Ký Linh

Chương 60




Giữa cảnh sấm vang chớp giật, tiếng vang se sẽ nhưng liên tục mỗi lúc một gần, thỉnh thoảng có tiếng tiên nhân lo lắng la lên nhưng bị tiếng sấm và thứ tiếng bí ẩn này át đi, nghe không rõ.

Cuối cùng, một thứ ánh sáng không phải là sáng chớp sét chiếu vào mắt, thoáng chốc làm người ta ngỡ như ban ngày đã trở về.

Nhưng chỉ một thoáng, Thiếu Hạo đã nhận ra đó là những chiếc đèn cung đình. Chúng tụ lại trên bầu trời, cái sáng bằng bảo châu, cái sáng bằng lửa nến, chúng tỏa sáng khắp một vùng trời.

Đây là thế trận trước nay chưa từng có.

Mới nhìn thì thấy khí thế phi phàm, nhìn lại mới thấy thật bi tráng.

Cửu Thiên Bảo Điện, nơi uy nghiêm khoáng đạt nhất Cửu Thiên Tiên Giới khi xưa, tựa như một hòn đảo cô độc trong bóng đêm đang lóe lên những tia sáng hấp hối cuối cùng.

Năm người trong lồng cũng trông thấy cảnh này.

Cả bọn không hẹn mà cùng ghé sát người lên chấn song băng để xem cho rõ, càng tới gần Cửu Thiên Bảo Điện, đèn cung đình càng sáng lóa mắt.

Tiên thú bỗng lao mình lên, lồng băng được nhấc lên cao, ba trong số năm người không đứng vững, ngã ngồi xuống, hai người còn lại kịp thời vịn vào chấn song băng, tuy đứng vững nhưng tay bị lạnh cóng phát đau.

Song, không ai trách cứ.

Vì họ lập tức hiểu được dụng ý của Thiếu Hạo.

Tiên thú bay chếch lên trên ngang tầm với đèn cung đình, quan sát từ trên tầm cao, hết thảy đều thu vào tầm mắt.

Cung điện cao lớn khoáng đạt, Cửu Thiên Môn uy nghiêm, Trần Thủy lăn tăn sóng gợn, Vong Uyên tĩnh mịch. Đây là chỗ Nam Ngọc ngày ngày trông coi. Kia là Cửu Thiên Bảo Điện Thiếu Hạo trước đây thường hay lui tới, thậm chí giống y như đúc tới từng mảnh ngói từng viên gạch ở trong ký ức kiếp trước của Đàm Vân Sơn.

Thế nhưng, rừng trúc nằm ở phía tây cung điện đã sụp thành một chiếc hố sâu hoắm. Nước sông Vong Uyên một bên bờ đổ về phía một dãy núi dài gồ lên. Ở bên bờ bên kia, tất cả thượng tiên tề tựu lại rì rầm, không phải bàn tán với nhau mà là đang liên tục niệm đọc tiên thuật không ngừng nghỉ!

Ầm ầm!

Thứ tiếng se sẽ ấy lại vang lên. Thiếu Hạo và năm người trong lồng nhìn thấy rõ rành rành ngọn núi bên bờ bên kia của Vong Uyên chuyển động!

Không, đấy không phải núi. Đấy là Lệ Mãng!

*tên Lệ Mãng nghĩa là xấu xí, lỗ mãng

Nó giống như một con sâu không lông khổng lồ màu nâu, ngọ nguậy ngoằn ngoèo men theo hướng Vong Uyên chảy, mỗi chuyển động của nó làm mặt đất rung chuyển như có một khối đá lớn lăn qua!

Lúc này, nhìn lại chiếc hố sâu phía tây cung điện, Thiếu Hạo chỉ còn thấy ghê sợ, trong đầu bất giác hiện ra cảnh Lệ Mãng xuất thế: Trời tối sầm lại, sao rơi như trút, sấm sét nhì nhằng, rừng trúc bỗng sụp xuống, một con yêu thú trông giống con sâu không lông từ từ bò ra khỏi hố đất.

