Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 50




Tinh vân Lagoon, Tháp Trắng.

Mưa rơi đã gần nửa tháng, sắc trời vẫn luôn xám xịt, chỉ có hơi ẩm quẩn quanh đầu mũi.

Elisa bưng một ly cà phê nóng, quan sát nước mưa rơi rớt trên lớp tường kính.

Nghe tiếng có người kéo ghế, bà quay đầu, thấy Auguste: "Vội xong rồi?"

Auguste mặc áo khoác xám nhạt, thân hình cao lớn, màu mắt xanh thẫm, ông nhìn ngôi nhà hai tầng đối diện qua lớp kính, đáp: "Tôi đã nộp kết quả lên mạng nội bộ, tạm thời không mở hạng mục mới, nghỉ ngơi hai ngày đã."

Elisa: "Ừ, nghỉ ngơi mấy ngày, ngủ ngon, thời tiết lúc này đúng là làm tâm tình hạ xuống."

Bà dừng lại, không nói tiếp.

Qua hai phút, Auguste hỏi: "Kỳ Ngôn... thế nào?"

Vành mắt Elisa đỏ lên, tay bà bao lại ly cà phê, tầm mắt nhìn về một bên, tóc mái sau tai rơi xuống: "Auguste, mấy hôm nay tôi luôn nghĩ, nếu tôi không đưa Kỳ Ngôn về Leto, hoặc là khi người ở Tháp Trắng đón nó về, tốc độ nhanh hơn chút, chỉ cần một phút thôi sự tình có phải khác với bây giờ hay không?"

Kỳ Ngôn cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ, nhưng mơ thấy gì, khi tỉnh lại thì không còn nhớ nữa.

Cậu ngồi bên mép giường một lát, đầu hơi đau, ngực có cảm giác tim đập nhanh, dùng chân trần đi trên đất vài bước rồi lại đảo về mang dép lê.

Lúc đi ngang qua bàn, mặt mày cậu lạnh lùng, dùng dao gọt hoa quả cắt một đường nhỏ trên cánh tay, sau khi chảy máu lại tìm băng vải, quấn từng vòng lên cổ tay, dùng một tay gian nan thắt một cái nơ con bướm, rồi mới mở của ra ngoài.

Dọc theo hành lang dài, đầu óc cậu giống như còn đang ngủ sâu không tỉnh lại, cho đến khi có người gọi: "Kỳ Ngôn!"

Kỳ Ngôn dừng lại, nhìn qua thì thấy là Elisa và Auguste.

Elisa cười hỏi cậu "Ngủ ngon sao?"

Thoáng thấy cổ tay cậu láp ló băng gạc, tay đang cầm ly cà phê của Elisa cứng lại: "Con lại bị thương?"

Kỳ Ngôn rũ mắt nhìn nơ con bướm, thong thả giải thích: "Dạ, con không cẩn thận bị dao gọt hoa quả cắt trúng, rất đau. Nhưng mà Lục Phong Hàn đã thoa gel cho con, còn quấn băng vải lại nữa, rất nhanh sẽ lành."

Elisa và Auguste liếc mắt nhìn nhau.

Sau khi Kỳ Ngôn quay lại Tinh vân Lagoon, vẫn luôn hôn mê. Rõ ràng từ bỏ khóe miệng bị cắn chảy máu, và móng tay cào ra máu, không có chỗ khác bị thương, nhưng lại nằm trong khoang trị liệu hay ngày không tỉnh.

Elisa đoán, có lẽ từ trong tiềm thức – Kỳ Ngôn không muốn tỉnh lại.

Hôn mê trên giường thêm ba ngày cậu mới mở mắt.

Elisa vốn đã chuẩn bị trả lời mọi vấn đề của cậu, tìm từ châm chước nói giảm nói tránh, nhưng mọi người không nghĩ đến, một câu Kỳ Ngôn cũng không hỏi, sau khi rời gường ra ngoài lại trở về mang dép lê, một bên thì hỏi tiến triển của hạng mục E97-Z.

