Đối với việc được dỗ dành Lục Phong Hàn cảm thấy rất lạ, hoặc là chưa từng có khái niệm cho việc này.
Giống như lần đầu tiên anh được vào khoang mô phỏng chiến thuật, tay không biết đặt đâu, trong lòng vừa cảm thấy mới mẻ vừa cẩn trọng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này.
Trong trí nhớ, hình như chưa từng có ai dỗ dành anh. Cha mẹ anh rất bận, robot bảo mẫu tuy cũng có chức năng này như anh ngại nó phiền và ồn, mỗi lần trong nhà không có ai là anh nhanh chóng tắt, miễn cho nó lúc hô lúc hoán, làm cháy hệ thống bản thân.
Sau đó, cha mẹ hi sinh, quyền giám hộ được chuyển qua Nhiếp Hoài Đình, vào trường quân đội Đệ Nhất, gia nhập quân Viễn Chinh, thua một lần lại thắng ác một lần, mình bị thương thì kẻ địch còn bị nặng hơn. Thậm chí mỗi khi đau đớn và đổ máu, đều phải cố che giấu, tránh cho bị phát hiện rồi biến thành nhược điểm bị công kích.
Cho nên đến giờ phút này anh mới biết, đây là cảm giác được dỗ dành.
Đầu ngón tay đặt ở bên môi Kỳ Ngôn, ngữ khí Lục Phong Hàn phức tạp: "Nếu dỗ không tốt thì sao?"
Kỳ Ngôn hình như chưa nghĩ đến, ánh mắt mờ mịt nhưng cậu chọn lờ đi câu hỏi: "Vậy.... dỗ không tốt sao?"
Lục Phong Hàn cười trầm thấp, ánh lửa từ tàn thuốc chiếu vào mắt anh, sáng rực rỡ, như một ngọn lửa trên thảo nguyên.
Anh cố ý: "Dỗ thêm hai câu được không?"
Sau khi phân tích biểu cảm của anh, Kỳ Ngôn nói: "Anh không có buồn."
Cho nên cũng không có đãi ngộ này ư?
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng Lục Phong Hàn thấy đủ là buông, tay rời khỏi cằm của Kỳ Ngôn, đặt trên vai cậu: "Bên ngoài gió lớn, đi vào nhé?"
Kỳ Ngôn: "Hút xong rồi vào, không thôi ngộp."
"Đã biết, bé yếu ớt."
Cảm xúc của Lục Phong Hàn đã bình tĩnh lại, không cần hút thuốc tiếp, nhưng thứ này do Kỳ Ngôn châm, nên anh nhất quyết đợi nó tàn rồi mới vứt đầu thuốc trụi lủi đi.
Cuối tháng 10, tiêu đề trên trang nhất [Nhật báo Leto] toàn nói về quân đội, ngay cả người chỉ vùi đầu làm việc như Kỳ Ngôn cũng biết, Bộ Tài Chính yêu cầu giảm quân phí, chỉ thẳng mặt vào hai trận thua của quân Viễn Chinh.
Đồng thời, phe cánh Climo nhiều lần lên tiếng chỉ trích tướng Nhiếp Hoài Đình là kẻ cuồng chiến tranh, bụng dạ khó lường, luôn cố đổ tiền vào quân Viễn Chinh nhưng chả có tác dụng, tiêu hao như thế là muốn kéo sụp Liên Minh, hiện giờ cần phải ngừng chiến, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Giờ mỗi khi cầm bánh mì ăn sáng Kỳ Ngôn đã có thể nhìn biểu tình của Lục Phong Hàn mà đoán xem hôm nay trang bìa [Nhật báo Leto] viết gì, hướng gió ra sao.
Đóng giao diện [Nhật báo Leto] lại, anh bị mấy cái luận điệu vớ vẩn làm cho phiền lòng, xoa mày: "Sao mấy người này luôn tự cho là mình thông minh, thích bày mưu lập kế thế?"
Giọng nói anh lạnh lùng, chẳng có tâm tình.
Kỳ Ngôn đáp: "Vì người tự cho là mình thông minh luôn không thừa nhận mỉnh chỉ thông minh mà là vô cùng thông minh."
