Cậu yên tâm, tôi sẽ thay cậu chăm sóc Phúc Thiên, tôi sẽ xem nó như đứa con của mình, dạy nó quản lý công ty".
Nói rồi ông Lý nghẹn ngào tránh mặt đi chỗ khác, không muốn để cho thằng bạn thấy mình đang đau lòng. Mặc khác Phúc Thiên ngước lên thấy cha đang cố gắng đưa tay gọi mình, anh cũng buông tay mẹ mà chạy đến.
" Phúc.... Th..thiên, có lẽ cha với mẹ không thể ở bên con thấy con hạnh phúc rồi, cha thấy có lỗi quá. Khụ... khụ..khụ, hôm nay là sinh nhật của con vốn định tạo bất ngờ cho con nào ngờ bất ngờ này quá sức tưởng tượng rồi nhỉ". Ông Thắng vừa nói, miệng thì cố gằng mỉm cười như cố tỏ vẻ bản thân ổn.
" Phúc Thiên à, Ch...chúc.. mừng sinh nhật con, con trai của ba,". Ông dùng hết sức bình sinh còn lại của mình thở hơi lên muốn nói thêm ông Lý sẽ thay ông chăm sóc anh.
" Hở....Hở...ông....L...ý...Lý..Lý....lý ...............". Một khoảng im lặng, hơi thở còn sót lại trên người ông Thắng cũng đã không còn nữa, ông nhắm mắt mà buông lỏng đôi tay rớt xuống đất.
Trong đầu anh không biết từ lúc nào có một âm thanh "ting........ " kéo dài, mọi thứ xung quanh điều trở nên im lặng, anh dường như đang rơi vào một khoảng hư không vô tận, tất cả mọi người xung quanh như người vô hình trong mắt anh. Thật sự ngay bây giờ, nước mắt anh cũng đã tuông trào, anh quỳ xuống, còn đôi mắt thì như người vô hồn. Cả gia đình ông Lý thấy vậy chỉ biết nhìn cậu mà im lặng. Tuổi sinh nhật 20 của anh cứ như thế mà trở thành ngày mất của cha mẹ mình.
[[ MỘT THÁNG SAU]]
Tất cả thủ tục chôn cất cho 2 vợ chồng cũng hoàn tất, anh bây giờ thật sự đã trở thành một đứa trẻ mồ coi. Từ khi ông bà chủ mất, anh chỉ lủi thủi trong phòng, sống như một người vô cảm. Từ một người không đụng vào rượu và thuốc lá nhưng bây giờ lại say xỉn mỗi ngày, vừa hút xong điếu này lại sang điếu khác, quản gia Phong thấy mà không khỏi đau lòng. Nhưng rồi có một tiếng gõ cửa bên ngoài phòng ngủ của anh.
" Cốc... cốc.."
" Tôi đã dặn không có chuyện gì gấp thì đừng làm phiền tôi mà". Anh nhíu hai cặp lông mày lại tỏ vẻ khó chịu.
" Thưa cậu chủ, có một có một người đưa thư nói tôi nhất định phải đưa nó cho cậu".
" Ông đưa đây"
Sau khi cầm nó trên tay anh mở ra, tay lúc này không ngừng run lên, gân xanh từ từ hiện lên rõ ràng từ tay đến mặt. Không phải vì đang sợ mà là dáng vẻ của tức giận.
[[ NỘI DUNG THƯ ]]
" Trước tiên tôi xin chia buồn với sự mất mát này, tôi biết người gây ra cái chết cho cha mẹ cậu, không những thế còn lại rất thân thiết với nhà cậu là đằng khác. Không ai khác hông ai khác chính là LÝ QUANG ĐÌNH".
Khi anh đọc được cái tên đó, anh nhớ lại trước lúc cha lâm chung ông ấy cố gắng nói từ Lý gì đó nhưng chưa gì đã ra nhắm mắt, điều đó thêm bức thư này khiến anh nhận ra được kể thù của mình.
"Trước mặt cha mẹ thì luôn coi là bạn thân vậy mà sau lưng lại đâm một phát khiến tôi mất đi hai người mà tôi thương yêu nhất".
Bây giờ lòng hận thù trong người anh đang nổi lên rất mãnh liệt, chỉ muốn giết chết cả nhà ông Lý đó.
[[ BA THÁNG SAU]]
Tại nhà ông Lý Quang Đình, ông bước vào trong nhà nhưng đi sau lưng ông có một chàng trai không ai khác chính là Triệu Phúc Thiên
Khi vừa bước vào thì vợ ông Lý chạy tới ôm cậu
" Cuối cùng ta cũng gặp được con rồi, thời gian qua thật vất vả cho con".
Đứa con gái Minh Tuệ của họ lúc này đang đi học về và ngày hôm nay cũng chính là ngày cô kết thúc kỳ thi tuyển sinh Đại học, cô đang bước vào nhà với vẻ mặt vui vẻ tung tăng thì bổng chốc khựng lại.
" Đứa con gái của ba cuối cùng cũng thi xong rồi sao".
" Cha à, người này là....". Cô ngơ ngác mà hỏi cha mình người con trai đứng bên cạnh.
" À... đây chính là Triệu Phúc Thiên, cậu ấy từ bây giờ sẽ sống cùng gia đình chúng ta".