Trái tim Elisa bỗng treo cao, không dám nói lời khác, chỉ đáp: "Từ khi con đi Leto đến nay, vẫn luôn chạy dữ liệu, mỗi tuần Auguste đều đi xem, hiện tại chưa có kết quả."

Kỳ Ngôn gật đầu, thân mình mảnh khảnh bị khóa trong bộ quần áo rộng thùng thình, nom rất yếu ớt. Giọng cậu khàn khàn: "Con đi xem."

Elisa đi theo.

Bà không ngừng quan sát từng điểm nhỏ trên người cậu, cuối cùng phát hiện: "Dép lê...."

Kỳ Ngôn tự nhiên đáp: "Lúc này Lục Phong Hàn nhắc con mang, nói không mang sẽ lạnh. Con luôn không nhớ việc mang dép, nhưng anh ấy nói không sao, sẽ nhắc con."

Lòng Elisa chìm xuống.

Điều làm bà lo nhất đã xảy ra.

Tiếng mưa rơi nhỏ lại, Kỳ Ngôn kéo ghế ra ngồi xuống, trước nói vài câu với Auguste về tiến triển của hạng mục E97-Z, hai người cho rằng không cần đi sâu thêm, nửa năm rồi mà vẫn không cho ra kết quả, biểu thị lượng tính toán lố liệu khổng lồ đã đi vào ngõ cụt, không cần kiên trì tìm thêm.

Tầm mắt Auguste đảo qua gương mặt tái nhợt của cậu, cổ tay gầy nhỏ, rồi không nói gì mà đem đề tài kéo về việc hằng ngày: "Uống thuốc chưa?"

"Uống rồi." Cách vài giây, ánh mắt cậu mê mang: "Con cho rằng mình uống rồi, nhưng lại nhớ lầm."

Auguste dừng lại: "Nó nhắc con?"

Kỳ Ngôn gật đầu: "Dạ, anh ấy đem nước và thuốc cho con."

Chờ Kỳ Ngôn bị gọi đi, Elisa đặt ly cà phê đã nguội xuống, cười khổ: "Giờ phải làm sao bây giờ?"

Trong ký ức Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn không vì cứu cậu mà chết, mà là cùng cậu về Tinh vân Lagoon. Trong đoạn thời gian thiếu hụt do hôn mê, cậu ngầm đồng ý "lỗ hổng" này tồn tại, không miệt mài theo đuổi logic.

Khi nói chuyện, cậu sẽ thường nhắc đến Lục Phong Hàn.

Như câu "không cẩn thận bị dao gọt hoa quả cắt trúng", hầu như mỗi ngày cậu đều nói một lần.

Làm Elisa sợ hãi là để tăng tính chân thật cho các ký ức hư cấu, người mẫn cảm với con đau như cậu lại có thể mỗi ngày dùng các vật sắt nhọn cắt lên tay mình, rồi dùng băng vải quấn lại, cột nơ con bướm.

Tựa như đây chính là chứng cứ, chứng minh Lục Phong Hàn vẫn còn ở cạnh cậu.

Mà rõ là cậu cả đêm không ngủ, ăn không vào, mỗi ngày một gầy, một yếu nhưng lại hư cấu một quá trình "Mỗi ngày ngủ 8 tiếng, không nhớ rõ mơ gì".

Cậu tiêu hao sinh mệnh mình để sa vào một thế giới nửa giả nửa thật.

Phảng phất người kia chưa rời đi, phảng phất hết thảy đều như trước.

Chỉ cần cậu không cố nghĩ kỹ, không tìm tòi nghiên cứu thì sẽ không đánh vỡ sự cân bằng này.

Cà phê nguội có vị đắng, đầu lưỡi dường như tê dai, Elisa dùng tay đỡ trán: "Như đi dây trên vách đá....Ông biết không, tôi thật sự rất sợ hãi, tôi sợ Kỳ Ngôn lún sâu vào trạng thái đó, không ngừng cắt tay mình, đau khổ thâu đêm suốt sáng, ngày ngày qua ngày khác, rồi cuối cùng không chịu nổi nữa...

