Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 43




Trong quân đội sóng ngầm không dứt, nhưng ở học viện Turan thì ngày hôm nay vẫn giống ngày hôm qua, ngược lại sắp đến năm mới nên khắp nơi ồn ào, náo nhiệt.

Tại tiết giảng chung, trước khi vào học giáo sư đề cập đến "Y": "Đêm qua, Y đã mở nguồn 7 mô hình công cụ mới cùng lúc, các em nên nhìn xem, có thể sau này cần dùng."

Vừa nghe thấy tên này thì Hạ Tri Dương liền hưng phấn, cậu ta giơ tay, cao giọng: "Giáo sư, em thấy trên mạng có nói quân Phản Loạn đang cố tìm Y! Dạo gần đây ngài ấy có khỏe không?"

Giáo sư dí dỏm: "Câu hỏi của bạn học này là câu hỏi khó nhất trong sự nghiệp giảng dạy của tôi từ trước đến nay. Thực tế thầy cũng muốn biết gần đây Y có khỏe không, có vui không, có bệnh không?"

"Em, em...." Hạ Tri Dương sờ sờ cái gáy: "Vậy giáo sư, gần đây thầy có khỏe không?"

Giáo sư cười lộ cả nếp nhăn khóe mắt: "Khá tốt, thầy đã chuẩn bị áo len cho ngày năm mới, mua quần áo mới cho ngày kỷ niệm thành lập Liên Minh."

Chờ bắt đầu vào tiết, tai của Hạ Tri Dương vẫn đỏ, xoay người nói chuyện với Kỳ Ngôn: "Quá xấu hổ, quá xấu hổ, quá xấu hổ rồi! Tui sao lại hỏi cái chuyện đó hở?"

Kỳ Ngôn hết sức an ủi: "Mọi người bắt đầu học rồi, sẽ quên lời của cậu thôi."

Hạ Tri Dương xoa vành tai đang đeo hoa tai kim loại của mình, nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang tập trung nghe giảng mới thôi.

Trong phạm vi Turan đã có tuyết rơi mấy lần, ngoài trường thì cả có một miếng, mỗi lần ra vào cổng trường Kỳ Ngôn đều không quen.

Cậu dậm chân để làm tuyết trên đế giày rơi ra, hỏi Lục Phong Hàn: "Trường học trước kia của anh có làm tuyết rơi không?"

"Không có." Lục Phong Hàn không chừa chút mặt mũi nào cho cái trường quân đội Đệ Nhất đang đứng lặng đối diện: "Trường bọn tôi.... dù có hệ thống điều khiển thời tiết cũng sẽ không cho tuyết rơi. Vì tuyết rơi là phải quét tuyết, mà quét tuyết thì phải sắm robot chuyên dụng, dùng robot thì phải cung cấp năng lượng..... mọi thứ đều phải dùng tiền."

Trong mắt Kỳ Ngôn có ý cười nhẹ: "Tuyết rơi thì phải bỏ tiền, nên không làm?"

"Đúng, không có tiền." Lục Phong Hàn cũng cười rộ, lại nghĩ đến diễn xuất của trường quân đội Đệ Nhất: "Thật ra muốn quét tuyết thì trường sẽ làm toàn bộ sinh viên cùng nhau quét, danh nghĩ là tăng cường rèn luyện, thật ra là tiết kiệm tiền."

Đây cũng là lí do đại khái là tại sao toàn bộ tàu chỉ huy của quân Viễn Chinh dường như chưa từng thấy tiền – số lượng sinh viên tốt nghiệp từ trường quân đội Đệ Nhất quá nhiều. Đây là trình độ thấy tiền sáng mắt, Lục Phong Hàn từng nghĩ mình đã mang theo một lũ hải tặc.

Trước khi ngủ vào buổi tối, Kỳ Ngôn cầm máy chơi game [Vinh diệu đế quốc] vào phòng ngủ tìm Lục Phong Hàn.

Gần đây anh đang tăng cường huấn luyện thể chất, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen, vai lưng rộng lớn và đường cong cơ bắp lộ ra hết, quần dài màu đen ôm sát hai chân thon dài, đẹp đẽ.

Tóc anh mướt mồ hôi, Lục Phong Hàn dừng việc dùng một tay chống đẩy, chống cổ tay đứng lên, nhếch môi: "Tìm tôi chơi game?"

"Đúng vậy." Kỳ Ngôn nghĩ mãi mới tìm ra cái cớ: "Có một cửa tôi không qua được."

