Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 35




Đến phòng thí nghiệm sau khi tan học, Diệp Bùi và Mondrian đang thảo luận gì đó thì thấy Kỳ Ngôn vào, Diệp Bùi vẫy tay: "Kỳ Ngôn mau tới mau tới!"

Rõ ràng, sau khi ngủ ngon thì cảm giác thấy hai người này chẳng ở trạng thái cận kề cái chết nữa.

Kỳ Ngôn đến gần: "Làm sao vậy?"

Mondrian hỏi: "Buổi tối cùng đi ăn mừng nhé?"

Tinh thần Diệp Bùi sung mãn: "Sau khi thành công phá âm mưu địch, nhóm nhà khoa học tương lai mở tiệc ăn mừng!"

Cô kể cho Kỳ Ngôn nghe: "Mình, Mondrian, và hai đội hạng nhì giải Röntgen, một người đến từ học viện Bergson, người còn lại từ trường quân đội Đệ nhất, thêm cậu nữa là có 6 người."

Cậu không đáp mà nhìn Lục Phong Hàn.

Hai người kia không rõ hàm ý việc làm của cậu, Lục Phong Hàn hơi hiểu được: vì có người từ trường quân đội Đệ nhất nên hỏi ý kiến của mình trước?

Không cho là mình suy nghĩ nhiều, Lục Phong Hàn cảm thấy người ta rõ ràng là một bé mơ hồ mà chuyện gì có vẻ cũng biết nhỉ.

Trong cái nhìn chăm chú của cậu, anh khều đuôi mắt: "Tôi đi theo, cậu muốn đi đâu cũng được."

Anh biết, nếu Kỳ Ngôn nguyện ý thì có thể cùng nhiều bạn bè ra ngoài vui chơi, chứ không phải mỗi ngày thừ người trong nhà rồi thừ người trường, thừ riết hết biết vui thì phải làm sao.

Một bên Diệp Bùi tự nhiên thông suốt, thì ra Kỳ Ngôn đang hỏi vệ sĩ là có đi được không, có an toàn không.

Sau khi bổ não một ít cốt truyện mạo hiểm, cô cảm thấy lời mời của mình có hơi lỗ mãng không?

Còn Kỳ Ngôn sau khi nghe Lục Phong Hàn nói, gật đầu: "Tôi cũng đi."

Địa phương tụ hội nằm ở một nhà hàng phụ cận quảng trường Sky Diamond, mấy người thuê một phòng riêng, ngồi trên ghế chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn ngắm một mảng ngân hà lộng lẫy do hình chiếu ba chiều tạo ra.

Nữ sinh học viện Bergon tên là Bạc Lam, là người có mái tóc đen ngắn lên thay đội lên trả cúp, cô đang biểu đạt cảm xúc: "Quảng trường Sky Diamond nằm trong top 3 bảng "Khi đến Leto cần phải đi" có đạo lý! Biểu diễn đài phun nước rất đẹp, nghe nói mỗi ngày đều trình diễn khác nhau, trước khi rời Leto mình sẽ quay lại xem một lần nữa! Nhưng mà mấy người hát rong quá nhiều nha, từ đài phun nước đến đây có tận 6 người."

Diệp Bùi vẫn cột tóc đuôi ngừa, cười nói: "Số lượng người hát rong hằng ngày ở quảng trường luôn vượt tiêu chuẩn! Thường làm mình lo lắng ngôn luận của mấy người này có làm cho các bức tượng gần đó sống lại luôn không? Dám đứng cạnh tượng tướng quân Lục Quân mà tuyên dương từ bỏ chiến tranh, bắt tay giảng hòa với quân Phản Loạn."

Lục Phong Hàn nghe thấy tên "Lục Quân", thì động tác rót nước cho Kỳ Ngôn có nửa giây chậm trễ.

Anh cụp mắt, nghĩ rằng Lục Quân có lẽ rất vui, đã chết gần 20 năm mà vẫn có người nhớ đến ông.