Tôi lại sợ phải đem nó lôi ra khỏi đầm lầy, mọi thứ của nó sẽ chợt sụp đỏ, làm sao có thể thừa nhận? Nó vất vả, rất vất vả để dùng đoạn ký ức giả đó dỗ chính mình, dù bản thân lung lay sắp đổ, vẫn như cũ nỗ lực chống đỡ..."

Giọng nói của bà đã có tiếng khóc.

Tất cả mọi người không dám nói cho Kỳ Ngôn biết là Lục Phong Hàn đã chết, trên thế giới không còn người này nữa, lại sợ tâm lí và tinh thần cậu trong nháy mắt sụp đổ.

Elisa nhìn Kỳ Ngôn lớn lên, làm bác sĩ tâm lí cho cậu 8 năm, lại rõ ràng – trong lòng Kỳ Ngôn luôn có ý muốn chết.

Bắt đầu từ 8 năm trước, theo tần suất lẫn lộn hiện thực tăng lên, Kỳ Ngôn mỗi ngày đều sống rất gian nan.

Bất kì lúc nào cũng phải phân biệt ký ức thật giả, phải dùng logic phủ định chính mình, rồi khâu lại sự thật thành chuỗi, mà chẳng biết liệu "sự thật" mình vất vả khâu lại có đúng là thật hay không?

Không có người nào hiểu được sự thống khổ này.

Khi Elisa nhìn Kỳ Ngôn, luôn thấy cậu là ngọn lửa mong manh không biết khi nào vụt tắt.

Cho đến khi cậu đi Leto, đến lần trò chuyện đầu tiên của họ, tuy Kỳ Ngôn không nói đến một chữ, nhưng Elisa cảm giác được cậu có lẽ bắt được một sợi chỉ mỏng.

Vì sợi chỉ này mà cậu sống đến hiện tại.

Giống như người chìm lâu trong nước được lôi lên, có thể hô hấp ngắn ngủi.

Thậm chí mỗi ngày đều tốt lên, một ngày so với một ngày có thêm hi vọng.

Nhưng không ai biết, nếu sợi chỉ này đứt thì phải làm gì bây giờ?

Trên ngôi sao vô danh.

Bên tai có tiếng ai đó đang cãi cọ.

"Loại hòa bình này khó có và đáng sợ, mọi người Liên Minh bị an toàn nhốt trong vòng tường, ngày dài sau này sẽ đánh mất nhiệt huyết, đánh mất độ cảm giác nguy hiểm, lại không còn cảnh giác. Bao gồm quân đoàn Trung Ương, quân đoàn đồn trú tại các đại khu hành chính, nhàn rỗi lâu thì đao sẽ rỉ sét, chuôi kiếm sẽ hư thối."

Một người khác trả lời: "Nhưng thiên thức của quân nhân là bảo vệ Liên Minh. Xa hơn là quân Viễn Chinh đang bảo vệ biên giới, ngăn ngoại địch. Huống hồ, gen nhân loại phân ra hòa hảo và hiếu chiến. Không có hải tặc vũ trụ, không có quân Phản Loạn, tự nhiên sẽ có khác."

Người lên tiếng trước thở dài: "Không ai có năng lực tiên tri, đều có thể làm là đem việc trước mắt làm tốt, gặp giặc thì đánh, nước lên thì nâng nền. Chuyện của đời sau tự đời sau giải quyết."

Lục Phong Hàn mơ hồ nhớ lại, đây là khi anh chưa được 10 tuổi, trong một đêm mưa, cha anh Lục Quân khó có khi nghỉ phép về nhà, trong nhà chiêu đãi chiến hữu Nhiếp Hoài Đình.

Anh cầm mô hình phi thuyền chơi, ngồi nghe bọn họ nói chuyện mà nah không hiểu nổi.

Phi thuyền....

Phi thuyền mini anh điều khiển đã nát tan trong con đường dịch chuyển, cả phi thuyền cỡ trung của địch.

Anh chậm chạp phát giác, toàn thân đau đớn, nhưng cơn đau bị ngăn cách bởi thức gì đó, không rõ ràng.