Anh bước về phía cậu: "Đưa cho tôi xem."

Đem thiết bị đưa qua, Kỳ Ngôn có ảo giác bị hormone bao vây.

Làm cho cậu không thể không chuyển mắt.

Lục Phong Hàn dựa vào đầu giường, duỗi một chân dài, khá lười biếng, mở game: "Cấp độ chiến lược?"

Kỳ Ngôn nửa ngồi nửa quỳ trên giường: "Đúng vậy, vài lần rồi mà tôi không qua nổi, cầu giúp đỡ."

Sau khi xem xong quy tắc game, anh biết nên qua cửa thế nào, lại thấy lạ vì sao mà cậu không qua nổi.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ anh cũng chả hé răng.

Hai người cùng nhau chơi game, chơi đến tận 12 giờ đêm. Vừa đến gần thì anh chọt trán Kỳ Ngôn: "Nên ngủ rồi, đêm nay không thức đêm à?"

"Không thức."

Thấy Kỳ Ngôn ôm máy chơi game, không có ý xuống giường, Lục Phong Hàn đợi mười giây: "Tối hôm nay có muốn...."

Có một đôi mắt trong sáng, sạch sẽ nhìn anh.

Lục Phong Hàn thở dài trong lòng.

Mặc áo ngủ, rửa mặt xong luôn, cố ý cầm máy chơi game tìm mình.

"Có muốn ngủ cùng tôi không?"

Trước khi Kỳ Ngôn đáp lời thì lại tìm đại một lí do lung tung; "Hôm nay tự nhiên tôi sợ tối."

Kỳ Ngôn đặt máy chơi game sang một bên, đáp ứng: "Được."

Lục Phong Hàn tắt đèn, để lại một cái đèn nhỏ ở góc, có ánh sáng hay không cũng không khác mấy, miễn cưỡng chống đỡ hình tượng tạm thời sợ bóng tối của anh.

Sau khi nằm xuống, Lục Phong Hàn xoay đầu là có thể nhìn thấy Kỳ Ngôn.



Cả người cậu lộ ra cảm giác mềm mại, thả lỏng, tựa hồ như rất an tâm.

Lục Phong Hàn dùng một tay làm gối, nghĩ, tự nhiên tìm anh làm nũng, là biết anh phải đi nên luyến tiếc ư?

Anh không đầu đuôi mở miệng: "Nơi trước kia cậu ở, có hệ thống điều tiết thời tiết không?"

Nếu có, về sau đừng cho nó làm giông tố.

Bé yếu sẽ không ngủ được vì sợ hãi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi Kỳ Ngôn như phủ một tâng sương mù: "Trước có, sau thì hỏng rồi."

"Không sửa?"

"Sửa được rồi hỏng tiếp, không sửa nữa." Kỳ Ngôn giải thích: "Elisa muốn nỗ lực cảm nhận sự khác biệt của thiên nhiên, nếu không sẽ dễ dàng lọt vào thế giới giả thuyết. Camile nói hãy học hỏi và tôn trọng thiên nhiên. Hai người đó đi vận động mọi người, cuối cùng trong lần bầu cử việc "Sửa hay không sửa hệ thống điều tiết thời tiết", người không sửa chiếm đa số."

Có lẽ là bóng đêm nhu hòa, Lục Phong Hàn không biết loại cảm xúc hay cảm giác tiềm ẩn nào thúc giục, hỏi Kỳ Ngôn: "Trước kia cậu ở đâu?"

Câu hỏi này hơi lạc đề.

Kỳ Ngôn biết anh không phải đang hỏi địa chỉ được viết trên đám thông tin cá nhân kia.

Hồi lâu, cậu nhẹ giọng: "Tinh vân Lagoon(1), trước kia tôi ở Tinh vân Lagoon."

(1) Tinh vân Lagoon: Là một đám mây giữa các ngôi sao khổng lồ trong chòm sao Nhân Mã.

Cậu chỉ vào không trung: "Nơi này là Leto." Ngón tay cậu trượt qua một bên khác, vẽ thành một đường thẳng: "Nơi này là đại khu Messier." Cậu rẽ qua chỗ khác, dừng ở một chỗ nào đó: "Đi qua 5 điểm chuyển tiếp sẽ đến Tinh vân Lagoon. Đám mây này không lớn, hành tinh để ở rất ít, có nhiều bụi vũ trụ và vành đai thiên thạch, rất nguy hiểm nhưng cũng rất đẹp. Bụi bặm và thiên thạch hòa vào nhau, trên bầu trời nhưng một dải lụa mỏng."

