Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 65




Theo lộ trình đã vạch sẵn, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn lên tàu cao tốc của Mikono.

Trời đã sáng, trên xe không có nhiều người, rất nhiều hành khách đều dựa vào thành xe ngủ gà ngủ gật. Trên đường đi luôn có thể nhìn thấy màn hình quảng cáo qua cửa sổ xe, cho thấy một tháng sau Fugilina sẽ đến đại khu Nam Thập Tự công diễn một tháng, mua vé tại chỗ hay trực tuyến đều được.

Kỳ Ngôn chưa xem qua loại quảng cáo như này trước đây, vì tò mò mà nhìn chăm chú, trong lòng phân tích nguyên lí truyền tin.

Cho đến khi bàn tay Lục Phong Hàn chắn mắt.

Tiếng nói trầm thấp từ sau tai truyền đến: "Đừng nhìn cô ấy, cô ấy không xinh."

Cậu biết "cô ấy" là chỉ Fugilina, lúc này cậu mới nhìn kĩ người trong quảng cáo: "Dựa theo thẩm mỹ bây giờ, vẻ ngoài của cô ấy có thể cho 95 điểm, hẳn là có thể đạt đến tiêu chuẩn "đẹp"."

Lục Phong Hàn đứng sau cậu, một bàn tay cầm vòng treo, tay còn lại cắm vào túi áo khoác, tự nhiên đem cằm đặt lên vai Kỳ Ngôn, cố ý thở dài.

Lưng Kỳ Ngôn dán lên ngực anh, không nhúc nhích mà liếc mắt: "Sao anh lại..."

Lục Phong Hàn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cảm giác chúng ta giống tộc đi làm suốt ngày cắm đầu làm việc giờ mới có thể đi chơi." – anh nhìn mấy người trẻ tuổi đang ăn mặc thoải mái, nói cười vui vẻ đứng không xa: "Giống như họ."

Kỳ Ngôn nhìn qua.

Tàu cao tốc vận hành có tạp âm, Lục Phong Hàn cởi quân trang, hai người đứng một chỗ, trong vũ trụ nổ mạnh không thành tiếng, kẻ địch đánh úp... liền dần dần mờ ảo.

Trong hoảng hốt, Kỳ Ngôn nghĩ thật như Lục Phong Hàn miêu tả.

Sau khi xuống tàu, cả hai đã rời Tinh cảng rất xa.

Đang là mùa mưa, mặc dù bầu trời trong xanh nhưng trong không khí vẫn có cảm giác ẩm ướt, thoảng hương hoa không tên, khiến người ta lười biếng.

Kiến trúc xung quanh không cao, độ rộng cũng chỉ khoảng một nửa Leto, bên ngoài đều có màn hình đang phát tin tức thắng lợi ở tiền tuyến. Màn hình thay đổi, biến thành tướng quân Nhiếp Hoài Đình mặc quân phục của thượng tướng bốn sao, nhìn máy quay đáp lời câu hỏi của phóng viên.

Đại khu Nam Thập Tự gần tiền tuyến, đối với chiến sự có độ nhạy cảm cao, nhưng người đi trên đường vội vàng vẻ mặt cũng chẳng có lo sợ không yên, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi làm thì đi làm, ít người chú ý tin tức.

Ngược lại, tay Lục Phong Hàn đặt lên vai Kỳ Ngôn, cả hai cùng đứng nghe.

Hơi đột ngột.

Giọng nói Lục Phong Hàn không lớn; "Đây là chỗ tốt của việc Liên Minh có bản đồ lớn. Leto bị quân Phản Loạn chiếm nhưng đại khu hành chính Trung Ương cách đại khu Nam Thập Tự quá xa, người chỗ này có thể nắm bắt tin nhưng sinh hoạt hằng ngày lại không bị ảnh hưởng, cũng không có cảm giác chân thực. Đồng dạng, phi thuyền trên tiền tuyến nổ tung thì một sợi thuốc súng cũng không lan đến đây."

