Câu nói của Vô Ưu nhẹ như một làn gió thổi thẳng vào tâm trí, Khương Dao suy nghĩ hắn đi có báo với cô ta, lúc mà hắn hỏi cô có muốn đi đâu nữa không chính là muốn nhanh trở về, chuyện đi cùng cô chỉ là lỡ hứa nên phải làm thôi.
"Chào cô Ưu." - Khương Dao vẫn lễ phép như mọi khi.
"Ừm."
Không để tâm đến Khương Dao, cô ta cười nhẹ đi xuống dưới, trên người mặc bộ đồ ở nhà rất thoải mái ngồi cạnh
Quý Tửu Lạc. Vô Ưu nhanh tay mở các túi bóng còn lại ra, quay sang vỗ vào vai Quý Tửu Lạc một cái rồi mắng nhẹ:
"Quý Tửu Lạc, có ai như ngươi không, mùng 1 mới mua đồ trang trí Tết. Nào, đưa cho ta, để ta làm cho. Khương Dao, em làm cùng cô nhé!"
“Dạ”
Vô Ưu bày vẽ cả phòng khách theo ý của mình, Khương Dao và Quý Tửu Lạc chỉ phụ giúp cô ta một vài việc vặt.
Khương Dao nghĩ rằng nếu từ nãy đến giờ, không có sự xuất hiện của cô chắc bọn họ sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Vì có nhiều người làm nên đến 9 giờ tối mọi việc trang trí phòng khách đã xong, căn phòng bừng sáng tràn ngập sắc xuân. Chợt nhớ ra rằng mọi người chưa ăn tối, Vô Ưu thốt lên:
"Quên mất, đồ ăn nguội hết rồi, hồi nãy ta có nấu rồi. Ngươi và Khương Dao đợi một chút nhé! Tí sẽ có đồ ăn ngay." Vô Ưu vào phòng bếp, mặc chiếc tạp dề vào và hâm lại các món ăn mình đã nấu. Khương Dao quay sang nói với hắn:
"Chú, tôi không đói, chú nói với cô Ưu giúp tôi. Bây giờ tôi đi ngủ đây. Cám ơn chú đã cho tôi ra ngoài hóng gió một chút."
Chẳng kịp đợi hắn trả lời, Khương Dao đã đi thẳng lên trên. Bước trên cầu thang được một đoạn, cô nghe giọng nói của Vô Ưu và hắn vọng lên:
"Quý Tửu Lạc, Khương Dao không ăn sao?"
"Ừ, không ăn."
"Ngươi thử món này xem, ta làm theo khẩu vị của ngươi đó."
"Rất vừa."
Khương Dao nhanh chân chạy vào phòng đóng cửa lại, làm vệ sinh xong rồi chuẩn bị đi ngủ. Trùm chăn kín mít, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hạnh phúc của hai người họ khiến cô chẳng tài nào ngủ được.
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa phòng đột nhiên được mở nhẹ ra, không cần nhìn thì cũng biết kẻ đó là ai, ai có thể tự tiện đến mức vào phòng người khác mà không gõ cửa, Quý Tửu Lạc.
Khương Dao không muốn đối mặt với hắn nên vẫn nằm im giả vờ ngủ. Cô nghe một tiếng bịch nhẹ trên bàn học, trên giường bỗng nhiên có ai đó đang nằm cạnh, vòng tay to lớn của người đó choàng qua cơ thể của cô khẽ ôm nhẹ, đặt một nụ hôn trên đầu cô.
Qua lớp chăn, Khương Dao cảm nhận hơi ấm rất rõ ràng. Hắn có Vô Ưu rồi tại sao lại làm thế với cô chứ? Hắn muốn giày vò cô đến mức nào mới chịu?
Không biết qua bao lâu hắn mới ngồi dậy, xoa đầu cô rồi biến đi mất. Khương Dao đã ngủ say rồi nên chẳng biết gì cả.
Đến sáng, chuông báo thức lại kêu lên, Khương Dao thức dậy, xem điện thoại thì thấy có tin nhắn của Triệu Minh, hắn rủ cô đi chơi với Thanh Tuyền.
Khương Dao không biết trả lời thế nào, chỉ xem rồi để đó. Cô sẽ hỏi hắn xem có cho cô đi được không rồi mới tính tiếp.
Sáng đó, không ngờ mọi thứ lại diễn ra khác với mong đợi. Vô Ưu nhờ Khương Dao xuống phụ dọn bàn ăn nhưng cô lại vô tình làm rơi đĩa thức ăn xuống đất, thức ăn tung tóe khắp nơi, dơ bẩn sàn nhà và dính vào quần của Vô Ưu.
"Em xin lỗi cô!"
Khương Dao muốn cúi xuống lau dọn xung quanh cùng Vô Ưu, chưa gì đã bị hắn lôi ra phía sau lưng và ngồi xuống dọn cùng cô ta. Cô ta chỉ cười nhẹ bảo với Quý Tửu Lạc:
"Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, để ta làm cho."