Lục Phong Hàn nhìn động tác của cậu, nhớ thật kĩ, trên bản đồ trong não đánh dấu vị trí của Tinh vân Lagoon.

Anh nghĩ, về sau khi trở lại tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự, khi nhớ cậu thì biết nhìn về nơi nào.

Anh nói: "Tôi sẽ giữ bí mật, sẽ không nói vị trí của Tinh vân Lagoon cho ai khác."

Kỳ Ngôn ừ nhẹ.

Lại yên lặng.

Lục Phong Hàn cho là cậu muốn ngủ, tuy anh không buồn ngủ chút nào nhưng cũng nhắm mắt lại.

Không lâu sau, người bên cạnh giật giật, chậm rãi nhích lại, đưa lưng về phía mình.

Anh nhắm mắt, nghiêng người, ôm Kỳ Ngôn từ phía sau.

Anh cảm giác cậu cứng người, nhưng không phải đối, lại chẳng rời xa.

Vượt qua ranh giới.

Anh nghĩ thế rồi lại tự giải vây.

Vì lúc này mình sợ bóng tối.

Sáng hôm sau, Lục Phong Hàn rót nước, để thuốc vào rồi đưa Kỳ Ngôn.

Cái ly này anh mua cho Kỳ Ngôn, trên ly vẽ một con thỏ trắng mắt đỏ.

Nhìn bên ngoài Kỳ Ngôn ít nói lạnh lùng, trong mắt anh lại không khác con thỏ mấy – muốn ngủ cùng, muốn ôm, muốn làm nũng, không phải mềm mại như con thỏ thì là gì?

Kỳ Ngôn uống thuốc xong thì cuộn người trên sô pha, chậm rãi lướt [Nhật báo Leto].

Lướt được hai trang thì gọi Lục Phong Hàn: "Anh lại đây."

Sau khi vận động, quần áo Lục Phong Hàn ướt đẫm mồ hôi, vừa nói vừa đi qua, cả người nóng rực: "Hử?"

Kỳ Ngôn rất tự nhiên duỗi tay về phía anh.

Là tư thế muốn được ôm.

Lục Phong Hàn bất đắc dĩ mỉm cười, cúi người bế ai đó, bản thân ngồi vào sô pha, đặt Kỳ Ngôn lên đùi. Chỉ có một giây thôi, mà anh cảm thấy người trong lòng thả lỏng ngay.

Thanh âm anh trầm thấp: "Ngồi sô pha không thoải mái?"

Kỳ Ngôn khép nửa mắt, "ừ" một tiếng xem như trả lời.

So sánh với bạn cùng lứa, Kỳ Ngôn cũng cao, vì gầy nên hơi nhẹ.

Giống như đang bế một đám mây mềm.

Anh khó có thể xác định, phải chăng cậu biết mình phải đi, phải tạm thời rời đi nên khác thường như thế.

Sự ỷ lại và dính người bất thường.

Chóp mũi anh đặt trên tóc Kỳ Ngôn, anh nói chuyện càng mềm nhẹ: "Làm xong "Phá Quân"?

Hôm qua không thức đêm, lúc ăn sáng cũng không nhìn chằm chằm màn hình.

"Gần xong, tôi xin ISOC quyền hạn sử dụng siêu quang máy tính "Ngân Hà", giúp chạy chương trình cho "Phá Quân"."

"Ngân Hà? Cái thiết bị chiếm tầng ngầm 11 à?"

"Đúng vậy, tôi chế tạo các module riêng biệt, muốn ghép chúng lại hoàn chỉnh, thì chỉ có "Ngân Hà" chống đỡ được lượng giải toán và lượng số liệu khổng lồ đó." Khi nhắc tới "Phá Quân", ánh mắt cậu phát sáng: ""Phá Quân" rất mạnh mẽ, sau khi hoàn thành tôi sẽ tách hạch dữ liệu của nó ra, như vậy máy tính quang học cỡ nhỏ vẫn có thể chứa được."

Không biết mình nghe hiểu được bao nhiêu phần, Lục Phong Hàn luôn khen ngợi: "Đúng vậy, rất mạnh mẽ."

Không biết là khen người hay khen Phá Quân.