"Cũng đúng." Lục Phong Hàn mỉa mai, đám người phái chủ hoà kia luôn lấy lí do quân Viễn Chinh thua hai lần, nhưng hai lần đó không có dấu răng của bọn họ à?
Nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, Kỳ Ngôn nhớ lại: "Hạ Gia Nhĩ trao đổi thông tin liên lạc với tôi."
Câu này kéo suy nghĩ của Lục Phong Hàn trở lại, phòng bị: "Cậu ta trao đổi thông tin liên lạc với cậu chi? Một người ở học viện Turan, một kẻ ở trường quân đội Đệ Nhất."
Không có chút ý tốt.
Cùng lúc, trong đầu anh nhớ lại bộ dáng của Hạ Gia Nhĩ, thầm nghĩ mới được nửa kỳ năm cuối thì đã lấy đủ điểm mô phỏng chiến thuật, trước đó cậu ta làm gì? Chẳng quản lí cảm xúc nổi, mới gặp việc nhỏ đã đỏ mắt.
Kỳ Ngôn đáp: "Cậu ta nói anh khá giống chỉ huy gì đó, nhưng không dám xin liên lạc của anh, nên xin tôi."
"Cậu ta nói như vậy?" Lục Phong Hàn quyết tâm suy đoán dụng ý của Hạ Gia Nhĩ – không chừng lấy mình làm cớ thì có, nên anh nói: "Thoáng nhìn cậu ta không đủ thông minh, có lẽ hai người không thể trò chuyện nhiều."
Kỳ Ngôn có chút nghi hoặc, đêm tụ hội hôm đó có thể nhìn ra anh hơi thưởng thức Hạ Gia Nhĩ, sao hôm nay thay đổi thế?
Lúc này, Lục Phong Hàn có chút hiểu tâm thái của mấy con rồng xấu xa trong truyện xưa.
Bảo vật mình đặt trong móng vuốt bảo vệ, lại có kẻ rình mò muốn trộm.
Sao mà không bực bội được?
Khi ra đến của, Kỳ Ngôn nhớ: "Lúc hôm qua rời trưởng, ở cổng tôi gặp Hạ Tri Dương...."
Lục Phong Hàn khoác thêm áo cho cậu, sửa lại: "Hôm qua cậu không có gặp Hạ Tri Dương."
Kỳ Ngôn đút găng tay vào trong túi áo, lại đưa tay cho Lục Phong Hàn để anh giúp mình vuốt phẳng ống tay: "Cậu ấy nói với tôi hôm nay trời có thể mưa."
"Câu này?" Lục Phong Hàn nghĩ: "Mấy hôm trước hình như cậu có nói ở trường? Dự báo thời tiết của cậu ta không chuẩn, mấy nay Leto không có mưa."
Không cài nút nên cổ áo khoác kaki chỉ khép hờ, hơi lộ áo sơ mi màu trắng bên trong, Kỳ Ngôn buông tay khỏi cổ áo, lộ ra cái gáy tinh tế, lại hỏi: "Anh có cảm thấy tôi phiền không? Tôi thường xuyên nhớ lầm, lại hay hỏi anh."
Lục Phong Hàn thuận tay nhéo mặt cậu: "Lại nghĩ miên man gì hử? Cậu hỏi tôi, tôi rất vui."
Kỳ Ngôn: "Tại sao?"
Lục Phong Hàn đi ra ngoài, không đáp.
Bởi vì cậu luôn đề phòng người khác, với tôi lại không che giấu, tin tưởng vô điều kiện, chẳng nghi ngờ đáp án của tôi – đây là tín nhiệm độc nhất vô nhị.
Thậm chí làm tôi lo lắng, nếu tôi rời đi thì cậu phải làm sao?
Kỳ Ngôn cùng Lục Phong Hàn đi đến Tinh cảng.
Học viện Bergson – Bạc Lam hôm nay phải về hành tinh Woz, Diệp Bùi đề nghị mọi người cùng nhau đến tiễn cô.