Quý Tửu Lạc và Vô Ưu dọn dẹp một lúc cũng xong, Vô Ưu đi lên thay quần áo. Cô ta vừa khuất dạng hẳn, đang ngồi trên ghế nói với Khương Dao:
"Sau này, chuyện nào khó quá thì cứ để ta làm cho."
Khương Dao đứng đó cúi gằm mặt xuống.
"Tôi biết rồi."
Cứ thế, ý nghĩ bản thân vô dụng và bất lực càng thêm khắc sâu trong lòng cô.
Cuối bữa ăn, hắn cũng chẳng để cô động đến chén đĩa, tự mình và Vô Ưu làm hết.
Khương Dao không biết nên làm thế nào. Bản thân không muốn nhìn thấy hai người họ quấn quýt bên nhau.
Nhưng lại bị ép buộc nhìn thấy cảnh đó mỗi ngày.
Cô cảm giác mình đang bị tra tấn tinh thần cùng cực, chẳng thể thoát khỏi, tâm trạng lúc nào cũng u uất. Cuối cùng cũng được lên lầu, Vô Ưu và hắn có việc gì đó đi ra ngoài rồi. Cô cảm thấy căn nhà trở nên yên bình hẳn ra.
Chẳng mấy chốc, cuốn sách tiếng Anh mượn từ Triệu Minh đã làm hết. Khương Dao nhắn tin cho hắn biết, khi nào có dịp gặp thì đưa cho mình mượn cuốn khác. Hắn cũng ậm ừ không nói gì.
Đến chiều ngày hôm đó, Triệu Minh đã đến đưa sách cho Khương Dao. Cô cũng sợ phát khiếp, sợ hắn bị Quý Tửu Lạc thấy được. Cũng may lúc này không có ai ở nhà, Khương Dao chạy xuống mở cổng ra.
Mới vài ngày không gặp, trông Triệu Minh thật khác, trưởng thành hơn rất nhiều. Cô cũng cảm thấy áy náy, không ngờ, mới mùng 2 Tết hắn lại sẵn sàng chạy đến đưa sách cho cô.
"3 cuốn này mình thấy rất hay, phù hợp với năng lực của cậu."
Khương Dao nhận lấy rồi cũng trả lại cuốn đã học xong cho hắn. Hắn đứng nhìn cô từ trên xuống, thấy gương mặt của cô u uất liền hỏi:
"Cậu có sao không? Tại sao không đi làm? Thầy Tửu Lạc uy hiếp cậu sao?"
"Không, mình thấy kiến thức còn hỏng nhiều quá nên muốn chú tâm vào học một chút, sợ thua cậu thì biết làm sao đây. Thầy Tửu Lạc rất tốt."
Nói rồi, Khương Dao nở một nụ cười gượng gạo để hắn an tâm. Mong một thời gian qua đi, mọi thứ có thể trở lại như cũ. Đó chỉ là suy nghĩ lừa dối bản thân trước thực tại của cô.
Không dám để hắn ở đây lâu, nhờ đâu Quý Tửu Lạc về thấy thì lại nổi cơn điên.
Khương Dao lựa lời nói với Triệu Minh:
"Mình đi vào học tiếp đây, cậu đi đường cẩn thận nha. Về tới nhà nhớ nhắn tin cho mình biết nhé! Năm mới vui vẻ!"
Thấy Khương Dao vội vã đi vào, Triệu Minh cũng không cản lại, cứ thế leo lên xe đạp của mình rời đi. Trước khi đến đây, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, lựa lời làm sao đề nói cho cô biết rằng không cần phải chịu đựng một mình nữa vì đã có hắn ở bên cạnh rồi. Nhưng chẳng thể nào nói ra.
Về đến nhà, ông bà Hứa đã đến nhà của ông Tịnh chơi nên chỉ còn một mình hắn. Triệu Minh đi thẳng lên phòng, đặt cuốn sách Khương Dao trả lại trên bàn rồi nằm trên giường lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
(Khương Dao, mình về tới nhà rồi.)
[Vậy sao? Cậu về nhanh hơn mình nghĩ đó.]
(Cậu biết mình chạy nhanh thế nào không? *icon mặt cười* Mình có chuyện này muốn nói với cậu.)
(Chuyện quan trọng lắm hả? Cậu cứ nói đi. À xin lỗi lúc nãy mình vội đi vào không nói chuyện được nhiều với cậu, chuyện đi chơi, mình chưa tính được nên chưa trả lời.]
(Không sao, mình chỉ muốn nói là sau này dù có chuyện gì xảy ra, mình chỉ mong cậu sẽ nghĩ và dựa dẫm vào mình trước tiên. Lần trước cậu chưa chấp nhận mình, mình đã suy nghĩ rất nhiều, chắc có lẽ là mình chưa tạo sự tin cậy cho cậu. Từ giờ mình sẽ cố gắng, mình chỉ muốn nói rằng cậu cứ tin tưởng ở mình. Mình mãi mãi luôn ở bên cậu. Cậu cho mình cơ hội được không?]