Chờ tác dụng phụ của thuốc tan hết, Kỳ Ngôn xốc lai tinh thần, đứng dậy: "Muốn đến trường học."

Người đang ngồi trên sô pha, Lục Phong Hàn "chẹp" một tiếng trong lòng – sao Turan không đem chương trình học dời ra sau một tiếng hả?

Hai tiếng cũng không tồi.

Hạ Tri Dương xin được ở kí túc xá tạm thời, mấy nay đều không về nhà nhưng tin tức vẫn nhanh nhạy như cũ.

"Nghe nói, chỉ là nghe nói nha, Kỳ...." – xét thấy Kỳ Văn Thiệu chẳng quan tâm Kỳ Ngôn, Hạ Tri Dương sửa lại xưng hô trước kia: "Ba của Giang Khải nghe nói bị bệnh, hiện giờ nằm trong nhà mỗi ngày, có lẽ là do phiên tòa của Giang Khải sắp được mở, nghe nói còn phán không nhẹ. Ông ta mất mặt quá nên không dám ra nhìn người. Nhưng mẹ tui nói là ổng bệnh thật, bệnh nặng lắm."

Cậu ta vừa nói xong thì thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn nhận được tin nhắn.

Chờ cậu xem xong, Hạ Tri Dương chớp mắt, thấy ánh mắt Kỳ Ngôn nhìn mình vi diệu lắm.

"Sao vậy?"



"Người nhắn là Kỳ Văn Thiệu. Ông ấy nói ông ấy bị bệnh, muốn tôi đi một chuyến đến nhà họ Kỳ."

Hạ Tri Dương líu lưỡi: "Không phải đâu, khéo thế? Tui cảm thấy sai sai sao á, ổng gọi cậu về nhà họ Kỳ?"

Kỳ Ngôn cũng cảm thấy có chút không đúng.

Lục Phong Hàn mở miệng: "Đi xem? Tôi có một suy đoán muốn chứng minh."

Hạ Tri Dương thấy cậu đáp ứng, liền giơ tay: "Tui, tui, tui, tui và các cậu đi cùng nhau! Dù có bẫy thì ít ra tui cũng là người thừa kế của nhà họ Hạ, vẫn có được mấy cân trọng lượng!"

Sau tiết học chiều, Kỳ Ngôn không đi phòng thí nghiệm mà đi đến nhà họ Kỳ.

Nhớ lần đầu đến đây là để tham gia tiệc chúc mừng. Tuy gần đây hiếm có khách khứa nhưng robot làm vườn vẫn sửa sang mặt cỏ bằng phẳng mười phần.

Sau khi nghiệm chứng thân phận của khách xong, cửa lớn mở ra, trên trong ngoài trừ robot giúp việc thì chẳng có một bóng người.

Hạ Tri Dương quét một vòng: "Tui cảm thấy hơi sợ thế nhỉ? Do nhà lớn quá hả? Không nha, nhà tui cũng lớn vậy mà."

Thấy Kỳ Ngôn cúi đầu chọt thiết bị đầu cuối cá nhân, cậu tò mò: "Ông đang làm gì đó?"

Kỳ Ngôn: "Tạm tắt hoạt động của đám robot giúp việc."

Vừa nói xong thì robot giúp việc của nhà họ Kỳ đều dừng động tác.

Hạ Tri Dương há miệng thành hình chữ O: "Này.....cái thao tác này quá ngầu lòi!"

Bỗng, có âm thanh vật nặng rơi xuống phát ra từ trên lầu vọng xuống, Kỳ Ngôn trèo vào hệ thống giám sát của nhà họ Kỳ: "Kỳ Văn Thiệu đang ở phòng ngủ thứ hai tại lầu thứ hai, chỉ có một mình ông ta."

Chờ đến khi cả ba mở cửa phòng ngủ, thì thấy bên mép giường có một bình hoa sắt lăn xuống, còn Kỳ Văn Thiệu trên xường sắt mặt vàng như sáp, thở hổn hể nhìn bọn họ.

Hạ Tri Dương hoảng sợ, không nghĩ tin của mẹ mình là thật, thoáng nhìn Kỳ Văn Thiệu bệnh rất nặng.

Nhưng nghiêm trọng thế sao lại không thấy robot trị liệu hay bác sĩ tư nhân?

Kỳ Ngôn đứng cách giường ba bước, không có ý lại gần.