Khoảng cách của hành tinh Woz và Leto rất gần, dùng phi thuyền chỉ cần đi qua một điểm chuyển tiếp, nhưng có lẽ mỗi khi bay vào bản đồ vũ trụ sẽ làm nhân loại rất nhỏ bé, nên sợ hãi việc xa nhau dù chỉ vài năm ánh sáng.
Diệp Bùi và Bạc Lam đã trở thành bạn thân, trong dòng người vội vàng, hai cô lải nhảm sau khi trở về sẽ gửi cho nhau này nọ.
Hạ Gia Nhĩ chưa tỉnh ngủ hẵn, ngáp: "Không thì cậu đi theo Bạc Lam về hành tinh Woz đi Diệp Bùi, dù sau từ Leto đi đến Woz cũng chỉ mất mấy tiếng."
Vừa nói xong, Diệp Bùi suy tư nhìn cậu ta.
Hạ Gia Nhĩ ngây người: "Sao cô nhìn tôi kì lạ thế? Tôi nói gì sai hả?"
Đột nhiên, Diệp Bùi cười to: "Đúng đúng đúng, ông nói quá đúng! Cùng nhau đi di! Hôm nay là ngày 29, ngày mai trường ông cũng không học đúng không? Đi đi đi, dư hai ngày đi dạo Woz!"
Bạc Lam cũng cười rộ: "Tuy Woz không lớn, cũng không tiên tiến như Leto, nhưng phong cảnh tự nhiên rất đẹp, muốn cùng đi xem không?"
Hạ Gia Nhĩ chưa hoàn hồn: "Hình như.... không có vấn đề gì?"
Nhìn hai người Kỳ Ngôn đối diện, Mondrian mở lời: "Cùng đi đi."
Cho đến khi ngồi trên phi thuyền, Kỳ Ngôn vẫn không cảm thấy chân thật, cậu nhỏ giọng hỏi Lục Phong Hàn: "Chúng ta hiện tại đi.... Woz?"
Lục Phong Hàn "ừ" một tiếng: "Không muốn đi à?"
"Không có, tôi chưa từng đi, chỉ là.... thật thần kỳ." Cậu đem ý nghĩ trong lòng nói ra: "Trước kia tôi sống có quy luật, có kế hoạch, có thời gian biểu."
Lục Phong Hàn lý giải: "Lần đầu có hành trình lâm thời thế này?"
"Đúng vậy." Kỳ Ngôn nhìn huy hiệu Liên Minh qua cửa sổ lớn trên mạn tàu: "Trừ nơi ở trước đây, tôi chỉ mới đến Leto."
Lòng của Lục Phong Hàn bị gõ nhẹ, suy đoán: "Vì không an toàn?"
"Đúng vậy, quá nguy hiểm." Khi cậu nói cũng không có cảm xúc bất mãn gì cả.
Có thể nhìn ra, cậu rất quý trọng, chờ mong chuyến đi lần này.
Giúp Kỳ Ngôn thắt dây an toàn, lúc cúi đầu anh nói: "Về sau muốn đi dâu, tôi đi cùng cậu, sẽ không có nguy hiểm."
Khi phi thuyền dân dụng cất cánh, sau một trận xóc nảy, chợt ổn định lại, cả phi thuyền như một chiếc lá trôi nhẹ nhàng trên mặt biển.
Vì mua vé đột xuất nên chỗ ngồi của mọi người không gần nhau, có một lối đi giữa Kỳ Ngôn, Diệp Bùi và Bạc Lam.
Diệp Bùi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ phi thuyền, ánh sáng từ các hằng tinh xa xôi chiếu vào mắt cô: "Mỗi lần đi lên phi thuyền, mình đều thấy con người tuy vĩ đại nhưng cũng nhỏ bé."
Bạc Lam gật đầu: "Đúng vậy, nghĩ đến: tuyến đường, phi thuyền, bản đồ sao, điểm chuyển tiếp...đều do con người phát minh và khai phá, mình rất tự hào."
Diệp Bùi kích động: "Đúng đúng đúng, cậu hiểu ý mình! Như thời đại hàng hải ở Địa Cầu! Không ngừng hoàn thiện bản đồ bằng cách tìm đại lục mới!" Cô cười nói: "Nếu mình ra ở thời đó, mình nhất định sẽ làm thuyền trưởng!"