*mọi con sâu không lông thì đều gọi là sâu không lông, hề hề, không cụ thể là loài nào nhưng vì Lệ Mãng từ dưới đất chui ra nên mình nghĩ có khả năng nó giống con này, nghe nói ăn béo ngậy thơm ngon lắm:



Không chỉ mỗi Thiếu Hạo thấy rùng mình.

“Đầu nó đâu…” Trong lồng băng, Bạch Lưu Song run rẩy hỏi.

Đấy không chỉ đơn thuần là sợ hãi mà còn trộn lẫn cả cảm giác kỳ dị, khó chịu, lạnh sống lưng, gai da đầu.

Không ai có thể trả lời nàng.

Lệ Mãng chưa bắt đầu uống nước Vong Uyên. Không biết là tiên thuật của các thượng tiên kìm chân nó hay là vì nguyên nhân nào khác, tóm lại là nó chỉ đang áp sát một bên bờ Vong Uyên ngọ nguậy một cách từ tốn.

Nếu như dựa vào hướng ngọ nguậy để phán đoán thì hẳn là đầu Lệ Mãng ở dưới Cửu Thiên Môn còn đuôi thì ở cuối Vong Uyên nhưng trên thực tế, đầu ở dưới Cửu Thiên Môn và đầu ở cuối Vong Uyên trông hoàn toàn giống nhau, đều tròn trùng trục, đều màu vàng đen, không có tai mắt mũi miệng, cũng không có đuôi nhọn, chỉ có những nếp khúc uốn lên xuống và lớp lông tơ rất ngắn và dày, trông cứ như thể một con sâu bị chặt mất khúc đầu và đuôi, chỉ còn lại phần thân ngọ nguậy trên đất!

Qua cơn giật mình, cuối cùng Thiếu Hạo tìm thấy bóng Thiên Đế và Đế Hậu trên bậc thềm trước lối ra vào chính của Cửu Thiên Bảo Điện, chàng liền cưỡi tiên thú bay thẳng đến đó!

Lúc cách còn xa, chàng không thấy có ai đứng cạnh cha mẹ, cỗ xe loan phụng dừng ở chỗ trống bên dưới bậc thềm, tiểu muội của chàng đang ngủ trên đấy. Đến lúc tới gần hơn, chàng mới nhận ra không phải toàn bộ thượng tiên đều tập trung bên bờ Vong Uyên để đối phó với Lệ Mãng, ít nhất là vẫn còn Canh Thần thượng tiên đang ở đây nói chuyện với Thiên Đế, mẹ chàng đứng bên trông lại có vẻ như người thừa.

Thiếu Hạo không dám làm phiền, kịp thời điều khiển tiên thú giảm tốc, từ từ đáp xuống cạnh xe loan phụng, ngẩng đầu nhìn lên bậc thềm bên trên, giữ khoảng cách vừa phải chờ có dịp lên tiếng hoặc là được ai đó trông thấy.

Hai vị đang hết sức chuyên tâm nói chuyện với nhau không hề nhìn xuống nên không thấy, mẹ chàng là người đầu tiên phát hiện ra chàng đã tới, bà cau mày lắc đầu.

Thiếu Hạo không biết vậy nghĩa là muốn chàng đừng vội lên tiếng hay là muốn giục chàng nhanh chóng qua Vong Uyên hỗ trợ, chớ tốn thì giờ ở đây. Tình cờ chàng lại nghe được cuộc nói chuyện giữa Canh Thần thượng tiên và Thiên Đế:

“Nếu sớm hơn vài năm, cố gắng thì còn có thể tính ra được cách tránh được kiếp nạn, giờ Lệ Mãng đã xuất thế, Thiên Đế mới nói với tôi về “Thượng cổ tinh phê”, đưa cho tôi “Cửu Thiên tinh cung” thì phỏng còn tác dụng gì?”

“Đã không tránh được, vậy phải tìm cách ứng phó.”

Thiếu Hạo ngạc nhiên. Không phải vì mười sáu chữ kia là “thượng cổ tinh phê” mà là không ngờ rằng cha mẹ giấu cả Canh Thần thượng tiên. Đây rốt cuộc là bí mật kiểu gì mà phải giấu kỹ như thế, lâu như thế!