Đối với lời nói của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn hiểu rõ:: "Nhà xã hội học Ivanova đã đề cập đến một quan điểm, rằng lãnh thổ của Liên Minh tiếp tục mở rộng, khoảng cách giữa hành tinh này và hành tinh kia, đại khu này và đại khu kia bắt đầu tính bằng năm ánh sáng, ý thức đoàn kết của Liên Minh sẽ càng ngày càng thấp, cuối cùng sẽ trở thành Liên Minh trên danh nghĩa."

Không biết là do thay quân trang hay là cố ý kiềm chế bản thân, khí thế của Lục Phong Hàn không mạnh, anh nhìn sườn mặt Kỳ Ngôn được phác họa rõ ràng: "Ừm, cho nên cấp cao quân đội có quan điểm – nếu không có quân Phản Loạn bên ngoài uy hiếp thì bên trong Liên Minh đã không thống nhất như vậy."

"Nghe có vẻ hợp lí, nhưng nếu Liên Minh cần dựa vào một nguồn kích thích như "mối đe dọa từ bên ngoài" để đạt được "sự thống nhất". Thì "sự thống nhất" này không thể lâu dài." Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút: "Nếu mất đi nguồn kích thích này, Liên Minh sẽ dần bị chia rẽ. Điều này cho thấy nó chỉ là một phần tất yếu của lịch sử, sức người chỉ có thể ngăn chặn trong một đoạn thời gian, không thể hoàn toàn."

Lục Phong Hàn đồng ý với suy nghĩ của cậu.

Anh cũng có cảm giác rất lạ - dù anh nói gì thì Kỳ Ngôn đều có thể hiểu rõ.

Anh lại nhìn Nhiếp Hoài Đình – người đang chậm rãi phát biểu trên màn hình, bình tĩnh như núi: "Nếu Hodgkin có thể tỉnh táo đối mặt với vấn đề này thì sẽ không có nhiều rắc rối đến vậy."

Dù Hodgkin đã trở thành phần tử phản bội Liên Minh khét tiếng nhưng lại ít người đề cập lí do mà ông ta làm thế.

"Hodgkin không hài lòng với hiện trạng. Ông ấy đã cố gắng sử dụng Thần quyền đề biện minh cho "chuyên quyền, độc tài". Đồng thời củng cố chế độ này bằng luật pháp nghiêm ngặt để đạt được "sự thống nhất"."

Lục Phong Hàn nhớ đến cuộc trò chuyện video với Nhiếp Hoài Đình.

"Hodgkin đã bày tỏ sự thất vọng với bầu không khí quá tự do của Liên Minh từ hơn mười năm trước. Ông ấy tin rằng điều này là không nên, tổng bí thư và tư lệnh Liên Minh nên làm điều gì đó. Nhưng rõ ràng, hành động của tổng bí thư và tướng Nhiếp không làm hài lòng ông ta. Ông ấy quay sang quân Phản Loạn, cho rằng bọn chúng có thể thực hiện lý tưởng chính trị của mình."

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Tôi không phải là người đến từ tương lai. Tôi không chắc Liên Minh hiện tại có "đúng" hay không, nhưng việc đề cao Thần quyền, tẩy não, hạn chế tự do, luật pháp khắc nghiệt, khống chế tư tưởng con người, biến mỗi người trở thành "công dân tiêu chuẩn, hoàn hảo của Liên Minh" là một sự thụt lùi của nhân loại."

"Không sai, việc làm này của Hodgkin làm nhân loại lùi về 500 năm trước, thậm thí nên khoác da thú đi săn voi ma mút."

Có chút châm chọc tại đuôi mắt Lục Phong Hàn, ánh mắt nặng nề: "Nguyên niên lịch hành tinh, Liên Minh loài người chính thức thành lập, ban hành [Công ước vũ trụ loài người], công ước này còn được đặt tại viện bảo tàng Leto. Trên đó viết rõ: Tự do, bình đẳng, tôn nghiêm, trật tự, pháp chế. Không có chữ nào liên quan đến "thần" hay "độc tài"."

