc gật đầu: “Có, ông ấy sẽ chịu thôi, bất kể cô nương có bảo ông ấy làm gì cùng mình, ông ấy đề sẽ đồng ý.”

Vong Uyên có thể cướp đoạt ký ức nhưng mãi mãi không thể xóa đi tình cảm trong lòng mỗi người.