Kỳ Hạn Chung Thân

Chương 9: Phim điện ảnh




Lục Gia Văn đi dạo phố với mẹ Phó, anh tự nhận mình cũng không quá tệ trong việc xử lý các mối quan hệ nên đã dỗ cho mẹ Phó vui vẻ vô cùng.

"Cũng may là con đi với mẹ chứ đứa con kia của mẹ cứ như là không có mắt thẩm mỹ ấy, mẹ thử cái nào nó cũng chỉ biết nói là đẹp." Mẹ Phó than phiền với anh.

"Là vì mẹ có nền tảng tốt nên anh ấy mới cảm thấy mẹ mặc gì cũng đẹp." Lục Gia Văn cười, "Cái áo khoác Cashmere này được không ạ? Là mẫu mới của quý này, kiểu dáng cũng không tệ lắm, sắp tới trời lạnh cũng vẫn mặc được."

Hai mắt mẹ Phó sáng lên, bà cầm đi thử thì cảm thấy cũng rất vừa người.

"Đẹp lắm ạ. Rất hợp." Lục Gia Văn khen.

Mẹ Phó cũng rất vừa lòng, lúc bà đi tính tiền thì lại bị Lục Gia Văn giành quẹt thẻ trước.

"Ối, mẹ không thích như vậy đâu." Mẹ Phó vội vàng nói, "Hôm nay là con đi dạo phố với mẹ, buổi sáng mới tặng một chiếc vòng tay giờ lại khiến con tốn kém, sao thế được."

"Không sao ạ. Đều là người một nhà, không có gì là tốn kém." Lục Gia Văn nói, "Mẹ vui mới là quan trọng nhất."

"Miệng con cũng ngọt thật." Mẹ Phó cười nói.

Khi đi ngang qua khu trang phục nam thì Lục Gia Văn bị một chiếc cà vạt trong tủ kính thu hút ánh mắt.

Cà vạt tơ tằm màu xanh biển kết hợp với hoa văn nổi màu tối, phong cách đơn giản phóng khoáng.

Có cảm giác Phó Khâm Hoàn mà đeo chắc hẳn rất đẹp.

Trong lúc bị ma quỷ dẫn lối thì Lục Gia Văn đã thanh toán xong rồi bảo nhân viên cửa hàng đóng gói lại.

Mua xong mới cảm thấy có phải tặng đối phương cà vạt sẽ không hay lắm không? Suy cho cùng hiện tại họ không phải bạn đời thật sự...... Trong chớp mắt Lục Gia Văn có hơi nhụt chí, sau đó lại tìm được một lý do tuyệt vời cho mình: Coi như là quà đáp lại cho món bánh ngọt mà Phó Khâm Hoàn tặng anh lần trước vậy!

Vốn mẹ Phó định trả tiền thay anh kết quả là liếc thấy vẻ mặt của anh thì biết ngay không phải mua cho bản thân anh, bèn lập tức quyết định không nhúng tay. Chờ anh gói đồ đi ra thì mới trêu anh, "Mua cho Khâm Hoàn à?"

"À, dạ, vâng." Đại luật sư mồm miệng hoạt bát cũng có ngày đỏ mặt ấp úng.

Mẹ Phó cười nói: "Tình cảm của hai đứa tốt thật. Lúc trước hai đứa mới xem mắt chưa bao lâu đã kết hôn, mẹ và mẹ con còn lo hai đứa ở chung không tốt, không ngờ là bọn mẹ lo nhiều rồi."

Lục Gia Văn nhớ lại "ba giao ước" kia thì lại hơi chột dạ: "Không đâu ạ, hai bọn con tốt lắm."

Bọn họ dạo hết một vòng trung tâm thương mại xong thì cảm thấy đi tiếp cũng không còn gì bèn quay về nhà. Tâm trạng của mẹ Phó không tệ, kiểm tra thành quả lao động của hai ba con xong thì tỏ vẻ khen ngợi.

Vốn dĩ Lục Gia Văn và Phó Khâm Hoàn định buổi chiều sẽ đi nhưng mà không lay chuyển được ý muốn giữ bọn họ lại ăn thêm một bữa của mẹ Phó, cho nên hai người đành phải ăn xong bữa tối rồi mới đi.