Chờ tin tức phát xong, hai người đến trạm xe huyền phù công cộng.

Kiến trúc ở Mikono phản ánh phong cách tiêu biểu của đại khu Nam Thập Tự. Đỉnh của các tòa nhà cao lớn trang trí bằng các vòng tròn lớn, có khắc chữ và hoa văn, nhìn từ xa như tác phẩm nghệ thuật bằng đá khổng lồ.

Điểm đến là một quán ăn nhỏ tên là "Mì nấm sao", sau khi hai người ngồi xuống, Lục Phong Hàn nhìn thực đơn: "Có một, hai, ba, bốn vị, em muốn chọn vị nào?"

Kỳ Ngôn nhìn hình ảnh trên thực đơn, so sánh trí nhớ của mình: "Từ khi vào cửa, chúng ta đi qua 31 bàn. Trong 93 bát mì, lựa chọn của bốn vị lần lượt là: 21, 14, 38, 20. Theo kết quả thống kê, nếu bỏ qua các yếu tố ảnh hưởng chưa biết, thì vị thứ ba hẳn là phù hợp nhất với khẩu vị của đại đa số mọi người."

Lục Phong Hàn thấy cậu làm một cuộc khảo sát tại chỗ thì phì cười: "Được, nghe em, chọn vị thứ ba."

Mì được đựng trong bát hình nấm, bốc khói nghi ngút, ngoài ra còn có món kèm.



Kỳ Ngôn nếm thử và gấp hai món phụ vào bát Lục Phong Hàn, chợt nhận ra bản thân hơi bất lịch sự. Nhưng khi cậu ngẩng đầu thì thấy anh đã ăn xong cái mình gắp.

Thấy cậu một tay cầm thìa, tay cắm đũa ngơ ngác nhìn mình, Lục Phong Hàn nhướng mày: "Sao vậy?"

Kỳ Ngôn vội vàng cụp mắt, lòng hơi bối rối.

Có lẽ biết được nguyên nhân, Lục Phong Hàn gắp những món Kỳ Ngôn thích ăn trong bát mình qua bát cậu, cố ý nói: "Đổi với em."

Hồi lâu, Kỳ Ngôn mới lên tiếng: "....Được."

Sau khi đáp, cậu lập tức húp một một ngụm súp hòng ngụy trang.

Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm vào màu hồng trên chóp mũi của cậu, hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon, rất lạ, trước đây tôi chưa từng nếm qua."

"Ngày mai lại đến ăn nhé?"

Kỳ Ngôn: "Không phải anh chỉ có một ngày nghỉ luân phiên à?"

Lục Phong Hàn nói một lý do chính đáng: "Ngày luân phiên có thể chồng lên, ngày này năm trước anh đang tổ chức một cuộc họp chiến lược trên tàu, anh có thể dời ngày hôm đó vào hôm sau."

Ý nghĩ cùa Erich và Vincent không nằm trong phạm vi suy xét.

Còn rất nhiều thời gian, sau khi hai người ăn mì xong, đi bộ đến một quảng trường nhỏ gần đó, nhìn đài phun nước điêu khắc từ trăm năm trước, Lục Phong Hàn đi mua một túi thức ăn cho chim bồ câu. Họ nghe thấy ai đó đang chơi nhạc cổ điển từ thời Trái Đất trên đường, liền dừng lại đứng nghe cả giờ.

Lục Phong Hàn hiếm khi có thời gian nhàn nhã như vậy.

Sau khi vào trường quân đội Đệ Nhất, mỗi ngày đều chôn mình trong các khóa huấn luyện và khóa học, ước bản thân có thể sử dụng từng giây, còn phải rèn luyện kĩ năng ghi nhớ các điểm kiến thức khi đang rèn luyện thể chất.

Sau đó, anh gia nhập quân Viễn Chinh, trải qua 359 – 360 ngày trên tàu vũ trụ, làm đến nơi đến chốn.