Bạc Lam: "Vậy mình làm thuỷ thủ! Cùng nhau thăm dò đại lục mới!"
Theo phi thuyền di chuyển, các mảnh vụn nhỏ lẻ trôi nổi dần trở thành một con quái vật khổng lồ.
Đó đều là dấu vết của sự kiện đại huỷ diệt khoa học kĩ thuật.
Sau khi nguồn không gian sụp đổ, dẫn dến nổ mạnh quy mô lớn, các mảnh vụn đều trôi nổi khắp nơi, Liên Minh từng muốn gom sạch nhưng số lượng quá khổng lồ, lực bất tòng tâm, cho nên các "di tích lịch sử" này thường xuyên được bắt gặp hai bên đường.
Đến khi lại gần điểm chuyển tiếp, đèn và các loại động cơ trong phi thuyền cũng dần tắt, chấn động nhỏ dưới chân cũng không còn.
Theo thông báo, nhắc nhở hàng khách chuẩn bị sẵn sàng, chú ý an toàn vì phi thuyền sắp đi vào lỗ sâu.
Trong ánh sáng mỏng manh, Lục Phong Hàn phát hiện tay Kỳ Ngôn nắm chặt tay vịn: "Sao vậy?"
Kỳ Ngôn nhấp môi: "Tôi bị say điểm chuyển tiếp." Lại giải thích thêm: "Khi từ Messier đến Leto tôi có thêm tật xấu này."
Lục Phong Hàn cười khẽ, đem tay của cậu đặt lên cổ tay trái của mình: "Tay vịn quá cứng, ngón tay cậu sẽ đau. Nếu khẩn trương thì nắm cổ tay tôi."
Đầu ngón tay Kỳ Ngôn gấp lại, chần chờ đặt lên cổ tay anh.
Không giống cậu, tay của anh chưa bao giờ biết rét lạnh, hầu như lúc nào thân nhiệt cũng ấp ám.
Trên cổ tay là cơ bắp rắn chắc, đường cong cơ bắp kéo dài đến tận cổ tay áo.
Rõ ràng chỉ là một động tác giản đơn, nhưng khiến cậu ngộp thở, lòng bàn tay giống như bị bỏng, dây thần kinh ở đó mẫn cảm không tưởng.
Cậu cố gắng đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến hình ảnh vặn vẹo, xoay tròn trong lỗ sâu.
Lục Phong Hàn hơi nóng, anh nới lỏng cổ áo nhưng hình như loại cảm xúc khô nóng này không tản đi xíu nào.
Liéc mắt bàn tay đặt trên cổ tay mình, anh không nhịn được mà tưởng tượng đôi bàn tay này không thể cầm vô lăng lái phi thuyền, cũng không cầm được vũ khí, không nhấn nút nã pháo được, nhưng.....
Rất đẹp.
Trắng, thon dài, khớp xương cân xứng.
Hai người không nói gì nữa.
Trong nháy mắt khi phi thuyền tiến vào lỗ sâu, ngón tay đáp trên cổ tay Lục Phong Hàn co rút, sắc mặt Kỳ Ngôn cũng trở nên tái nhợt.
Cậu nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp, nỗ lực thích ứng cảm giác tim đập nhanh.
Ánh sáng đan xen phác hoạc mũi cao và đôi môi Kỳ Ngôn, khiến cậu phô bày cảm giác nhẫn nhịn, yếu ớt.
Nhìn vài giây, Lục Phong Hàn giơ tay che nửa mặt cậu.
Đôi môi không bị ngăn trở gần như không có huyết sắc, anh ý thức được, sau khi che lại mặt mày mới phát hiện đường môi của cậu rất tinh xảo, xinh đẹp.
Người dưới lòng bàn tay hỏi anh: "Sao anh che mắt tôi lại?"
Lục Phong Hàn không thể giải thích.
Anh không biết tại sao mình giống như bị mê hoặc, tầm mắt vẫn luôn nhìn môi dưới của cậu.
Không được trả lời, Kỳ Ngôn cũng không cố chấp hỏi tiếp.
Cho đến khi Lục Phong Hàn rặn được một lí do: "Muốn ngủ một chút không?"
