Bàn tay hắn vô lực buông lỏng làm bó hoa rơi hẳn xuống nền đất, nhìn những cánh hoa bị văng ra, nó tựa như điềm báo cho tình cảm bạn bè của họ đang bị sứt mẻ. Gương mặt
Triệu Minh có chút thất vọng nhìn Khương Dao :
- Tại bản thân mình chưa đủ tốt hay hình mẫu lý tưởng của cậu là thầy Quý?
Hai tay Khương Dao nắm chặt lại, mắt bất ngờ nhìn hắn. Vì đã quá quen thuộc với mọi biểu cảm trên gương mặt của Khương Dao nên hắn biết cô định hỏi những gì, không đợi cô nói hắn cũng trả lời luôn.
- Mình biết cậu đang ở nhà thầy Quý. Chính mình là người nói địa chỉ cho ba cậu biết và
ông đã đến tìm cậu. Đừng ở nhà thầy ấy nữa, được không? Cậu có thể dựa vào mình mà, mình có thể giúp cậu mọi việc mà.
Khương Dao không thể nào giấu được vẻ mặt thất vọng với hắn. Cô không thể ngờ được hắn hiểu rõ hoàn cảnh của cô nhất, nhưng chính hắn lại mò tìm địa chỉ và cho ông Tịnh biết.
Khương Dao tự hỏi từ nay về sau cô có thể tin được hắn nữa hay không? Cô cảm giác nhìn chỉ là một đứa ngu ngốc bị hết người này đến người khác xoay vòng. Đến cả bạn thân nhất cũng đâm sau lưng cô một nhát rõ đau.
Một cơn gió thổi mạnh qua người cô, mang đến cảm giác mát mẻ nhưng chẳng thể xua tan mầm mống bức bối và ngột ngạt đang lớn dẫn trong lòng. Khương Dao điều chỉnh lại cảm xúc của mình chậm rãi nói với hắn:
- Mình cám ơn cậu vì đã thích mình, nhưng xin lỗi... mình chỉ xem cậu là bạn thôi. Có lẽ, mình cần ổn định cảm xúc lại một chút, bây giờ mình không biết nên nói gì nữa. Mình về đây, tạm biệt.
Nói tạm biệt thế thôi, cô không biết qua hôm nay giữa họ có còn nói chuyện vui cười như lúc trước nữa hay không, hay là gặp nhau nhưng ai cũng mang cảm xúc ngượng ngùng khó nhìn mặt.
- Khương Dao ...
Triệu Minh định níu kéo cô lại để giải thích cho cô hiểu tình cảm của mình nhưng chẳng kịp.
Bỗng một bàn tay to lớn vòng qua cổ cô, cô giật thót người khi bất ngờ bị ai đó ôm
từ phía sau. Kẻ mới đến ôm chặt cơ thể không để Khương Dao có cơ hội phản kháng. Vang trên đỉnh đầu cô là giọng nói sắc lạnh tựa băng ngàn năm pha một chút kiêu ngạo.
- Nghe rõ rồi chứ, đừng mơ tưởng tình cảm gì với con mồi của ta. Muốn giữ mạng thì đừng quá phận của mình.
Nói rồi, một tay hắn mạnh bạo dẫn Khương Dao vào con hẻm tối không có người rồi biến mất.
Triệu Minh đứng nhìn theo khoảng không nơi họ vừa rời đi với ánh mắt đầy thù hận, chân đá
mạnh bó hoa dưới mặt đất làm cho những bông hoa tung tóe khắp nơi.
Ngay tức khắc cả hai về đến nhà, cổ tay Khương Dao đau nhức đến mức muốn gãy ra, hắn không nói lời nào liền đẩy ngã cô trên ghế, ngồi cạnh dùng tay bóp gương mặt cô, ép cô nhìn về phía hắn.
Khương Dao run rẩy người quên cả cơn đau nhìn gương mặt giận dữ chết người của hắn. - - Chú... chú...
- Tại sao? Tại sao còn nhiều lời với hắn, cứ bảo cô không thích và rời đi là được. Ta đã nói bao nhiêu lần, cô là của ta, mãi mãi là của ta. Bất cứ ai cũng không để đem cô rời khỏi ta. Dù cô có muốn vùng vẫy đến cỡ nào cũng đừng mong thoát khỏi ta, thoát khỏi khế ước ta lập ra.
Rồi hắn gần từng chữ tỏ ra uy hiếp, không để cho Khương Dao nói thêm gì nữa.
- Con người, tốt nhất đừng đụng đến giới hạn của ta. Cố mà sống im lặng trong những năm cuối cùng của cuộc đời đi. Chết tiệt!
Nói rồi, không kịp để cô định thần trí, hắn lôi cô một mạch đi lên từng bậc cầu thang.
- Chú, buông tôi ra. Chú đưa tôi đi đâu?