Tiếng mưa bên tai dần nhỏ lại, Lục Phong Hàn nhớ lại lúc anh và Kỳ Ngôn lưu lạc tại một hành tinh hoang, Kỳ Ngôn ngậm ống dinh dưỡng, mơ hồ nhìn anh nói chuyện.

Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn......

Trong phút chốc, cái tên này đánh thức thần trí Lục Phong Hàn, anh dùng hết sức toàn thân muốn động một ngón tay, nhưng không thành, tư đuy và hệ thần kinh dường như mất liên lạc.

Mình không thể chết.

Mình muốn tỉnh lại.

Mình mà chết thì ai là người nhắc nhở bé mơ hồ lạnh phải mang dép, đói phải ăn cơm?

Mình phải đi về, Kỳ Ngôn đã đáp ứng chờ mình.

Kỳ Ngôn đang đợi.

Lục Phong Hàn mở mắt.

Ánh sáng quá mạnh làm mắt anh hơi hoa lên, hồi lâu mới lấy lại được tiêu cự.

Trong tầm nhìn, là không trung, trên có mây, liếc thấy sẽ có một màu xanh lục, theo phán đoán là cỏ dại.

Ký ức hỗn loạn làm anh nhất thời cho là mình đang nằm ở trên mặt cỏ trường quân đội Đệ Nhất... biếng nhác phơi nắng. Lại nghĩ đến vành tai Kỳ Ngôn bị cỏ cọ xước, lền yếu ớt nói mình bị thương.

"Chào ngài."

Lục Phong Hàn nghe thấy tiếng nói, ánh mắt sắc bén, cảnh giác rõ ràng.

Anh tưởng mình mới tỉnh nên tính cảnh giác còn 0, cho nên mới không phát hiện có người bên cạnh. Nhưng khi anh cố chuyển động cái cổ cứng đờ để nhìn chung quanh, thì không có người, một người cũng không có.

Nếu không phải giác, thì phải dùng mê tín để xác nhận – có ma.

"Chào ngài."

Thanh âm đó lại vang lên.

Lục Phong Hàn không tùy tiện đáp lời.

"Dựa theo các số liệu mà phán đoán, ngài đã tỉnh." – thanh âm đó lại xuất hiện: "Hoặc là, ở con đường chuyển tiếp tôi đã bị hỏng, tôi không biết."

"Quá trình tự kiểm tra đã xong, kết luận: Tôi không bị hư."

"Tiến hành kiểm tra lần 2, kết luận: chưa phát hiện hư hao, không cần tự chữa trị."

Sau khi nghe mấy câu đó xong, Lục Phong Hàn cẩn thận mở miệng: "Ngươi là ai?"

Ba giây sau.

"Chào ngài, tôi là Phá Quân, thật vui khi được nói chuyện cùng ngài, lời nói đầu của chúng ta thật giống nhau, chứng tỏ tôi và ngài tâm ý tương thông."

Những lời nói này rất dài, nghe cẩn thận thì thấy nó có cảm giác cứng nhắc.

Bắt được trong tay từ mấu chót, hô hấp Lục Phong Hàn hơi nghẹn: "Phá Quân?"

"Đúng vậy, cảm ơn ngài đã đặt tên cho tôi, trình độ đặt tên của ngài siêu việt hơn người ở Liên Minh là: 98,976%, tôi rất thích tên này."

Lục Phong Hàn không thể động đậy, kiệt sức nhắm mắt lại, hỏi: "Đang ở trên cổ tay ta?"

"Nếu ngài đang nói về hạch dữ liệu của tôi, thì đúng vậy, tôi tạm thời ở trong thiết bị đầu cuối cá nhân của ngài."

Hồi lâu, Lục Phong Hàn mới thở ra một hơi: "Tôi không chết."

"Đúng vậy, trừ chấn động não, nứt ba cái xương sườn, thái dương chảy máu, cánh tay bị thương ngoài, ngài còn sống, tạm thời không có khả năng chết."

Lục Phong Hàn không cho rằng là mình dưới tình huống phi thuyền mini nổ mạnh mà có thể sống: "Ngươi đã cứu ta?"

