Ký Khế Ước Với Ác Quỷ

Chương 45: Vô Ưu ở chung




Khác với những bộ đồ ngủ hay đồ đi làm hàng ngày, hôm nay hắn mặc quần tây tối màu và áo sơ mi thoải mái, trông rất trẻ trung. Vẻ ngoài của hắn thì không cần bàn cãi rồi, nhưng nhìn lại trên bàn thì không có hộp thức ăn

nao.

Khương Dao cũng chẳng buồn mà quan tâm đến hắn, giả vờ nhắm mắt tiếp tục nằm ngủ. Yên bình chẳng được vài giây, hắn đã sốc cô lên, mặc cho Khương Dao có đồng ý hay không, xuống bậc thang và đặt ngồi vào bàn ăn.

Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn khác nhau. Và người nấu chính là... Vô Ưu.

Lúc này, Khương Dao không biết nên chui vào đâu trốn với bộ dạng lôi thôi lếch thếch này.

Chợt nghĩ, hai bọn họ muốn tình tứ với nhau thì cứ làm thế đi, tại sao lại lôi cô xuống làm gì chứ? Xem cô như người vô hình chẳng phải tốt hơn sao?

- Ăn đi. Đầu năm tiệm đồ ăn ta hay mua đóng cửa rồi. Vô Ưu nấu không tệ, trong 3 ngày này cứ xuống đây ăn.

Khi nào họ mở lại nếu không thích ăn ở nhà nữa thì ta mua bên ngoài cho cô. À, Vô Ưu sẽ ở đây một thời gian.

Con người, cô có ý kiến gì không?

Hắn hỏi ý kiến cô là có ý gì? Định ghi điểm với Vô Ưu sao? Nếu thích như thế thì cứ nói với cô, cô sẽ tâng bốc hắn lên tận mây cũng được mà. Đâu cần phải bày vẽ thế này cho mệt.

- Nếu vậy, tôi muốn ra ngoài ăn, tôi không muốn làm phiền cô Ưu. Với lại, tôi cũng hiểu vị trí của mình ở đâu nên chú cứ yên tâm, tôi không bỏ trốn đâu.

Lời nói thẳng thừng của cô khiến hắn không hài lòng. Vô Ưu có ý đến giúp mà cô làm thế thì có ý gì?

- Khương Dao, em đừng ngại. Lúc trước cô thấy em ở trong phòng ăn đồ ăn bên ngoài nhiều không tốt nên cũng có ý muốn giúp em. Dù sao cô cũng rất quý em mà.

Giọng nói của Vô Ưu rất nhẹ nhàng và êm tai khiến cho Khương Dao cảm thấy không thể nào từ chối. Lúc này cô chỉ giận Quý Tửu Lạc đã có được người mình thương bao năm mà không chịu buông tha cho cô, nhốt cô. Chứ Vô Ưu thích hắn, tâm sự và kể cho cô nghe mọi chuyện của cô ta và hắn thì cũng chẳng có gì sai.

Chỉ là do cô nhỏ nhen và ghen tị với Vô Ưu thôi. Khương Dao tỏ ra hiểu chuyện hơn, ngoan ngoãn trả lời:



- Dạ, em cảm ơn cô.

Hắn lãnh đạm nói:

- Biết điều rồi đó.

Khương Dao vệ sinh cơ thể xong rồi mới quay lại. Quý Tửu Lạc ngồi vào bàn ăn bên cạnh Vô Ưu. Trong bữa ăn, hai người họ chẳng có tí gì gọi là ngượng ngùng khi có người trước mặt mà thể hiện tình cảm quá trớn.

- Quý Tửu Lạc, món này lúc trước ngươi rất thích, ăn cho nhiều vào. Ăn thử xem có ngon không?

Vô Ưu đặt một phần rau xào đơn giản vào chén của Quý Tửu Lạc. Đúng vậy, lúc hắn còn khổ cực mưu sinh, hắn thích nhất món này, lần nào đến cô cũng làm cho hắn ăn. Đến giờ cô vẫn còn nhớ, cảm giác thật hoài niệm.

Khương Dao nhìn hai người họ trông chẳng khác nào vợ chồng son, kẻ thừa như cô chẳng thể xen vào được câu nào. Cả buổi, chỉ im lặng ăn cho xong.

Ăn xong, Khương Dao dọn và rửa chén dĩa trong bếp, để hai người họ có thời gian riêng tư ở phòng khách, và để cô cảm thấy yên bình trong tâm trí một chút.

Làm xong việc thì không thấy họ trong phòng khách nữa, Khương Dao cũng lằng lặng đi lên căn phòng tự nhốt mình. Dần lên trên, Khương Dao nghe giọng nói của hai người họ vọng ra ở một góc trên tầng lầu:

Ta ở phòng này được sao?Đúng vậy, chỉ căn phòng này thôi, các phòng khác thì không được.Bước chân của Khương Dao khẽ lại, lén nhìn về nơi phát ra âm thanh, hai người họ đang đứng trước căn phòng, nơi là hắn đã chỉ cho cô và nói rằng đó là phòng của hắn.