Đôi môi của Kỳ Văn Thiệu khô khốc, đôi mắt vẫn dán chặt vào Kỳ Ngôn: "Cuối cùng con cũng đến."

Chỉ mới có một thời gian ngắn, ông ta gầy đi nhanh chóng, xương gò má nhô cao, nhìn chằm chằm vào Kỳ Ngôn như bắt được miếng gỗ trôi nổi, cả người ông hướng về phía trước, nói nhanh: "Kỳ Ngôn, cứu ba... Giang Vân Nguyệt hại ba, ả ta muốn ba chết!"

Hạ Tri Dương bị thần sắc của ông làm hoảng sợ, lùi lại nửa bước.

Kỳ Ngôn bình tĩnh hỏi: "Giang Vân Nguyệt muốn ông chết?"

"Đúng! Ả ta điên rồi! Nhân lúc ba không chú ý, không biết cho ba ăn gì, ba cảm thấy mình như sắp chết!" Kỳ Văn Thiệu nâng lên cánh tay khô gầy, run rẩy hít thở: "Ả ta có chỗ dựa, có người chống lưng, cho ả chủ ý! Ba nghe thấy được, ả ta gọi cho người đó ngay trước mặt, thương lượng cách giết ba!"

Từ trước đến nay, có lẽ ông chưa bao giờ nghĩ đến kẻ luôn ngước mắt nhìn ông – Giang Vân Nguyệt – muốn giết ông.

Ông nhớ lại vì sao muốn đưa bà ta vào cửa nhà họ Kỳ, vì bà ta xuất thân tầm thường, tính cách dịu ngoan, hay tự cho mình có một chút thông minh, mọi thứ của bà ta là do ông cho, không có ông thì Giang Vân Nguyệt chả là cái gì cả.

Ông sợ Lâm Trĩ, cũng sợ Kỳ Ngôn, khi ở bên mẹ con họ ông đều không còn một chút tự trọng, mà trước mặt Giang Vân Nguyệt mọi thứ đều được phục hồi hoàn mỹ.

Tuy nhiên, suýt nữa thì ông đã chết dưới tay ả đàn bà đó.

Lục Phong Hàn hoàn toàn không có chút đồng cảm nào với loại trải nghiệm này, hỏi vào mấu chốt: "Sao ông có thể liên hệ Kỳ Ngôn?"

"Giang Vân Nguyệt thay đổi cài đặt của toàn bộ robot trong nhà, lấy thiết bị đầu cuối cá nhân của tôi đi, đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho tôi gặp được bất kì ai. Nhưng ả không biết, trong nhà có một con robot được cài đặt "Phòng vệ an toàn", mệnh lệnh của tôi là mệnh lệnh tối cao nhất."

Lục Phong Hàn: "Cho nên ông ra lệnh robot đó nhân lúc không có Giang Vân Nguyệt thì tìm thiết bị đầu cuối cá nhân của mình"

"Không sai." Kỳ Văn Thiệu không dám liên hệ người khác, sợ những kẻ đó đều là đồng lõa với Giang Vân Nguyệt, cực chẳng đã phải tìm Kỳ Ngôn. Ông ta ho khan vài tiếng: "Kỳ Ngôn, con mau cứu ba, chỉ cần con cứu ba thì ba sẽ để con làm người thừa kế của nhà họ Kỳ."

Kỳ Ngôn không giao động: "Tôi rất giàu."

Lục Phong Hàn nhìn cậu, thấy lời giải thích này của cậu rất kích thích.

Biểu tình Kỳ Văn Thiệu cứng ngắc, dù khinh thường vẫn cố nói lời hay: "Kỳ Ngôn, giờ con còn nhỏ, không có khái niệm, tiền của con có thể so với tiền của nhà họ Kỳ sao?"

Ông ta nắm chắc Kỳ Ngôn sẽ động tâm.

Kỳ Ngôn làm biếng nói lại, trực tiếp hiển thị số dư tài khoản.

Một dãy số hiện thị trẻn màn hình thiết bị đầu cuối, Hạ Tri Dương hô to: "Này.... cái này rốt cuộc có mấy con số? Chín? Mười? Mười một?"

Lục Phong Hàn nhướng mày.

Anh biết Kỳ Ngôn có tiền lắm.

Chỉ là không nghĩ cậu có nhiều tiền thế.

Lại nhịn không được mà tính trong lòng, vốn là muốn tiết kiệm 10 năm để dành được số lẻ trong tài khoản của cậu, giờ "số lẻ" thăng cấp, tích 50 năm đủ không nhỉ?