Cái chết đó cũng không tệ lắm nhỉ.

Sau khi thay đổi đề tài 2 lần, Bạch Lam nói về quá trình xây dựng tác phẩm của đội mình: "Học viện của bọn tôi chưa từng tham gia Giải thưởng Röntgen, khi tôi và đồng đội cùng nhau chuẩn bị đến phần cuối thì phát hiện thời gian không đủ, lúc ấy đã muốn từ bỏ rồi."

Diệp Bùi nghiêm túc: "Sau đó?"

"Sau tôi may mắn phát hiện trước đây Y thần có mở nguồn một mô hình, tôi dùng nó thay thế cho mô hình cơ sở ban đầu, thời gian yêu cầu giảm từ 6 ngày còn 2 ngày! Lúc này chúng tôi mới làm kịp, nộp tác phẩm trước hạn chót 1 ngày!"

Lục Phong Hàn không hiểu mô hình cơ sở linh tinh mà Bạc Lam nhắc đến là gì, nhưng anh biết "mở nguồn" là như thế nào.

Anh nhớ đến, khi quyết định mở nguồn PVC93, Kỳ Ngôn từng nói: Cậu hy vọng sau khi mở nguồn, sẽ giúp người có nhu cầu được sử dụng, tiết kiệm được một chút thời gian dù chỉ là một phần nhỏ cá thể, cũng tốt.



Lục Phong Hàn nghe về Y vô số lần, nhưng đến này cũng chưa từng nhìn thấy người thật, không biết tuổi tác hay diện mạo.

Anh nghĩ, điểm xuất phát của Y và Kỳ Ngôn giông nhau.

Mang lợi ích đến cho thế giới.

Bạc Lam nói: "Tôi nghe nói đội 3 người bọn cậu chỉ dùng 5 ngày làm được tác phẩm? Sao làm được thế?"

Diệp Bùi nhớ đến mấy ngày đó, đâm ra sợ hãi: "Tự nhiên muốn tham gia nên thức cả đêm làm, tưởng đột tử rồi."

Mondrian chỉ quầng thâm trên mắt: "Không biết bao lâu mới phai hết."

Người của trường quân đội Đệ nhất tên Hạ Gia Nhĩ, dánh người cao gầy nhưng chắc nịch, không cường tráng nhưng cơ bắp trên cánh tay rất cân đối. Đang vùi đầu ăn cơm thì ngẩng đầu: "Thật sự dùng 5 ngày? Người bên kia sông toàn quái vật!"

Diệp Bùi nhân cơ hội nói ra nghi vấn bản thân: "Mấy người mới lạ đó, không phải chưa từng tham gia Giải thưởng Röntgen sao, sao năm nay đột nhiên dự thi?" . ngôn tình hoàn

Hạ Gia Nghĩ trước kia chỉ biết có huấn luyện, ai biết tiền thưởng của Giải thưởng Röntgen cao thế? Giải nhất tận 500 nghìn tinh tệ! 500 nghìn! Nếu trước kia mà biết thì tới lượt báo thủ Liên Minh như mấy người nhận thầu nhiều năm thế à?"

Cậu thở dài sâu kín, cảm thấy tiền thưởng năm rồi như đổ sông đổ biển xuống như cái sông trước cổng trường, chớp mất trôi đi hết!

Tim đau quá man!

Nhưng mấy lời này không thể nói, đặc biệt là không thể nói với bên kia sông, mặt mũi bỏ đâu giờ? Cậu nửa thật nửa giả đáp: "Tôi năm 4 rồi, rất nhanh phải tốt nghiệp, điểm mô phỏng chiến thật gì đó full hết rồi, ở trường không còn việc gì làm nên tham gia."

Lục Phong Hàn nâng mắt, đánh giá Hạ Gia Nhĩ.