*Thượng cổ tinh phê: lời phê trên sao từ thời thượng cổ.

“Chưa chắc tôi đã bói ra được, dù có bói ra được cũng chưa chắc đã kịp.” Trịnh Bác Lão thở dài, trùng trùng lo lắng liếc nhìn Vong Uyên một cái, không nhìn thấy rõ Lệ Mãng nhưng tình cờ lại thấy Thiếu Hạo… và lồng băng đằng sau chàng ta.

Canh Thần thượng tiên nóng ruột bảo vệ đồ đệ nào còn nghĩ gì đến Thiên Đế nữa, ba chân bốn cẳng lao xuống dưới bậc thềm, nhìn Thiếu Hạo hầm hầm, khí thế cứ như thể Thiên Đế mà không có ở đây thì ta sẽ động thủ với tên oắt nhà ngươi ngay: “Thương Bột thượng tiên làm gì vậy? Đồ nhi của ta… Khụ, Trần Hoa thượng tiên đã phạm tội gì mà bị cầm tù trong lồng băng?”

Thiếu Hạo cau mày, làm gì có chuyện tốt tính với vị thượng tiên này như cha chàng, chàng lạnh giọng: “Canh Thần thượng tiên, bốn kẻ trong lồng chính là đầu sỏ của Loạn Cửu Thiên lần này, một kẻ trong số chúng còn lấy sét đánh Đế Hậu, đồ đệ yêu quý của ngài động thủ với tôi để bảo vệ bọn chúng, ngài nói hắn đáng tội gì?”

“Đầu sỏ?” Trịnh Bác Lão ngoái đầu lại, giọng cất lên đầy ẩn ý, “Đế Hậu, phải chăng nên làm Vũ Dao thượng tiên tỉnh lại để cùng nhau đối chất?”

Đế Hậu sầm sì không đáp, trong nội tâm đã thầm vả lão Canh Thần thượng tiên trước nay luôn trái ý bà cho tan thành tro bụi.

Đánh ngất Lạc Mật, một phần là vì không muốn lằng nhằng chuyện xử lý “Trường Nhạc tiên nhân” với nàng, một phần là muốn bảo vệ nàng. Rõ ràng Lạc Mật biết chuyện “Trường Nhạc tiên nhân” bắt ngũ yêu, vậy thì phải để bà là mẹ nàng hỏi rõ trước một chút thì mới biết làm sao cứu Lạc Mật thoát khỏi chuyện này.

Chuyện này Trịnh Bác Lão biết bao nhiêu, Đế Hậu không rõ, nhưng hiện tại xem ra chắc chắn biết nhiều hơn bà, nếu tên đồ đệ yêu quý của lão có hề hấn gì thì chắc chắn lão ta sẽ cắn Lạc Mật không chịu nhả.

Trên dưới bậc thềm, hai luồng suy nghĩ, đôi bên đều im lặng phân cao thấp.

Năm người trong lồng kể từ lúc đáp xuống đất thì không hề lên tiếng vì trên đường đi Đàm Vân Sơn đã dặn thân phận hiện tại của họ là “đầu sỏ” cho nên có nói gì cũng đều là “ngụy biện”, tốt nhất là nên im lặng quan sát xem thử xem tình hình hiện tại ở Cửu Thiên Bảo Điện ra sao.

Giờ thì họ đã xem thấu rồi:

Phùng Bất Cơ: “Thiên Đế…”

Bạch Lưu Song: “Thật khó làm.”

Trong số mười người ở đây, nếu như Lạc Mật không phải là kẻ giấu mặt đứng sau mọi chuyện, vậy thì nàng ta và năm người họ, cộng thêm Trịnh Bác Lão là những người gần như biết rõ tất thảy đầu đuôi bề nổi của sự việc, Thiếu Hạo biết chuyện ở Đông Hải, Doanh Thiên và ngũ yêu, Đế Hậu đã biết “tình” Lạc Mật dành cho Đàm Vân Sơn, liên hệ với chuyện đã chứng kiến ở Doanh Châu, hẳn là cũng đã mường tượng được phần nào. Thế nên, vị duy nhất vô tội không biết chuyện chỉ còn mỗi mình Thiên Đế.