Ngay cả trong nửa năm của Leto, anh cũng không thực sự thư giãn khi lòng mang lo lắng.

Nhưng hôm nay-

không giống nhau.

Anh nhìn Kỳ Ngôn, lông màygiãn ra, có một chiếc lông bồ câu còn vương trên áo khoác, nghĩ rằng có lẽ cậu cũng giống anh.

Trời bắt đầu tối, Lục Phong Hàn dẫn Kỳ Ngôn đi ăn món cá vảy xanh đặc biệt của Mikono theo kế hoạch đã lên từ trước, cuối cùng tìm được một khách sạn để ở tạm.

Không ai trong số họ nhắc về việc trả tiền cho hai phòng.

Sau khi mở cửa, Lục Phong Hàn ra lệnh cho Phá Quân: "Kết nối mạng sao gần nhất."

Trong vòng chưa đầy mười giây, Phá Quân đã trả lời: "Rất an toàn."

Lục Phong Hàn "ừm" một tiếng rồi quay đầu nhìn Kỳ Ngôn đang đứng bên cạnh, người tình cờ cũng đang nhìn anh.

Tầm mắt chạm nhau.

Không biết có phải là do gian phòng quá chật chội hay không, Lục Phong Hàn cảm giác không khí lưu thông không tốt, hô hấp đều trở nên gấp gáp.

Hình ảnh trong đầu không chịu khống chế mà chui ra.

Mai Tiệp Lâm và Duy Nhân truyền thụ kinh nghiệm, bảo anh chọn một căn phòng có chiếc giường nhỏ, nếu rộng quá có thễ dẫn đến mỗi người ôm một bên, ngủ tới sáng.

Đỗ Thượng còn thêm vào nào là không khí rất quan trọng, ánh sáng không nên quá sáng, tốt nhất nên có hương hoa...

Dừng lại.

Hít sâu một hơi, thái dương vừa căng vừa đau, Lục Phong Hàn cảm thấy mình bị cấp dưới nhiễm đen!

Anh nhìn giường trong phòng, thấy nó không rộng mấy, hai người ngủ hơi chật, đèn đầu giường cũng hơi mờ.

Không nghĩ về nó nữa.

Nhìn đồ trong phòng, Lục Phong Hàn nhanh chóng tìm việc cho mình: "Anh đi tắm trước nhé?"

Cổ họng anh khô khốc, giọng khàn đi hai phần so với bình thường.

"Được." Kỳ Ngôn nhìn buồng tắm trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong. Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn: "Tôi lên sân thượng ngắm cảnh đêm."



Nói xong, không đợi Lục Phong Hàn phản ứng đã xoay người mở cửa.

Toàn bộ khách sạn chỉ có bảy tầng, nóc nhà trống trơn không có bất kỳ đồ trang trí nào, chỉ có một cây leo hơi héo mọc ở trong góc.

Kỳ Ngôn ngồi ven mái, đôi chân dài đung đưa trong không trung, bóng dáng gầy gò nghiêng về một bên.

"Phá Quân, ngươi có ở đó không?"

"Tôi ở đây." Giọng nói của Phá Quân phát ra từ thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn nhìn vài ánh đèn nơi xa, ngẩng đầu ngắm trời đêm: "Nơi này chỉ có một mặt trăng."

"Đúng vậy, mặt trăng này tên là Alpha-I, là vệ tinh của Mikono." Phá Quân tiếp tục: "Tướng quân cũng giống như ngài, cũng thích quan sát trời đêm. Ở Thần Hi ngày dài đêm ngắn, ngày kéo dài 32 giờ Leto, đêm có 18 giờ Leto. Tướng quân nhờ tôi điều chỉnh hoạt động và thời gian ngủ của anh ấy theo đồng hồ sinh học. Nếu thức dậy vào ban đêm, anh ấy sẽ luôn nhìn vào các vì sao."

"Ngắm sao?"

Trong ký ức Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn không có sở thích này.