Kỳ Ngôn lúc này mới "ừ".
Lấy tai nghe tĩnh âm được đế sẵn trên phi thuyền, giúp cậu mang lên, lúc sau anh mới cảm thấy có hàng mi mềm mại nhúc nhích trong lòng bàn tay mình, ngứa ngáy chọc thẳng vào thần kinh, truyền đến trái tim.
Không lâu sau, Kỳ Ngôn từ giấc ngủ nông tỉnh lại, phản ứng đầu tin là nhìn Lục Phong Hàn, ánh mắt dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Trong khoang chẳng có âm thanh nào, không khí ứ đọng. ngoài của sổ là hình ảnh vặn vẹo của con đường chuyển tiếp.
Lục Phong Hàn tháo tai nghe của cậu xuống, trả lại chỗ cũ, thấp giọng: "Có hải tặc vũ trụ."
Kỳ Ngôn phản ứng: "Bọn họ cũng ở đây?"
Ánh mắt Lục Phong Hàn trầm ngâm: "Không sai, giả trang thành hành khách, đang tìm người. Có 6 tên, tất cả đều có vũ khí."
Trong khoang tàu có tiếng bước chân, giống tiếng giày quân đội, thông qua tiếng bước chân đoán là có 2 người đang đi lại trong khoang.
Kỳ Ngôn không liếc nhìn bốn phía, chỉ lặng lẽ hỏi: "Họ đang tìm ai?"
Lục Phong Hàn đáp: "Có lẽ là Y. Vincent từng nói quân Phản Loạn đang cố tìm Y, nhưng chỉ tìm được vài mục tiêu mơ hồ, tất cả đều sai."
Trọng điểm chú ý của Kỳ Ngôn lại là:"Quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ... hợp tác?" Mấy chữ cuối cùng chỉ dùng giọng gió.
Độ nhạy bén này phải làm Lục Phong Hàn gật đầu: "Chuyện không có gì bất ngờ. Nhưng mà, cái này không được gọi là hợp tác, cái này gọi là...."
Kỳ Ngôn bổ sung: "Gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu?"
Tay Lục Phong Hàn không thể kiềm được mà nhéo mặt cậu.
Kỳ Ngôn bất mãn: "Sao cứ thích nhéo mặt tôi thế?"
Lục Phong Hàn không có chút chột dạ nào: "Cảm xúc tốt."
Lúc này, một tên hải tặc cầm súng đi ngang qua chỗ ngồi của Lục Phong Hàn, trên eo có vắt hai thanh vũ khí, đeo một cái mặt nạ nửa mặt.
Từ khi anh thấy ông chủ nhỏ tỉnh lại, trừ hỏi vài vấn đề thì biểu tình cũng không có gì biến hoá, hỏi cậu: "Không sợ à?"
"Không sợ, có anh." Kỳ Ngôn kéo ống tay áo người bên cạnh, ghé vào tai anh hỏi khẽ: "Bọn họ tìm Y về hệ thống điều khiển trung tâm à?"
"Mười phần có tám, chín." Anh đáp xong vẫn thấy chỗ tai hơi ngưa ngứa.
Cố tình người làm ra không phát hiện gì, còn tự hỏi.
Lúc này, tên hải tặc đang đi lại bỗng dựng lại, ngón tay đè lên lỗ tai. Anh đoán chỗ đó có thể đang đeo máy truyền tin.
Sau vài giây, anh thấy người đó nhìn về cuối khoang làm động tác tay.
Lục Phong Hàn nhận ra ý nghĩa động tác này: tìm được rồi.
Ánh mắt anh có chút sắc bén.
Kỳ Ngôn lại nắm cổ tay anh, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn.
"Bọn họ tìm được không phải Y."
Lục Phong Hàn cụp mắt: "Chắc chắn?"
"Chắc chắn, người bọn họ tìm được không phải Y." Cậu chần chờ hai giây, đưa ra một lí do không tính là lí do: "Y không đi phi thuyền này."
Lục Phong Hàn suy nghĩ: "Nếu không phải thì có hai khả năng. Một là tình báo của bọn hải tặc này sai lầm, bắt sai người. Hai thì dây là cục diện được tặng cho bọn chúng."