Nhưng hiện giờ, vị này lại bị kẹp giữa Đế Hậu và trọng thần, hai bên đều chờ ông ta đứng ra phân xử.

Thiên Đế không biết trong lồng có năm trái tim thương hại ông ta, chính xác hơn thì lúc này Thiên Đế không rảnh bận tâm bất kỳ chuyện gì khác ngoài chuyện “Lệ Mãng”: “Canh Thần thượng tiên!” Giọng Thiên Đế nghiêm hơn hẳn, toát lên cái uy khác thường: “Lập tức chiêm tinh, phải tính ra được cách ngăn cản Lệ Mãng trước khi nó uống nước Vong Uyên. Đây không phải là ta thương lượng với ông đâu, đây là hạ chỉ.”

Trịnh Bác Lão trừng mắt, thổi phù râu bay ngược lên, Thiên Đế nhanh chóng nói tiếp: “Đương nhiên, chuyện luận công ban thưởng và luận tội xử phạt đều để sau khi bình được Lệ Mãng. Trước lúc này, ta cam đoạn không ai mảy may làm gì Trần Hoa thượng tiên.”

“Thế bọn họ thì sao?” Trịnh Bác Lão được đằng chân lân đằng đầu.

Các đội hữu nghe vậy thì rất ngạc nhiên nhưng Nam Ngọc đã quen với chuyện này rồi.

Thiên Đế còn quen hơn Trần Hoa thượng tiên nhiều: “Bọn họ cũng vậy. Tất thảy đều chờ Cửu Thiên vượt qua kiếp nạn rồi bàn sau.”

“Tạ ơn Thiên Đế!” Cuối cùng Trịnh Bác Lão cũng ngoan ngoãn làm lễ, “Song, Cửu Thiên tinh cung khác với những sách xem vận sao khác, Canh Thần sợ một mình mình e rằng khó hiểu thấu đáo. Những mong Thiên Đế đặc cách cho phép tên đồ đệ ngu dốt của tôi cũng tới Canh Thần Cung hỗ trợ!”

Thiên Đế ngỡ mình nghe nhầm: “Tên đồ đệ ngu dốt nào?”

Trịnh Bác Lão giữ nguyên tư thế làm lễ đầy cung kính hiếm hoi: “Là tên trong lồng băng kia.”

Thiên Đế há hốc miệng một hồi mới nghiến răng đáp: “Ta vừa mới hứa không làm gì hắn! Giờ ông lại muốn ta thả hắn ra?”

Trịnh Bác Lão: “Canh Thần không dám. Chẳng qua Cửu Thiên Tiên Giới không còn ứng cử viên nào khác thích hợp. Mong Thiên Đế cho trò tôi được lập công chuộc tội!”

Trịnh Bác Lão cúi mái đầu bạc làm đại lễ nhưng giọng nói thì hào hùng đầy điềm nhiên.

Thiên Đế hít sâu rồi từ từ thở ra, phải mất một lúc mới bình tĩnh được: “Mời Canh Thần thượng tiên đứng dậy.”

Trịnh Bác Lão nghe theo.

Thiên Đế xòe bàn tay ra dấu với vị trọng thần trước mặt này: “Đến năm.”

Trịnh Bác Lão lập tức gật đầu.

Ngoại trừ ông, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hiểu gì, kể cả Đế Hậu và Thiếu Hạo.

Thiên Đế đã bắt đầu đếm:

“Một.”

“Hai.”

“Ba…”

Trịnh Bác Lão di chuyển nhanh như chớp xẹt, chỉ nháy mắt đã đưa Nam Ngọc ra khỏi lồng băng!

Lồng băng không hề bị hư hao, bốn người trong lồng vẫn bình yên vô sự, chỉ có Nam Ngọc là đã ra ngoài mà chẳng một ai kịp quan sát Trịnh Bác Lão làm như thế nào.