Mới nửa học kì 1 năm 4 mà đã lấy đủ điểm mô phỏng chiến thuật, miễn cưỡng cũng được, tố chất thân thể thoạt nhìn cũng ổn, đầu óc minh mẫn....

Dừng suy nghĩ lại, anh tự giễu, còn chưa về tiền tuyến mà tâm tình tổng chỉ huy quân Viễn Chinh vẫn còn ha.

Nhưng thật ra Hạ Gia Nhĩ cũng cảm nhận thấy có tầm mắt sắc bén đánh giá mình, nhìn qua thì chẳng thấy ai đang quan sát cậu.

Ảo giác hả?

Nhưng cậu không khỏi nhìn người đàn ông ngời cạnh Kỳ Ngôn.

Lúc người này vào của làm bản năng cậu hơi đề phòng, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên. Nhưng ánh mắt của người ta chỉ liếc sơ cậu.... chả có nửa điểm bận tâm gì.

Hạ Gia Nhĩ thở nhẹ, lại có hơi mất mát, loại cảm xúc không rõ này làm cậu suy đoán anh ta có thể là đồng loại, mà còn là đồng loại mạnh hơn mình mấy lần.

Nhưng đối phương không thèm phản ứng mình.

Chờ Hạ Gia Nhĩ quan sát tên đàn ông đối diện vài lần liền có phản ứng – tôi biết anh ta giống ai!

Thấy vẻ mặt của cậu, cái muỗng đều rớt lên bàn rồi, mọi người nhìn qua, Bạc Lam hỏi: "Cậu sao vậy?"

Hỏi xong, thấy tay cậu ta run lên chỉ Lục Phong Hàn, mắt mở to: "Anh... anh...."

Lục Phong Hàn dựa lưng vào ghế, hứng thú: "Tôi làm sao?"

Hạ Gia Nhĩ nói: "Anh lớn lên sao giống chỉ huy Lục thế!" Nói xong câu đàu thì không nói lắp nữa: "Trong sách lịch sử trường tôi thấy ảnh chỉ huy Lục! Anh khá giống ngài ấy!"

Ngón tay Lục Phong Hàn gõ bàn hai cái, thầm nghĩ, mình mới tốt nghiệp có mười năm, còn chưa được 30 tuổi mà đã vào sách sử cửa trường? Già vậy sao?"

Mấy người Diệp Bùi tò mò: "Giống ai? Chỉ huy Lục?"

"Sinh viên danh dự của trường quân đội Đệ Nhất bọn tôi, hiện tại là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh tại tiền tuyến khu Nam Thập Tự!" Hạ Gia Nhĩ nhìn chằm chằm Lục Phong Hàn, lại có chút không chắc: "Nhưng hình ảnh của sĩ quan cấp cao bây giờ đều bảo mật, ít khi công khai. Tôi cũng chỉ trong sách lịch sử trường mà thấy qua ảnh, khi đó chỉ huy Lục mới thành niên, nhiều năm rồi nên chắc diện mạo cũng có thay đổi."

Hơn nữa người này là vệ sĩ của Kỳ Ngôn, không nói đến quân Viễn Chinh, ngay cả một chút quan hệ với đại khu Nam Thập Tự cũng không có.

Cậu lại thở dài: "Qua lâu như vậy rồi, vẫn không tìm được chỉ huy Lục, hẳn là lành ít dữ nhiều."

Bọn Mondrian cũng hiểu Hạ Gia Nhĩ đang nói ai. Tuy đều họ Luc, nhưng chuẩn tướng một sao Liên Minh, tổng chỉ huy quân Viễn Chinh có khả năng làm vệ sĩ cho người ta ư?

Mơ cũng không có.

Có lẽ là khá giống mà thôi.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Bạc Lam đề nghị: "Chúng ta cụng ly nhé?"

Mọi người đều ăn ý cầm ly rượu.

Âm thanh thanh thúy của ly rượu chạm vào nhau, Hạ Gia Nhĩ mở miệng: "Hy vọng chỉ huy Lục bình an, không chết!"



