Loan Diệu căn bản ngủ không sâu.
Trong phòng truyền nước có không ít trẻ con quấy khóc, thẳng đến tối cũng không ngừng. Loan Diệu nhiều lần nằm mơ, lặp đi lặp lại tình trạng tỉnh táo lẫn mơ hồ, sau đó cũng không biết mơ thấy cái gì, hắn đạp hụt một phát, đột ngột mở mắt ra.
Bình tĩnh lại một lúc, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện chai đầu tiên đã sắp truyền xong. Loan Diệu giơ tay báo cho y tá, y tá lập tức vội vội vàng vàng đi tới, giúp hắn đổi bình khác.
Loan Diệu ngước nhìn tốc độ truyền, có chút không nhịn được. Hắn hỏi y tá: "Có thể chỉnh nhanh lên một chút được không?"
Y tá lắc đầu: "Ba bình này đều không thể truyền nhanh, nếu không sẽ có tác dụng phụ, cậu có thể sẽ càng khó chịu hơn."
Loan Diệu khẽ cau mày, cũng chỉ đành để y tá điều chỉnh về tốc độ chậm nhất.
Hắn cúi đầu xem điện thoại di động, đã là hơn tám giờ rồi. Lúc này, trẻ con phần lớn đã yên tĩnh lại, thỉnh thoảng có một vài nhóc quấy, nhưng cũng rất nhanh khôi phục yên lặng. Bên trong phòng truyền nước, dù là bệnh nhân hay là người nhà bệnh nhân đều lộ ra mệt mỏi, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Loan Diệu đã ra đầy mồ hôi. Loan Diệu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình hình như từ đầu đến cuối vẫn không giảm, huyệt thái dương giật giật, mỗi lần giật lên, dây thần kinh lại đau một chút, giống như dùng búa trực tiếp bổ đầu hắn ra vậy.
Hắn lần nữa nhắm hai mắt lại, định ngủ hẳn. Lần này Loan Diệu ngủ sâu hơn, cũng không mơ linh tinh nữa. Hắn đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm giác có người sờ vào cổ mình, hắn mới tỉnh lại, theo bản năng đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của người kia.
Bắt được rồi, Loan Diệu mới mở mắt ra, nhìn thấy Tịch Nguyên bây giờ đang ở trước mặt mình, trên tay cầm một cái gối, lo lắng nhìn hắn. Loan Diệu cho là mình ngủ đến mụ đầu, nhắm mắt lại rồi mở ta lần nữa mới tỉnh táo, giọng khàn khàn: "... Tịch Nguyên?"
Tịch Nguyên khẩn trương nhìn hắn, khom người nhìn xuống hắn: "Thật xin lỗi."
Loan Diệu mỉm cười, giọng nói còn trầm hơn thường ngày: "Câu đầu tiên đã nói xin lỗi rồi."
Tịch Nguyên nhìn hắn không có ý tức giận mới thở phào nhẹ nhõm. Loan Diệu buông tay anh ra, dùng ngón tay xoa trán một cái. Tịch Nguyên đặt cái gối mình mang tới lên trên cổ Loan Diệu, vươn tay ra, lòng bàn tay để lên trán Loan Diệu.
Loan Diệu hơi ngửa về sau, cảm giác lòng bàn tay của Tịch Nguyên thật lạnh.
Tịch Nguyên thu tay về, lo lắng nói: "Vẫn sốt."
Loan Diệu hỏi anh: "Sao biết em ở chỗ này?"
Tịch Nguyên nói: "Trong ảnh em chụp, có chụp cả hướng dẫn trên mặt sàn nữa."
Loan Diệu nhìn xuống dưới, mới phát hiện trên sàn nhà trước mặt hắn có dán giấy hướng dẫn, là chỉ vị trí cung ứng đồ uống, phía dưới có một hàng chữ nhỏ, là tên của bệnh viện. Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Tịch Nguyên, không nhịn được nói: "Đã nói là không cho phép tới rồi mà."
Tịch Nguyên nhìn hắn, khẽ đáp lại: "Anh không yên tâm."