Bọn họ cũng không có cơ hội hỏi, bởi vì Canh Thần thượng tiên không dừng lại bước nào, lập tức dẫn đồ đệ vút lên mây đi mất!

“Năm.”

Thiên Đế đếm xong số cuối cùng, thở một hơi thật dài như thể cuối cùng cũng được yên bình hoàn toàn cả trong lẫn ngoài.

Tiếng ầm ầm bên bờ Vong Uyên chẳng biết từ lúc nào đã to dần lên, Thiên Đế nhắm mắt suy nghĩ, không phân tâm chuyện khác nữa.

Rất nhanh sau đó, một vị thượng tiên thở hổn hển quỳ lạy làm lễ bên dưới bậc thềm: “Thiên Đế.”

“Đưa lồng bằng vào trong nội điện canh giữ nghiêm ngặt, không có ý chỉ của ta không được động tới họ.”

“Rõ!”

Thượng tiên tuân lệnh, lập tức gọi tiên binh tháo lồng băng khỏi tiên thú, áp giải đi nhanh như một cơn gió.

Thiếu Hạo đứng thẳng mình nhìn lên Thiên Đế, hiểu rằng để người khác mang lồng băng đi, chứng tỏ có chuyện quan trọng hơn cần chàng làm.

Sự cương nghị và quả quyết trong thái độ của con trai cuối cùng cũng làm Thiên Đế cảm thấy hơi vui mừng một chút giữa cái cảnh sứt đầu mẻ trán lúc này: “Tới Vong Uyên cùng ta.”

Một lát sau, bên bờ Vong Uyên dưới Cửu Thiên Môn xuất hiện thêm hai bóng người, tiên thuật của hai người này đánh vào mình Lệ Mãng, độ ngọ nguậy của nó yếu xuống.

Chúng thượng tiên được cổ vũ lại dấy lên tinh thần quyết thắng.

Có lẽ rồi họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra Thiên Đế cũng mới gặp Lệ Mãng lần đầu, cũng không biết yêu thú này có chiêu gì, có nhược điểm gì giống họ, nhưng ít ra tạm thời, vào lúc này, họ còn có thể dấy lên niềm tin để tiếp tục kiên trì.

Nếu lúc này có ai có thể đứng bên trên quan sát toàn bộ Cửu Thiên Tiên Giới thì sẽ phát hiện ra các tán tiên từ năm tiên đảo đều đang lũ lượt hướng về Cửu Thiên Bảo Điện. Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trời bỗng u ám, đất rung núi chuyển, sau đó có thiên chỉ yêu cầu toàn bộ tán tiên tới Cửu Thiên Bảo Điện hỗ trợ các thượng tiên “hàng yêu”.

*thiên chỉ: chỉ dụ của trời (tương tự thánh chỉ)



Nội điện trong Cửu Thiên Bảo Điện.

Lồng băng đã được đưa vào đây hơn một canh giờ. Vị thượng tiên tẫn trách kia cùng các tiên binh đứng trông giữ ngoài cửa điện, thường xuyên ngó vào trong kiểm tra xác nhận trong lồng vẫn còn đủ một, hai, ba, bốn tên.

Nội điện rất rộng, lồng băng được đặt ở chính giữa, cách cửa điện một khoảng, không nghe rõ tiếng thượng tiên và các tiên binh thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, tiếng ồn ào bên bờ Trần Thủy ngoài kia lại càng xa xôi hơn.

Sấm chớp đã dừng, cũng không nghe thấy tiếng ngọ nguậy của Lệ Mãng, trong điện lớn như thế, chỉ có mấy chiếc đèn cung đình, một chiếc lồng thắp hương, tĩnh lặng đến độ làm người ta tưởng chừng như những chuyện vừa qua chưa từng xảy ra.

Thế nhưng, đấy chỉ là một ý nghĩ thoáng qua

Bộ tứ đã hoàn toàn bình thường trở lại sau khi cơn sợ hãi qua đi. Họ biết rõ mình gặp phải chuyện gì, cũng biết rõ bên ngoài gặp phải chuyện gì. Cả bọn im lặng, mỗi người một suy tư.

