Kỳ Hạn Chung Thân

Chương 1: Nhẫn cưới




Vào giờ nghỉ trưa, một câu chuyện phiếm từ phòng trà nước nhanh chóng truyền khắp nhóm chat buôn chuyện của văn phòng luật.

"Thật hay giả đấy? Luật sư Kevin kết hôn thật á?"

"Thật. Hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy ngón áp út của anh ấy đeo nhẫn cưới."

"Trời ơi, nam thần của em. Tan nát cõi lòng [icon][icon]"

"Rốt cuộc là cô nàng yêu tinh nào đã thu phục được nam thần Kevin của chúng ta hả? Sao lúc trước không có chút tin tức nào thế?"

"Tôi cược một bữa trà chiều chắc chắn là giả. Đợt liên hoan tháng trước tôi còn bóng gió hỏi Kevin, anh ấy nói anh ấy vẫn độc thân mà."

"Thế rốt cuộc là thật hay giả vậy?"

"Là thật." Lục Gia Văn ký tên vào tờ văn bản cuối cùng rồi mỉm cười khẳng định.

Trợ lý Amy luống cuống tay chân tắt điện thoại đi, không biết ai lại nhắn tin mới trong nhóm mà âm báo cứ "tinh, tinh" mãi không ngừng. Vào lúc Lục Gia Văn liếc mắt nhìn về phía cô, dưới sự chột dạ Amy bật thốt ra câu hỏi mà ai cũng muốn biết.

Có được lời khẳng định, Amy kinh hãi đến mức ngây ngẩn cả người. Lục Gia Văn hơi buồn cười, anh trầm ngâm nói: "Ừm, kẹo mừng vẫn chưa kịp chuẩn bị. Anh mời các em trà chiều nhé."

"Oa! Sếp vạn tuế!" Amy đã quên mất vấn đề mình muốn hỏi, cô hớn hở ôm tài liệu ra ngoài thông báo tin vui quan trọng này.

Lục Gia Văn lắc đầu bật cười, anh liếc mắt về phía điện thoại. Nhóm chat kia lỡ tay cũng kéo cả anh vào, thông báo tin mới cứ nhảy lên liên tục không dứt. Có người thì thảo luận xem rốt cuộc kết hôn lúc nào, có người lại tò mò đối phương là ai.

Lục Gia Văn không lên tiếng, anh chỉ nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay rồi xuất thần.

Thật ra anh cũng vừa mới kết hôn không bao lâu, hay nói đúng ra hôm nay là ngày ngay sau ngày cưới. Vốn dĩ anh xin ba ngày nghỉ phép để kết hôn nhưng kết quả đối phương lại chạy mất dạng ngay đêm tân hôn. Lục Gia Văn nghĩ, có lẽ anh là chú rể lẻ loi nhất trên đời này.

Đối phương đã đi công tác nên Lục Gia Văn cũng dứt khoát về văn phòng luật trả phép đi làm. Phùng Hành là cộng sự của anh, thấy anh xuất hiện thì ngạc nhiên, "Cậu không hưởng thụ kỳ nghỉ kết hôn của mình à?"

Lục Gia Văn hơi xấu hổ lại thấy hơi bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Em nhớ ra còn mấy chuyện chưa giải quyết."

Phùng Hành thở dài, "Đại luật sư Lục à, văn phòng luật của chúng ta không có cậu cũng sẽ không đóng cửa đâu. Xin cậu yên tâm, nên làm gì thì làm nấy đi được chứ? Anh không muốn trở thành tội đồ trong mối quan hệ bạn đời bất hòa đâu."

Hết cách, Lục Gia Văn đành phải tan làm trước giờ một chút. Đúng lúc anh cũng phải về nhà cũ thu dọn đồ đạc để dọn vào nhà mới.

Nhà của Phó Khâm Hoàn theo phong cách Bắc Âu tối giản. Căn nhà rất lớn nhưng lại có vẻ lạnh lẽo, không có hơi người, khác một trời một vực với phong cách ấm áp của căn nhà mà Lục Gia Văn đang thuê.

Phó Khâm Hoàn là giám đốc điều hành của một công ty nhà ở thông minh, trong nhà cũng có không ít sản phẩm thông minh của công ty họ. Lục Gia Văn dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa rồi đặt mấy bồn hoa đá mang từ nhà tới lên cửa sổ. Anh vuốt ve mấy chiếc lá héo úa rồi tưới nước cho hai bồn hoa đá, trong ánh chiều tà lặng lẽ anh có chút mê man.

Kết hôn với một người mình không ghét, nhưng cũng không đủ thích thật sự ổn sao?

Anh và Phó Khâm Hoàn quen nhau do xem mắt, mẹ của hai bên có quan hệ khá tốt. Đối phương lớn hơn anh hai tuổi, hai người mới chỉ gặp mặt nhau mấy lần đã vội vàng quyết định kết hôn.

Lục Gia Văn nghĩ tuổi tác của anh không còn trẻ nữa, sang năm anh cũng sang đầu ba, cũng muốn sớm ngày ổn định. Vì vậy khi Phó Khâm Hoàn đề xuất kết hôn anh không có dị nghị gì.

Hiện giờ nghĩ lại thì có lẽ là đối phương ghét anh. Chẳng qua bị áp lực vì gia đình giục kết hôn mà vừa khéo anh lại phù hợp nên mới kết hôn nhỉ.

Nếu không thì vì sao mới vừa kết thúc hôn lễ đã vội vàng chạy đi công tác chứ?

Mà lại nói hôn lễ của họ cũng vô cùng giản lược, đại khái chỉ là làm nghi lễ trước mặt gia đình hai bên.

Vì tránh cho bố mẹ hai bên nghi ngờ nên hai người quyết định tạm thời ở chung. Trước khi tiến hành hôn lễ Phó Khâm Hoàn đưa chìa khóa nhà cho Lục Gia Văn bảo anh dọn thẳng vào đây ở.

Phó Khâm Hoàn không nói để anh ngủ ở đâu nên Lục Gia Văn bèn tự quyết định dọn vào phòng cho khách. Anh cũng không dám làm xáo trộn đồ dùng của đối phương mà chỉ sắp xếp gọn gàng hành lý của mình. Anh đoán nếu đối phương đã ghét anh thì chắc hẳn cũng không muốn cùng phòng với anh nhỉ.

Sau khi dọn vào nhà mới Lục Gia Văn hoàn toàn không có cảm giác là chủ nhân của nơi này. Thay vào đó anh cảm thấy bản thân như một khách thuê ở trọ, không biết khi nào lại phải dọn ra ngoài.

Hay là nói đây là bạn cùng phòng có quan hệ hôn nhân bị ràng buộc về mặt pháp lý? Tưởng tượng như vậy thì anh lại tự chọc cho mình buồn cười.

Lục Gia Văn vuốt dòng chữ to thiếp vàng trên mặt bìa đỏ của giấy đăng ký kết hôn, suy tư một lúc thì vẫn quyết định cất cuốn sổ đỏ này vào ngăn dưới cùng của tủ đầu giường.

Giường trong phòng cho khách không ngờ cũng rất êm. Một đêm mộng đẹp.