Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 46




Ngày cuối cùng của năm 216 lịch hành tinh, dự báo thời tiết sẽ có trận tuyết lớn. Kỳ Ngôn nhìn qua cửa sổ thấy sắc trời âm u, bèn quấn chăn ngủ nướng.

Hai ngày cuối cùng của tháng là ngày nghỉ, học viện Turan sẽ không có tiết, cậu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, cập nhật tiến độ nghiên cứu "Phá Quân".

Mới có một phút nộp báo cáo đã nhận được tiếng nhắc nhở, làm cậu hoài nghi có phải Auguste cài hệ thống theo dõi hay không, mà cậu mới cập nhật thì đã có nhắc nhở.

"Kỳ Ngôn, cháu dùng ba tháng hoàn thành "Phá Quân" thôi á?"

Kỳ Ngôn híp nửa mắt, "dạ" một tiếng, giải thích: "Có cơ sở của mẹ, trước khi đến Leto cũng đã thiết kế suốt 21 tháng, tuy nhiên tình huống lẫn lộn hiện thực của con lúc đó khá nghiêm trọng, nên không dám chân chính khởi động lại hạng mục."

Auguste thở dài: "Làm sao mà chỉ là khá nghiêm trọng? Khi đó không biết Elisa lặng lẽ khóc bao nhiêu lần, bọn ta đều sợ con không tỉnh lại được."

Kỳ Ngôn ít khi nhớ lại tình huống cụ thể lúc đó, vì hiện giờ cậu cũng có phân rõ những thứ đó là hiện thực hay giả tưởng đâu, chỉ nói: "Làm cho mọi người lo lắng rồi."

"Dù thế nào đi nữa, con chỉ dùng có ba tháng mà làm ra "Phá Quân"! Nếu tính thêm 21 tháng kia thì tròn 2 năm! Mới 2 năm mà con làm ra Phá Quân!"

Nghe Auguste kích động, biểu tình Kỳ Ngôn cũng nhu hòa: "Hiệu quả cụ thể con còn chưa thí nghiệm được."

Auguste có chút gấp không chờ nổi: "Con muốn kết nối với hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền quân sự không? Muốn xin nghỉ phép rồi đi ra tiền tuyến à?"

"Tạm thời thì không, con muốn rút hạch dữ liệu của Phá Quân ra trước." – Kỳ Ngôn không muốn nói dự định của mình, chuyển đề tài: "Ngày mai là năm mới, Auguste, năm mới vui vẻ!"

Tiếng cười của ông sang sảng: "Sửa cho cháu không biết bao lần, trong mấy lúc như này phải gọi là chú Auguste! Mỗi năm đều phải sửa cho cháu, năm sau vẫn y như năm trước! Chỉ là năm nay là năm đầu tiên mà con không ở đây, làm chú không quen."

Kỳ Ngôn không chút do dự vạch trần: "Năm trước chú ở phòng thí nghiệm, năm kia thì lại gặp nan đề nhốt mình trong phòng cả tuần dẫn đế sinh bệnh rồi nằm hai ngày hai đêm trong khoang trị liệu, cho nên chúng ta có 3 năm liên tiếp không ăn năm mới chung rồi."

Auguste cười to: "Có thể đem mấy chuyện này quên đi không Kỳ Ngôn?"

Khóe môi cậu buông lỏng: "Không thể, trí nhớ của con tốt quá nên không thể quên được."

Lúc này, truyền đến giọng nói của Elisa: "Anh đang trò chuyện cùng Kỳ Ngôn hả Auguste?"

Kỳ Ngôn chủ động nói: "Dì Elisa, năm mới vui vẻ."

Lời nói của bà tràn ngập ý cười: "Kỳ Ngôn cũng năm mới vui vẻ nhé! Hôm nay có đi đâu chơi không?"

Kỳ Ngôn vô thức nhìn cửa, đáp: "Chắc có ạ, có lẽ đi quảng trường Sky Diamond xem biểu diễn phun nước, rồi tham gia đếm ngược năm mới."

Đây là đề nghị của Lục Phong Hàn trước khi ngủ hôm qua, nói cả Phá Quân và chuyện của nhà họ Kỳ đã xử lí xong, lại không cần đến trường, vừa lúc có thể tham gia hoạt động năm mới.

Elisa rất vui: "Rốt cuộc Kỳ Ngôn của chúng ta biết đi ra ngoài chơi rồi!"

Kỳ Ngôn không tự tin phản bác: "Con vẫn luôn biết mà." Lại do dự mới nhắc đến: "Kỳ Văn Thiệu... mới qua đời mấy hôm trước, do người vợ hiện tại cho uống "Hà Dảm"."

Elisa và Auguste từng là bạn thân nhất của Lâm Trĩ, nên biết Kỳ Văn Thiệu là ai, và mấy chuyện cũ.