“Gánh nặng tâm lý” của Phùng Bất Cơ tương đối nhẹ nhàng, không có khúc mắc kiếp trước kiếp này như Đàm Vân Sơn cũng không đau tan nát cõi lòng vì bị sư phụ lừa như Ký Linh, trong lòng huynh ta lúc này chỉ đơn thuần “buồn bực vì bị biến thành quân cờ” và “áy náy vì đưa Lệ Mãng xuất thế”, hơn nữa, buồn bực có thể tự tan biến, áy náy có thể làm gì đó để vớt vát lại: “Tôi bảo này, tuy chúng ta không cách nào góp sức hàng phục Lệ Mãng được nhưng chúng ta là những người biết nhiều nhất về chuyện ngũ yêu, dù sao giờ cũng không làm được gì, hay là chúng ta xâu chuỗi lại sự việc từ đầu chí cuối thử xem có tìm ra được chỗ nào khả nghi không?”

“Không cần từ đầu chí cuối,” Ký Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt sau một khoảng thời gian tĩnh lặng khá dài đã không còn rưng rưng ánh lệ, sự kiên định quen thuộc đã trở về: “Sư phụ tôi, Thanh Đạo Tử, cho tôi Lục Trần Kim Lung.”

Đàm Vân Sơn thích nàng như thế này, đẹp hơn lúc “lê hoa đái vũ” nhiều. Chàng không kìm được lòng mình cũng xoa đầu nàng một cái, giống như nàng xoa đầu Bạch Lưu Song rồi nhanh tay rụt về trước khi bị nàng đập, chàng nói với Phùng Bất Cơ: “Còn cả vị tiên xuất hiện ở Lê đình tiên mộng nữa, ông ấy cho cha tôi Trần Thủy tiên duyên đồ.”

*lê hoa đái vũ (hoa lê dính mưa): một hình ảnh ước lệ phổ biến trong văn thơ cổ miêu tả vẻ đẹp của người con gái khi khóc như bông hoa lê mỏng manh mùa xuân gặp mưa

Ký Linh không đập được tay chàng mà ngược lại, lại đập trúng đầu mình, đúng là buồn bực, thế nhưng, thần kỳ là phen buồn bực này lại lấy độc trị độc, xua tan chút ủ rũ cuối cùng còn sót lại trong lòng nàng. Sai đã sai rồi, đau đã đau rồi, khóc đã khóc rồi, giờ điều nên làm là dốc hết sức để bổ cứu!

“Đúng,” Phùng Bất Cơ cũng nghĩ giống hai người, “nếu sư phụ của Ký Linh muội và vị tiên hạ phàm ở Đàm phủ là cùng một người…”

“Không cần nếu.” Đàm Vân Sơn ngắt lời đội hữu.

Phùng Bất Cơ cau mày ngạc nhiên: “Đệ đã xác định họ là một rồi à?”

Đàm Vân Sơn lắc đầu: “Ý tôi là không cần phức tạp hóa lên như vậy. Cái bẫy này trông thì rất sâu rộng nhưng kỳ thực chỉ có một điểm là mấu chốt… Nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời, Lệ Mãng xuất thế, nước Vong Uyên cạn.” Chàng đọc lại mười sáu chữ đó, “Chỉ có người biết bốn câu này mới có thể bày ra kế này.”

Ký Linh tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện từ Doanh Châu tới Cửu Thiên Bảo Điện: “Đến Thiếu Hạo và Canh Thần thượng tiên còn không biết chuyện này, có nghĩa là Thiên Đế cố ý giấu giếm “tinh phê”, nếu đúng là như vậy thì…” ánh mắt nàng nghiêm nghị, “khắp Cửu Thiên Tiên Giới, số người biết chuyện này cực kỳ ít ỏi.”

Đàm Vân Sơn gật đầu: “Về phần người biết chuyện gồm những ai hay nói cách khác là những ai có khả năng biết chuyện, chỉ có Thiên Đế và Đế Hậu biết rõ,” chàng thoáng dừng lời, đôi mắt ngời sáng, “kẻ bày mưu tính kế ở trong số này.”