"Tình huống nguy cấp, tôi cảm nhận thấy trị số sinh mệnh của ngày đang giảm thì bị cưỡng chế khởi động. Gần đó có một chiếc phi thuyền hỏng hệ thống cỡ trung nên tôi hack vào, mạnh mẽ bắn ra khoang thoát hiểm của nó."

Rõ là tính huống trong chớp nhoáng nhưng Phá Quân miêu tả khá bình thường.

"Sau khi chúng ta tiến vào khoang thoát hiểm, con đường chuyển tiếp do nổ mạnh mà bị phá hủy, chúng ta bị các dòng khí loạn đẩy ra khỏi đó, tiến vào khu vực ngoài Liên Minh. Thông qua phân tích số liệu phụ cận, tôi quyết định đáp khoang thoát hiểm xuống hành tinh này. Vận khí không tồi."

Lục Phong Hàn hiểu đại khái sự tình, đây là một hành tinh thích hợp cho sinh vật sinh tồn, đồ ăn và nguồn nước không có vấn đề.

"Cảm ơn ngươi."

Phá Quân rất có lễ phép mà trả lời: "Không khách khí."

8 giờ sau, Lục Phong Hàn đã có thể hoạt động. Đầu của anh tuy hơi choáng vàng nhưng có thể đứng yên. Xương sườn bị nứt hay cánh tay bị thương cũng không ảnh hưởng hành động của anh. Máu trên thái dương cũng đã đông lại, anh không để ý đến nữa.

Vừa tra xét phụ cận, Lục Phong Hàn vừa hỏi: "Ngươi có thể kể truyện không?"

Lúc ở hành tinh hoang, Kỳ Ngôn có hỏi anh, nếu có một trí tuệ nhân tạo nói chuyện phiếm với anh, anh muốn nó kể truyện cười và truyện ngắn không.

Phá Quân đáp: "Đương nhiên, trong hạch dữ liệu của tôi có 10 000 truyện cười, truyện ngắn từ cổ chí kim, tôi còn có thể hát."

Lục Phong Hàn nhướng mày: "Hát nghe chút?"

Nhưng chỉ nghe xong một câu, Lục Phong Hàn nhíu mi: "Được, ta đã biết ngươi biết ca hát."

Phá Quân khiêm tốn: "Cảm ơn ngài tán thành."

Lục Phong Hàn: "......"

Thật ra ta cũng không quá tán thành đâu.

Đến khi trời tối, Lục Phong Hàn mới dừng tra xét, đi vào một hang động cấu thành từ nham thạch, vì Phá Quân nhắc anh hôm nay trời sẽ mưa. Không cách nào vào mạng, không có cứu viện, anh cần bảo đảm mình sẽ không bệnh.

Dùng củi tìm được đốt lửa, Lục Phong Hàn dựa vào vách đá lạnh băng: "Ngươi có phát hiện thấy mấy chủng loại thực vậy ở đây không khác nhau mấy?"

"Đúng vậy, tôi thấy."

"Không giống như tự nhiên hình thành, giống như có ai rải hạt giống ở đây vậy." Lục Phong Hàn đặt tay lên đầu gối, nghĩ, nếu thật sự có người, người đó có biết cách rời khỏi đây chăng?

Không biết hiện tại Kỳ Ngôn thế nào.

Trước mắt anh hình như hiện ra khung cảnh khi khởi động khoang thoát hiểm, bộ dạng khóc lóc hai mắt dầm dề của Kỳ Ngôn.

Anh chọc bé yếu ớt khóc rồi.

Còn khóc nhiều, thương tâm như vậy.

Đột nhiên ngực anh đau đớn, sinh ra cảm xúc tự ghét bản thân, anh đổi tư thế, đem tay bị thương đặt sát người, nhìn bóng lửa trên vách đá, bỗng hỏi: "Tháp Trắng ở Tinh vân Lagoon đúng không?"

Phá Quân trả lời: "Đúng vậy."

