Đến tối, Triệu Minh và ông Tầm ở lại dùng bữa rồi mới về, Khương Dao đưa họ ra cổng. Khi vào trong nhà, Khương Dao giúp ông Tịnh một lúc rồi bản thân cũng đi nghỉ ngơi.
Để tiện di chuyển, ông Tịnh được sắp xếp ngủ ở phòng dưới lầu, còn Khương Dao thì vẫn ở phòng trên lầu. Vừa bước lên lầu, cô chợt nghĩ lại, cô nên ngủ ở đầu đây? Không biết có còn căn phòng nào cho cô không? Cô nhớ lại lời của ông Tịnh:
- Phòng của Khương Nguyệt, con nhờ dì Trang sắp xếp lại rồi ngủ trong đó đi.
Khương Dao cảm thấy không cần thiết, dù sao căn phòng đó vốn dĩ không phải của cô. Cô nhờ dì Trang dọn cùng mình căn phòng cũ lúc trước. Hơn 9 giờ tối, Khương Dao mới được đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi. Cảm giác trở lại căn phòng gắn bó nhiều năm thật hoài niệm, mọi thứ vẫn như cũ, ngắm nghía một lúc thì Khương Dao cũng nhanh tắt đèn đi ngủ.
Vì vừa về đến nhà thì lại phải tiếp khách và sắp xếp mọi thứ nên bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi. Chỉ một lúc sau thì cảm giác ớn lạnh chạy dọc khắp người, theo lẽ tự nhiên cô co người lại, rúc vào chăn.
Cảm giác ớn lạnh bất thường làm trong đầu Khương Dao chợt nảy lên tia lo sợ, không biết có phải là hồn ma của
Khương Nguyệt và bà Liên đang hù dọa nhằm mục đích đuổi cô đi không?
Khương Dao chưa từng gặp ma, chỉ gặp quỷ thôi nên cô chưa biết xử lý những con ma này như thế nào. Cô nhắm mắt lại, cả người run lẩy bẩy, lấy chăn che kín đầu, chẳng khác nào con rùa rụt cổ.
Bống một vòng tay ấm áp ôm trọn cơ thể, không cần nhìn mặt cô cũng biết đó là ai, không ai có thể tự nhiên ôm cô vào lòng như một thói quen như thể này cả. Cơn ớn lạnh lập tức biến mất, cô cảm thấy an tâm hơn.
Không hiểu sao, lúc trước khi ở gần hắn, ngày ngày gặp mặt cô chán ghét hắn vô cùng. Đến khi dạo gần đây, chẳng còn gặp được hẳn nữa, cô lại cảm thấy có chút mong chờ, riết rồi cô chẳng thể hiều nối bản thân mình nữa.
Có phải chăng, tình cảm đơn phương mình dành cho hắn lại trỗi dậy, đánh bay lý trí?
Bàn tay nhỏ của cô từ trong chăn ló ra ôm choàng người hắn. Cả người hắn đông cứng lại trước sự chủ động này của cô. Quý Tửu Lạc biết cô căm ghét hắn vì đã nhốt và trói buộc cô, có thể cô sẽ trách mắng hắn vì đã phá vỡ thời gian yên bình dạo gần đây, nhưng không ngờ, cô lại hành động lạ đến mức hắn không thể tưởng tượng ra.
Chỉ một thời gian không gặp, có vấn đề gì mà cô lại thay đổi chóng mặt như vậy? Quý Tửu Lạc ôm chặt cô, ánh mắt đe dọa hướng về một nơi nào đó chừng một vài giây rồi dịu lại.
- Thời gian gần đây, chú đi đâu vậy?
Tôi nhớ chú! Câu nói đó cô chỉ để trong lòng, chẳng thể phát ra thành lời. Vì bản thân cô nghĩ rằng nếu hắn nghe được thì sẽ đáp lại bằng một lời nói nào đó làm bản thân cô đau đớn đến tê dại.
Thà rằng cả hai trong mối quan hệ con mồi - ác quỷ, trói buộc nhau như thế này lại càng tốt hơn. Tình cảm nhỏ nhoi cô dành cho hắn, cô sẽ cố gắng chôn nó thật chặt để hắn không nhận ra. Những quan tâm của hắn dành cho cô, cô sẽ xem đó là một trong những nghĩa vụ của một con quỷ phải làm với con mổi.
- Ta phải đi ký khế ước chứ, không làm thì không có linh hồn, mà không có linh hồn thì năng lực của ta ngày càng yếu, năng lực ngày càng yếu thì chắc chẳn không thể tồn tại trong thể giới của quỷ được. Lúc đó, lỡ như người thương của ta bị bắt đi, chắc chẳn ta sẽ không cứu được.
Đúng vậy, hắn cần chuẩn bị thật tốt cho trận chiến sắp tới đây. Nếu không đủ năng lực, e rằng hắn sẽ chết mất và người thương của hắn sẽ rơi vào tay kẻ khác.
- Có chuyện gì? Nhớ ta sao?
Đúng, tôi nhớ chú. Dù cô nói ra thì có ích gì chứ. Khương Dao nói dối:
- Không, lâu ngày gặp lại tôi chỉ hỏi cho có vậy thôi. Chú đến đây để canh chừng tôi sao? Hay chú sợ tôi bỏ trốn?
Làm gì có chuyện đó, hắn biết mọi việc liên quan đến cô trong những ngày gần đây, cả chuyện chăm bệnh, cả chuyện thường xuyên gặp Triệu Minh, nhưng vì kế hoạch của mình, hẳn vẫn giữ im lặng đợi tất cả bọn họ sa vào lưới.