Tâm tình Lục Phong Hàn đang cầm ly rượu đặc biệt phức tạp.

Uống xong ly rượu này, Hạ Gia Nhĩ nói tiếp: "Một ngày quân đội không báo tang chỉ huy Lục, thì trong lòng tôi ngài ấy vẫn còn sống!"

Hai mắt cậu tỏa sáng, tràn ngập nhiệt tình: "Mấy cậu không biết, chỉ huy Lục ở trường tôi là truyền thuyết! 15 tuổi được đặc cách trúng tuyển! Sau khi vào trường không lâu đã bước lên con đường thành nam thần!

Mấy cậu biết điểm mô phỏng chiến thuật cao nhất trường tôi là ai không? Nhiều năm vậy rồi, vô số nhân tài xuất hiện mà chẳng ai phá kỷ lục nổi! Còn có nhập môn vũ khí nóng, chỉ huy tác chiến, thực hành phi thuyền, tác chiến đơn binh,.... kỷ lục của mỗi môn đều được hiện trên hệ thống, ai cũng có thể thấy. Mà top 1 trong bảng luôn chỉnh tề một hàng chữ "Lục"!"

Lục Phong Hàn nhớ lại những tháng ngày ở trường quân sự Đệ Nhất.

Lúc đó tranh cường háo thắng, không giấu dốt, hận không thể cho mọi người biết: Bố mày mạnh nhất. Ngông tới mức độ nào? Ngông nỗi khi ghi tên vào bộ nhớ lười viết đầy đủ họ tên mà chỉ gõ mỗi chữ "Lục", không sợ người khác không biết là ai.

Đến nỗi người cùng họ phải ghi đầy đủ họ tên vào.

Hiện tại, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, kỷ lục của mình để ở đó bao năm rồi mà còn chưa có ai phá.

Hạ Gia Nhĩ kích động: "Lúc tôi mới học môn mô phỏng chiến thuật, còn nóng vội muốn đi khiêu chiến." Diệp Bùi nghe mùi ngon: "Sau đó thì sao?"

"Còn có sau đó gì chứ? Toàn bị ngược." Hạ Gia Nhĩ nói tiếp, vừa không cam lòng vừa bội phục: "Tôi ở đó lăn qua lăn lại một tuần vẫn không hiểu chỉ huy Lục lúc đó mới 17 tuổi, dùng cách nào trong tình huống địch nhiều ta ít, chỉ dùng 3 tiếng, không chỉ cản trợ quân Phản Loạn đánh úp mà còn bọc hậu đánh sau địch. Lẫn vào trạm tạm thời của địch, bem 72 phi thuyền! Làm cho quân địch có đến mà không có về, đồng thời thương vong bên ta còn không đến 3 con số!"

Mondrian và Bạc Lam cảm thán: "Nghe qua thật lợi hại!"

Có lẽ gặp người có diện mạo tương tự là Lục Phong Hàn, hay do uống say mà đôi mắt của Hạ Gia Nhĩ đột nhiên phiếm đỏ.

"Các cậu không biết, lúc tin thảm bại từ tiền tuyến truyền về, bọn tôi không dám tin, chuẩn tướng Lục, chỉ huy Lục, anh ấy tựa như tường đồng vách sắt của tiền tuyến, chúng tôi không dám nghĩ có một ngày, anh ấy cũng ngả xuống. Chúng tôi đều không tin! Anh ấy mơ hồ bất khả chiến bại, nhưng lúc đó, đoàn diệt! Không ai sống sót!"

Giọng nói cậu ta nghẹn ngào, lai có phẫn nội và mê mang: "Giáo sư của trường nói, chiến tranh liên quan chính trị, có thể tôi không hiểu, quân nhân ở chiến trường dựa vào cái gì mà dùng mạng phụ trách chính trị?"

Lục Phong Hàn niết ly rượu, ánh mắt sâu thẳm.