Hai người đều im lặng.

Elisa: "Con thì sao?"

Kỳ Ngôn tự hỏi cẩn thận: "Con cũng không biết, con chỉ gặp ông ấy một lần, lúc đó cũng không còn sống được nữa, rồi nghe thấy tin ông ấy chết trong lòng có chút... trống rỗng. Thật lạ, rõ ràng ông ta đối với con không khác gì người xa lạ."

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Trĩ cũng không né tránh việc nhắc đến Kỳ Văn Thiệu, đánh giá của bà rất khách quan, bà không hề có cảm giác chờ mong, quyến luyến hay oán giận gì về ông ta cả.

"Không lạ đâu cháu." Thanh âm của Elisa chậm rãi, ôn hòa: "Con là một con người có cảm xúc, không phải máy móc, nên đối với người đã chết sẽ có cảm giác là bình thường. Huống hồ người này rời đi, thì từ nay về sau con không còn người cha cùng chung huyết thống trên đời rồi."

Lại lật người, Kỳ Ngôn đem nửa mặt vùi vào trong gối: "Dạ, con đã biết."

Khi cậu xuống lầu, Lục Phong Hàn đang tập luyện, cơ bắp trên cánh tay anh lộ ra những đường nét uyển chuyển và mạnh mẽ.

Nhận thấy thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay của anh lờ mờ sáng, Kỳ Ngôn đoán anh ta có lẽ đang nói chuyện với ai.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Phong Hàn, cậu không lên tiếng, đi vào bếp rót nước.

"Chỉ huy, ngài bảo em chú ý tính huống tiền tuyến. Quân Viễn Chinh gửi báo cáo: vì quân đội Liên Minh biểu lộ khuynh hướng hòa hoãn, nên giữa quân Viễn Chinh và quân Phản Loạn gần đây chỉ xảy ra xích mích nhỏ, không gây sự có quy mô lớn, hai bên đều cố kiềm chế, quân Phản Loạn vẫn luôn đóng quân tại chỗ, không có dấu hiệu của động tác lớn."

Vincent luôn xem mình là "công cụ hình người" hữu ích dưới trướng Lục Phong Hàn, không hiểu dụng ý của anh cũng chả sao, cứ theo mệnh lệnh mà kiểm tra.

"Về phần hải tặc vũ trụ, sau sự kiện bắt có phi thuyền dân dụng, bọn chúng cướp đi hai chiếc tàu vận tải dân sự và một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ ở gần Leto, rồi biến mất tăm. Từ thông tin em tìm được, bọn chúng tựa hồ đang ở trạng thái ngủ đông. Chỉ xảy ra ba chuyện lần lượt ở biên giới của đại khu Kepler và biên giới của vùng đại khu Nam Thập Tự."

Lục Phong Hàn nghe xong: "Độ hoạt động quá thấp."

"Em cũng cảm thấy thế, không biết có phải do bọn quân Phản Loạn cấp ăn cấp uống mà hải tặc vũ trụ không còn cần nỗ lực nuôi sống bản thân." Vincent hỏi trực tiếp: "Chỉ huy, ngài thấy có vấn đề."

Lục Phong Hàn không đáp mà hỏi lại: "Gần đến ngày thành lập đúng không?"

Vin: "Không sai, hai ngày này em nhớ rất rõ! Ngày năm mới, phòng bếp tàu chỉ huy sẽ luôn có làm một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú, chủng loại thức ăn gấp đôi bình thường. Cách mấy ngày có bữa tiệc gấp hai năm mới chính là ngày thành lập."

Trong phi thuyền trôi nổi trên không trung, người ở đó đối với ngày đêm luân chuyển và bốn mùa biến hóa có phản ứng rất chậm, hoặc là họ ghi lại ngày tháng bằng cách xuống tàu, hoặc giống như Vincent, dựa vào các món ăn trong bếp có thay đổi hay không, có ngày kỷ niệm đặc biệt nào không.

Vừa nói xong, Vincent phản ứng: "Chỉ huy, ngài cho rằng quân Phản Loạn sẽ hành sự vào ngày thành lập Liên Minh?"

Không chờ anh đáp, bản thân cậu ta phủ định: "Chắc không có khả năng đâu, nếu em là lão đại của quân Phản Loạn sẽ không chọn ngày này. Tuy lực uy hiếp đủ mạnh, tương đương ở quảng trường Sky Diamond mà dẫm lên mặt Liên Minh, nhưng hành động vào ngày thành lập là cực kì khó. Trong ngày đó phòng thủ của Leto cực kì nghiêm ngặt, ai cũng khó vào khó ra. Tướng Nhiếp tránh cho việc bị tấn công từ hai bên đã đem binh lục của khu hành chính Trung Ương tập trung lại. Chỉ huy, nếu là vậy mà quân Phản Loạn còn tấn công được thì Liên Minh sẽ bị diệt vong."