Kỳ Văn Thiệu khó tin: "Không có khả năng.... không có khả năng!"

Ông chán nẩn, nếu Kỳ Ngôn không cần tài sản nhà họ Kỳ, thì ông phải lấy gì để giao dịch.

Nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, mẹ con.... mẹ con cô ấy...."

Kỳ Ngôn đánh gãy: "Mẹ từng nói, người bà ấy thích đã chết sớm rồi."

Kỳ Văn Thiệu như bị sét đánh.

Thích mình lúc ấy?

Ông gian nan nhớ lại bộ dáng của mình khi học đại học là gì?

Gia cảnh tốt cho ông phong cách ăn nói và một nền giáo dục cao cấp. Vì để gặp Lâm Trĩ, mỗi khi có thời gian ông đều đến học lớp của cô. Lúc nào cô tham gia tiết giảng chung, ông cũng sẽ có mặt ở đó. Để hiểu những lời Lâm Trĩ nói, ông cũng sẽ suốt đêm tìm đọc các loại tư liệu. Khi Lâm Trĩ biện luận với người khác, cõi lòng ông đầy kiêu ngạo, tự hào....

Ông yêu Lâm Trĩ ư? Nếu không yêu vì sao ông có thể kiên trì theo đuổi ba năm?

Lúc Lâm Trĩ đáp ứng lời cầu hôn của ông, ông còn khóc không ra hình tượng.

Nhưng từ lúc nào mọi thứ đã thay đổi?

Là khi ông biết Lâm Trĩ có nhiều người bạn cùng chung chí hướng nhưng ông không cách nào chen vào nổi một câu? Khi phát hiện lời nói, công thức của cô đều là thứ mà ông chưa từng nghe qua, khiến ông không có cách nào tìm hiểu? Hoặc là khi ông từ một sinh viên dần biến thành "người lớn", còn Lâm Trĩ vẫn như cũ, không hề trưởng thành, chỉ có tập trung và thuần khiết nghiên cứu khoa học?

Không, có thể là.... ý thức được mình không có năng lực, thừa nhận bản thân tầm thường, mấy điều đó đối với ông, quá khó.

Cho nên sau khi Lâm Trĩ rời đi, ông không ngừng đem cô ra làm vật so sánh, dù Giang Vân Nguyệt hay là ai khác, đều không bằng một góc cô ấy.

Ánh mắt ông dừng lại trên người Kỳ Ngôn, cứng ngắc nói: "Mẹ con qua đời khi..."



Kỳ Ngôn lạnh lùng: "Nếu mẹ tôi có một chút quyến luyến gì với ông, thì bà đã không chọn rời bỏ thế giới này."

Hồi lâu ông mới hít một hơi dài, thậm chí khiến mình bị sặc, khàn khàn: "Như vậy à."

Hóa ra ông đã không còn quan trọng với Lâm Trĩ.

Hóa ra đời này ông sống quá thất bại.

Ông mất đi Lâm Trĩ, dùng cách nhìn xuống mà tìm cho mình một người phụ nữ mà ông cho là mình sẽ khống chế hoàn toàn, vô tình đem dã tâm của người phụ nữ này nuôi lớn, càng lúc càng lớn, lớn đến mức đối phương đã coi ông là chướng ngại vật, muốn xử lí sạch sẽ.

Ông thương yêu đứa con trai gian lận học thuật, cố ý giết người vẫn luôn giả vờ mềm yếu, dỗ ông trước mặt ông, hiện giờ đã vào ngục giam.

Mà với người phụ nữ ông từng yêu và con trai của bọn họ, ông đã không còn quan trọng.

Kỳ Văn Thiệu đột nhiên mất hết sức lực.

Ông nhìn Kỳ Ngôn, giọng nói khàn khàn: "Thuốc Giang Vân Nguyệt cho ba uống gọi là "Hà Dảm"(2), con biết là gì không?"

(2) Hà Dảm: hà là con sông, dảm là tính kiềm (muối hoặc ba-zơ của các loại kim loại kiềm, hay kim loại kiềm thổ).

Lục Phong Hàn đáp: "Đó là độc tố thần kinh mạn tính, do quân Phản Loạn làm ra, khiến cho người đang ở trạng thái thanh tỉnh dần suy yếu, cuối cùng vì hít thở không thông mà tử vong. Lúc này Liên Minh chưa nghiên cứu được cách chữa trị."