"Tháp Trắng" được thành lập ở Trái Đất, lúc đó hoàn cảnh sinh hoạt ở đó rất khó khăn, loài người tập hợp tất cả các nhà khoa học lại, tìm một con đường sống cho chủng tộc.

Bởi vậy, cho đến nay, tôn chỉ của Tháp Trắng vẫn như thuở ban đầu – "Vì sự tiếp nối của loài người".

Trong lịch Trái Đất, lần đầu tiên đưa con người vào vũ trụ, mở ra thời đại vũ trụ và bùng nổ khoa học kĩ thuật lần thứ nhất, là thành quả của Tháp Trắng. Sau năm đầu tiên của lịch hành tinh, Tháp Trắng cũng thúc đẩy lần bùng nổ khoa học kĩ thuật lần 2.

Trong lịch sử loài người, Tháp Trắng có vị thế rất cao.

Sau khi quân Phản Loạn thành lập, thành viên của Tháp Trắng luôn trong danh sách Bảng Đen, lúc này mới dần ẩn nấp.

Vì bảo vệ Tháp Trắng, nên khi bên ngoài đề cập đến họ, tất cả mọi người đều ẩn dụ là "bên kia".

Lục Phong Hàn nhận được đáp án khẳng định, liền yên tâm vài phần.

Nếu là Tháp Trắng, tất nhiên có thể bảo vệ Kỳ Ngôn chu toàn.

Tâm tư phiền loại, Lục Phong Hàn đứng dậy, không lỗ mãng rời hang mà đi vào sâu bên trong hang, hỏi Phá Quân: "Có thể đi vào không?"

"Có thể, dựa theo số liệu hoàn cảnh, trị số nguy hiểm bên trong rất thấp." – đáp xong, Phá Quân rất tri kỷ mở nguồn sáng.

Lục Phong Hàn nhấc chân đi vào. Bốn phía rất yên lặng, tiếng côn trùng cũng không có, ánh sáng phá vỡ bóng tối, phía sau bóng đêm lại nhanh chóng đi theo, có cảm giác không cẩn th ận sẽ bị cắn nuốt.

Phá Quân mở miệng, đánh vỡ im lặng: "Ngài muốn tôi hát cho ngài nghe không?"

Lục Phong Hàn không đáp mà hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"

Phá Quân: "Vì người tạo ra tôi đã dùng số liệu nhắc tôi, ngài có khi sẽ hơi sợ tối, cần có người bên cạnh."

Bước chân Lục Phong Hàn cứng lại, bật cười.

Đây là hôm tối Kỳ Ngôn cầm máy chơi game tìm anh, hai người cùng ngủ một giường, là lí do anh bịa ra lúc nhất thời.

Tâm tình mềm mại, Lục Phong Hàn thuận miệng nói chuyện phiếm: "Ngươi sợ tối sao?"

Phá Quân: "Tôi không sợ."

Lục Phong Hàn: "Vậy ngươi sợ cái gì?"

Phá Quân: "Tôi sợ ma."

Lục Phong Hàn tưởng chính mình nghe không rõ: "Cái gì?"

Phá Quân lặp lại: "Tôi sợ ma."

Lục Phong Hàn: "Đây là người thiết kế thiết kế, hay là nguyên nhân khác?"

Phá Quân giải thích cho nỗi sợ của mình: "Không liên quan đến người thiết kế. Khi tôi hack hệ thống phi thuyền cỡ trung, lỡ mang theo một ít dữ liệu. Lúc ngài hôn mê, tôi ra xét xong chung quanh, rất chán. Nên trong tệp dữ liệu kia tôi tìm ra được một bộ phim ma, tò mò nên tôi xem thử, rất đáng sợ nên tôi cực kì hối hận."

Nhất thời, tâm tình Lục Phong Hàn phức tạp.

Anh có được một cái trí tuệ nhân tạo sợ ma.

Hang động không sâu lắm, khi ngừng trước vách đá cuối cùng thì thời gian chưa trôi qua lâu lắm.

Lục Phong Hàn điều chỉnh nguồn sáng, làm ánh sáng chiếu vào vách: "Có chữ viết."