Anh lấy ra khăn lông trắng từ trong balo ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh thấm ướt, dùng sức vắt khăn, gấp xong mới cầm về, cẩn thận đặt lên trán Loan Diệu. Loan Diệu dựa về phía sau, vừa vặn có thể tựa vào gối đầu mềm mại, trên trán một mảnh mát lạnh, nhức đầu cũng giảm đi nhiều.
Tịch Nguyên lại từ trong cặp lấy ra một túi nước nóng, cẩn thận nâng lên tay trái đang truyền nước biển của Loan Diệu, đặt dưới lòng bàn tay hắn. Loan Diệu hỏi: "Rốt cuộc anh mang theo bao nhiêu thứ tới thế."
Tịch Nguyên nói: "Không mang bao nhiêu." Anh dùng mu bàn tay cọ cọ mặt Loan Diệu, chỉ cảm thấy vẫn cứ nóng đến dọa người, không nhịn được nói: "Anh giúp em đi xin giường ngủ, nằm sẽ thoải mái hơn." Nói xong lại muốn xoay người đi tìm y tá.
Loan Diệu kéo tay anh, không nhịn được mà bật cười. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang lo lắng của Tịch Nguyên, dịu dàng nói: "Bình tĩnh một chút, chỉ là sốt mà thôi, không phải chuyện lớn gì." Hắn thấp giọng ho khan vài tiếng, hơi dùng sức kéo Tịch Nguyên, ý bảo anh ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Tịch Nguyên chỉ đành ngồi xuống bên cạnh hắn. Loan Diệu không có buông tay ra, vẫn cầm tay anh như trước, tay của Tịch Nguyên kề sát vào lòng bàn tay nóng rực của hắn, rốt cuộc cũng chân thực cảm thấy được mình đang ở bên em ấy. Khi ngồi trên tàu cao tốc, anh chỉ hận không thể bay tới đây, lần đầu tiên trong đời Tịch Nguyên cảm thấy tàu cao tốc quá chậm, mỗi một giây giúp anh đến gần Loan Diệu thêm một chút xíu, đồng thời lại khiến Loan Diệu không được ai chăm sóc lâu hơn một chút, cũng khiến cho anh lo lắng bất an hơn một chút.
Trước phòng truyền nước, Tịch Nguyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Loan Diệu. Hắn mặc áo hoodies đen cùng quần thể thao, nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ ửng. Hắn tuyệt không hiện lên vẻ đáng thương hoặc yếu ớt, cho dù là bị bệnh, hắn vẫn ưu việt, mạnh mẽ như cũ, nhưng điều đó cũng không làm Tịch Nguyên bớt đau lòng.
Thầy hướng dẫn của Tịch Nguyên từng nói anh trời sinh đã thích hợp cầm dao phẫu thuật. Bên cạnh việc tư chất thông minh, còn có một điểm, chính là Tịch Nguyên khá lạnh nhạt, lại chậm chạp về mặt tình cảm, anh giống như không có quá nhiều cảm xúc, vô luận lúc nào cũng có thể duy trì lý trí cùng tỉnh táo, hai tay vĩnh viễn chuẩn xác lại ổn định.
Nhưng Loan Diệu là xương sườn của Tịch Nguyên, cũng là ngoại lệ của Tịch Nguyên.
Tịch Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi nhỏ: "Em có muốn uống nước không?"
Loan Diệu nói: "Không cần, anh cứ ngồi đó đi." Lại hỏi anh, "Đặt khách sạn chưa?"
Tịch Nguyên lắc đầu: "Anh không ở lại đây."
Loan Diệu nhìn đồng hồ treo tường, nhíu mày lại: "Anh có lẽ sẽ không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng của hôm nay đâu."
Tịch Nguyên nói: "Tám rưỡi sáng mai anh thi lâm sàng, nhưng chuyến tàu cao tốc sớm nhất cũng phải bảy giờ ba mươi, sẽ không kịp. Anh ngồi xe lửa chuyến ba giờ bốn mươi rạng sáng trở về, xuống tàu bắt xe đến trường học, vừa kịp."
Loan Diệu lẳng lặng nghe, bàn tay nắm lấy anh đột nhiên dùng sức, nắm đến mức ngón tay của Tịch Nguyên cũng cảm thấy đau. Tịch Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Loan Diệu cau mày thật chặt nhìn anh chằm chằm, nhưng từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Một lát sau, Loan Diệu mới dần dần thu lại bén nhọn trong ánh mắt, tựa như nhè nhẹ thở dài, nói: "Anh điên rồi."