Tim Khương Dao chợt nặng trĩu, cố gắng giữ im lặng đi chạy về căn phòng của mình, nó chẳng khác ngục tù nhưng giờ đây chỉ có nơi đó cô mới có giảm giác thanh thản nhất.

Một lúc sau hắn bước vào như mọi lần mà chẳng thèm gõ cửa. Khương Dao đang ngồi trên bàn học bài thì nhìn thấy hắn tiến đến ngồi trước mặt mình, mặt thất vọng rõ ràng.

Cô đoán chắc là thái độ của mình trong bữa ăn không tốt làm cô Ưu phiền lòng chứ gì? Người hắn thích bao năm mà sao có thể chịu ẩm ức như vậy.

- Con người, tại sao không biết nói lời cảm ơn khi được nhận vậy?

Chính xác, hắn đang nói chuyện cô ăn xong, rửa chén xong lẳng lặng đi vào đây không nói lời nào. Đúng thật, chuyện đó cô cũng có lỗi sai, chỉ vì một chút cảm xúc bồng bột mà ảnh hưởng đến người khác thì không được.



- Tôi sẽ ra xin lỗi cô Ưu.

Cô kịp đứng dậy thì hẳn đã bảo:

- Cô ấy có việc bận nên đi rồi. Tôi cũng cảm ơn thay cô rồi, lần sau nhớ chú ý.

Khương Dao cảm thấy mới sáng sớm vừa ăn sáng xong thì cơ thể bỗng mệt ngang khi đối diện với hắn, chẳng muốn nói chuyện thêm câu nào nữa.

Chú, xin lỗi chú. Nếu chú cảm thấy tôi cản trở khoảng thời gian riêng tư của hai người thì tôi muốn được ra ngoài chơi vài ngày. Tôi đảm bảo sau vài ngày đó sẽ quay về, không trốn chạy nữa.Muốn đi đâu? Đi với ai? Làm gì? Ngủ ở đâu?Mặt hắn đanh lại, khoanh tay trước ngực như đang hỏi tội. Con thỏ của hắn lớn gan thật, hết đánh hắn, bây giờ còn mạnh miệng đưa yêu cầu với hẳn như vậy. Con thỏ nhút nhát ban đầu đầu mất rồi? Nguyên nhân gì khiến cô lại thay đổi thái độ với hẳn nhiều đến vậy? Phải chăng còn giận chuyện hẳn bỏ đi nhiều ngày? Hay là chuyện nhát ma? Hay là giận chuyện ép buộc trở về? Hay là chuyện gì khác nữa?

Quý Tửu Lạc ngẫm nghĩ lại thì bản thân cũng làm nhiều chuyện khiến cô không vui thật. Hắn không biết nên dỗ dành cô từ đâu. Chẳng đợi hắn suy nghĩ thêm, Khương Dao lên giọng trả lời từng câu một.

- Tôi đi dạo quanh thành phố. Tối nay tôi sẽ rủ Triệu Minh đi. Làm gì thêm nữa thì tới lúc đó tôi mới biết được. Tối tôi trở về ngủ ở đây. Được chứ?

Nhìn biểu hiện của hắn, cô thầm nghĩ, thành công rồi, mau chán cô đi, mau vứt bỏ cô đi, mau buông tha cho cô đi.

Cô đang khao khát tự do hơn bao giờ hết đây này.

Hắn chồm người qua chỗ của cô, kế sát vào tai nhỏ giọng nói:

- Muốn đi đầu thì cứ đi nhưng.....

Hắn kéo dài giọng khiến cho Khương Dao đứng ngồi không yên, không biết hắn sẽ định nói gì tiếp theo.

- Cô phải đi cùng với ta. Đừng tưởng cứ tỏ ra cứng đầu cứng cổ thì ta sẽ chán ghét cô. Con người à, cái đầu nhỏ của cô chẳng làm gì được ngoài việc chống đối và gây sự với ta thôi sao?

Thổi nhẹ vào chiếc cổ của cô, biểu hiện thèm khát đến mức muốn cắn một cái cho nó chảy máu ra. Để con thỏ này cứ vùng vẫy đau đớn trong miệng hắn. Khương Dao rùng mình nhưng chẳng thể né tránh được.

- Cô càng quậy, đanh đá và phá phách bao nhiêu thì ta thích bấy nhiêu. Cứ thoải mái mà làm nhé! Ta càng thích thì lại càng muốn đè cơ thể nhỏ bé này ra, xé toạc lớp vải mỏng manh trên người cô rồi tha hồ cắn mút khắp cơ thể cô. Ha ha, cứ tưởng tượng thôi thì đã thấy vui rồi, còn không biết đến khi làm thật thì như thế nào nhỉ.