Lực chú ý của Kỳ Ngôn lại ở: "Anh tin tôi?"
Biết được người bị bắt không phải Y, anh thả lỏng người, lười biếng đáp: "Không tin cậu thì đã sớm đem cậu bỏ vào phòng tối rồi."
Anh không có cái tính ngồi chờ chết, đặc biệt là lúc hải tặc vũ trụ bắt người, dù người đó có phải là Y hay không thì đều là một mạng người.
Sau khi thoát khỏi sự giám thị của hải tặc, có nhiều việc có thể làm.
Anh hỏi: "Có thể hack vào hệ thống giám sát của phi thuyền không? Tôi muốn nhìn tình huống hiện tại một chút. Đương nhiên, ưu tiên an toàn cho cậu."
Kỳ Ngôn cúi đầu thao tác thiết bị đầu cuối cá nhân, rất nhanh, hình ảnh giám sát hiện lên màn hình trong không khí. Hình ảnh chỉ to cỡ bàn tay, hiển thị 6 tên hải tắc đang ở cùng một vị trí, bên cạnh họ là một người đàn ông trung nên mà họ cho rằng là "Y".
Lục Phong Hàn chỉ nhìn hai lần đã xác định: "Đây không phải là cục diện được thiết kế sẳn, tình báo của quân Phản Loạn sai lầm, tìm sai người." Ngón tay anh chỉ vào hình ảnh người đàn ông: "Đây là người thường, chưa từng tiếp thu huấn luyện đối mặt tình huống nguy hiểm."
Kỳ Ngôn lẳng lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh.
Sau vài giây không nghe gì, cậu giương mắt nhìn anh dò hỏi.
Lục Phong Hàn cau mày, cúi đầu nhìn hình ảnh giám sát, ánh mắt cố định vào vũ khi mà hải tặc vũ trụ đang cầm.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà có hai tên tranh chấp, trong đó có một tên chĩa họng súng vào tên còn lại, ngón tay đặt trên cò súng.
Đột nhiên, Lục Phong Hàn quát lớn: "Mọi người nhấn 5 lần trên nút bên phải tay vịn! Lập tức! Phi thuyền sắp nổ!"
Cùng lúc, anh nhanh chóng tháo dây an toàn trên người Kỳ Ngôn, đem người ôm chặt rồi nhấn nút 5 lần.
Kỳ Ngôn phản ứng lại.
Cấu trúc trong con đường chuyển tiếp không ổn định, khi tên hải tặc kia nổ súng có thể tạo lực dao động hơn 470, sẽ như cánh bướm làm nhiễu loạn toàn bộ con đường, và phi thuyền này sẽ bị xé thành từng mảnh ngay lập tức!
Sau nhữn tiếng "bíp" liên tục, âm thanh điện tử thông báo "Đã vào chỗ" từ lần này đến lần khác, ghế dựa biến thành khoang thoát hiểm khẩn cấp.
Ngay sau đó, vô số người hét lên, trần kim loại của phi thuyền như bị móng vuốt của một con quái thú khổng lồ xé mở, khiến con người bên trong hấp thụ ánh sáng cực độ nguy hiểm của vũ trụ!
Giờ khắc này, nỗi sợ ở đáy lòng dâng lên làm mọi người ý thức được, đối với vũ trụ bọn họ còn chẳng sánh bằng con kiến đang xây tổ ven sông.
Giây tiếp theo, bàn tay thô ráp của Lục Phong Hàn đặt lên gáy Kỳ Ngôn, đem cậu ôm chặt vào lòng ngực, không cho cậu xem hình ảnh sợ hãi này.
Chi nghe "bùm" lớn, cậu cảm giác bản thân bị một lực lớn ném đi, như đá sỏi từ tren đỉnh thác rơi xuống!
Chugn quanh, xác ngoài kim loại của phi thuyền đã bị xé nhỏ, một số vật liệu còn đang nóng chảy cấp tốc.
Nhưng Lục Phong Hàn không dám thả lỏng.
Trước khi mất đi ý thức, KỳNgôn nhận ra – anh đang bảo vệ cậu.