Tịch Nguyên cho là hắn đang lo lắng cho bài thi của mình, giải thích: "Không sao, anh học tốt lắm, trên đường trở về anh cũng có thể học thuộc thêm một lát."
Loan Diệu khẽ lắc đầu: "Em không nói chuyện này."
Tịch Nguyên thấy môi hắn vẫn còn khô khốc, không nhịn được lại khuyên một câu: "Uống nước nhé, bình giữ nhiệt của anh có nước ấm, vừa vặn có thể uống."
Loan Diệu nghe lời, buông lỏng tay.
Tịch Nguyên lấy bình giữ nhiệt từ trong balo ra ngoài, một bình màu trắng ngà rất lớn. Anh rót nước vào nắp, hai tay nâng lấy đưa cho Loan Diệu, chờ hắn nhận rồi, lại lấy khăn lông đang đắp trên trán hắn xuống: "Anh đi giặt nước lạnh lần nữa, khăn cũng hết mát rồi."
Loan Diệu cúi đầu uống nước, lúc muốn đặt nắp lại, trùng hợp nhìn thấy tài liệu giảng dạy lâm sàng trong balo đang mở của Tịch Nguyên, một quyển vừa to vừa dày. Lúc này Tịch Nguyên đã quay lại, xếp xong khăn lông vừa chuyển mát, Loan Diệu phối hợp ngẩng đầu lên, Tịch Nguyên cũng nhẹ nhàng đặt lên trán hắn.
Anh muốn thử đo lại nhiệt độ cơ thể của Loan Diệu, vươn tay chạm vào mặt hắn. Loan Diệu lại đột nhiên giơ tay lên bắt lấy cổ tay anh, không cho anh thu về. Tịch Nguyên tưởng hắn không thoải mái, lại khẩn trương hỏi: "Sao thế?"
Loan Diệu không lên tiếng, ngẩng đầu yên lặng nhìn anh, mặt kề vào lòng bàn tay anh. Tịch Nguyên cúi đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm chuyên chú của hắn, nhìn thấy Loan Diệu khẽ nghiêng mặt sang, hôn vào lòng bàn tay anh, để lại cảm giác nóng bỏng xua mãi không tan.
Loan Diệu gọi tên anh: "Tịch Nguyên."
Tịch Nguyên theo bản năng đáp lại: "Ơi?"
Loan Diệu nói: "Sau này không được ngốc như vậy nữa."
Tịch Nguyên không biết hắn nói chuyện gì, mà Loan Diệu cũng không cho anh cơ hội để hỏi. Nói xong lời này, Loan Diệu nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Em ngủ một lát."
Tịch Nguyên vội vàng đáp lại: "Em ngủ đi."
Anh rón rén ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tốc độ truyền dịch một cái, rồi lại lấy sách ra cúi đầu đọc.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện đã sắp mười giờ, Tịch Nguyên gọi xe đưa Loan Diệu trở về căn cứ, lúc đi, Loan Diệu dùng sức ôm chặt lấy anh, ở bên tai anh nói: "Lên xe phải nói cho em, tới trường học rồi cũng phải gửi tin nhắn cho em."
Tịch Nguyên ngoan ngoãn nói "Được".
Ngay sau đó, anh lại gọi xe chạy về trạm tàu, đợi ở trạm xe mấy tiếng mới có thể ngồi xe hỏa màu xanh quay về thành phố.
Loan Diệu bị ốm nhanh mà hết bệnh cũng nhanh, dù sao thì vận động viên vốn đã có tố chất sức khỏe tốt, ngày thứ hai còn có chút ủ rũ rã rời, nhưng sang ngày thứ ba đã khỏe như vâm. Hắn lập tức theo kịp tiến độ huấn luyện, trạng thái thậm chí còn tốt hơn trước khi bị bệnh. Huấn luyện viên cúi đầu nhìn thành tích trong đồng hồ bấm giờ, cũng hơi mỉm cười: "Bơi không tệ nha."