Giang Vân Nguyệt chỉ là một vị phu nhân Leto, có được "Hà Dảm" đã là vấn đề cần được thảo luận rồi.

Lục Phong Hàn nhắn tin cho Vincent, bảo cậu ta hỗ trợ theo dõi.

Sau khi Kỳ Văn Thiệu nghe được mấy lời này, lại không hề ngạc nhiên mà chỉ có cảm giác châm chọc – cuối cùng, trước mắt ông lại là đứa con tai mà ông từng xua đuổi và sợ hãi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Kỳ, Hạ Tri Dương vẫn ở trạng thái khiếp sợ.

"Vì sao Giang Vân Nguyệt muốn giết Kỳ Văn Thiệu? Vì tài sản nhà họ Kỳ ư?" Từ nhỏ, câu ta đã ở Leto mà lớn, tuy nhìn ngày thường rất tùy tiện nhưng với mấy chuyện này lại rất nhạy bén: "Nếu mục tiêu của bà ta đúng là gia sản, thì bà ta ắt sẽ tìm cách triệt cậu, tai nạn xe cộ lúc trước...."

"Không chừng Giang Khải là bị bà ta kích động." Lục Phong Hàn nói luôn lời Hạ Tri Dương muốn nói.

"Đúng đúng đúng, tôi nghĩ thế!" càng nghĩ cậu ta càng sợ hãi: "Thật đáng sợ, Kỳ Ngôn không còn, Giang Khải chịu phạt, lại giết Kỳ Văn Thiệu, bà ta chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất nhà họ Kỳ!"

Cậu ta quay đầu nhìn ngôi nhà của họ Kỳ, cảm thấy Kỳ Văn Thiệu thật đáng thương, rồi lại cảm thấy đây có lẽ chính là tự làm bậy không thể sống chăng?

Tất cả kết quả là do ông ta từng lựa chọn.

Buổi tối, Lục Phong Hàn cố ý chờ

Quả nhiên, không bao lâu thì thấy Kỳ Ngôn ôm gối mềm vào phòng ngủ của anh.

Tự tay đêm gối đầu đặt cạnh gối của Lục Phong Hàn, để cho thẳng thớm mới hỏi: "Tôi có thể ngủ ở đây không?"

Lục Phong Hàn chỉ chiếm nửa giường: "Đương nhiên có thể."

Sau khi cả hai nằm xuống, tắt đèn, ngoài sử sổ có tiếng tàu tuần tra mơ hồ.

Kỳ Ngôn nhắm mắt, thanh âm trầm thấp trong trẻo: "Tôi không thể hiểu nỗi người đó, mỗi người đều có thân thể khác nhau, có việc mình hiểu và việc mình không hiểu, đều có khuyết điểm và ưu điểm."

Lục Phong Hàn rất nhanh ý thức được "người đó" là ai.

Kỳ Ngôn đưa ra ví dụ: "Hạ Tri Dương rất giỏi giao tiếp, ở nơi nào thì cậu ấy cũng không bao giờ buồn tẻ. Trần Minh Hiên chơi game rất giỏi. Diệp Bùi tinh thông phối hợp và phân công nhiệm vụ, Mondrian dễ dàng hợp tác với mỗi người khác nhau, sức khỏe của Hạ Gia Nhĩ không tồi. Còn có rất nhiều người, mỗi người đều có sự ưu tú riêng mình."

Lục Phong Hàn nghe xong, dùng tay che mắt cậu.

Hàng mi mềm mại quét qua lòng bàn tay anh.

Anh nghĩ, đôi mắt người này quá sạch sẽ, mới có thể dùng thái độ thường thức mà chú ý đến tính chất đặc biệt ưu tú của mỗi người.

Không phải ai cũng làm được.

Nhìn chăm chú vào chiếc mũi nhỏ và đường môi tinh xảo của cậu, anh hỏi: "Còn tôi? Cậu nói nhiều người thế còn tôi thì sao, trong lòng cậu ưu điểm của tôi là gì?"

Khi hỏi ra mấy câu này, trong lòng anh dâng lên cảm xúc hồi hợp.

Thời gian suy nghĩ của cậu không ngắn nhưng có lẽ cũng chẳng dài.

Trong phòng ánh sáng mơ hồ, Lục Phong Hàn nghe thấy thanh âm Kỳ Ngôn:

"Mọi thứ về anh đều tốt."