"Buổi chiều vất vả cho cậu rồi." Trên đường lái xe về, Phó Khâm Hoàn nói.

"Chuyện đó có gì mà vất vả." Lục Gia Văn buồn cười lắc đầu, "Huống hồ tôi còn cảm thấy mẹ anh rất đáng yêu."

"Tôi nghe bà ấy nói buổi chiều cậu lại mua quần áo cho bà ấy? Mua hết bao nhiêu tiền để tôi trả lại cậu."

"Đừng." Lục Gia Văn liếc nhìn hắn, "Đấy là tấm lòng của tôi đối với bà ấy, không liên quan đến anh."

"Được rồi." Phó Khâm Hoàn nói, "Vậy coi như là quỹ chung của gia đình. Sau này nếu có khoản chi chung nào thì khấu trừ vào đó."

Lục Gia Văn vốn không phải người so đo tiền bạc nhưng cũng bị mấy chữ "Quỹ chung của gia đình" lấy lòng, anh cong cả mắt đáp nhẹ: "Được thôi."

Buổi tối xe cộ khá ít, con đường thông thoáng. Đèn neon của những tòa nhà cao tầng hai bên đường hắt vào trong xe, phản chiếu ra ánh sáng lung linh.

Phó Khâm Hoàn nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là hơn 9 giờ tối không muộn lắm. Hắn hỏi Lục Gia Văn: "Đi xem phim không?"

Lục Gia Văn sửng sốt: "Bây giờ á?"

"Ừ."

Hắn biết gần đây đối phương muốn xem một bộ phim điện ảnh đang chiếu nhưng chưa có thời gian đi. Hôm nay là ngày chiếu cuối cùng, giờ chắc hẳn vẫn kịp xem suất chiếu cuối.

"Được đó." Lục Gia Văn lại cong cong đôi mắt, anh không hỏi đối phương đi xem phim gì, anh đoán phim mà họ muốn xem có lẽ là cùng một bộ.

Lúc họ tới được rạp chiếu phim đã là 10 giờ, đúng lúc mua được vé của suất chiếu cuối cùng. Cách thời gian phim chiếu còn mười phút, Phó Khâm Hoàn hỏi đối phương: "Muốn ăn bắp rang không?"

Ở chỗ soát vé tràn ngập mùi thơm ngọt của bắp rang bơ, Lục Gia Văn gật đầu.

Phó Khâm Hoàn đi mua bắp rang và đồ uống cho anh, Lục Gia Văn hơi buồn cười, "Anh giống như xem tôi là trẻ con ấy."

"Không thích à?"

"...... Thích." Lục Gia Văn nhỏ giọng đáp, hai người họ lại đang bắt đầu nói mấy lời không rõ ràng chỉ tự hiểu trong lòng. Không biết cái "thích" này là chỉ bắp rang bơ và đồ uống hay là hành động xem anh là trẻ con, hoặc cũng có thể là người mời anh xem suất chiếu cuối cùng đang đứng trước mắt này. Cũng may hai người họ đi vào phòng chiếu, không gian tối om vừa lúc che giấu được nét ửng đỏ trên mặt Lục Gia Văn.

Hai người họ ngồi xuống vị trí được chỉ định. Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, hơn nữa cho dù có là bộ phim nổi tiếng đến đâu thì qua giai đoạn tuyên truyền cũng sẽ trở nên vắng vẻ. Hiện tại là suất chiếu cuối cùng lại là buổi đêm nên trong phòng chiếu chỉ có hai người họ, giống như thể đang bao rạp.

Khác với những bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng tập trung vào kỹ xảo và hình ảnh thì bộ phim này nhấn mạnh nhiều hơn vào vấn đề bàn về nhân tính.

Trong vũ trụ bao la rộng lớn, loài người sẽ đi về đâu?

Đây là câu hỏi mà Lục Gia Văn vẫn suy nghĩ sau khi phần credits đã kết thúc.

Anh vốn định bàn luận về cốt truyện với Phó Khâm Hoàn một chút nhưng khi nghiêng đầu nhìn thì phát hiện đối phương đã ngả đầu ngủ rồi.

Trong giây lát Lục Gia Văn cũng không biết miêu tả tâm trạng của mình ra sao. Nếu như người khác mời anh đi xem phim nhưng kết quả lại lăn ra ngủ thì chắc chắn anh sẽ tức giận bỏ đối phương lại. Nhưng ai bảo người này là Phó Khâm Hoàn chứ? Ai bảo bộ dạng khi ngủ của anh ta cũng đẹp đến thế chứ?