Hôm nay, chợt cảm thấy nhớ con thỏ của mình quá nên hắn đành đến ôm một chút, cảm nhận hơi ấm của người nhỏ nhắn trong lòng. Hắn cũng biết rằng cô sẽ không từ chối chuyện này, vì bản thân cô bây giờ đang nghĩ mình chỉ là con mồi, phải nghe lời hắn.
Nhưng chẳng sao cả, một thời gian nữa, khi dẹp được tên nhãi ranh kia, chắc chẳn cô sẽ hiểu mọi chuyện và toàn tâm toàn ý quay về bên mình thôi.
- Ta không lo chuyện cô bỏ trốn, dù cô có đi đến chân trời góc bể thì ta vẫn sẽ tìm được thôi. Con người, ta đến đây chỉ vì một chuyện.
Nói rồi, bàn tay hắn di chuyển đến cằm cô, nâng từ từ gương mặt nhỏ nhắn của cô lên. Trong đêm tối, Khương Dao không biết hắn mang biểu cảm như thế nào, nhưng cô đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo vì cô đã quá quen thuộc với nó rồi. Trong lòng bỗng... có chút mong chờ, cả người hồi hộp và hơi thở dồn dập hơn.
Như mong đợi, nụ hôn của hắn chiếm lấy mọi hơi thở của cô, chiếc lưỡi không yên phận cứ thế càng quấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng, nụ hồn sâu và kéo dài đến mức Khương Dao cảm thấy mình như sắp không thể
tho dudc nนa.
Khương Dao đập vào vai hắn. Cuối cùng, trước khi rời khỏi dư vị lâu ngày mới nềm lại hắn tham lam liểm thêm một vài cái trên chiếc môi nhỏ ấy rồi mới chịu thôi. Cô cứ tưởng như thế là xong chuyện, bỗng trên cổ cảm nhận sự nhớp nháp rõ rệt, cũng chiếc lưỡi ấy đang... di chuyển khắp trên cổ của cô.
Người Khương Dao dâng lên khoái lạc, mất lực mà nương theo từng chuyển động của hắn, bàn tay vô thức ôm chặt đầu hắn. Trong miệng phát ra tiếng kêu khiêu gợi.
Biểu hiện ngoài mong đợi của cô khiến lửa dục vọng trong người chẳng thể kiểm chế, hắn nhanh tay cởi chiếc áo sơ mi đang mặc, lấy tay cô đặt lên cơ ngực rắn chắc của mình. Khương Dao liền biết chuyện này sẽ đi quá giới hạn. Ban đầu cô chỉ nghĩ rằng hắn sẽ hôn như mọi ngày thôi, không ngờ lại cởi áo như thế này.
- Chú, mọi lần không phải chỉ hôn thôi sao?
Hắn cười trước sự ngây thơ của cô, đúng là thật không hiểu nổi. "Mọi lần không phải chỉ hôn thôi sao?", đúng vậy, chỉ hồn thôi đã khiến hắn muốn cứng lên rồi. Đằng này cô lại chủ động ôm hắn, phát ra tiếng kêu dâm đãng thì làm sao có thể hạ nó được đây chứ?
- Hôm nay khó hạ được lắm.
Rồi hắn lấy tay Khương Dao đặt vào nơi đó của mình.
- Nó thế này rồi, ta không thể tự hạ được, con mồi, nhờ cô nhé!
Cách lớp vải, Khương Dao cảm nhận vật to lớn trong đó, rụt tay lại thì chẳng thể nào làm được. Hắn cười nham hiểm, tiếp tục đưa tay lần mò vào trong áo ngực của cô, đến vị trí nút gài rồi nhanh chóng mở nó ra.
Cô sững người lại, muốn chạy thoát khỏi sự vây hãm của hắn. Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm:
Đêm nay, nhất định phải làm nên chuyện mới được.Chú... tôi... tôi chưa chuẩn bị tâm lý. À không...chuyện này quá sức với tôi... tôi không làm được.Khương Dao nhỏ giọng cầu xin chẳng khác nào con mèo ốm yếu đang chờ lòng từ bi từ hắn, nhưng hắn là ác quỷ thì làm gì có lòng từ bi. Hắn nghe vậy càng thích thú, trực tiếp dùng hành động của mình thay lời nói.
Chiếc áo ngủ bị kéo lên cao, nụ hôn của hắn cứ mơn trớn khắp khuôn ngực của Khương Dao khiến cô vô thức rên rỉ, ngực ưỡn cong lên, sắp đạt đến cao trào.
Bàn tay của cô ôm chặt miệng để âm thanh gợi tình không phát ra bên ngoài.
"Cốc, cốc!", tiếng gõ cửa bên ngoài phá tan bầu không khí tràn ngập mùi vị dâm dục lúc này. Hắn mắng:
- Chết tiệt! Lần này ta tạm tha, lần sau không may mắn vậy đâu.
Quý Tửu Lạc chỉnh lại áo của Khương Dao ngay ngắn lại rồi mới biến mất.
Khương Dao ngồi dậy bật đèn, đến mở cửa thì thấy dì Trang đang đưa cho cô thêm một cái quạt điện khác vào bảo:
- Dì để ý trong phòng có một cái quạt nhỏ thôi, sợ con nóng nên con dùng thêm cái này nữa nhé! Hay là ngày mai con nói với ông Tịnh, lắp thêm cái máy lạnh trong này, tối ngủ cho thoải mái. À, con bệnh hay sao mà mặt đỏ vậy?
Có cần gọi bác sĩ không?