Bành Xướng cảm thấy kỳ lạ, lúc ăn cơm còn nói đùa với hắn: "Cậu là kiểu bị ốm một trận đả thông hai mạch nhâm đốc đấy à?"
Loan Diệu nói: "Nếu không cậu cũng sốt một lần thử xem."
Bành Xướng cười vang nói: "Vậy thì thôi."
Từ sau khi Loan Diệu bị ốm, tần suất hắn gọi video nói chuyện với Tịch Nguyên đã cao hơn nhiều, vài ba hôm lại gọi một lần. Mỗi lần cũng không nói chuyện quá lâu, có lúc mới gọi mười phút đã tắt rồi, nhưng có thể nhìn ra được lần nào Tịch Nguyên cũng rất vui vẻ.
Nội dung trò chuyện kỳ thực rất khô khan, lăn qua lộn lại đều chỉ là những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Có một lần Loan Diệu nghe anh nói chuyện, đột nhiên hỏi một câu: "Nhớ em không?"
Tịch Nguyên ngẩn người, mắt thường cũng có thể thấy anh đã đỏ mặt, lắp bắp nói: "Nhớ."
Bên này Bành Xướng nghe được Loan Diệu nói như thế, cũng cố ý nháy nháy mắt với hắn. Loan Diệu làm như không nhìn thấy, nhưng cũng không nói tiếp, chỉ chuyển sang chuyện khác. Chờ cúp điện thoại rồi, Bành Xướng mới đè giọng bắt chước trêu hắn: "Nhớ em không?"
Loan Diệu thản nhiên nhìn cậu ta, nhướng nhướng mày: "Hâm mộ à?"
Bành Xướng lắc đầu, cười nói: "Được rồi, tôi độc thân, không có nhân quyền."
Loan Diệu huấn luyện một tháng ở đội tỉnh, hiệu quả xem như là rõ rệt nhất trong đội. Hắn đã ở thời kỳ chững lại rất lâu, vẫn luôn chờ cơ hội đột phá, cuối cùng dưới đợt huấn luyện vừa có tính quy củ lại vừa có cường độ cao này cũng có thể bứt phá được rồi. Một ngày trước khi kết thúc, huấn luyện viên mang bọn họ ra ngoài ăn cơm, mọi người đều có chút buồn bã cùng tiếc nuối khi phải chia xa. Bọn họ uống rượu, Loan Diệu cũng uống một chút, mặc dù không đến nỗi say, nhưng sắp tới thời khắc chia xa như vậy, đầu óc đã hơi mơ màng.
Trên đường trở về căn cứ, điện thoại của Loan Diệu vang lên, hắn lấy ra nhìn, là Tịch Nguyên gọi tới. Đây vẫn là lần đầu tiên Tịch Nguyên chủ động gọi điện thoại cho hắn, vì vậy hắn tận lực thả chậm bước chân, tụt xuống phía sau đội ngũ, nhấn nhận cuộc gọi.
Loan Diệu nói: "A lô? Tịch Nguyên?"
Phía Tịch Nguyên có tiếng gió, giống như là đang ở bên ngoài: "Loan Diệu, bây giờ em có tiện không?"
Loan Diệu khẽ đáp: "Không có chuyện gì, anh nói đi."
Tịch Nguyên do dự một chút, mới mở miệng nói: "Tối hôm nay, có thể ra ngoài gặp anh một lần không?"
Loan Diệu dừng bước. Hắn cho là Tịch Nguyên đã xảy ra chuyện gì, lập tức trở nên nghiêm túc: "Anh ở đây sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tịch Nguyên bị hắn hỏi như vậy cũng cứng họng. Ngắn ngủi không lên tiếng một vài giây, anh mới trả lời: "Hôm nay... Là ngày cuối cùng trong ba tháng." Anh giống như là có chút hối hận, lại vội vàng nói, "Không ra ngoài cũng không sao, anh, ngày mai anh tự mình quay về là được."
Loan Diệu hoàn toàn quên mất chuyện này rồi. Hắn căn bản không cẩn thận tính ngày, cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, ngày cuối cùng của ba tháng, hắn còn ở bên ngoài. Hắn thấp giọng nói: "Xin lỗi, em không để ý tới." Lại nói tiếp, "Ở nơi nào? Em đi tìm anh."