Vì thế Lục Gia Văn chỉ đành đánh thức đối phương, "Dậy thôi, về nhà."

Phó Khâm Hoàn mở mắt ra, màn hình đã trở nên tối đen, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nói chuyện của hai người họ.

"Hết rồi sao?" Phó Khâm Hoàn cũng không nhớ đến đoạn nào thì mình ngủ mất, hắn cảm thấy áy náy với sự mất lịch sự của mình.

"Ừ." Lục Gia Văn đáp với gương mặt không chút biểu cảm, "Đi thôi."

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim Phó Khâm Hoàn nhận ra đối phương không hào hứng lắm, rõ ràng trên đường tới đây còn rất vui...... Hắn quy hết tội lên người mình, "Thật sự xin lỗi, tôi không nên ngủ quên."

Sắp tới rạng sáng, bọn họ đang trên đường lái xe về nhà. Lục Gia Văn hạ cửa sổ xe xuống một chút, gió đêm bên ngoài thổi vào có phần lành lạnh đúng lúc giúp anh có thể bình tĩnh nói chuyện: "Không phải vấn đề đó."

"Vậy là vấn đề gì?"

"Tôi nghĩ nếu anh không thích xem phim thì cũng không cần phải theo ý tôi. Hơn nữa làm chuyện lãng phí thời gian như vậy cũng không phải phong cách của anh. Vì sao?"

Phó Khâm Hoàn không nói gì, quai hàm hơi siết lại.

"Là vì hôm nay tôi đi gặp ba mẹ với anh cho nên buổi tối anh muốn đưa tôi đi xem phim. Là vậy sao?" Lục Gia Văn dựa theo tính cách của hắn mà đoán được chút logic trong đó, "Nhưng tại sao chúng ta cứ phải luôn như vậy chứ?"

"Giống như cái ngày lần đầu tiên tôi làm bữa sáng cho anh, vì để không mắc nợ tôi nên anh đưa tôi đi làm; tôi chăm sóc anh khi anh bị viêm dạ dày sau đó anh tặng tôi bánh ngọt, rồi tôi lại lấy gì đó để đáp lại......" Nói đến đây Lục Gia Văn dừng một chút, anh nhớ ra mình còn chưa tặng cà vạt, trước mắt cũng không muốn tặng. Anh nói với vẻ mệt mỏi, "Dường như chúng ta cứ mãi quanh quẩn, luôn luôn khách sáo."

Lục Gia Văn cảm thấy bản thân hơi gây sự vô cớ nhưng anh lại không kiềm chế được cảm xúc thất vọng. Không thiếu nợ nhau chẳng lẽ không đúng ư? Đương nhiên đúng, bọn họ là bạn cùng phòng mà. Nhưng nghĩ đến việc bất cứ điều gì đối phương cũng phải phân chia rạch ròi với mình để lương tâm không bị mắc nợ, xa lạ đến mức khiến anh cảm thấy tức giận vô cùng.

Nhưng dù Lục Gia Văn có tức giận cũng sẽ không chửi mắng, anh chỉ biết lặng lẽ giận dỗi. Thật ra anh đang chờ Phó Khâm Hoàn cãi lại anh một câu, nói anh chỉ đang suy đoán lung tung nhưng từ đầu đến cuối Phó Khâm Hoàn lại chẳng nói gì.

Lục Gia Văn tức giận rồi dần dần cũng nguội xuống. Anh có cảm giác bản thân luôn nhiệt tình đơn phương, lo bản thân vui lại lo bản thân giận mà đối phương thì vĩnh viễn đều xa cách lịch sự.

Sau khi hai người về đến nhà thì tan rã trong không vui, cách hai tấm ván cửa không ai biết giờ phút này trong lòng đối phương đang suy nghĩ điều gì.

Phó Khâm Hoàn rủ mắt nhìn chăm chú vào tia sáng từ mặt trăng chiếu vào qua cửa sổ, lặng lẽ thở dài.

Thật ra Lục Gia Văn đã nói sai một chút.

Hắn chỉ muốn xem phim cùng đối phương mà thôi.