"Phải. Bị mắc kẹt ở Thần Hi, tướng quân từng hỏi tôi có thể xác nhận vị trí của Tinh vân Lagoon không, nhưng theo bản đồ sao mà tôi lưu trữ lúc đó, tôi không thể đưa ra câu trả lời. Tướng quân rất thất vọng."

Tinh vân Lagoon.

Kỳ Ngôn mơ hồ đoán được cái gì đó: "Sau đó?"

"Sau đó, tướng quân nói tôi không xác định được vị trí của tinh vân Lagoon cũng không sao. Trong bầu trời đêm có hàng tỷ ngôi sao, luôn có một tia sáng, phát ra từ một ngôi sao xa xôi, đi ngang qua chỗ của ngài, cuối cùng lọt vào mắt của anh ấy."

Kỳ Ngôn ngơ ngẩn.

Phá Quân vẫn đang nói: "Tướng quân gọi đây là 'an ủi'."

Ánh sao lọt vào mắt cậu, cậu cố tưởng tượng tâm trạng của Lục Phong Hàn khi tìm kiếm tia sáng nào đó nhưng cậu nhận ra mình không thể làm được.

Cậu chỉ cảm thấy đáy lòng trào dâng, như sương mù tụ lại trong rừng rậm, hơi se lại, lại hơi nặng nề, ngay cả ánh mắt cũng chua xót, phảng phất có thứ gì đó sắp trào ra.

Cậu nghe bản thân hỏi: "Mi có thể xác định vị trí của Thần Hi không?"

Phá Quân: "Có thể."

"Cho tôi một bản đồ sao đa chiều."

Sau khi Lục Phong Hàn tắm xong, anh lấy bộ quần áo sạch từ trong vali ra, mặc vào. Khi soi gương, anh sờ cằm để xác định là không có râu.

Sau khi vuốt phẳng những nếp gấp nhỏ trên mép chiếc áo gió màu xám, anh rời khỏi phòng và đi lên mái nhà để tìm Kỳ Ngôn.

Bọn họ ở trong thành phố cổ, cảnh đêm thật sự không có gì nhiều để xem, ngược lại vì ít bị ô nhiễm mà có thể nhìn thấy khắp trời đầy sao.

Trời rất tối, nhưng trong nháy mắt anh đã xác định được vị trí của Kỳ Ngôn, bước đến gần và ngồi xuống bên cạnh cậu.

Vừa định hỏi Kỳ Ngôn có lạnh không, liền cảm thấy tay áo bị kéo nhẹ hai lần.

"Anh ngẩng đầu."

Lục Phong Hàn khó hiểu, lại y lời mà ngẩng đầu.

Kỳ Ngôn chỉ cho Lục Phong Hàn xem: "Chòm sao Vũ Xà ở đây."

Anh nhìn theo tay cậu, ừ nhẹ.

"Ở phía đông của ngôi sao cuối trong chòm Vũ Xà, khoảng 20 độ phía bắc có một ngôi sao sáng gọi là M11." Kỳ Ngôn tập trung: "Đó là một ngôi sao cổ đã tồn tại 9,8 tỷ năm."

Ngón tay cậu dùng bầu trời đêm làm khung vẽ, bắt đầu từ M11 vẽ một vòng; "Đây là hành tinh có Tháp Trắng nằm trong Tinh vân Lagoon."

Cả hai nơi được nối lại.

Kỳ Ngôn không ngừng di chuyển ngón tay một cách chậm rãi: "Sau khi vượt qua hành tinh có Tháp Trắng, đi thẳng về phía trước, sau đó sẽ là Thần Hi."

Cả ba tạo thành một hàng.

Kỳ Ngôn chụm tay lại, nghiêm túc nói với Lục Phong Hàn.

"Ánh sáng của M11 đã từng xuyên qua trời đêm trên đỉnh đầu tôi rơi vào mắt anh."

Gió đã lặng.

Giờ này khắc này, trong đáy mắt trong suốt của Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn thấy ngân hà luân chuyển.