Đúng, quân nhân ở chiến trường dựa vào cái gì mà dùng mạng phụ trách chính trị?

Tất cả hóa thành du hồn phiêu đãng trong vũ trụ.

Tìm không ra đường quay về.

Nuốt một ngụm rượu, độ cồn không cao nhưng lại lầm cổ họng đau rát.

Lục Phong Hàn đến gần Kỳ Ngôn, nhỏ giọng: "Tôi đi ra ngoài một chút."

Cậu nhìn anh vài giây, gật đầu: "Ừ."

Ở cuối hành lang có một ban công, nơi đó có thể nhìn thấy ánh đèn tươi sáng khắp nơi. Gió lạnh làm cảm xúc dâng lên, anh muốn lấy thuốc lá nhưng lại nhớ đến hiện tại mình không có, đành thôi.

Lúc này Vincent gọi đến.

Sau vài giây, anh nhận: "Nói."

Vincent hình như có trạng bị công cụ dò xét, vừa nghe liền biết: "Chỉ huy, ai chọc ngài không vui?"

"Không có."

"Ngài cho là ba năm phó quan của em là làm chơi phỏng? Ngài hừ môt tiếng là em biết ngài đang giận hay mỉa mai." Vincent không chấp nhận việc Lục Phong Hàn hạ thấp khả năng chuyên nghiệp bản thân.

Dựa vào tường cứng, Lục Phong Hàn nhìn về nơi xa, ngọn đèn chiếu vào mắt anh, nhưng không làm giảm đi lạnh lẽo: "Chuyện gì?"

Vincent không dám nói nhiều nữa, sợ làm anh phiền thật, vội vàng: "Ngài xem trang bì [Nhật báo Leto] hôm nay chưa?"

Lục Phong Hàn nhớ câu "hung hăng, hiếu chiến" kia càng giận: "Rồi."

"Lần đầu tiên tiền tuyến thảm bại, sau khi ngài chết, bên trong quân đội có nhiều giọng nói lên hẳn, đều nói tướng quân Nhiếp dùng binh quá cứng, nóng lòng. Tuy vật lúc đó dư uy của quân Viễn Chinh vẫn còn nên mấy thanh âm đó không lớn."

Lục Phong Hàn lạnh giong: "Chờ lần thứ hai ăn thất bại thì mấy người đó lại nhảy ra?"

"Không sai, lần này quân Viễn Chinh lùi đến hành tinh York, quân Phản Loạn tiến một bước dài, tổn thất thảm trọng. Ngài biết, không chỉ là nhường vài hành tinh hay mấy hành tinh quặng, có có phi thuyền bị nổ, bom pháo đạn dược... rất nhiều tinh tệ. Lâu rôi Liên Minh không đốt tiền như thế.

Bộ Tài chính bỏ gánh không muốn làm nữa, láo nháo nói quân phí quá nặng không đủ sức. Chó săn Climo chỉ trích sôi nổi rằng: tướng quân Nhiếp quá ngạo mạn, xem thường lực lượng quân địch. Sau hai lần bại trận, cùng việc hi sinh của ngài là do tướng Nhiếp gieo gió gặt bão."

"Cho nên cậu đem lí lẽ của Climo suy ra cái gì? Mưu tính?" Lục Phong Hàn cụp mắt cười lạnh: "Thật xem quân Phản Loạn là anh em một nhà? Lúc bọn nó nã pháo về phía ta, treo Bảng Đên sao không thấy quân Phản Loạn nhớ đến tình nghĩa thủ túc?"

Anh trầm ngâm hai giây, không đầu không đuôi mà mở miệng: "Không thể thua lần thứ ba."



Nếu thua liên tục 3 lần, không nói bình dân có xem quân Phản Loạn thành địch nhân khó thắng hay không, chính binh lính cũng sinh hoài nghi đối với thắng lợi.