Lục Phong Hàn trầm ngâm: "Nhưng tôi có dự cảm không tốt lắm."

Vincent không cảm thấy anh buồn lo vô cớ, ngược lại người đã giằng co với quân Phản Loạn mấy năm đột nhiên có dự cảm nào đó so với mấy người ở đoàn tham mưu còn nhạy hơn.

"Em sẽ để ở trong lòng, chú ý hơn, nếu có sự bất thường sẽ báo cho ngài."

Lục Phong Hàn đồng ý, lại giống như quan tâm cấp dưới: "Đêm nay không đi đón năm mới à?"

Vincent ca thán: "Đón cái gì mà đón! Một người cô đơn đi ra ngoài nhìn trời sao Leto ư? Không, cả trên bầu trời Leto dù là trăng cũng có đôi có cặp."

Giọng điệu Lục Phong Hàn đều đều: "À, tôi và Kỳ Ngôn sẽ đi ra ngoài."

Lại nói tỉ mỉ: "Đến quảng trường Sky Diamond xem biểu diễn đài phun nước, hình như còn có đếm ngược năm mới."

Vincent: "......"

Sao tự nhiên mình lại hỏi vấn đề này hở trời?

Chỉ huy, làm em tin tưởng anh như thế!

Kỳ Ngôn cảm thấy hơi lạnh nên báo cho Lục Phong Hàn hay là mình lạnh. Sau khi Lục Phong Hàn cắt liên lạc rồi nhìn qua, tầm mắt rơi trên đôi chân trần của cậu.

Kỳ Ngôn cũng nhìn theo, muốn tìm lí do giải thích tại sao mình không mang giày thì anh đã đến gần, một tay bế cậu lên, cụp mắt hỏi: "Mùa đông, hôm nay còn có tuyết rơi, không cảm thấy lạnh à?"

Kỳ Ngôn giật mình, tay đặt lên vai anh để giữ thăng bằng: ".... không lạnh."

Đem người đặt lên sô pha, Lục Phong Hàn dùng tay ủ mu bàn chân cậu: "Này mà còn nói là không lạnh?"

Lời nói không có chút trách cứ, ngược lại có hơi bất lực.



Chờ anh đi lấy dép, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm chân mình.

Tự nhiên cảm thấy... hơi lạnh.

Kì thật, lúc nãy không cảm thấy mà.

Dép lê cũng do Lục Phong Hàn chọn, thẩm mỹ và tính cách của anh không tương xứng. Trên mấy đôi dép anh chọn có mấy con vật nhỏ khác nhau, con thỏ dựng tai hoặc con sóc đuôi dài, không biết làm từ da lông gì làm thành. Kỳ Ngôn mang nó luôn có cảm giác là giẫm lên mây.

Tập trung nhìn cái đuôi sóc xù trong chốc lát, Kỳ Ngôn giải thích: "Không có ai nhắc tôi mang dép nên tôi quen rồi." Lại bổ sung: "Tôi sẽ cố gắng nhớ kỹ."

Lục Phong Hàn nhéo mặt cậu: "Không nhớ cũng không sao, tôi sẽ nhắc."

Đêm hôm sau, Lục Phong Hàn lái xe chở Kỳ Ngôn đi quảng trường Sky Diamond.

Cậu có chút chờ mong: "Có nhiều người hay không? Tôi nghe Diệp Bùi và Hạ Tri Dương nói có rất nhiều người đón năm mới ở quảng trường, đông lắm."

""Chắc còn được, hàng năm số người có hạn, phải hẹn trước, không hẹn trước là không vào được, chỉ có thể ở nhà xem hình chiếu ba chiều."

Kỳ Ngôn nhìn anh: "Đã đến giờ hẹn chưa?"

"Ừ, tôi đã hỏi Hạ Tri Dương rồi, cũng đã nói thời gian hẹn trước." Lục Phong Hàn vừa lái xe vừa hỏi Kỳ Ngôn: "Vui lắm sao?"

Kỳ Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Vui lắm."

Khi xuống xe, Lục Phong Hàn dùng một chiếc khăn quàng cổ màu nâu quấn Kỳ Ngôn lại, rồi mới mở cửa xe.

Có nhiều người trên quảng trường Sky Diamond hơn cậu nghĩ, nhưng không chen chúc.

Lục Phong Hàn thấy cậu ngó trái ngó phải, bèn cười, nhắc nhở: "Người nhiều lắm, đi theo tôi, coi chừng lạc."

Kỳ Ngôn gật đầu nhưng vẫn nhìn trái nhìn phải thay vì nhìn đường, suýt nữa thị đụng trúng người ta.