Tuy ở trong chỗ sâu của hang động, tránh đi ngày phơi gió thổi, nhưng những chữ viết đó vẫn có chút loang lổ, vẫn nhìn ra được đã có người khắc lên từng câu từng chữ:

Là một đoạn nhắn lại.

"Gửi kẻ tới sau,

Tôi sinh vào năm 2109 lịch Địa Cầu, là thành viên đầu tiên của dự án "Đại Hàng Hải" của Liên Minh. Năm 2131 lịch Địa Cầu, tôi và ba người khác xuất phát, đến hành tinh xa lạ này. Điều bất hạnh là phi thuyền của bọn tôi bị hư hỏng nặng, không có cách nào trở lại nên xuất phát.

Ba tháng sau, một thành viên tự sát, một người khác bị bệnh mà tử vong. Chỉ còn tôi và một người ở lại đây trải qua ngày đêm. Đồng đội của tôi không cảm thấy được hi vọng rời đi, nên cũng kết thúc sinh mệnh của mình.

Tôi cảm nhận sự cô độc khó mà tả được.

Hành tinh này rất thích hợp cho con người ở, và không có dấu vết sinh mệnh. Tôi đem hạt giống mang theo trong phi thuyền rải đầy nơi tôi đi qua, chúng nó xanh um tươi xốt, sinh cơ bừng bừng. Nhưng lại làm rõ ràng thêm cảm giác của tôi, nơi này không phải quê hương.

Nếu có kẻ đến sau, hãy mang theo một viên đá, để cho hồn tôi và ba người đồng đội, sau nhiều năm, vượt qua ngân hà, trở về quê cũ.

Tôi tự tiện đặt tên cho hành tinh này là "Thần Hi".

Nguyện loài người nghênh đón quang minh."

Lục Phong Hàn không thấy hài cốt của người lưu lại mấy lời này, có lẽ người này không chỉ khắc ở chỗ này.

Dự án "Đại Hàng Hải" là một kế hoạch gần như bi thảm ở thời kì cuối của thời đại Địa Cầu trước khi Liên Minh tìm ra Leto. Người ta hi vọng rằng, giống như xưa, họ có thể tìm ra trong vũ trụ một "lục địa mới" – một hành tinh mà con người có thể sinh sống.

Lúc đó, môi trường của Trái Đất ngày một xấu đi, không còn thích hợp cho sinh tồn của nhân loại, diệt vong của chủng tộc ở ngay trước mắt.

Một mặt, các nhà khoa học ở Tháp Trắng đang dốc hết sức lực tìm lối thoát. Mặt khác, vô số dân thường lần lượt hưởng ứng, dùng dũng khí không thể tưởng được lái phi thuyền thô sơ bay vào vũ trụ mênh mông.

Chỉ vì loài người.

Chỉ vì sự tiếp nối của chủng tộc.

Lục Phong Hàn cúi người nhặt bốn viên đá nhỏ.

Anh nhìn thấy bóng người mơ hồ vào 200 năm trước, dùng công cụ thô sơ để khắc từng hàng, từng chữ này lên vách đá.

Thấy bốn người trẻ tuori đáp xuống hành tinh này, khát khao với tương lai giống nòi, tươi cười đầy mặt.

Lại thấy vô số phi thuyền xuất phát từ Địa Cầu, bay vào vũ trụ rộng lớn, tìm kiếm kì tích.

Giọng Lục Phong Hàn thật nhe, như sợ quấy nhiễu cái gì: "Con người không tính là mạnh mẽ, thậm chí là một chủng tộc yếu ớt, lại có thể từ viễn cổ vô minh đi đến thời đại Trái Đất, rồi kỷ nguyên vũ trụ?

Ngoài hang động, là một hành tinh xa lạ nhưng tràn ngập sinh cơ.

Nhân loại so với vũ trụ, chẳng bằng một giọt nước so với đại dương.

Bóng Lục Phong Hàn nghiêng nghiêng trên mặt đất.

Anh dường như chỉ tự hỏi tự đáp.

"Là hy vọng."