"Đúng vậy, thua hai lần, người phe tướng quân Nhiếp Hoài Đình đều bị bãi chức, phái chủ hòa cầm quyền làm cho bên trong quân đội nghiêng về một phía. Đến nỗi một vị thượng tướng bốn sao khác, luôn kiên trì trung lập, giờ mỗi lần họp đều im lặng giả ngủ."

Dừng một chút, Vincent nghĩ đi nghĩ lại lời Lục Phong Hàn vừa nói, giật mình: "Chỉ huy, anh muốn xuất hiện ư? Chờ đã, hiện tại không phải lúc! Anh mà xuất hiện là thành bia ngắm ngay, không phải lần nào anh cũng may mắn đâu!"

Cậu ta càng nói càng sốt ruốt: "Anh có tin không, nếu anh nói Lục Phong Hàn chưa chết, không quá 72 tiếng anh sẽ mất mạng!"

Lục Phong Hàn sao có thể không rõ?

Mâu thuẫn của phái chủ chiến và chủ hòa đến người qua đường cũng biết, anh đánh tôi một cái tôi đá anh trả lại. Nhiếp Hoài Đình từng là chiến hữu của Lục Quân, bản thân anh là một con cờ lớn được ông bố trí ở tiền tuyến, là sát chiêu nhằm vào quân Phản Loạn.

Nếu anh xuất hiện, không biết động chạm đến lơi ích của bao ngườ.

Anh chỉ có một cái mạng, không đủ chết.

Nhưng.... không cam lòng.

Không cam lòng chỉ với một vụ nổ đã tước đoạt đi biết bao sinh mệnh, mà anh chỉ có thể ở lại Leto, cách vô số năm sánh sáng, kính một chén rượu tiễn đưa.

Vincent càng nghĩ càng gấp, sợ Lục Phong Hàn không nhịn được: "Bình tĩnh, suy nghĩ kĩ, đây là ngài dạy em, chỉ huy."

Lúc này, cửa kính sau lưng anh được mở ra, anh nghe động tĩnh, quay đầu lại thì thấy Kỳ Ngôn.

Cậu đem một điếu thuốc đưa đến môi anh, chờ đầu điếu thuốc bị cắn, cậu cầm hộp quẹt kim loại châm nó, ánh lửa trong bóng đêm vừa sáng lên đã vụt tắt.

Ánh sáng phản chiếu khóe môi Lục Phong Hàn.

Anh rít một hơi, làn khói mờ nhạt lan tỏa.

Cụp mắt nhìn Kỳ Ngôn, trong lúc nhất thời anh chẳng nếm ra hương vị thuốc lá.

Sau khi cắt đứt liên lạc với Vincent, sự sắc bén trong mắt Lục Phong Hàn vẫn chưa phai nhạt, đường nét thâm trầm, toàn thân bao phủ một tầng lạnh lùng đáng sợ.

Hai người dựa gần, ngón tay thô ráp của anh nâng cằm Kỳ Ngôn, vì khói thuốc mà hơi lành lạnh: "Cố ý đi mua thuốc cho tôi ư?"

Động tác cẩu thả hơn bình thường, thêm chút cứng rắng nhưng lục đạo vẫn khống chế nhẹ nhàng.

Kỳ Ngôn dung túng, không giãy giụa, đáp: "Ừ, anh đã nõi, cái này làm anh bình tĩnh."

Ánh mắt chạm nhau, Lục Phong Hàn cảm thấy thứ dưới tay mình như sương tuyết đọng lại trên cành mai mỗi sớm đông, thơm ngát và trong trẻo.

Trong chốc lát, sự hưng phấn giống như dung nham bị áp chế trở lại dưới lớp đá.

Khóe môi anh cong lên một nụ cười nhạt.

Không biết do thuốc hay do người.

Trong yên lặng, anh lại nghe thấy tiếng Kỳ Ngôn thì thầm: "Tôi cảm thấy anh buồn nên muốn dỗ dành anh."