Lục Phong Hàn không còn cách nào khác bèn nắm cổ tay cậu đặt lên cánh tay mình, nhướng mày.

Sau vài nhịp, Kỳ Ngôn cụp mi, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Lục Phong Hàn.

Chờ cậu nắm chặt, đôi mắt sắc bén của anh trở nên ấm áp, lại đi về phía trước: "Ừ, như vậy sẽ không đi lạc được."

Kỳ Ngôn muốn nói mình không phải trẻ con, nhưng khi đi theo anh lẫn vào dòng người, bên cạnh cậu là một người đàn ông cao lớn, lòng bàn tay cảm nhận được khô ráo và ấm áp của chiếc khăng quàng, làm cậu chẳng muốn buông tay.

Hai người đi xem chương trình đài phun nước trước.

Bọn họ đứng gần phía trước, phía sau có người xô đẩy, Kỳ Ngôn chưa phản úng thì Lục Phong Hàn đã lùi về sau non nửa bước, đặt hai tay lên vai cậu, ôm nửa người vào lồng ngực.

Kỳ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn đối diện ánh mắt.

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của Lục Phong Hàn như lỗ đen hút ánh sáng, làm đầu óc cậu nhất thời trống rỗng.

Cho đến khi anh cúi đầu, thầm thì vào tai cậu: "Biểu diễn bắt đầu rồi."

Kỳ Ngôn mới máy móc xoay đầu nhìn biểu diễn, sắc nước vào ánh đèn lung linh chiếu vào mắt, cậu lại chợt thấy mình chẳng xem được gì.

Ngược lại, xương bả vai đang dán vào ngực Lục Phong Hàn, lại làm tim cậu nhẹ nhàng chấn động, cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Không biết buổi biểu diễn kết thúc tự thuở nào, hai người cũng chẳng đề cập đến nội dung.

Theo dòng người đi về hướng tháp chuông, Kỳ Ngôn tuy cảm thấy chính mình sẽ không lạc đường, nhưng sau khi chần chờ vẫn nắm ống tay áo của Lục Phong Hàn.

Rõ ràng quãng đường không dài, nhưng vì dòng người quá đông kéo chậm bước chân, sau hồi lâu mới đến dưới tháp chuông được.

Gác chuông của quảng trường Sky Diamond mười phần to lớn, đá cẩm thạch trắng ở vòng ngoài, điêu khắc tinh mỹ, trên cao có một chiếc kim đồng hồ màu đen nghe nói cả ngàn năm mới trễ được một giây.

Lục Phong Hàn nói cho Kỳ Ngôn: "Người ta nói tháp đồng hồ này là tháp đòng hồ đầu tiên được xây ở Leto hay thậm chí toàn Liên Minh, khi con người rời Trái Đất bước đến hành tinh này. Nó có nghĩa là: "Đây là nơi khởi nguồn của loài người, đây là nơi bắt đầu của Liên Minh"."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Sao chuyện gì anh cũng biết?"

Lục Phong Hàn nghĩ thầm, nếu điều này mà cũng không biết vậy mấy ba, bốn trang tư liệu kia coi như uổng phí.



Thời gian dần trôi, mọi người chung quanh dần ồn ào, một phút cuối trước 0 giờ lại dần yên tĩnh.

Lục Phong Hàn cúi người, ghé sát vào vành tai Kỳ Ngôn: "Có nguyện vọng năm mới không?"

Nói xong anh phát hiện vành tai cậu ửng đỏ, ngay cả nốt ruồi đó cũng càng thêm rõ rệt.

"Tôi không nói cho anh biết." Cậu cố gắng xem nhẹ lỗ tay ngứa ngáy, hỏi: "Còn anh, anh có nguyện vọng gì không?"

Khuôn mặt Lục Phong Hàn đậm vẻ tươi cười: "Tôi cũng không nói cho cậu."

"Được thôi." Kỳ Ngôn nhấp môi, không hỏi nữa: "Vậy chúng ta âm thầm ước một điều đi."

Hai vờ vai kề sát nhau, giống như những người xung quanh, ngẩng đầu nhìn tháp chuông.

Cách 0 giờ còn 30 giây.

Trận tuyết lớn được dự báo rơi xuống, bông tuyết bay lả tả như nhưng đám mây rơi xuống từ bầu trời, tứ tán.

Trên quảng trường Sky Diamond, đồng loạt có tiếng đếm ngược.

"Mười!"

"Chín!"

"Tám!"

......

"Bốn!"

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

"Bùm!"

Cùng lúc tiếng chuông reo, vào giây đầu tiên của ngày 1/1/217 lịch hành tinh, Lục Phong Hàn đem bàn tay đang níu tay áo, đặt vào lòng bàn tay mình, nắm chặt.