Mặc kệ lời van xin của Khương Dao, đến của phòng ngủ, đẩy mạnh cô vào trong và khóa trái cửa lại.
- Chú, mở cửa ra, chú làm gì vậy? Nghe tôi, giải thích được không? Tôi không thích Triệu Minh, tôi từ chối cậu ấy rồi. Tôi biết bản thân mình ở vị trí nào, tôi sẽ không để cậu ấy có tình cảm với mình nữa.
Hắn tựa vào cửa, nghe tất cả những lời cô nói nhưng không hề trả lời.
- Tôi không muốn bị nhốt đâu, làm ơn mở cửa ra.
Một vài đoạn ký ức ùa về, những lần bị dì nhốt trong phòng tối, bị bỏ đói cả ngày khiến cô thêm lo sợ.
Mặc cho cô nói khàn cả giọng, hắn vẫn im lặng ngồi bên cánh cửa. Cơn giận vẫn không tài nào nguôi được, nhìn thấy cảnh con mồi của mình sắp bị cướp đi khiến từng tế bào trong cơ thể hẳn sôi sục không yên, chỉ muốn xé xác tên đó ra thành trăm mảnh cho hả giận.
Qua vài tiếng sau, hắn đã thấy người bên trong đã yên ăng một hồi lâu, không gian yên tĩnh làm cho tâm trạng của hắn lắng đọng trở lại. Hắn không kìm lòng được mà mở cửa ra nhìn vào trong, thấy cô đang nằm ngủ, mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, trên mi mắt vẫn còn ươn ướt, không biết đó là nước mắt hay nước rửa mặt chưa khô.
Hắn cảm thấy có một chút buồn khi mối quan hệ của cô và hắn trở nên căng thẳng như thế này. Rõ ràng mới hôm qua hai người còn hòa thuận và vui vẻ lắm mà. Hắn ngồi dưới nền gạch cạnh chỗ đầu nằm của cô, ngắm nhìn cô một lúc rồi biến mất.
***
Màn đêm tối bao trùm cả tòa nhà bỏ hoang, hắn đang đứng trước một người mang vẻ đẹp
thánh thiện, mái tóc bạch kim cùng bộ đồ màu trắng nổi bật trong đêm tối. Cô đang ngồi trên một lan can của sân thượng, hai chân thả lỏng xuống dưới trông rất vô tư nhìn hắn. Lúc trước, khi là con người, hắn đã từng ao ước có được cô ấy đến nhường nào, đến khi bản thân hắn bị bệnh tật hành hạ chết đi, mang chấp niệm khó dứt, không chịu đầu thai chuyển kiếp.
Tại sao cô lại đến bên hắn trong những năm cuối đời? Tại sao lại tốt với hắn như thế? Đến khi tình cảm của hắn dành cho cô thấm sâu trong mọi suy nghĩ thì cô lại từ chối hắn. Đã nhiều năm trôi qua, hắn đã mệt chẳng còn muốn tìm câu trả lời nữa.
Lúc đó, cô chỉ đi theo lý tưởng trở thành một thiên thần trong sạch và thuần khiết, trở thành
tổng lãnh thiên thần. Cô đã từ chối hắn với lý do như vậy. Qua nhiều năm, cuối cùng cô có được điều mình mong muốn, nhưng cũng từ khi có được vị trí ấy, cô lại tiếp cận hắn.
Hắn tự hỏi, cô quay lại với hăn làm gì? Có mục đích gì?
Ban đầu Vô Ưu cứu giúp Quý Tửu Lạc với tư cách là một thiên thần cứu giúp người, bản thân hắn tuổi trẻ nhưng thân hình ốm yếu, chẳng sống được bao lâu. So với những người khác thì cô ưu ái hắn hơn, chăm sóc và bầu bạn với hắn rất thường xuyên. Khi hắn biết số mệnh của mình đã cạn, hắn đã bày tỏ lòng cảm mến của mình với cô.
Lúc đó Vô Ưu đã từ chối hắn, cô nói tình cảm là thứ không thể tồn tại trong suy nghĩ một
thiên thần, ước mơ của cô chín là muốn trở thành Tổng lãnh thiên thần, cô sẽ thực hiện nó, không để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng được. Kể từ ngày hôm đó, Vô Ưu không xuất hiện trước mặt Quý Tửu Lạc nữa, đến lúc chết, hắn vẫn một lòng chờ đợi cô nhưng chẳng có được.
Trong hơi thở cuối cùng của hắn, hắn cảm nhận cơn uất hận từ đầu kéo đến khiến bản thân không thể nào kiếm lại được. Hận cô, hận thiên thần, những kẻ giả tạo. Khi linh hồn xuất đi, dòng chảy cảm xúc đó càng mãnh liệt và bùng nổ như cơn sóng biển dữ dội. Hắn cứ thế chọn con đường ngàn năm cô độc của một ác quỷ.